Tập 1: Sống sót sau thảm hoạ và làm lại cuộc đời
Chương 34: Tạm biệt!
5 Bình luận - Độ dài: 2,760 từ - Cập nhật:
Nuôi dưỡng trứng ma nữ giống như chơi gacha vậy, có phạm vi đại khái và "bảo hiểm". Nhưng trước khi nuốt chửng nó, bạn không bao giờ biết chính xác mình sẽ lấy được thứ gì.
Tiểu thư Thỏ nhìn quả trứng ma nữ mà cô chăm sóc đến "đầu tắt mặt tối [note72558]" bấy lâu nay. Nhưng nó không được dùng cho cô mà lại đánh thức 'món đồ' kinh khủng như này, khiến đôi mắt cô lâu lắm rồi mới rơi xuống vài giọt lệ.
Cảm giác trong lòng cô lúc này hệt như đem tài khoản đen đủi cả vạn năm tặng cho bạn, rồi người bạn đó nhờ may mắn mà chỉ trong một tháng, đã gom đủ bộ sưu tập vậy.
"Của tao mà... Đáng lẽ phải là của tao chứ!" - Tiểu thư Thỏ mắt thẫn thờ, miệng lẩm bà lẩm bẩm. Ngọn lửa hận thù trong mắt càng lúc càng bùng cháy dữ dội hơn.
"Mày đợi đấy! Nhất định tao sẽ lấy lại thứ thuộc về tao! Nhưng bây giờ..." - Tiểu thư Thỏ dùng vẻ mặt và giọng điệu hung dữ nhất nói xong liền quay người thực hiện động tác chuồn thẳng hèn nhát nhất. Cô chui tọt vào mảng rừng núi phía sau.
Kể ra mà nói thì quái đàm bọn chúng giống như thú hoang vậy. Là cái kiểu cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tép ấy. Có điều đây cũng không phải luật lệ bất khả xâm phạm gì cho cam. Từ xưa đến nay thì lấy yếu thắng mạnh hoặc tôi tớ nuốt chủ nhân cũng không phải chuyện lạ gì.
Bản thân cô đã lên kế hoạch cho một trận chiến vượt cấp. Một khi thành công, quan hệ giữa cô và chủ nhân rất có khả năng sẽ đảo ngược.
Mà bây giờ.
『Kẻ địch cấp cao mà mình cần đánh bại, chỉ từ một tăng thành hai mà thôi!
Chỉ thế thôi!
Ừm! Thêm chữ 'thế thôi' này, càng cho thấy quyết tâm của ta!』- Tiểu thư Thỏ nghĩ.
...
An Thanh tập trung linh năng báo hiệu cho tất cả lực lượng chủ chốt ở Hoa Thành vội vã lên đường. Trước ngực cô, "Huy hiệu cú báo tử" đang không ngừng rung động.
Rất nhanh cô đã nhận được hồi âm.
Đầu ngón tay lướt qua chiếc huy hiệu làm từ kim loại đặc biệt, cảm nhận sóng linh năng truyền đến từ nó, những giọng nói quen thuộc lần lượt vang lên.
...
Tại hộp đêm The Underground world ở Hoa Thành.
Trên ghế sofa trong góc phòng, một nam tử ăn mặc quái dị chợt cảm nhận được rung động từ chiếc huy hiệu dưới lớp vest. Mặt anh hơi đổi sắc, rồi đặt ly rượu xuống, giả vờ không để ý mà đưa tay vào trong áo, nhẹ nhàng chạm vào huy hiệu cú báo tử, đáp lại với giọng điệu khinh bạc:
"Kính chào quý khách, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận ăn chơi đàng điếm, không có thời gian cho quý khách! Xin quý khách vui lòng gọi lại sau!"
Sau khi trả lời, Bạch Khai đứng dậy, hướng về mấy cô gái trên ghế sofa cúi người lịch sự, tươi cười nói: "Xin lỗi nhé mấy vị mĩ nữ, công ty có chút việc liên quan đến lượng tiền khá lớn nên tôi phải về giải quyết ngay."
"Như này đi, mọi người cứ ăn uống xả láng, hết bao nhiêu thì cứ ghi vào hóa đơn của tôi!"
Dứt lời giữa tiếng reo hò của các cô gái, Bạch Khai nhanh chóng bước về phía cửa hộp đêm.
...
Tại bến cảng Thanh Độ.
Một cô bé mặc bộ đồ ngủ hình chim bồ câu ngồi xổm dưới đất. Một tay cô ôm gối, tay kia vẽ vòng tròn trên mặt đất, gương mặt buồn bã lẩm bẩm:
"Đi cả rồi, lại không đợi tôi, nguyền rủa các người..."
"Ơ?"
