Tập 1: Sống sót sau thảm hoạ và làm lại cuộc đời
Chương 33: Con mẹ nó ta không làm người nữa!
6 Bình luận - Độ dài: 2,461 từ - Cập nhật:
Ánh sáng đỏ trước mắt dần tan biến. Hiện thực như bọt nước nổ tung dưới ánh mặt trời, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Vùng hoang vu tăm tối dưới lớp mặt nạ dần dần hiện ra.
Trong cơn chóng mặt và đau đớn dữ dội, Lục Dĩ Bắc cảm thấy thân thể mình đang dần dần trở nên lạnh buốt. Anh thấy mình dường như đang không ngừng rơi xuống vào một cái hồ lạnh, tối đen, sâu vô tận.
Trong làn nước lạnh kinh hoàng nhấn chìm toàn thân, có thứ gì đó trên cơ thể anh bong ra, hay nói đúng hơn là anh đã bị nó bỏ rơi.
Anh chìm càng lúc càng sâu. Rồi anh cảm thấy dường như có rất nhiều thân ảnh mơ hồ và vặn vẹo đang nhúc nhích lại gần mình, mang theo khí tức hoặc hiếu kì lo lắng, hoặc tham lam vội vã, hoặc u ám lạnh lẽo. Sau đó dường như bọn chúng cảm nhận được gì đó, liền nhanh chóng tản đi tứ tán.
“Ngươi cũng sẽ sớm chết thôi!” - Có một giọng nữ vang lên, dường như là đang nói với anh.
Nghe thấy giọng nói đó khiến tâm trạng của Lục Dĩ Bắc lập tức trở nên vội vã, giống như là anh đang cố nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình vậy.
“Cũng sẽ sớm… vậy ý cô là tôi còn chưa chết hẳn đúng không? Vậy thì tôi cảm thấy dường tôi như còn có thể cứu được!”
“Không thể cứu được, linh hồn ngươi đã kiệt quệ rồi!” - Giọng nói kia lạnh lùng vang lên.
“Nhưng tôi còn chưa muốn chết! Không! Tôi không thể chết! Tôi còn…”
“Hử? Vì cái gì mà ngươi không thể chết? Ai cũng có thể chết!” - Tiếng nói kia lại vang lên, trong giọng điệu còn ẩn chứa chút khinh thường - “Luôn có những người tự cho mình là đúng, cho rằng thế giới này nếu không có chúng liền không thể vận hành. Nhưng kì thực không phải như thế, không có bọn chúng, ngày mai vẫn đến, vẫn là một ngày tươi đẹp.”
“Sinh mệnh của nhân loại có giới hạn. Càng chứng kiến nhiều sinh mệnh được sinh ra và chết đi thì càng có nhận thức rõ hơn về điều này. Với mỗi con người, cái chết là điều tất sẽ đến.”
“Vậy tôi không làm người nữa có được không? Chỉ cần có thể sống tiếp!”
“Mặc dù tôi không biết cô là ai, nhưng cô hẳn là một ai đó đại loại như trùm cuối đúng không? Vậy cô có thể cứu tôi được không? Bán linh hồn hay gì đó tương tự tôi đều có thể chấp nhận! Chỉ cần không bán đi trinh tiết! Bởi vì tôi còn chưa từng có bạn gái! Tôi muốn dành lần đầu tiên của mình cho người tôi yêu!”
“Thật đó! Tôi thật sự muốn sống! Cho tôi cơ hội sống đi cô trùm cuối [note72467]!”
“…” - Cô gái thần bí kia im lặng vài giây, dường như độ dày da mặt của Lục Dĩ Bắc khiến cô ta cảm thấy xấu hổ.
『Người bình thường khi biết mình sắp chết thì phải thất kinh kêu khóc mà cầu xin tha thứ chứ? Làm sao tên khốn này còn cò kè mặc cả được vậy?
Phiền phức quá! Vốn mình đến là để chỉ đường đi đúng đắn cho hắn, giờ đột nhiên không muốn cứu hắn nữa phải làm sao đây?』
“Nếu không đủ, trinh tiết cũng có thể cho cô! Sau này chúng ta sẽ thử hẹn hò, lên xe trước mua vé sau cũng được.”
