Nếu ta tính chuẩn từng con số thì cuốn tiểu thuyết đó sẽ có tên ‘Hai vạn dặm dưới biển”. Tác phẩm phiêu lưu này đong đầy trí tưởng tượng về khoa học viễn tưởng của nhà văn Pháp Jules Verne, khám phá thế giới đại dương bao la bằng tàu ngầm công nghệ mới. Tác phẩm đã trở thành tượng đài văn chương bất hủ, là biểu tượng cho vẻ đẹp lãng mạn và khát vọng phiêu lưu.
Thế giới khoa học viễn tưởng trong tâm trí Jules Verne không chỉ là những giấc mơ phù phiếm.[note72920]
Thay vào đó, nó gần gũi với thể loại mà nay ta gọi là khoa học viễn tưởng thuần túy. Dĩ nhiên, dưới góc nhìn hiện tại thì những câu chuyện về hành trình lên mặt trăng bằng pháo hay sự tồn tại của một Trái Đất rỗng có vẻ hoàn toàn vô lý, nhưng mà...
Jules Verne đã xây dựng những câu chuyện đầy tính thuyết phục nhờ việc ông chủ động vận dụng khoa học và thống kê để dẫn đến những "kết quả tưởng tượng" của mình.
Do đó, trong quá trình dịch tác phẩm này, phương pháp tương tự là vô cùng quan trọng.
Khai thác yếu tố kỳ ảo từ những điều có thật. Và tôi đã nghĩ ngay đến người có thể đảm nhận vai trò này một cách tuyệt vời.
"Pháp sư trưởng Millie Cléang đây… Tôi là Pháp sư…”
"Vâng, vâng. Pháp sư trưởng, lần này chúng tôi tìm đến cô là để cô ‘tư vấn’ một số chuyện.”
"Tôi hiểu rồi... Ai mà tư vấn tốt hơn tôi được…”
Đó là Pháp sư trưởng của Tháp Xám, Millie Cléang.
Tính cách của cổ có phần khó nói, cơ mà… vốn kiến thức sâu rộng và năng lực của cô ấy thì chắc chắn không thể phủ nhận. Kết hợp những lời kể của những thủy thủ tài ba nhất với hiểu biết của cô ấy, tôi có thể tạo ra một "tiểu thuyết phiêu lưu khoa học viễn tưởng" khá hợp lý ngay cả đối với những con người ở thế giới này.
"Đây là cuốn tiểu thuyết tôi phải đọc sao...? Tác phẩm mới của nhà văn Herodotus à...?"
"Vâng, vâng."
"Hmm... nghe có vẻ hay đấy..."
Millie Cléang nói rất chậm, nhưng tốc độ đọc của cô ấy lại cực kỳ nhanh.
Dù tôi vốn cũng đọc khá nhanh nhưng cô ấy còn nhanh hơn thế. Cái từ ‘thiên tài’ hoàn toàn phù hợp với cô.
Sau khi đọc nhanh qua bản thảo, cổ đặt nó lên bàn với một nụ cười mãn nguyện.
"Cái này hay đấy... Tôi thực sự thích nó... Theo gu của tôi, nó có lẽ còn hay hơn cả truyện trinh thám hay loạt truyện Conan..."
"Thật á?"
“Phải… Tôi đặc biệt ấn tượng với những khái niệm và kiến thức phép thuật mới lạ... Cách dẫn dắt rất logic... Chẳng lẽ nhà văn Herodotus cũng nghiên cứu về phép thuật sao?"
“Có đâu.”
"Vậy thì tôi sẽ dạy cho cậu..."
"Tôi xin từ chối."
"Đầu tiên, chúng ta hãy nói về phép thuật là gì... Để giải thích điều này, tốt hơn hết là nên nghe về việc tôi đã đến với phép thuật như thế nào..."
Ôi, muộn mất rồi.
Millie Cléang với đôi mắt trũng sâu vì mệt mỏi bừng lên một chút ánh sáng, bắt đầu thuật lại câu chuyện của chính mình.
Mặc dù đáng lẽ là về phép thuật, nhưng phần lớn là cổ lại tự khen mình.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng cũng có những câu chuyện khá thú vị.
Ví dụ như những chuyện về nền văn minh công nghệ của thế giới này─ súng ống, xe lửa phép thuật, máy bay và những thứ tương tự.
"Các pháp sư của Tháp Xám thao túng các khả năng... vậy nên cậu hạ gục một pháp sư bằng súng là bất khả thi."
