Tập 1: Sống sót sau thảm hoạ và làm lại cuộc đời
Chương 32: Tóc và tiếng ca
1 Bình luận - Độ dài: 3,300 từ - Cập nhật:
Một giờ trước.
Tại căn hầm dưới lòng đất của khách sạn nghỉ dưỡng Hoa Ngữ Dương Quang.
Trong không gian rộng lớn và tối đen, có ánh sáng yếu ớt chiếu đến từ một nguồn không xác định. Bầu không khí tràn ngập mùi ẩm thấp và hôi thối.
Từng dãy nồi hơi điện đã ngừng hoạt động ngủ say trong bóng tối, trông như những cỗ quan tài. Bên tai thỉnh thoảng truyền đến những âm thanh nhỏ nhưng vang vọng trong không gian kín này, khiến người ta cảm thấy dường như trong những chiếc nồi hơi hình trụ kia đang giam giữ các con quái vật đáng sợ.
Đây là phòng nồi hơi và cũng là phòng xử lí nước thải của khách sạn nghỉ dưỡng Hoa Ngữ Dương Quang.
Trong bóng tối, Lục Dĩ Bắc lẩm bẩm: “Những kẻ kinh doanh khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp rặt một lũ lòng lang dạ sói mà! Quảng cáo rầm rộ rằng khách sạn có suối nước nóng tự nhiên, rõ ràng đều là nước đun! Lại còn giấu phòng nồi đun ở sâu tít mãi dưới đất thế này! Bố khỉ! Ông đây rất muốn báo chính quyền…”
Gã đàn ông: “...”
『Con mẹ nó liên quan quái gì đến ngươi mà ngươi còn rống lên đầy tinh thần trách nhiệm vậy?』
“... Báo chính quyền rồi hẳn sẽ có tiền thưởng nhỉ?”
Gã đàn ông giật giật khoé miệng trong bóng tối.
『Sắp chết rồi còn muốn lấy tiền thưởng! Trong đầu ngươi đang chứa cái quái gì vậy?』
“Ngươi nghĩ xem, cái nơi đun nước tắm này có điều kiện vệ sinh kém như vậy, nếu như đun nước ở đây cho khách tắm có dẫn tới khách mắc bệnh ngoài da không? À đúng rồi, trong số quái đàm các ngươi có loại quái đàm nào được hình thành từ bệnh ngoài da không? Ví dụ như mỹ nhân ngư ở cống thoát nước chẳng hạn?”
“Không có!”
“Ầy, thật đáng tiếc!” - Lục Dĩ Bắc thở dài rồi lại nói - “Lại nói ngươi là loại quái đàm gì vậy? Biến dị chủng? Ác linh chủng? Hay chẳng lẽ là ma nữ chủng?”
Gã đàn ông nhíu mày, không kiên nhẫn gầm nhẹ: “Câm mồm! Ngươi thật sự không sợ chết sao?”
“Sợ chứ!” - Lục Dĩ Bắc yếu ớt nói - “Ta sợ muốn chết!”
『Nhìn thấy cảnh tượng như thế làm sao có thể không sợ được chứ?』
Trên thực tế bây giờ anh vẫn còn lờ mờ nghe thấy tiếng ve kêu ồn ào xen lẫn tiếng nhai thịt.
…
Vài phút trước đó.
Gã đàn ông đang đột nhập vào khách sạn nghỉ dưỡng đã bị thành viên của Tư Dạ Hội ngăn cản.
Lục Dĩ Bắc giống như là gặp được cứu tinh vậy. Tuy nhiên một trận chém giết thảm khốc xảy ra, máu văng tung toé đã dập tắt hi vọng của anh trong nháy mắt.
Những thành viên Tư Dạ Hội xông lên giao chiến với gã đàn ông trong nháy mắt đã bị một đàn ve dày đặc vây lấy. Bọn họ chỉ tiến được đến chỗ cách gã đàn ông ba mét đã bị chặn lại, thân thể giống như là bị đông cứng lại vậy.
Tiếng ve kêu mang ác ý nồng đậm vang lên từ trong cơ thể gã đàn ông phát ra rồi dần dần lớn hơn.
Ngay sau đó, những vết sẹo dữ tợn trên thân thể người đàn ông bung toạc ra, toả ra mùi tanh hôi nồng nặc.
Từng con ve bị máu tươi nhuộm đỏ từ trong cơ thể của gã đàn ông bay ra, thân thể của hắn ngay lập tức xẹp lại. Cuối cùng gã chỉ còn lại một bộ da bọc xương.
