• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 42 Cha Brown (4)

6 Bình luận - Độ dài: 2,393 từ - Cập nhật:

Theo Kinh thánh, linh hồn của động vật sẽ không bất biến mà sẽ tiêu tan cùng với cái chết.

Biết được điều này nên Grey chưa từng cầu nguyện lên thiên đàng. Bởi anh biết rằng linh hồn của một nửa con thú thì có khác gì một con thú đâu.

“Hỡi Chúa của tình yêu, xin ban tặng chúng con sự thanh thản để chấp nhận những điều chúng con không thể thay đổi, sự can đảm để thay đổi những điều chúng con có thể và trí tuệ để phân định ranh giới giữa hai điều đó—."

Anh khấn nguyện một cách chân thành cho những điều thiện lương. Cầu xin cho tấm lòng hào phóng để tha thứ cơn giận dữ không thể dung thứ và sự khôn ngoan để phân biệt đúng sai để tránh làm tổn thương người vô tội bằng định kiến.

Hãy yêu thương người bên cạnh, yêu thương kẻ thù và yêu thương chính mình.

Anh ta cố gắng làm theo những lời dạy của Đấng Cứu Thế. Không phải bởi linh hồn cao thượng mà Chúa ban tặng, mà bởi vì những lời dạy ấy đầy lẽ phải, khiến anh ta không thể không kính trọng Ngài.

Nếu ai đó nói về việc yêu thương người lân cận, dù họ chỉ là một kẻ một kẻ ăn mày nơi ổ bạc chứ không phải một vị thần linh thì chẳng lẽ ta lại làm ngơ sao?

Trí tuệ ẩn chứa trong những lời dạy đã dẫn lối anh đến với việc đọc Phúc Âm. Điều anh học làm động trái tim anh, dẫn anh đến với đức tin. Và từ đức tin, những giá trị sâu sắc ấy đã nuôi dưỡng tâm hồn anh.

Một thú nhân luôn mong muốn có một người sẽ kiểm soát mình.

Phúc Âm trở thành sợi xích, còn luật pháp trở thành rọ mõm của anh.

Thế là Grey sống một cuộc đời tận tâm với Chúa. Việc anh cảm thấy bản thân có xứng đáng với sự hiện diện của Chúa không hề quan trọng.

"Nhưng nếu con không đủ tư cách để lĩnh hội sự khôn ngoan của Ngài—, xin hãy để con được nghe Ngài. Như thế con sẽ biết Ngài luôn ở bên trong con."

Ngày đó cũng không ngoại lệ.

Khi Grey dâng lời nguyện cầu của mình lên Đáng Cứu Thế, với niềm hy vọng cháy bỏng rằng những 'ham muốn' ghê tởm của thú nhân sẽ không nuốt chửng linh hồn mình.

Trong vòng tay của con người ngoan đạo ấy, là cuốn truyện cổ tích "Hoàng tử bé" được ôm chặt, tựa như đang ôm một cuốn Kinh Thánh vậy.

Đọc câu chuyện này có thể giúp anh dễ dàng quên đi những thôi thúc bên trong của thú nhân. Đối với Grey, câu chuyện này tựa như một ân sủng của Đấng Cứu Thế.

Trong lời cầu nguyện dâng lên Chúa, Đấng Cứu Thế và Homer, lòng anh tràn ngập biết ơn.

Thì người bạn lâu năm, đồng thời là người đại diện của anh ấy, người luôn giải quyết những việc mà Grey không thể tự mình làm khi ở trong hình dạng thú nhân, đã đến thăm.

“A, anh đang cầu nguyện sao, Grey? Tôi sẽ quay lại vào khi khác nhé.”

“Không sao đâu. Bất cứ lúc nào ta cũng có thể cầu nguyện mà. Tôi không thể dùng cầu nguyện làm cái cớ để lãng phí thời gian của anh được. Điều gì đã mang anh đến nơi này thế?”

“Nhà văn đang muốn gặp ngài. Ông ấy nói có một việc hết sức quan trọng muốn trao đổi."

“Nhà văn Homer ư? Thật bất ngờ khi cậu ấy chủ động tìm đến tôi."