"Hả, cô nói sao?"
"Chừng nào thuốc súng còn được sử dụng thì nó luôn có khả năng phát nổ, cả cấu tạo tinh vi của nó có thể vỡ tan trong tích tắc. Xét việc đường đạn chỉ là một chiều thì xác suất bắn trượt đơn giản là rất lớn... Chuyện nòng súng phát nổ hay tầm bắn bị suy giảm đáng kể chẳng có gì lạ... Đó là lý do pháp sư bị xem là kẻ thù không đội trời chung của quân đội... Càng là thiết bị phức tạp, nó càng dễ dàng trở thành phế liệu trong tay một pháp sư..."
“Hmm. Thế có nghĩa là quân đội trở nên vô dụng một khi có pháp sư ở đó sao?”
“Đó chỉ là một cách nói thôi, đâu có nghĩa là họ không thể bị giết chứ… Dù xác suất có thể nghiên về phía các pháp sư hơn một chút nhưng xét cho cùng nó vẫn áp dụng cho tất cả… Nếu cậu mà bắn đủ nhiều đường đạn thẳng hàng thì chẳng phải mục tiêu chắc chắn sẽ bị hạ sao? Đây là lý do Đế chế dồn tâm huyết vào việc tiêu chuẩn hóa vũ khí... Chuẩn hóa cốt lõi là thống kê, mà thống kê chính là các khả năng... Và phép thuật suy cho cùng là sự mô phỏng các khả năng... Thế nên, việc tiêu chuẩn hóa trang bị áp dụng quy trình tác chiến và huấn luyện nhắm vào các mục tiêu có hình dạng nhân loại đều nhằm mục đích gia tăng xác suất bắn trúng..."
Đây là một câu chuyện lạ.
Tại vì việc chuẩn hóa vũ khí, áp dụng quy trình tác chiến và huấn luyện bằng cách lặp lại nên là điều hiển nhiên với bất kỳ quân đội nào, ngay cả khi không có phép thuật. Từ góc độ tăng khả năng chiến thắng thì đó quả thực là một hành động 'nên làm', ngay cả khi không có những điều bí ẩn như phép thuật mới phải.
Tôi nhớ lại những gì cô ấy đã nói với tôi trong cuộc gặp lần trước.
Nếu có điều gì đó có thể được tạo nên nhờ phép thuật thì nó cũng có thể được tạo nên mà không cần phép thuật. Giờ đây tôi cảm thấy mình hiểu rõ hơn một chút ý nghĩa của những lời đó.
"Nếu khó hiểu quá... hmm... cứ tưởng tượng có một kẻ sát nhân xuất hiện và giết 'tất cả' mọi người trên thế giới đi..."
“Ồ, rồi.”
"Vậy thì theo quan điểm của ma thuật thì kẻ đó có được quyền 'quyết định cái chết chắc chắc' cho bất kỳ ai... Đó gọi là ‘quyền định đoạt’…”
“Nếu đã giết sạch rồi thì cái quyền lực đó còn nghĩa lý gì nữa?”
"Chính xác..."
“Vậy thì ‘quyền định đoạt’ đó có ý nghĩa gì chứ?”
"He he... Đây chính là chỗ diệu kỳ đấy..."
“Hả?”
Pháp sư trưởng cười khẽ với vẻ khoái chí.
Với đôi mắt thâm quầng và mái tóc rối bù đổ bóng, tiếng cười của cổ nghe có hơi ghê.
"Bởi vì mọi đứa trẻ đều thừa hưởng khoảng một nửa đặc điểm từ cha mẹ chúng… nên ta có thể nói rằng một đứa trẻ sinh ra sẽ có ‘một nửa’ khả năng của mỗi cha mẹ đúng không…?”
“Phải.”
"Nếu một vị vua của một triều đại vĩ đại giết một nửa nhân loại và truyền khả năng đó cho con cái họ, rồi những đứa con đó trở thành vua và lại giết một nửa số người ở thời đại của chúng, rồi chúng tiếp tục giao phối cận huyết, truyền lại cả khả năng của cha mẹ chúng và cả chính chúng… và nếu những hành động như vậy được lặp lại qua nhiều thế hệ..."
"…"
"Chẳng phải mọi thứ sẽ trở nên rất thú vị sao...?"
Cô ấy dừng lại một chút, ngấp một ngụm trà.
Sau đó cầm ấm lên và đổ thêm một cốc, nhưng ấm trà cũng cạn nên chỉ còn vài giọt trà đỏ rơi xuống.