Những con ve bị nhuộm đỏ máu vỗ cánh bay lên, phát ra những tạp âm ồn ào dày đặc khiến đầu óc người ta đau nhức. Chúng dũng mãnh lao tới phía những thành viên Tư Dạ Hội như một đám mây ve đỏ sẫm vậy.
Bầy ve hung ác bay vào cơ thể các thành viên Tư Dạ Hội từ tai, mắt, mũi, miệng của bọn họ. Các nhân viên Tư Dạ Hội đau đớn kêu gào thảm thiết, rồi thân thể bọn họ nổ tung thành một đám máu thịt, chỉ còn lại những bộ xương trắng hếu.
『Những con ve kia đang ăn thịt người!』
Tim Lục Dĩ Bắc đập mạnh, dạ dày anh không ngừng co rút.
Sau thịt thỏ và thực phẩm đông lạnh, nhộng ve sầu cũng được gạch khỏi danh sách ẩm thực của anh.
『Chứng kiến cảnh tượng đó khiến ta khó chịu và sợ hãi nhưng…』
“Nhưng càng sợ hãi ta càng muốn nói chuyện nhiều! Ta cũng rất tuyệt vọng đấy! Dù sao ngươi cũng tạm thời không giết ta nên ta nhiều lời một chút! Như thế có thể giảm được cảm giác hoảng hốt! Ngươi một mình khiêng ta tới đây chắc cũng cảm thấy nhàm chán đúng không? Vậy thì chúng ta tâm sự đi!”
“Câm miệng! Con mẹ nó ngươi mà còn nói tiếp là ta cắt lưỡi ngươi rồi nhét vào hậu môn ngươi đấy! Móc mắt ngươi ra! Rồi nhổ toàn bộ răng ngươi ra khảm lên mặt ngươi!”
『Còn muốn ta tâm sự với ngươi? Ngươi có biết tình cảnh hiện tại của mình là thế nào không hả?』
Gã đàn ông vốn tưởng rằng việc bắt cóc Lục Dĩ Bắc rồi khiêng anh đến nơi này là công việc nhẹ nhàng. Hắn không ngờ công việc này lại khó khăn đến vậy.
『Con mẹ nó thằng nhóc này thật đáng ghét!
Quát một tiếng xong còn chưa được một phút yên tĩnh!』
“Ta… ừm ta hơi đói bụng rồi!”
Tiếng nói yếu ớt của Lục Dĩ Bắc truyền đến từ trong bóng tối.
Nếu bị thương nặng ở mặt thì miệng của Lục Dĩ Bắc thậm chí không thể mở ra được nữa. Do đó anh đã học nói tiếng bụng vì để dự phòng cho tình huống không thể mở miệng ra nói chuyện này.
Gã đàn ông: “...”
Gân xanh trên trán hắn nổi lên. Ngay lập tức hắn “rầm” một tiếng ném Lục Dĩ Bắc lên cái nắp của cống nước thải.
Lưng Lục Dĩ Bắc bị đập mạnh vào cái nắp cống bê tông, cảm giác truyền đến giống như bị chuỳ sắt lớn đánh trúng vậy. Anh phát ra một tiếng kêu đau đớn, cảm giác như xương cốt toàn thân đều đã bị vỡ vụn thành từng mảnh.
『Đây rõ ràng là bào thù! Báo thù trắng trợn! Ta chẳng phải chỉ nhiều lời chút thôi sao?
Đều tại lão tử đã kìm nén hai năm nay ở bệnh viện nên có một đống lời muốn nói! Hiện tại đã sắp chết rồi còn không cho ta phóng thích một chút sao?』
Lục Dĩ Bắc đang nghĩ ngợi bỗng nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh. Giống như là có thứ gì đó để mắt tới anh vật.
“Xột xoạt! Xột xoạt…!”
Trong bóng tối vọng đến một âm thanh nhỏ, rồi từng sợi từng sợi đen từ cống nước thải lao lên qua các lỗ của nắp cống, giống như là nước đen đang phun lên vậy.
Nhờ ánh sáng yếu ớt Lục Dĩ Bắc có thể miễn cưỡng quan sát được hình dạng những thứ đang lao lên kia: 『Tất cả đều là tóc!』
Những sợi tóc cuốn lại vào nhau thành một sợi dây to bằng cánh tay, chẳng khác nào rắn độc uốn lượn bò tới. Rồi nó cuốn chặt lấy tay chân anh, cuộn lại nhiều vòng trói chặt anh vào cái nắp cống.