"Ông ấy có nói rằng nếu ngài đến, chắc chắn sẽ đón nhận được tin tức tốt lành."

“Nếu nhà văn Homer đã gọi thì dù không có tin gì đối với tôi cũng vui rồi. Chúng ta hãy chuẩn bị khởi hành ngay thôi."

"Vâng. Xe ngựa đã đợi sẵn rồi."

"Tôi gửi đến anh lời cảm ơn như mọi khi nhé."

"Đây là niềm vinh hạnh của tôi mà."

* * *

Grey được Homer gọi đến, hiện thấy mình đang phải đối mặt với những vị linh mục của nhà thờ.

Những con người được Chúa ban phước.

Những con người kiêu ngạo coi sức mạnh cao quý do Chúa ban tặng là đặc ân của riêng mình, họ khinh thường những người mang trong mình nửa dòng máu thú, xem những người đó là ‘ma quỷ’. Họ đang đợi Grey ở đây.

Trong khoảnh khắc đó, Grey bất giác hiểu ra mọi chuyện. Tình huống này quá đỗi quen thuộc đi mà, sao anh không thể không nhận ra ngay lập tức được.

Việc những người từng nhờ đến sức lực của người thú bị xã hội khinh miệt, bị gán cho cái mác 'kẻ nhận vàng của quỷ' và bị kết tội. Thì Grey, người đã đọc 'Hoàng tử bé' và thông qua người đại diện cùng sự khôn ngoan của Homer để tài trợ cho trẻ em, rõ ràng đang bị các linh mục nhà thờ truy tìm để trừng phạt.

Đối với một thú nhân, những chuyện như vậy chẳng có gì lạ.

Điều khiến anh thấy lạ là các linh mục lại chỉ im lặng nhìn anh. Vài người nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, nhưng vội vàng cúi đầu đầy áy náy khi những người khác nhìn sang.

"A, anh đến rồi. Cảm ơn anh đã đến nhanh như vậy dù được mời đột ngột như này, Grey."

"Được nhà văn Homer gọi thì làm sao tôi dám chậm trễ được chứ. Đối với thú nhân chúng tôi thì cậu chính là một vị ân nhân lớn đấy.”

“Tôi nào có làm được gì nhiều đâu. À, quan trọng hơn là hôm nay tôi gọi anh đến đây là để giới thiệu anh với một số người.”

“Có phải ‘những người cậu muốn giớii thiệu’ đó là các vị linh mục đang nhìn chằm chằm tôi ở đằng sau không?”

“Haha… đúng rồi, là họ đó. Linh mục Ignatius này?”

“Vâng, Đấng Đáng Kính Homer. Các linh mục khác vẫn còn chút bối rối, thế nên tôi sẽ là người đặt câu hỏi.”

Vị linh mục tên Ignatius, một người có thái độ tôn trọng hiếm thấy so với một linh mục thông thường, đứng đối diện Grey.

Ông ta thoáng nhìn chuỗi tràng hạt quấn quanh cổ Grey như một chiếc vòng cổ, rồi chậm rãi mở miệng hỏi.

“Anh có tôn kính Đáng Cứu Thế không?”

“Làm sao tôi không tôn kính Ngài được chứ? Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi giây phút tôi đều cầu nguyện.”

“Anh có lập gia đình chưa?”

“Thú nhân không thể nhận được bí tích hôn phối, vì vậy tôi không kết hôn. À vì chưa kết hôn nên tôi cũng chưa từng ở bên một người phụ nữ nào cả.”

"Chúng tôi đang trong thời gian để tang. Chẳng hay huynh cũng đang chịu tang sao?"[note72835]

“Huynh…?”

Grey nhìn chằm chằm một lúc trước cách xưng hô lạ lẫm của vị linh mục.

Rồi, anh ta nhếch mép cười và đáp.

"Chẳng phải chính các ngài đã nhốt chúng tôi, những kẻ mang dòng máu thú, để chúng tôi không thể bày tỏ niềm thương tiếc trước sự ra đi của Đấng Cứu Thế sao? Tuy nhiên, đúng thế. Tôi đang thương tiếc cho Ngài."