"An Thanh? Gọi tôi qua à? Được thôi, tôi sẽ... À mà thôi, ngủ cái xíu qua sau vậy..."
...
Tại một phòng khám tư nhân hẻo lánh ở Hoa Thành, vị bác sĩ dáng lưng còng đang tỉ mẩn khâu vết thương gớm ghiếc trên cánh tay cho chàng trai tuấn tú nằm trên bàn mổ.
Cảm nhận huy hiệu trước ngực rung lên, chàng trai nhíu mày, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng. Sau đó anh vẫy tay ra hiệu cho các bác sĩ khác tạm dừng, rồi gửi phản hồi của mình tới An Thanh.
"Ồ? Cần hỗ trợ à? Tôi đang xử lý một con quái đàm, làm xong sẽ tới ngay."
...
Tại cục Quản lý Nghiên cứu Văn hóa Dân gian Hoa Thành.
Trong màn đêm, khu vườn tối đen như mực hiện lên bóng hình một thiếu nữ chống chiếc ô đen ngồi xổm dưới gốc cây lớn. Cô hòa lẫn vào bóng tối như thể đang thực sự đóng vai "tôi là một cây nấm".
Cảm nhận dao động linh năng của An Thanh phát ra từ huy hiệu trước ngực, cô thều thào đáp: "Ừ... đến ngay đây... đến ngay đây..."
...
Nghe được phản hồi của thành viên chủ lực cuối cùng, An Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặt đất đột nhiên rung chuyển, theo sau là tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra từ hướng khách sạn nghỉ dưỡng Hoa Ngữ Dương Quang. Rồi bỗng có thứ gì đó dâng trào phá thủng mái khách sạn, lao vút lên không trung.
Theo sau tiếng cười man rợ, một bóng hình nhỏ nhắn xinh xắn mảnh mai dần hiện ra giữa biển lửa. Những ngọn lửa cuồn cuộn phía sau cô như tấm đại hồng bào rực rỡ đang dang rộng.
Luồng dao động linh năng mạnh mẽ kinh hồn bạt vía lan tỏa, kèm theo khí tức nóng rực đầy hung bạo.
Chỉ trong chớp mắt, không khí trong phạm vi mấy chục dặm trở nên ngột ngạt vô cùng. Cứ như thể đột ngột chuyển từ đầu thu sang giữa hạ, hỏa hoạn bắt đầu lan khắp rừng cây.
"Đùng!"
An Thanh thấy vậy định nói gì đó với Giang Ly, bỗng nghe bên tai như vang lên tiếng nổ đùng trong không khí. Ngay sau đó một luồng sáng bạc như lũ quét ào qua cô, phá vỡ lan can bên đường, lao theo vách núi dốc đứng thẳng hướng khách sạn nghỉ dưỡng.
"Giang Ly! Cô làm gì vậy?! Thứ đó không phải loại quái đàm mà cô có thể một mình đối phó được đâu!" - An Thanh hét lên, nhưng chẳng nhận được hồi âm.
"Chết tiệt!" - Cô lẩm bẩm chửi, đưa tay ôm trán than thở - "Muốn chết thì đừng kéo tôi theo mà! Thôi được rồi, ai bảo tôi là kẻ dễ mềm lòng chứ?"
Nói xong, An Thanh liền đuổi theo Giang Ly.
...
Bầu trời đêm đen kịt như bị nhuộm mực.
Lục Dĩ Bắc mở mắt, anh ngạc nhiên nhận ra mình lại đang ở sân thượng tòa nhà cao tầng mà trước đó chỉ xuất hiện trong giấc mơ. Khác biệt duy nhất là lần này trời không mưa, và những đám mây phát ra ánh sáng đỏ rực như đang bốc cháy.
Nhìn ra xa, cả thành phố vốn đã hơi rách nát giờ đây chỉ còn là đống hoang tàn. Xương khô và sắt gỉ ngổn ngang khắp nơi. Cả thành phố như thể vừa hứng chịu một đợt thảm họa.
Lửa cháy lan khắp nơi, ánh lửa đỏ chiếu rực lên cả bầu trời. Nó thiêu, nó rụi, nó liếm, nó láp, nó tham lam gặm nhấm hết thảy mọi thứ tốt đẹp trên thế gian này.
Màn sương xám kết tụ thành hình người, dưới ngọn lửa thiêu đốt phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn, vội vã bỏ chạy. Nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết từ trong màn sương xám, Lục Dĩ Bắc đột nhiên cảm thấy một nỗi buồn mơ hồ. Rồi nỗi buồn ấy dần trở nên mãnh liệt hơn.
"Cuối cùng cậu cũng chịu đến rồi, nếu muộn hơn một chút nữa thì..."