“Câm miệng! Cút đi!” - Cô gái thần bí thét lên.
Ngay sau đó, Lục Dĩ Bắc bị một luồng ánh sáng thần bí nuốt chửng. Rồi dường như có một lực thần bí nào đó kéo thân thể anh lên. Anh cảm thấy mình đang nhanh chóng nổi lên khỏi hồ nước đen, rời khỏi mặt nước trở về hiện thực.
“Nuốt trứng ma nữ sẽ giúp ngươi sống sót!”
Như ảo giác, một âm thanh hư vô mờ ảo lọt vào tai Lục Dĩ Bắc. Anh đột nhiên bừng tỉnh, khó khăn nuốt từng ngụm từng ngụm không khí vào phổi. Cơ ngực phập phồng khiến thịt máu cùng những mảnh vụn nội tạng phun ra từ vết thương lớn trên ngực anh.
Anh khó khăn đứng dậy, đồng thời liếc nhìn về phía quả trứng đá cổ quái thỉnh thoảng loé ra ánh sáng màu đỏ thẫm kia.
“Nhanh lên! Ngươi chỉ có thời gian một phút thôi! Bọn chúng đang tới kìa!”
Giọng nói thần bí lại lần nữa vang lên bên tai anh khiến Lục Dĩ Bắc ngẩn người: 『Bọn chúng là ai? Là bộ tóc kia sao?』
Ngay sau đó, anh đột nhiên cảm thấy mình bị thứ gì đó để mắt tới. Ánh mắt kia dường như xuất phát từ trong bóng tối, từ bầu trời xa xôi, từ từng khoảng không gian mà anh có thể nhìn thấy. Nó mang theo ác ý nồng đậm, kích thích khiến sự đè nén xuất phát từ tận sâu trong linh hồn anh run lên.
Lục Dĩ Bắc ngay lập tức hiểu được “bọn chúng” đáng sợ hơn bộ tóc kia nhiều lần. Không kịp nghĩ nhiều, anh cắn răng lảo đảo bước về phía quả trứng đá cách đó không xa.
『Không thể để “bọn chúng” cướp lấy nó được!
Mình không muốn chết!
Vì sự sống, ta…』
“Con mẹ nó ta không làm người nữa!”
Lục Dĩ Bắc dùng chút sức lực cuối cùng hét lên, đồng thời cầm trứng ma nữ vụng về nhét vào miệng mình.
Ngay lập tức, hiện lên trước mắt anh cảnh tượng biển máu cuồn cuộn mãnh liệt. Từ biển máu có vô số hình người mọc lên, chúng giơ ra những cánh tay dài cùng móng tay sắc nhọn đầy oán hận độc ác xé rách thân thể anh.
Bị những bàn tay ngưng tụ từ máu tươi xé rách, thân thể anh ngay lập tức khô héo, rữa ra, da bong ra từng mảng, máu thịt mục nát. Rất nhanh cơ thể anh chỉ còn lại một bộ xương trắng, một trái tim còn đang đập cùng với một đôi mắt khổ sở đỏ ngầu đầy tơ máu.
Ngay sau đó, cả xương cốt anh cũng vỡ vụn tạo ra một tiếng động giòn tan.
Trứng ma nữ lơ lửng ngay bên cạnh trái tim anh. Trong giây lát nó vỡ ra, mọc ra những cây kim đá màu đỏ máu rộng cỡ ngón tay, mỗi mũi kim đều khắc hình một khuôn mặt nữ.
Mỗi khuôn mặt đó đều toả ra ánh sáng đỏ cùng với những cảm xúc tiêu cực mãnh liệt: phẫn nộ, ngang ngược, bi thương, ngờ vực…
Những cây kim đá từ những hướng khác nhau đâm vào trái tim anh, chúng rung động không ngừng như muốn xoắn nát trái tim anh vậy.
Cơn đau đến từ sự phân rã của cơ thể khiến ý thức của Lục Dĩ Bắc tựa như sắp sụp đổ. Ngay trước khi hôn mê, anh dường như nghe thấy một giọng nói cổ xưa thì thầm bên tai.