"...Huynh đã vác thập giá chưa?"

“Ngài ấy đã vác nó rồi. Chúng tôi chỉ đơn thuần cùng Ngài gánh vác nó trong khả năng của mình."

"Đó là tất cả những gì tôi muốn hỏi."

Linh mục Ignatius gật đầu và hướng mắt về phía những linh mục khác.

Sau đó, với ánh mắt lạnh lùng và kiên định, ông nhìn họ.

"Tôi nhận thấy sự khôn ngoan của Đức cha Homer là hoàn hảo. Các huynh đệ còn lại nghĩ sao?"

"...Tạ ơn Chúa."

"Không ai phản đối, tôi sẽ rao giảng phúc âm. Huynh Grey."

"Nói đi. Tôi đang nghe."

"Anh thích dìm mình xuống nước hay đổ nước lên đầu?"

"...Sao cơ?"

“Tôi nghe nói thú nhân thường không ưa nước. Nếu anh không thoải mái với việc dìm mình thì chúng tôi có thể làm phép rửa tội bằng cách đổ nước."

"Đợi một chút, các ngài đang nói về chuyện gì vậy─."

"Anh sẽ được rửa tội."

Vị linh mục tên Ignatius nói với giọng quả quyết, gạt bỏ mọi nghi ngờ và do dự.

Rồi, với giọng pha chút mỉm cười, ông nói thêm.

“Nếu còn thú nhân khác cũng tin vào Chúa và tôn kính Đáng Cứu Thế, xin hãy mang họ đến đây. Chúng tôi cũng sẽ giúp họ được rửa tội."

Đến lúc này, Grey mới thực sự hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh chớp mắt liên tục, vẻ mặt hoàn toàn ngơ ngác.

Tự hỏi mình đây liệu có là sự thật hay chỉ là những vị linh mục này đang giở trò gì đó, hay rốt cuộc là bản thân đã phát điên mất rồi. Nhưng thực tế lại đi ngược lại mọi điều anh biết.

Vậy ra, ý các linh mục là thế này.

"Ý các ngài là ban rửa tội cho chúng tôi, những thú nhân đấy sao...?"

Rửa tội, đó thực sự là ý họ sao?

"Nếu có những người tìm kiếm tiếng gọi chúc phúc và ý chí chân thật của Chúa, lẽ nào lòng thương xót của Ngài lại từ chối gột rửa tội lỗi cho họ sao?"

"Haha…."

"Chúng ta đã tự làm mọi chuyện rối rắm lên... Nhưng sự thật lại đơn giản và rõ ràng biết bao..."

"Ha, haha! Ha! Hahaha─!" Vào khoảnh khắc Grey hiểu ra thực tế không thể tin được này, anh đã cười.

Anh cười trong niềm vui khi đón nhận ân điển mà anh luôn khao khát.

"Haha…. Kk, kkrr… Kkrrk…."

Và rồi nước mắt anh tuôn rơi.

Anh khóc nức nở trong niềm hạnh phúc tột cùng, đón nhận ân điển mà anh chưa từng dám mơ ước.

"Cảm ơn… Thật lòng… cảm ơn…."

"Hãy tạ ơn Chúa và ngài Homer, chứ không phải chúng tôi."

Phép màu của Đấng Cứu Thế đang lay động trái tim mọi người.

Trong đôi mắt ngấn lệ của Grey, ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ như một vầng hào quang.

Phía sau các linh mục, nụ cười dịu dàng của 'Đấng Cứu Thế' đang dõi theo anh được hiện lên.

Tên của vị cứu thế đó là Homer.

["Nhưng, rốt cuộc điều gì đã xui khiến ông ta dựng lên một màn kịch lố bịch như vậy?"]

["Bởi vì ngươi chưa một lần thực sự cố gắng thấu hiểu ông ta."]

* * *

Cuộc gặp gỡ với ‘Tân nhà thờ’ tuy ngắn ngủi nhưng đã mang lại một số kết quả tốt đẹp, giờ đã kết thúc.

