Tập 1: Sống sót sau thảm hoạ và làm lại cuộc đời
Chương 35: Tôi muốn bay cao hơn!
3 Bình luận - Độ dài: 4,369 từ - Cập nhật:
Tại một công viên nhỏ hoang vắng cạnh bờ sông trên đường Lâm Giang, Hoa Thành.
Nơi này đã không có người ghé thăm từ khi màn đêm bắt đầu trở nên dài hơn. Ngay cả nhân viên vệ sinh định kì của nơi đây cũng rõ ràng không còn quan tâm đến nó nữa, khiến toàn bộ công viên hiện lên là một khu vực hoang tàn đổ nát.
Những hàng cây xanh trong bụi cây cùng cỏ dại mọc um tùm. Những cây chuối tây xanh tốt rủ cái lá to bè của chúng xuống, hiện ra bên dưới lá là một khoảng bóng râm, thỉnh thoảng có một vài con chuột lớn chạy qua.
Tại nơi âm u hẻo lánh này, có thứ gì đó không nhìn thấy được đang tĩnh lặng động đậy, vặn vẹo thân thể nó thành đủ loại hình dạng cổ quái.
Ở một góc của công viên có một cái nhà vệ sinh công cộng. Hai cánh cửa của nó khép chặt, được quấn xích sắt rỉ sét, trên đó treo một cái khóa lớn. Từ bên trong nhà vệ sinh mơ hồ truyền đến một tiếng thở dài.
Đột nhiên công viên âm u đổ nát này được ánh lửa sáng rực chiếu rọi.
Những con chuột ẩn trong bóng tối hoảng hốt chạy trốn như thể chúng cảm nhận được điều gì đó nguy hiểm. Cái bóng cổ quái không nhìn thấy được ngừng vặn vẹo biến dạng. Tiếng thở dài đến từ trong nhà vệ sinh cũng chợt im bặt.
Ngay sau đó, tiếng hét lớn của một cô gái trẻ vang vọng khắp công viên.
“Á á á…! Dừng lại! Dừng! Dừng lại!”
“ZA WARUDO [note72629]!”
"ĐỆT!”
Tiếng gào của cô gái truyền đến công viên càng lúc càng lớn. Đồng thời một trận cuồng phong quét qua công viên khiến toàn bộ thảm thực vật nghiêng ngả xào xạc. Ngay sau đó một quả cầu lửa rơi xuống từ trên trời, giống như thiên thạch rơi vậy, khiến cho bồn hoa ở giữa công viên lõm xuống một hố sâu.
Đất đá văng lên tung tóe, một làn khói đặc tràn ngập không trung. Những chiếc lá rụng cùng cành khô trên mặt đất “lốp đốp” bùng cháy.
Khi làn bụi dần lắng xuống, cảnh tượng một cái bắp chân thon dài thò ra từ hố đất dần hiện lên. Nó giật giật vài cái rồi lại rụt vào hố đất.
"Phì phì! Cái quái gì đây! Vị gớm quá!”
Lục Dĩ Bắc vừa chửi rủa vừa chui lên từ hố đất. Cô khó chịu phun ra một cái rễ cây từ trong miệng.
Lúc ở khách sạn nghỉ dưỡng Hoa Ngữ Dương Quang, do tình thế nguy cấp nên cô chỉ cuống cuồng bỏ chạy khỏi Giang Ly và các tiếp viện sắp đến của Tư Dạ Hội theo lời khuyên từ cô gái thần bí kia.
Khi đã bay xa khỏi khách sạn nghỉ dưỡng cô mới dần bình tĩnh trở lại. Cô nghĩ trước tiên nên nghiên cứu thân thể đã biến đổi của mình một chút.
Rồi đang nghĩ cô chợt nhớ ra địa điểm tuyệt vời này, một công viên nhỏ cạnh bờ sông và xa khu vực thị thành. Chỉ có nơi đây mới đồng thời thỏa mãn hai điều kiện: không có người và có gương soi.
Tại thời điểm những con quái đàm lộng hành khắp nơi, ngay cả những kẻ lang thang vô gia cư cũng không dám mò đến công viên nhỏ này vào ban đêm.
Nhưng mà khi sắp đến nơi cô chợt gặp một vấn đề rất nghiêm trọng.