Nghe thấy có tiếng nói vang lên bên tai, Lục Dĩ Bắc giật mình hét lớn: "Ai đó! Ngươi đang ở đâu! Đừng có trốn nữa, lão tử đã phát hiện ra ngươi rồi đấy!"
"..."
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Lục Dĩ Bắc nghe thấy phía sau lưng vang lên một tiếng thở dài nhẹ nhàng, rồi ngay sau đó là giọng nói của một cô gái nghe rất dễ chịu, đầy vẻ bất lực: "Ở phía sau cậu này."
Nghe vậy Lục Dĩ Bắc liền quay người lại, và rồi anh nhìn thấy cô gái tóc đỏ rực như lửa mà anh từng gặp trong giấc mơ.
Khuôn mặt xinh xắn, tinh tế. Thân hình cân đối, thon thả. Ngoại trừ vùng ngực hơi thiếu đi đôi phần quyến rũ, thì còn lại phải nói rằng cô gái này gần như đáp ứng đủ mọi loại tưởng tượng của Lục Dĩ Bắc trước giờ về phái nữ.
"Ờm..." - Lục Dĩ Bắc suy nghĩ một chút, rồi nhẹ nhàng nói - "Cái này... lâu rồi không gặp. Hình như cô cao hơn lần trước rồi thì phải? Ha, ha ha!"
"Không, là cậu thấp đi đấy." - Cô gái mặt lạnh như tiền, vừa nói vừa đưa ánh mắt phức tạp nhìn Lục Dĩ Bắc từ đầu đến chân.
Chú ý đến ánh mắt của cô gái, Lục Dĩ Bắc sững người. Anh vội cúi đầu nhìn xuống, tầm mắt xuyên qua vùng ngực đang hơi nhô lên, bụng phẳng lì. Và ở khu vực không thể miêu tả kia, anh lập tức nhìn thấy đôi bàn chân nhỏ trắng ngần phơn phớt thêm chút điểm hồng.
Những ngón chân như củ hành động đậy. Sau khi xác nhận rằng thứ trước mắt chính là cơ thể của mình, biểu cảm của Lục Dĩ Bắc từ mặt đang hơi đơ, giờ càng trở nên cứng đờ hơn nữa.
"Đù má! Tôi..." - Anh định nói gì đó nhưng rồi ngưng lại, mặt tái mét nhìn về phía cô gái trước mặt.
"Ừm...!" - Cô gái gật đầu đầy tiếc nuối, xác nhận - "Đúng rồi, giống như cậu đang nghĩ đấy. Không còn nữa!"
Lục Dĩ Bắc: "..."
Im lặng vài giây, anh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô gái trước mặt, túm lấy vai cô, gào lên điên cuồng: "Đ*t mẹ! Có phải đồ chó đẻ nhà cô làm trò này không hả? Đ*t con mẹ cô mau trả lại cho tôi! Trả lại đây cho tôi! Đồ khốn!"
"Phiền vãi lờ, không thấy phiền à?!" - Cô gái đẩy Lục Dĩ Bắc ra, mặt lạnh như tiền nói: "Đ*t con mẹ nó tôi còn đéo có nữa là, bảo tôi kiếm đâu ra mà trả cậu hả? Lấy bùn nặn ra một cái à?"
"Đ*t con mẹ cô mau trả lại cho tôi! Trả lại cho tôi..." Lục Dĩ Bắc như không nghe thấy lời cô gái, tiếp tục lải nhải không ngừng.
"Câm miệng! Câm miệng! Lão tử sắp hết thời gian rồi! Không có rảnh để ở đây cãi nhau với cậu về chuyện vô nghĩa này! Nghe này, nếu cậu không muốn thế giới của cậu bị chính tay cậu hủy diệt thì..."
"Đ*t con mẹ cô mau trả lại cho tôi! Trả lại cho tôi..."
Cô gái: "..."
Cô nhìn Lục Dĩ Bắc đang lải nhải không ngừng, trong lòng chợt nghĩ: 『Tên vô liêm sỉ đang trần truồng này khéo thêm chút nữa sẽ nằm lăn ra đất ăn vạ mất.』
"Đ*t mẹ! Sắp không kịp rồi! Nếu cậu muốn giữ cái thứ đó của cậu thì..."
Lục Dĩ Bắc đột nhiên trở nên im lặng, người thẳng đơ như học sinh tiểu học bị gọi tên trả bài, nghiêm túc đáp: "Ngài cứ nói!"
"..."
Cô gái vỗ nhẹ lên trán, im lặng vài giây rồi thong thả nói: "Chạy trốn đi! Giờ cậu đã trở thành quái đàm rồi! Đừng để bị Tư Dạ Hội bắt giữ! Khi chạy trốn cũng đừng giết bất kỳ ai đấy!"