Da anh truyền đến cảm giác thô ráp khiến anh không khỏi run rẩy trong lòng.
“Đừng mà đại ca! Đừng dùng loại vật liệu này trói ta có được không? Ta van ngươi! Ta sẽ không tự nhiên bỏ chạy đâu mà! Mà dù có chạy cũng làm sao thoát nổi chứ?”
“Câm miệng! Ngươi có quyền lựa chọn sao?” - Gã đàn ông gầm lên, mắt lộ rõ ánh nhìn hiểm độc.
Lục Dĩ Bắc rụt cổ lại: “...”
『Mình không nên hi vọng những quái đàm này sẽ có tinh thần nhân đạo với tù nhân!』
Thấy Lục Dĩ Bắc yên lặng trở lại, gã đàn ông hừ lạnh một tiếng. Rồi hắn dùng tay trần xé rách một vết sẹo trên người mình, từ bên trong móc ra một cái hộp sắt lớn cỡ bàn tay. Hắn mở hộp sắt, lấy từ trong đó ra một cái bình thuỷ tinh.
Trong bình thuỷ tinh chứa một loại chất lỏng nào đó dạng keo có màu trắng nhạt, ước chừng đầy đến lưng bình. Chất lỏng đó phát ra một thứ ánh sáng trắng nhàn nhạt.
Gã đàn ông dồn chút lực vào đầu ngón tay khiến chiếc bình “choang” một tiếng vỡ ra, hoá thành bột rồi tan biến vào trong không khí.
Khối chất keo màu trắng nhạt lơ lửng trước mặt hắn. Nó vừa tiếp xúc với không khí liền giống như là cảm nhận được cảm giác tự do vậy, phát ra một tiếng thét chói tai, điên cuồng nhúc nhích biến dạng, hiện lên từng hình dạng mặt người thống khổ.
Đây là Nguyên Sinh Chi Linh, có tất cả ba phần Nguyên Sinh Chi Linh.
Chừng đó Nguyên Sinh Chi Linh là dư thừa để linh năng giả và quái đàm thăng cấp sức mạnh hoặc để hỗ trợ thi triển chú thức.
“Soạt soạt…!” - Gã đàn ông xoa ngón trỏ và ngón cái vào nhau. Đầu ngón tay hắn ngay lập bốc lên một ngọn lửa màu đỏ máu. Hắn đưa ngọn lửa đó đến gần khối Nguyên Sinh Chi Linh đang nhúc nhích biến dạng để thiêu đốt nó, đồng thời trong miệng thầm tụng niệm một loại chú ngữ mà Lục Dĩ Bắc không thể hiểu, rồi hai tay cực nhanh kết ấn một loại thủ ấn phức tạp.
Ngay lập tức, tiếng thét chói tai biến mất.
Không gian lại trở nên yên tĩnh.
Khối Nguyên Sinh Chi Linh bị một thứ sức mạnh nào đó điều khiển, không ngừng kéo dài ra, phác hoạ nên từng đạo chú văn quỷ dị trên không trung.
Những đạo chú văn dày đặc trên không trung phác hoạ nên một hình dạng giống như là Mặt Trời. Nhưng cái hình dạng Mặt Trời đó lại không hề ấm áp và mang lại chút hi vọng nào.
Mắt gã đàn ông thấy chú thức dần dần thành hình thì khoé miệng hắn hiện lên một nụ cười lạnh. Hắn thầm nghĩ: 『Cứ như vậy mà chờ con thỏ kia trở lại đây hoàn thành nghi thức nuôi trứng ma nữ. Rồi ta sẽ gặt hái toàn bộ thành quả của hắn.』
Gã đàn ông ngay từ đầu đã không hề có ý định để cho Ngài Thỏ thành công.
Mười phần Nguyên Sinh Chi Linh thù lao không hề đủ để thoả mãn hắn! Nếu tính thêm cả cam kết của Ngài Thỏ rằng sẽ trả hắn hai mươi phần Nguyên Sinh Chi Linh thù lao sau khi thành công cũng không đủ!
Nhưng nếu hắn phí một chút sức lực mà luyện hoá một ma nữ mới thành hình, hắn sẽ nhận được hơn hai trăm phần Nguyên Sinh Chi Linh!
Gã đàn ông nở ra một nụ cười âm hiểm trên khuôn mặt dữ tợn của hắn. Nhờ ánh sáng của Nguyên Sinh Chi Linh mà Lục Dĩ Bắc nhìn thấy nụ cười đó, anh không khỏi suy tư.