Cô không biết làm sao để bay, cũng không biết làm sao để hạ cánh. Sau nhiều lần "thử nghiệm”, lần này cô bắt buộc phải lựa chọn phương án đáp đất “bằng mặt”.
Lúc chuẩn bị hạ cánh cô mới phát hiện ra không biết làm sao để giảm tốc độ. Cô cho rằng rơi nhanh như vậy từ trên cao sẽ khiến mình dù không chết thì cũng bị thương nặng.
Cũng may thân thể cô cứng cáp hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.
"Hà…!” - Lục Dĩ Bắc khỏa thân ngồi cạnh hố va chạm, cô thở ra một hơi tanh nồng rồi đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh công cộng để soi gương.
Mục đích đến nơi này của cô chính là để nghiên cứu thân thể mình. Mặc dù trong quá trình đến đây cô có gặp một chút sự việc ngoài ý muốn nhưng mà…
『Đã đến đây rồi thì việc cần làm vẫn phải làm!』
…
Lục Dĩ Bắc soi gương tại bồn rửa tay của nhà vệ sinh công cộng. Cô giơ tay lên, nhìn thấy bàn tay hồng hào nhỏ nhắn của mình khiến cô sửng sốt mà chớp chớp mắt. Rồi cô đưa tay lên phủi đi lớp bụi bám trên gương.
Khi lớp bụi bị phủi đi hình ảnh phản chiếu trong gương cũng dần hiện ra. Nhờ ánh lửa sau lưng chiếu sáng, cô nhìn thấy một hình ảnh thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn.
Lục Dĩ Bắc bình tĩnh trở lại. Hình như hai mắt cô mới có được năng lực nhìn trong đêm nên cô có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu trong gương. Thấy bóng hình đó, cô kinh ngạc mà xích sát lại gần tấm gương hơn.
Hình ảnh phản chiếu trong gương.
Đó là một thiếu nữ có mái tóc trắng dài buông xuống sau lưng, tóc mái cắt ngang trán. Cô có một gương mặt trái xoan khiến lòng người xao động khi nhìn vào, làn da trắng nõn cùng gò má hồng, cùng với đôi mắt đỏ rực như chứa một hồ dung nham đang trực chờ phun trào ở trong đó vậy.
Cô có một dáng người nhỏ nhắn, nhưng không gầy yếu mà lại cân đối một cách kì diệu. Thân hình cô có một chút vẻ mũm mĩm của một đứa trẻ, tạo ra vẻ đẹp vừa mĩ lệ lại vừa đáng yêu.
Lục Dĩ Bắc nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực phẳng lì và bóng loáng nhưng có chút đàn hồi của mình, trong lòng cô dâng lên một cảm giác xấu hổ khó tả.
Cùng với sự xuất hiện của cảm giác kì quái kia, thân thể cô khẽ run lên. Sau đó cô ngay lập tức nhận thấy tim mình đang thình thịch đập mạnh tràn đầy sức sống.
Cô thực sự còn sống, không phải là một bức tượng hay bức tranh nghệ thuật.
Có lẽ bởi cảm giác kì lạ kia mà thân thể cô có chút nóng lên. Mái tóc dài của cô dần dần chuyển sang màu đỏ, nhiệt độ xung quanh dần tăng lên. Sau đó…
"Xèo…!” - vũng nước đọng trong bồn rửa tay sôi lên rồi bốc hơi sạch trong tức khắc. Tiếng động đó khiến Lục Dĩ Bắc ngay lập tức bình tĩnh lại, cảm xúc dần hạ nhiệt.
Theo sự lắng dần của cảm xúc, kế hoạch khám phá thân thể cũng dần biến mất trong đầu cô. So với cái kế hoạch này, cô càng lo lắng hơn sau này mình sẽ thế nào.
"Cái này… chính là cái giá phải trả để sống sót sao?” - Lục Dĩ Bắc thất thần lẩm bẩm.
『Làm sao để xử lí tình huống này đây?
Vì để sống, lão tử đây có thể hi sinh cả trinh tiết! Nhưng không có nói sẽ hi sinh liêm sỉ…
Hừm! Kì thực thì liêm sỉ cũng chả cần! Nhưng thế này cũng quá…
Quá khó xử! Quá xấu hổ rồi!