Ngày công bố kết quả của [Cuộc thi sáng tác truyện cho nười hâm mộ Sherlock Holmes X Arsène Lupin] đang đến rất gần. Với cá nhân tôi, 'cuộc thi' này còn quan trọng hơn cả cuộc gặp gỡ với Tân nhà thờ.

Có rất nhiều câu chuyện hấp dẫn và mới lạ.

Hầu hết là tiểu thuyết trinh thám, nhưng cũng có một vài tiểu thuyết lãng mạn khai thác mối quan hệ giữa các nhân vật. Trong đó cuốn tiểu thuyết xoay quanh mối tình cấm đoán giữa Sherlock Holmes và Arsène Lupin đã không đoạt giải nào vì cố tình bỏ qua tính cách nhân vật gốc.

Dù sao thì đó cũng là lý do tôi có mặt trong khán phòng nhỏ, nơi lễ trao giải được tổ chức.

Giám đốc Kindersley, người đến sớm để chuẩn bị cho bài phát biểu khai mạc, đã tỏ ra ngạc nhiên khi thấy tôi. Dường như cô ấy chưa hề nghe Giám đốc Ryan nói gì cả.

"Ôi, ngài tác giả! Ngài dự định đích thân tham dự buổi lễ này sao?!"

"Hả? Đúng mà. Chẳng phải đó là kế hoạch ban đầu hay sao?"

"Vâng, thì đúng là vậy, nhưng tôi cứ nghĩ ngài sẽ dùng chút phép thuật để biến đổi hình dạng hoặc lại thuê người đại diện như trước cơ…."

“Giám đốc của ‘Half and Half’ đã biết rõ diện mạo này của tôi rồi, nên tôi nghĩ việc xuất hiện trực tiếp cũng không có gì đáng ngại."

Hồi tôi xuất bản ‘Dr. Jekyll and Mr.’ tôi trông không khác gì một cậu nhóc với vẻ ngoài non trẻ…

Nhưng bây giờ, tôi đã được xem là một 'thanh niên' rồi. Tất nhiên, nếu tính tuổi dựa trên thời điểm tôi bắt đầu đăng nhiều kỳ 'Conan Saga' thì không thể phủ nhận rằng tôi là một thiên tài─.

Dù sao thì tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần cho sự nổi tiếng ở mức độ đó rồi.

Thực tế, vẻ ngoài 'thiên tài trẻ tuổi' này sẽ giúp tôi tránh được những lời đồn đại rằng tôi chính là 'Homer.'

“Cảm giác như thể tôi vừa mất cái gì đó vậy…”

“Cái gì cơ?”

"Chỉ là ngài khởi đầu sự nghiệp viết lách bằng việc đăng nhiều kỳ truyện đầu tiên với nhà xuất bản của chúng tôi, vậy mà giờ ngài lại tiết lộ 'bộ mặt thật' của mình tại cuộc thi của ‘Half and Half’… thật không công bằng chút nào! Tôi chỉ muốn phá tan cái bài phát biểu đó!"

“Xin cô đừng làm thế nhé…”

"Tôi sẽ không làm vậy đâu! Tôi chỉ nói là cảm thấy bất công thôi!"

“Thế ổn…”

Giám đốc Dorling khẽ rên rỉ, ôm lấy đầu.

Rồi sau khi thở dài, cô nở nụ cười bất lực như thể không thể nhịn được và tỏ vẻ lo lắng cho tôi.

"Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với ngài, đó sẽ là một rắc rối lớn đấy…."

"Nếu đến lúc đó, tôi sẽ cho người hầu gửi toàn bộ bản thảo bí mật của tôi cho Giám đốc Kindersley nhé, nên cô đừng lo."

"Ngài nói như vậy khiến tôi muốn tự tay 'xử lý' ngài đấy…?"

"Haha…."

Ghi chú

[Lên trên]
khúc này dùng từ brother, không biết đó có phải danh xưng của nhà thờ không nữa...
khúc này dùng từ brother, không biết đó có phải danh xưng của nhà thờ không nữa...
Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Bình luận đã bị xóa bởi Reinc
TRANS
nice cumback:))
Xem thêm
mà nội dung ít quá..
Xem thêm
TEM TEM TEM
wooo finally có chap mới
Xem thêm