“Hữu Chung Sơn giả, hữu nữ tử y thanh y, sở kiến chi xử đại hạn, xích địa thiên lý…”
『Cái quái gì vậy? Có thể nói tiếng người được không? Ta nghe chả hiểu gì sất!』- Lục Dĩ Bắc nghĩ.
Ngay sau đó hai mắt anh cháy rực lên. Từ chúng toả ra một khí tức mạnh mẽ hừng hực hướng thẳng đến trứng ma nữ.
Hai luồng khí tức chết người va chạm vào nhau, phát ra những âm thanh cao vút mà con người không thể nghe thấy được. Trong quá trình giao tranh, luồng khí tức đỏ máu của trứng ma nữ dần dần rơi vào thế hạ phong. Tuy nhiên nó không bị tiêu diệt hoàn toàn mà chỉ là bị áp chế, cùng với luồng khí tức hừng hực toả ra từ đôi mắt tạo ra một thế cân bằng vi diệu.
Quả trứng ma nữ đã nở ra lại co lại, biến thành thành trạng thái một nửa là quá trứng lúc đầu, một nửa hợp nhất với trái tim Lục Dĩ Bắc. Bề ngoài lớp vỏ đá là những vết nứt toả ra ánh lửa.
Vài giây yên ắng trôi qua.
Rồi trái tim lại một lần nữa đập, phát ra âm thanh như sấm rền.
Một dòng dung nham từ bên trong trái tim thuận theo nhịp đập mà chảy ra, trong nháy mắt đốt cháy biển máu cuồn cuộn. Dưới sự thiêu đốt của dung nham, máu ngưng tụ thành những sợi chỉ đỏ sáng chói. Những sợi chỉ đó phác hoạ thành hình dạng phức tạp trên không trung, rồi ngưng tụ thành hình người, rồi máu thịt mọc ra từ đó.
…
Trong phòng chứa nồi hơi dưới lòng đất.
Một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn không mảnh vải che thân xuất hiện, cô nằm cuộn tròn giữa không chung như một thai nhi đang nằm trong bụng mẹ vậy.
Làn da trắng như tuyết thỉnh thoảng bùng lên một ánh lửa. Tay chân cô tuy nhỏ nhắn nhưng dường như sở hữu một sức mạnh khủng khiếp. Mái tóc đỏ dài rũ xuống sau lưng, không có gió mà vẫn tung bay nhẹ nhàng.
Một bóng đen hiện lên từ hư vô bay tới vây quanh cơ thể cô, rồi như một ảo giác vậy, nó phát ra một tiếng thở dài rồi tan biến.
Thiếu nữ chậm rãi rơi xuống từ trên không trung, tỉnh dậy từ trạng thái mơ màng, cô mở mắt ra.
Trong chốc lát, giống như ác thú thức tỉnh vậy, luồng dao động linh năng kinh khủng toả ra từ cơ thể nhỏ nhắn của cô tản ra bốn phương tám hướng.
Mái tóc dài rũ xuống, lọn tóc vừa chạm đất thì một luồng nhiệt kinh hoàng toả ra khiến toàn bộ máu trên sàn bốc hơi khô cạn. Từng làn khói trắng giống như những sợi tơ bốc lên từ khe nứt của mặt sàn bê tông.
“Ùng ục… ùng ục…!”
Lượng nước còn sót lại bên trong nồi hơi sôi lên mãnh liệt tác động lên lớp vỏ nồi phát ra âm thanh lớn như tiếng trống.
Vòi chữa cháy trên trần nhà được kích hoạt phun nước ra. Nhưng dòng nước ấy còn chưa kịp chạm đất đã bị bốc hơi hoàn toàn.
Trong bóng tối, bộ tóc dài đen nhánh chạy tán loại về tứ phía. Nhưng tốc độ chạy của chúng còn lâu mới bằng tốc độ phát tán của nhiệt độ, trong giây lát chúng liền bị bắt lửa rồi cháy toả ra một mùi khét lẹt khó ngửi.