Cũng không biết cô gái trong ảo cảnh kia nói rằng tắm ánh nắng Mặt Trời có thể tạm thời trở lại bình thường có đúng không!
Nếu không đúng, chẳng phải mình sẽ phải sống với bộ dạng này suốt đời sao?
Nếu như có thể trở lại bình thường, không biết cô ta nói một tháng có mấy ngày là ý gì.』
Lục Dĩ Bắc rất muốn có một người sẵn sàng nghe cô thổ lộ hết nỗi lòng đã tích tụ lúc này. Thế nhưng mà nghĩ kĩ lại một chút, cô nhận ra trong tình thế hiện tại của bản thân thì ngay cả tìm một người để nói chuyện cùng mình cũng là không thể.
『Nếu như cha còn sống thì mình cũng có thể tâm sự cùng ông ấy. Nhưng với tính cách của cha, nếu ông ta biết mình gặp phải loại chuyện này chắc chắn sẽ cố nhịn cười, thậm chí không nhịn chút nào mà còn cười lớn bảo: “Không tệ! Không tệ! Không ngờ sinh con trai mà còn được cả con gái.”
Thuỷ Ca là huynh đệ tốt ngưu tầm ngưu, mã tầm mã [note72630] của cha, chắc chắn sẽ phản ứng giống nhau.
Ngoài Thuỷ Ca ra còn có Tô Mễ. Dù cậu ấy là bạn thuở nhỏ nhưng quan hệ với mình chưa tốt đến mức đủ để có thể thổ lộ loại tâm tình này. Cô gái thần bí kia cũng có dặn rằng không nên nói thân phận của mình cho bất kì ai biết.
Còn về những người bạn tốt khác… Trong lúc mình nằm viện hai năm đã dần ít liên lạc với bọn họ rồi.』
“Haiz…!” - sau một lúc lâu suy tư, Lục Dĩ Bắc chống trán thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình có chút thất bại.
『Mà dù sao thì mình vẫn nên quay lại bệnh viện trước đã. Đợi đến khi Mặt Trời mọc xem có thể khôi phục nguyên trạng được không. Còn lại thì đành thì tính sau vậy!
Nếu như không khôi phục được, e là cũng không thể làm theo lời cô gái kia dặn, trở về phòng bệnh coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhìn bộ dạng vừa rồi của Giang Ly cứ giống như là hận không thể cùng mình đồng quy vô tận vậy! Sợ chết mất!
Được rồi! Những chuyện này cứ về bệnh viện trước đã rồi giải quyết cũng chưa muộn.』
Lục Dĩ Bắc nghĩ vậy, rồi quay người rồi khỏi nhà vệ sinh công cộng.
Cô cứ thế rời đi mà không hề chú ý tới xem có điều gì bất thường hay không. Không hề biết rằng hình ảnh trong tấm gương sau lưng cô hoàn toàn không thay đổi tí nào. Trong tấm gương đó vẫn là hình ảnh cô gái nhỏ nhắn không hề nhúc nhích, nhìn theo bóng lưng cô rời đi mà run lẩy bẩy.
『Con mẹ nó đáng sợ quá!
Mình đợi cả năm ở cái công viên nhỏ khỉ ho cò gáy này còn chả bắt được một mống mồi nào!
Thế đếch nào mà tự dưng có một quái đàm cấp cao mò đến đến vậy! Đúng là số tôi khổ quá mà!』- Con quỷ trong gương thầm nghĩ.
…
Rời khỏi nhà vệ sinh công cộng, Lục Dĩ Bắc đi tới một bãi đất trống ở công viên. Bày ra vẻ mặt vô cảm suy nghĩ một lúc, rồi cô tạo dáng giống như siêu nhân chuẩn bị bay lên, hai chân dồn sức đạp mạnh xuống đất, nhảy lên không trung.
“Bùm!” - một tiếng nổ lớn vang lên, đất đá lõm xuống, thân thể Lục Dĩ Bắc giống như đạn pháo bắn lên, cùng với ánh lửa cháy rực mà phóng thẳng lên trời, rất nhanh đã mất tăm mất dạng.
Vài chục giây sau.