『Kiểu tình huống quái gì vậy? Hình như hơi không đúng lắm! Đây là trường hợp mà kẻ xấu hại kẻ xấu sao?』
Vài phút sau.
Chú thức dùng để giam cầm Ngài Thỏ chuẩn bị hoàn tất, ánh sáng phát ra dần yếu đi, cùng với đó bóng lưng của người đàn ông dần dần chìm vào bóng tối. Ngay khi ánh sáng hoàn toàn biến mất, trong nháy mắt một sự việc ngoài ý muốn của gã đàn ông đã xảy ra.
Ánh sáng đỏ loá mắt ngay lập tức bao phủ toàn bộ phòng nồi hơi.
Giống như toàn bộ linh năng trong không gian này đều bị của ánh sáng đỏ hoá đá, thân hình gã đàn ông lập tức cứng đờ tại chỗ.
Bộ tóc cuốn trên người Lục Dĩ Bắc đột nhiên trở nên kích động, phát ra tiếng “sột soạt” mà bò trườn, nắp cống bên dưới thân thể Lục Dĩ Bắc rung mạnh, giống như có một thứ gì đó muốn chui lên từ dưới cống vậy.
Cảm nhận được linh năng xung quanh giống như đang hoá thành vũng bùn mà phong ấn thân thể hắn, linh năng trong cơ thể thì đang bị rút đi từng chút từng chút một, gương mặt gã đàn ông ngay lập tức biến sắc.
“Đáng ghét! Con thỏ kia dám…”
Gã đàn ông chưa từng nghĩ tới trường hợp Ngài Thỏ dám đắc tội với Nhật Thực Hội, sử dụng nguyên sinh chi linh bổ sung cho chú thức để luyện hoá hắn.
Vừa kinh sợ, hắn vừa gấp rút thi triển chú thức để thoát khỏi tình huống này thì từ chỗ nắp cống truyền đến một âm thanh lớn.
“Bùm!”
Lục Dĩ Bắc thấy búi tóc cuốn quanh thân thể mình đã được gỡ ra. Anh còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì cái nắp cống dưới người anh đột nhiên nổ tung. Luồng sóng xung kích mạnh mẽ lập tức hất thân thể anh văng đi.
Dòng nước bẩn hôi thối văng khắp nơi, bộ tóc dài bị ánh sáng đỏ chiếu rọi giống như một con cự long từ dưới cống chui lên. Nó lần theo hướng phát ra dao động linh năng mà đi, lao tới phía gã đàn ông đang bị phong ấn. Nó ngăn cản hắn thi triển chú thức, cuốn quanh thân thể hắn, bịt chặt mũi và miệng hắn.
Những sợi tóc kì lạ kia được tạo ra bằng cách sử dụng tóc của người chết làm vật dẫn do là Ngài Thỏ chuẩn bị để nhắm vào gã đàn ông này cùng An Thanh, Giang Ly sắp đến. Một khi cảm nhận được dao động linh năng, nó sẽ khởi xướng một cuộc tấn công mãnh liệt.
Cơ thể Lục Dĩ Bắc không có dao động linh năng nên không kinh động đến những sợi tóc kia. Chỉ là bị ngã một cái khiến anh thần hồn điên đảo.
Lục Dĩ Bắc hơi lấy lại được chút sức lực liền vịn vách tường đứng lên. Anh quay đầu nhìn lại đã không thấy gã đàn ông kia đâu, trong tầm mắt chỉ còn lại một cái kén lớn được dệt từ tóc.
Những sợi tóc như bầy rắn vậy, không ngừng nhúc nhích, siết chặt phát ra tiếng “sột soạt”. Trong bóng tối đang có rất nhiều sợi tóc bò trườn khắp nơi khiến anh nổi da gà.
“Đệt! Đây chính là tình huống kẻ xấu hại kẻ xấu trong truyền thuyết sao? Nơi này không thể ở lâu hơn nữa rồi!”
Lục Dĩ Bắc vừa nhỏ giọng lầm bầm, vừa nhớ lại con đường để thoát ra khỏi đây, quay người chạy ra khỏi phòng nồi hơi.
…
“Hộc… hộc…!”
Trong không gian tràn ngập ánh sáng đỏ, Lục Dĩ Bắc cúi đầu chạy thục mạng. Ngay lúc đó, một tiếng ca kì ảo vang lên, giống như là tiếng thì thầm do gió truyền đến, lại giống như tiếng ca phát ra từ tận sâu trong linh hồn, vang lên trong tai anh.