Trong chốc lát, mọi ngóc ngách của phòng nồi hơi đều nổi lên ánh lửa.
…
Bộ tóc đen hốt hoảng bỏ chạy.
Người đàn ông bị giam cầm trong bộ tóc đen đột nhiên thức tỉnh do ảnh hưởng của nhiệt độ cao. Hắn mở mắt ra, trong ánh mắt loé lên một tia thù hằn đầy ác ý.
Hắn quỳ xuống trên mặt đất, nghiến răng gầm nhẹ: “Con thỏ đáng chết! Thù này mà không báo ta…”
Còn chưa nói hết câu, một luồng dao động linh năng kinh hoàng ập tới. Hắn cảm thấy trong nháy mắt linh năng của mình như bị nó đồng hoá, bị ảnh hưởng mà muốn bùng cháy lên. Điều này khiến hắn không khỏi sững sờ.
“Đây là… tình huống quái quỷ gì vậy? Loại dao động linh năng này…”
Gã đàn ông hoàn toàn ngơ ngác, nhất thời còn quên cả việc chạy trốn.
Hắn đã giúp Ngài Thỏ tìm kiếm trứng ma nữ nên hắn biết rõ thứ sức mạnh đang ngủ say trong quả trứng kia là như thế nào.
『Nếu giờ phút này mà Ngài Thỏ thành công thì luồng dao động linh năng mà cô ta toả ra chắc chắn chỉ có thể là đẫm máu, lạnh lùng và tàn bạo. Đồng thời cường độ chắc chắn cũng không thể kinh khủng đến mức này!
Thế nhưng mà…
Luồng dao động linh năng này lại như núi lửa phun trào, mang theo khí tức huỷ diệt nóng rực là thế quái nào?
Chẳng lẽ trong lúc ta bị đám tóc kia giam giữ, lại có một quái đàm khác đến xử lí con thỏ chết tiệt đấy rồi?
Đây có phải là kẻ xấu hại kẻ xấu rồi lại bị kẻ xấu khác hại không?』
Còn chưa để gã đàn ông kịp suy đoán xong về chuyện gì đã xảy ra với Ngài Thỏ trong quá trình tiến hoá mà lại dẫn đến cơ sự này, bộ tóc đen bên cạnh hắn đột nhiên phát nổ, ngọn lửa chứa linh năng đập vào thân thể hắn để lại một mảng cháy đen.
Cơn đau truyền đến từ cơ thể khiến hắn lấy lại tỉnh táo, lập tức quay người bỏ chạy.
Tiếng nổ lớn vang lên khắp nơi sau lưng hắn, trong đó mơ hồ xen lẫn tiếng cười điên cuồng của một thiếu nữ. Rõ ràng tiếng cười đó trong trẻo êm tai như một bài đồng dao, nhưng gã đàn ông nghe thấy nó lại cảm thấy rợn người.
“Ha ha ha! Cháy hết đi! Cháy rụi đi! Hãy để ngọn lửa của ta thiêu sạch tất cả đi!”
『Cái quái gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mà mặc kệ, mau chạy đã! Chạy là thượng sách!』
Ngọn lửa lớn lan tràn sau lưng cộng với sự sợ hãi tột cùng khiến gã đàn ông trực tiếp bỏ qua da thịt mình mà để bầy ve trong cơ thể thoát ra bay tứ phía hòng một vài con trong số đó sẽ tìm ra được con đường thoát thân.
…
Vài phút sau.
Ở một nơi cách khách sạn nghỉ dưỡng Hoa Ngữ Dương Quang không xa.
Tại một cái giếng chứa nước thải, vài ba con ve toàn thân nóng rực chui ra từ khe hở của nắp giếng.
Đôi mắt kép to bằng hạt đậu của bọn chúng đang phản chiếu khung cảnh khách sạn nghỉ dưỡng cháy rừng rực. Bọn chúng dường như đang sợ hãi, thân thể run rẩy liên hồi. Sau khi chứng kiến cảnh tượng ấy một lúc, bọn chúng không còn lưu luyến gì nữa, vỗ cánh bay biến vào màn đêm để lại một hồi tiếng ve kêu.


6 Bình luận