“Á!” - cô lại rơi xuống cùng với tiếng hét của mình, một lần nữa mặt đất lõm xuống thành một cái hố sâu.
Toàn thân cô đau nhức kinh khủng, trong miệng thì tràn ngập mùi tanh của đất. Lục Dĩ Bắc nằm trong cái hố do mình tạo ra một lúc rồi mới chậm rãi bò lên.
Ngồi bên cạnh nhìn cái hố đất cháy đen, gương mặt Lục Dĩ Bắc lộ vẻ u sầu.
Cô cảm giác như mình đang có một kho báu khổng lồ với vẻ ngoài xấu hổ nhưng lại không có chìa khoá mở cửa kho báu đó vậy.
Không biết có phải là do thao tác sai hay là do cạn kiệt “nhiên liệu” rồi mà cô không bay lên được nữa.
『Tình huống này nên xử lí sao đây? Không thể bay lên nữa! Chẳng lẽ mình phải chạy bộ về bệnh viện trong trạng thái khoả thân sao?
Ừm, cũng không hẳn là không thể làm vậy!』- Lục Dĩ Bắc chớp chớp mắt suy tư, giống như là đang cân nhắc phương án này vậy.
『Tưởng tượng cảnh một cô gái tóc trắng khoả thân phóng như bay trên đường lúc nửa đêm vắng vẻ, mà cô gái kia lại chính là bản thân mình…』
Ngay lập tức hai gò má Lục Dĩ Bắc ửng đỏ. Bùn đất dưới mông cô “xì xì” tan chảy, bốc lên một làn khói trắng.
『Không được! Không được! Tuyệt đối không được!』
Lục Dĩ Bắc lắc đầu nguầy nguậy như muốn lắc văng cái tưởng tượng kì quái trong đầu mình ra ngoài vậy.
Ngồi suy nghĩ một chút, rồi cô chậm rãi đưa ánh mắt hướng đến hố đất bên cạnh mình.
『Hay… mình thử lại lần nữa nhỉ?
Cứ thử thôi! Dù sao ngã cũng không chết được!』
…
“Hỡi ngọn lửa vĩnh cửu! Ma pháp thiếu nữ! Biến thân!”
“Bùm!”
“Tôi muốn bay cao hơn! A ~♪!”
“Bùm!”
“Hỡi tinh linh gió vĩ đại! Hãy lắng nghe lời triệu gọi của ta! Phiêu phù thuật!”
“Bùm!”
…
Lại một lần nữa Lục Dĩ Bắc rơi từ trên trời xuống, ngã chổng vó. Cô nằm ườn trong hố đất như một con cá ướp muối đã đánh mất ước mơ của mình vậy.
Cô nhận ra được một điều, trong game chỉ cần bấm nút liền có thể tăng cấp, chỉ cần bấm nút liền có thể học được kĩ năng, nhưng trong thực tế lại không hề dễ dàng như vậy.
『Mình không thể cứ tiếp tục như thế này được nữa! Trời sắp sáng mất rồi! Chỉ e là…』
Lục Dĩ Bắc suy tư, ánh mắt bất chợt quét những tàu lá chuối tây đang cháy trên đỉnh đầu. Cô đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng táo bạo.
Vài phút sau.
Cúi đầu nhìn xuống bộ đồ làm bằng lá chuối đang mặc trên thân thể mình, Lục Dĩ Bắc hài lòng gật đầu.
『Trông mình như thế này chắc ổn rồi nhỉ!
Chí ít thì có thứ gì đó che thân cũng tốt hơn là không mặc gì!
Nếu không cẩn thận bị người ta trông thấy, cùng lắm thì cũng chỉ bị xem là đang trình diễn nghệ thuật, chứ không phải biến thái.』
Cuối cùng cũng đã giải quyết được cái “đại hoạ trong đầu”, Lục Dĩ Bắc thở phào nhẹ nhõm rồi quay người rời khỏi công viên.
Vừa đi được vài bước, cô chợt nhớ ra chuyện gì đó quan trọng, vội vàng chạy trở lại nhà vệ sinh công cộng. Cô soi gương, nhìn chăm chú hình ảnh thiếu nữ phản chiếu trong đó, thử bày ra vẻ mặt tươi cười, rồi ánh mắt dần trầm xuống.