“... Cho tôi mượn một đôi mắt sáng~♪”
“Để cho tôi thấy rõ ràng sự thật trong hỗn loạn này~♪”
Lục Dĩ Bắc: “...”
『Đệt! Lại thế nữa rồi!
Lần trước bị bài hát này hấp dẫn liền dính phải vận xui, gặp Ngài Thỏ! Lần này lão tử tuyệt đối sẽ không tới gần nữa!』
Nhưng mà tuy trong đầu phản đối, thân thể anh vẫn bị thu hút.
Anh bị tiếng ca hấp dẫn, hai chân như bị khống chế hướng thẳng về phía phát ra tiếng ca mà bước tới.
Tiến lên qua một con đường tắt u ám chật hẹp, tiếng ca truyền tới từ phía trước anh càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn. Không bao lâu sau, trước mắt anh sáng bừng lên, một khu vực trống trải rộng rãi bị thu vào tầm mắt.
Trên khu vực trống trải kia có một đám thi thể bị treo lên trần nhà. Phía dưới những thi thể là một cái bệ đá. Dường như toàn bộ không gian trong phòng nồi hơi bị bao trùm bởi những dòng chú văn đỏ dài hội tụ ở cái bệ đá kia.
Trên cái bệ đó là quả trứng đá quỷ dị mà Lục Dĩ Bắc đã từng thấy trong ảo cảnh trước đây.
“Tong tong…!”
Máu từ trên không trung nhỏ xuống, dù thế nào cũng rơi trúng quả trứng đá. Những gương mặt nữ vặn vẹo trên quả trứng đá bị ánh sáng đỏ chiếu rọi, phát ra những tiếng thì thầm nhỏ mà tai người khó có thể nghe thấy. Những lời thì thầm đó hoà vào nhau tạo thành một tiếng ca, tiếng ca ấy tràn vào tai Lục Dĩ Bắc.
Cùng lúc đó, sâu trong linh hồn Lục Dĩ Bắc cũng vang lên tiếng ca tương tự.
Hai luồng tiếng ca hoà vào nhau, cùng nhau ngâm xướng dần dần tạo thành một loại âm thanh cộng hưởng và hài hoà một cách kì dị. Bị luồng âm thanh này điều khiển, Lục Dĩ Bắc như một cái xác không hồn chậm rãi tiến về phía quả trứng.
Một tia tham lam loé lên trong đôi mắt anh. Bờ môi khô nứt nẻ cứ mở ra rồi khép lại, phát ra một lời lẩm bẩm điên cuồng: “Của ta! Đó là của ta…!”
Luồng dao động linh năng yếu ớt bắt đầu phát ra từ thân thể anh, rồi nó dần dần trở nên mãnh liệt hơn.
Ngay sau đó trong bóng tối lập tức truyền đến một âm thanh nhỏ. Những sợi tóc cảm nhận được luồng dao động linh năng phát ra từ người anh mà bắt đầu cấp tốc di chuyển về phía này.
Tiếng ca vang vọng trong đầu Lục Dĩ Bắc, anh vô thức dần dần tiến gần quả trứng đá hơn.
Ngay khi anh vươn tay ra, đầu ngón tay sắp chạm vào quả trứng thì đôi mắt, giống như đang cảnh cáo nguy hiểm, đột nhiên truyền đến một trận bỏng rát dữ dội. Ý thức anh nhờ đó mà được đánh thức.
“Đệt!”
Trông thấy đầu ngón tay mình chỉ còn cách quả trứng chưa đến một centimet khiến con ngươi Lục Dĩ Bắc có chút co rút lại. Anh hạ giọng chửi thề một câu rồi vội vàng rụt tay ra.
『Con mẹ nó cái thứ này tà ác quá rồi!
Dù có được liền bạch nhật phi thăng thì lão tử đây cũng không cần!
Chuồn thôi! Chuồn ngay thôi! Cứ ở đây lâu thêm nữa kiểu gì cũng sẽ có chuyện xảy ra cho xem!』
Lục Dĩ Bắc vừa nghĩ vậy vừa quay người định bỏ chạy thì đột nhiên một bộ tóc đen xuất hiện cuốn quanh mắt cá chân anh, vài sợi lặng lẽ leo lên thân thể anh.
Sau đó…
Đột nhiên chúng đâm xuyên lồng ngực anh.


1 Bình luận