Nữ pháp sư khẽ nhíu mày, đẩy nhẹ tách trà sang bên.
"Thực ra thì mọi chuyện không đơn giản vậy đâu và chẳng ai lại đi làm chuyện ngớ ngẩn đó... À, nhưng có một trường hợp tương tự. Hoàng đế của Đế chế nắm giữ 'quyền' được thần dân kính sợ, đó không chỉ là vấn đề luật pháp... Đặc biệt là vì vị Hoàng đế trước đã thanh trừng khá nhiều quý tộc nên chuyện đó vẫn còn đọng lại trên người của hoàng tộc... Đó là lý do tại sao những pháp sư như chúng tôi khó lại gần được người của hoàng gia... Haha... Cảm giác như đứng trước một con rắn ăn thịt người vậy..."
Cô ấy rùng mình như thể nhớ lại điều gì đó. Khuôn mặt cổ dường như tái đi một chút.
Nghĩ kỹ lại, tôi cũng cảm thấy một bầu không khí tương tự từ 'Tiểu thư Es.'
Cái cảm giác như một con ếch trước một con rắn. Nỗi sợ hãi của con mồi đứng trước kẻ săn mồi.
Tôi cứ tưởng mình chỉ lo lắng vì quyền lực của cô ấy nhưng có lẽ còn có một nguyên lý phép thuật nào đó chi phối nữa.
"Cậu có thể đun trà bằng ấm trà, nhưng không thể đun trà bằng tách trà, đó cũng là giới hạn của phép thuật... Đó là lý do tại sao đọc những cuốn tiểu thuyết chứa đầy những khái niệm về phép thuật như vậy lại thú vị... Haha... Một số thì vô nghĩa, nhưng có một vài thứ tôi muốn thử nghiệm..."
"Vậy sao?"
"Nhà văn có nhã ý ghé thăm tháp một lần không…?”
"À, hiện tại thì tôi xin phép từ chối. Tôi đang bận viết."
"Tiếc thật... Thôi vậy, tôi có thể đưa ra vài lời góp ý vậy... Cậu có thể cho tôi xin ít giấy được không...?"
“Được chứ.”
Millie Cléang khẽ gật đầu và bắt đầu buổi tư vấn đầy nghiêm túc.
Câu chuyện, được khai triển bằng sự kết hợp giữa khoa học và phép thuật đã cuốn hút và xua tan những dối trá ẩn mình trong bóng tối nhờ lối kể chuyện rực lửa và đầy màu sắc của nó. Bất cứ ai nhìn vào ngọn lửa đang bùng cháy ấy đều sẽ nhận ra nó nóng thế nào.
Những tàn lửa lấp lánh, vầng quang đỏ và vàng rực rỡ chiếu rọi màn đêm xung quanh và cả những cái bóng uyển chuyển.
Phong cách càng độc đáo, câu chuyện càng tràn đầy sức sống. Bởi vì một tiểu thuyết phiêu lưu khám phá những điều bí ẩn, nó giống như một ngọn đuốc cháy rực, xé tan bóng tối hơn là một chiếc đèn lồng dịu dàng soi lối.
Đó là nơi không hề có chỗ cho sự nghi ngờ hay giả dối nào cả.
[“Bọn bạo chúa không có quyền thống trị biển cả. Chúng có thể tự nhận những quyền tàn ác của chúng trên mặt nước, tranh giành, thôn tính lẫn nhau và kéo mọi thứ xuống địa ngục kinh hoàng. Nhưng dưới 30 feet dưới mặt biển thì quyền lực của chúng chấm dứt, uy quyền của chúng sẽ suy tàn và sự thống trị của chúng sẽ tan biến!”]
[“Biển cả là tự do!”]
Chỉ còn lại sự tự do.
Sự tự do mà bất kỳ sự áp bức nào cũng không thể giam cầm chúng ta.
Đó chính là vẻ đẹp của tiểu thuyết phiêu lưu.
Đó là vẻ đẹp của sự lãng mạn và ngọn lửa không điểm dừng của sự tiến bộ.
Jules Verne đã đưa ta đến với biển.
“Ha! Tốt hơn nhiều rồi này…”
“Cảm ơn Pháp sư trưởng Cléang vì buổi tư vấn tuyệt vời này."
"Lời tư vấn của tôi lúc nào chẳng tuyệt vời... dù gì tôi cũng là Pháp sư trưởng cơ mà…”


2 Bình luận