『Cái lỗ to đùng ở ngực đã lành hẳn rồi, sao cái chứng liệt mặt này vẫn còn đó chứ?
Ngay cả sức mạnh thần bí cũng không chữa được sao?』
“Đệt!”
Lục Dĩ Bắc đột nhiên chửi rủa một tiếng. Rồi ngay tức khắc, hình ảnh phản chiếu trong gương biến dạng mãnh liệt, hét lên một tiếng chói tai rồi bỏ chạy mất dạng.
“…”
Bóng người trong gương chạy xa rồi. Lục Dĩ Bắc ngẩn người một lúc, rồi con ngươi cô bỗng nhiên co rút lại, cô hét to hoảng hốt bỏ chạy với tư thế gần như y hệt bóng người ấy, chạy được một lúc thì bộ đồ lá chuối trên người cô cháy sạch.
Trong lúc sợ hãi, Lục Dĩ Bắc giống như là kích phát được tiềm năng ẩn vậy, tốc độ chạy càng lúc càng nhanh, để lại hai vệt lửa trên đường, rồi…
Cô bay lên.
Đêm hôm đó, nhờ sự trợ giúp của con quỷ trong gương mà Lục Dĩ Bắc đã học được cách bay.
…
6:37 sáng, bệnh viện Trung tâm Hoa Thành chìm trong màn đêm tĩnh mịch.
"Vù!” - một bóng người đang bay tới sân thượng của tòa nội trú bệnh viện cuốn theo một cơn gió mạnh.
Ngay tại thời điểm Lục Dĩ Bắc chỉ còn cách sân thượng của tòa nội trú khoảng hai ba mét, cô đột nhiên va phải một thứ gì đó.
Dường như bên trên tòa nội trú được che phủ bởi một rào chắn vô hình nên Lục Dĩ Bắc bay nhanh tới không thể tiếp cận sân thượng mà bị đập vào đó.
Một tiếng "bụp” vang lên, Lục Dĩ Bắc khỏa thân làm dáng hình chữ đại (大) trên không trung cách sân thượng vài mét. Mái tóc dài sau lưng cô chổng ngược lên. Rồi cô từ từ trượt xuống giống như một tấm giẻ trượt trên mặt kính.
Cú va chạm mạnh khiến não cô dừng hoạt động trong khoảnh khắc. Cô còn chưa kịp định thần lại thì đột nhiên trước mắt tràn ngập ánh sáng xanh lam.
Vô số lá bài phát sáng bay tới đập vào người cô như gió bão. Chúng hất mạnh cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô đi.
"Bùm! Beng! Xẹt xẹt! Soạt!”
Lục Dĩ Bắc vẽ nên một đường cong trên không trung rồi rơi xuống sân thượng tầng năm của tòa nhà khoa ngoại trú ở đằng xa. Rồi lại nảy lên lần nữa bay ra ngoài, rơi xuống lùm cây rậm rạp cách đó không xa. Cô rơi xuống đụng gãy không biết bao nhiêu cành cây, nhưng cũng nhờ đó mà tốc độ rơi dần chậm lại. Cuối cùng cô bị treo ngược trên một chạc cây to.
“...”
『Cái quái gì vậy? Chuyện gì vậy? Vừa rồi là sao thế?』
Bị treo ngược trên chạc cây khiến Lục Dĩ Bắc cảm thấy trước mắt sao vàng bay loạn. Cơn đau nhức khắp người khiến cô cảm thấy như xương cốt toàn thân đã vỡ hết thành mảnh vụn.
“Hai ngày trước tôi điều trị cho một bệnh nhân mà trong mạch máu toàn trứng cá, chỉ sợ là anh ta bị mắc bệnh đêm rồi. Loại bệnh này trước nay tôi chưa từng nghe nói qua! Anh ta thật đáng thương!”
“Haiz! Muốn giúp anh ta nhưng tôi bất lực! Cùng lắm chỉ có thể giúp anh ấy giảm bớt chút đau đớn mà thôi.”
Một cuộc trò chuyện vang lên bên tai Lục Dĩ Bắc, cô nhìn qua cánh cửa sổ phía trước thấy trong hành lang có hai bóng người đang tiến tới càng lúc càng gần. Cô ngẩn người, rồi đột nhiên nhận ra gì đó, ngồi thẳng người lên trên chạc cây, rồi leo theo chạc cây mà trốn đi.