"Thoát thân xong thì lập tức quay về bệnh viện ngay, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, sau đó trốn thật kỹ một thời gian."
Giọng cô gái ngày càng nhanh, ánh mắt thúc giục khẩn trương.
"Đừng để ai biết thân phận thật của cậu! Ánh bình minh có thể giúp cậu tạm thời trở lại hình dáng ban đầu, hãy tận dụng nó để ẩn náu! Nhưng nhớ lấy! Mỗi tháng sẽ có vài ngày..."
Lời nói đứt đoạn khi hình bóng cô gái đột ngột nhòe đi, mờ ảo tựa sương khói. Lục Dĩ Bắc hoảng hốt giơ tay định níu kéo, nhưng bóng hình kia đã như cát chảy qua kẽ tay, tan biến vào không trung.
Đứng ngây người trên sân thượng trống vắng, anh hốt hoảng gào lên: "Mỗi tháng có vài ngày sẽ làm sao cơ!? Bà dì tới thăm hả?! Đ*t con mẹ cô cũng phải nói cho hết chứ! Cô tốt nghiệp chuyên ngành cắt chương truyện chuyên nghiệp à?! Đ*t mẹ!!"
. . .
"Hộc... hộc..."
Bên rìa sân thượng khách sạn nghỉ dưỡng Hoa Ngữ Dương Quang đổ nát, Giang Ly run rẩy chống đao đứng thẳng dậy, mắt không rời bóng hình của cô gái đang treo lơ lửng giữa trời. Cô thở hổn hển, nhưng mỗi lần không khí tràn vào phổi lại mang theo cơn đau như xé rách nội tạng.
An Thanh toàn thân cháy đen, lại bị treo trên thanh cốt thép thò ra từ đống đổ nát, cũng đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Còn Giang Ly cũng chỉ đang gắng gượng đứng vững bằng chút nghị lực cuối cùng. Bộ giáp quanh người đã vỡ nát bét, máu me bê bết, lộ ra làn da trắng nõn giờ đây chi chít những vết cháy sém.
『Mạnh quá rồi, hoàn toàn không phải đối thủ!
Làm sao bây giờ? Các thành viên chủ lực khác còn chưa đến chi viện sao?
Hiện tại ả ta còn chưa thức tỉnh hoàn toàn, chỉ dựa vào bản năng để phản kích mà còn khiến mình không thể chống đỡ như này rồi. Nếu như ả ta hoàn toàn tỉnh lại thì...』
Giữa lúc Giang Ly còn đang nghĩ ngợi thì cô gái đang lơ lửng trên không trung từ nãy đến giờ bỗng choàng tỉnh. Nàng từ từ mở mắt, mái tóc dài đỏ rực kia dần dần phai màu, như thể bắt đầu nguội dần. Từ đỏ rực dần biến thành phấn trắng, nhiệt độ xung quanh cũng theo đó mà giảm xuống đột ngột.
Giang Ly và cô gái nhìn nhau qua khoảng không. Ánh mắt nàng lạnh như băng, gương mặt như phủ đầy sát khí khiến Giang Ly cảm thấy như đối diện với kẻ thù nguy hiểm. Toàn thân cô căng cứng, tay siết chặt chuôi đao.
『Tỉnh rồi sao?! Thế thì đến đi! Dù không giữ được ngươi, nhưng ít nhất... ít nhất...
Ít nhất ta vẫn sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng!』
Giang Ly vừa nghĩ thế thì đúng lúc này, cô gái kia đột nhiên hướng về phía cô, mặt không đổi sắc đá lông nheo một cái, rồi thản nhiên buông một câu: "Tạm biệt!"
Ngay trong khoảnh khắc sau đó, tốc độ của cô đã đạt đến cực hạn. Cô toả ra một đợt sóng linh năng mãnh liệt, cuốn lên một trận cuồng phong rồi bỏ chạy như bay về phía chân trời.
Trong lúc nhất thời, nội tâm luôn luôn bình tĩnh của Giang Ly, cuối cùng cũng chậm rãi hiện lên một dấu "¿", ánh mắt nghi hoặc không thôi.
『Ả ta... không giết mình?
Tại sao?
Ả sở hữu sức mạnh kinh khủng như vậy, sau khi tỉnh lại lại không hề hạ sát mình? Mà dường như lại có chút sợ hãi, còn quay người bỏ chạy?』
Giang Ly còn đang suy nghĩ thì cơ thể vừa thoát khỏi áp lực khổng lồ bỗng không thể chống đỡ thêm nữa, bắt đầu run rẩy. Ngay sau đó mắt cô tối sầm lại, cả người đổ gục xuống đất.


5 Bình luận