"Bla bla bla… Hửm? Đó là cái gì thế?”
“Cái gì? Cái gì vậy? Anh đừng có hù tôi nha!”
“Tôi vừa trông thấy… ực! Trông thấy phía bên ngoài cửa sổ có một cái đầu người! Nó… nó hình như là đầu của một đứa trẻ! Nó lộn ngược, tóc trắng…! Còn chưa kịp nhìn rõ thì nó đột nhiên biến mất!”
“Đệt mịa! Anh đừng hù nữa! Tôi quay lại phòng trực đây!”
“Anh không phải muốn cùng tôi đi vệ sinh sao? Sao lại…”
“Phòng trực của tôi có cái bô!”
Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai vị bác sĩ, Lục Dĩ Bắc: “...”
『Thật sự rất xin lỗi hai vị! Tôi cũng không muốn hù hai người đâu!
Bất quá chỉ là…
Ông mới là đứa trẻ! Đáng ra ông phải thấy rõ hơn một chút chứ!
Lão tử biến thành bộ dáng này đúng là trông hơi non nớt thật! Nhưng ít ra cũng phải coi tôi là thiếu nữ chứ!』
Chửi thầm vài câu trong lòng xong, cô liền quay người nhìn về phía toà nhà nội trú, hơi nheo mắt lại, mặt lộ vẻ suy tư.
『Vừa rồi là cái gì vậy nhỉ? Trận pháp? Phong ấn? Hay cấm chế?』
Lục Dĩ Bắc chau mày, trong đầu lần dở từng khái niệm mà cô đã thấy trong phim ảnh và tiểu thuyết. Nhưng dù có nghĩ đến đâu cô cũng không biết những lá bài phát sáng xanh lam bay tới tấn công mình rốt cuộc là thứ gì.
『Mà mặc kệ nó là gì! Dù sao thì nó cũng có tác dụng ngăn cản quái đàm xâm nhập vào toà nội trú!』
Vừa nghĩ đến đây trong lòng Lục Dĩ Bắc liền nổi lên chút không vui, đó là một loại cảm xúc không vui sinh ra do được đãi ngộ đặc biệt.
Đến giờ phút này cô mới nhận ra rằng mình đã thực sự biến thành quái đàm rồi.
『Làm sao giờ?
Có loại bùa phép gì đó như thế này tồn tại chẳng phải mình không thể đi vào sao?
Vậy làm quái nào mà có thể giả vờ như không có gì trong phòng bệnh được chứ?』
Ngồi trên chạc cây, thân thể thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn được những tán cây rậm rạp che phủ. Cô nhìn chằm chằm về phía toà nhà nội trú mà suy tư về một vấn đề hết sức nghiêm trọng.
Nếu như cô không thể đi vào toà nội trú, vậy làm sao mà cái tên đàn ông điều khiển ve kia có thể đột nhập vào đó rồi bắt cóc cô ra chứ?
『Hắn đã mua chuộc người trong bệnh viện sao?
Thế nhưng mà…
Khi mình tỉnh lại thì đã cách bệnh viện một khoảng rất xa rồi. Vậy chẳng lẽ lúc bị bắt ra khỏi phòng bệnh rồi bị khiêng đi xa như vậy mình ngủ say như chết, chẳng phát hiện được điều gì bất thường sao?
Thật quá kì quái rồi!』
…
『Có vấn đề! Trong loại chuyện này chắc chắn có vấn đề lớn!』 - trong chiếc xe đang chạy băng băng trên đường cao tốc vang lên tiếng nói nghi hoặc của Bạch Khai.
Mười mấy phút trước, Bạch Khai chạy tới khách sạn nghỉ dưỡng Hoa Ngữ Dương Quang. Khi tới nơi, anh phát hiện ra Giang Ly cùng An Thanh đang bất tỉnh nằm trên mặt đất bốc cháy. Anh liền đem hai cô gái đến nơi an toàn rồi cho họ uống Thuần Tịnh Chi Ngân.
Đó là một loại thuốc bắt chước Nguyên Sinh Chi Linh được luyện chế ra từ bạc tinh khiết kết hợp với những dược liệu đặc biệt. Vẻ ngoài của nó trông giống như thuỷ ngân, có tác dụng trị thương khá hiệu quả đối với người sở hữu linh năng.
Đợi đến khi hai người tỉnh lại, nghe họ kể lại những chuyện đã xảy ra khiến trong đầu Bạch Khai đầy nghi hoặc.
Bạch Khai tay chống cằm, nghiêm túc nói: “Cô nói là con ma nữ kia sau khi tỉnh dậy chẳng những không giết các người mà còn bỏ trốn sao?”
“Chuyện này quá vô lí! Hai người các cô một người là linh năng giả tiệm cận cấp A, một người là linh năng giả miễn cưỡng đạt cấp A, nếu luyện hoá chẳng phải sẽ được mấy trăm phần Nguyên Sinh Chi Linh sao?”
“Ma nữ mới sinh không phải rất cần Nguyên Sinh Chi Linh để củng cố năng lực sao? Sao cô ta có thể cứ như vậy buông tha các cô chứ?”
“Chuyện này giống như trúng xổ số mấy trăm vạn tệ mà không đi nhận vậy! Chẳng lẽ cô ta là một con ma nữ đần độn! Hoặc đây chẳng lẽ là một giao dịch PY [note72631]?”
Nghe vậy, Giang Ly - còn có chút yếu ớt - ngồi thẳng người dậy, vô cảm nói: “Anh đang nghi ngờ tôi sao?”
“Chuyện này…” - Bạch Khai gãi gãi gáy nói - “Ừm ý tôi không phải thế! Chỉ là chuyện này quá kì quái!”
Bạch Khai tất nhiên không bao giờ nghi ngờ Giang Ly. Bởi vì những trải nghiệm trong quá khứ của mình mà cô ấy là nhân viên căm ghét quái đàm nhất Tư Dạ Hội. Nếu có cơ hội, cô hận là không thể giết sạch tất cả quái đàm!
“Được rồi! Được rồi!” - Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, An Thanh vội vàng hoà giải - “Trước mắt không có nhân viên nào thương vong chẳng phải đã là rất may rồi không phải sao?”
Lúc này Lý Hiên - nhân viên số 2 - đang lái xe cũng cười nói: “Cô An Thanh nói không sai, đối mặt với loại quái đàm cấp bậc kia mà vẫn sống sót đã là tốt lắm rồi.”
“Về chuyện quái đàm ma nữ chủng kia có mục đích gì…”
“Chúng ta sau này cứ điều tra rõ ràng, tuyệt đối không nhân nhượng!”
Lời vừa nói ra, sắc mặt của bốn nhân viên trên xe lập tức trở nên nghiêm trọng, cùng nhau gật đầu.
Sau một lúc, huy hiệu cú báo tang trên ngực An Thanh đột nhiên rung lên. Cô khẽ dùng đầu ngón tay vuốt chiếc huy hiệu, nghe được âm thanh truyền đến khiến khoé miệng cô khẽ nhếch lên.
“Các vị, e là chúng ta phải quay lại khách sạn nghỉ dưỡng rồi!”
“Tại sao?” - Bạch Khai nhướng mày - “Lại có chuyện gì à?”
“Không phải!” - An Thanh chống trán - “Là Cố Hy Lưu! Cô ấy đi từ bến phà Thanh Độ giờ mới đến khách sạn nghỉ dưỡng, không trông thấy ai nên khóc rồi.”
“...” - mọi người trong xe im lặng một lúc rồi cùng thở dài.


Ghi chú
ZA WARUDO (Phiên âm Trung: 砸瓦鲁多) là cách phát âm cụm từ "the world” trong tiếng Nhật, và khi Dio Brando nói câu này chính là muốn biểu thị sự kích hoạt của sức mạnh đặc biệt của anh ta, cho phép anh ta tạm thời dừng thời gian và chiếm lợi thế trong cuộc chiến. Câu nói này thường được phối hợp với hiệu ứng âm thanh "toki wo tomare" (dừng thời gian) và hình ảnh của các vật thể đóng băng trong không gian thời gian dừng lại.
za warudo
Câu gốc là “xú vị tương đầu” (臭味相投) cũng có nghĩa tương tự.
3 Bình luận