Cún Cưng Của Giới Thượng...
아기소금; Babysalt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 62 : Giờ khám bệnh phiền phức

13 Bình luận - Độ dài: 3,292 từ - Cập nhật:

[Mẹ cũng nên đi khám sức khoẻ kỹ càng đi!]

Artasha nhẹ nhàng áp tay lên má. Dư vị ngọt ngào từ đôi môi của con gái vẫn còn vương vấn, trìu mến ôm lấy làn da của bà.

Tina thực sự tin rằng mẹ mình bị ốm nên đã cùng bà đến bệnh viện. Nhưng trái với những gì cô bé tưởng, cơ thể của Artasha lại không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Những cơn đau đầu đã kéo dài từ lâu, nhưng bà chưa bao giờ cảm thấy đó là chuyện đáng ngại. Dẫu vậy, Artasha chỉ có một lý do để nói dối con gái và cùng đến bệnh viện lần này.

Đó là bởi tình trạng của Tina đã trở nên tệ hơn rõ rệt sau khi đến dinh thự Công tước, đặc biệt là những biểu hiện của cô bé vào đêm hôm ấy, chúng đã đạt đến mức độ nguy cấp.

Dù Tina luôn phủ nhận, nhưng hành vi tự ngược đãi bản thân là điều không bình thường nếu không phải chịu đựng một áp lực tâm lý khủng khiếp.

"Tina…"

Artasha thở dài gọi tên con gái mình.

Bề ngoài bà cố tỏ ra điềm tĩnh, nhưng sâu trong thâm tâm trái tim lại như bị xé toạc ra vậy. Mỗi lần nghĩ đến việc con gái mình có thể đã mắc phải một căn bệnh nghiêm trọng, lòng bà lại trĩu xuống.

Nếu như Tina mắc phải một chứng bệnh nan y, Artasha chắc rằng bản thân sẽ sụp đổ ngay lập tức.

"Nam tước phu nhân."

Một giọng nữ trầm cất lên từ phía sau.

Một người phụ nữ trung niên có mái tóc đen ngắn, cúi chào bà với thái độ trang trọng.

Tên bà ấy là Philsi Librium, giám đốc điều hành của Bệnh viện Đa khoa Librium.

Bà thuộc gia tộc Bá tước Librium lừng danh, một gia tộc nổi tiếng khắp đế quốc với những thành tựu trong lĩnh vực y học. Thông thường, một phu nhân Nam tước vô danh như Artasha sẽ chẳng bao giờ được gặp người thuộc tầng lớp đó một cách dễ dàng như vậy.

Chỉ có một lý do khiến Philsi tỏ ra tôn trọng với Artasha.

[Viviana Merdellia.]

Đó là nhờ vào ảnh hưởng to lớn của Viviana Merdellia, người thuộc gia tộc Công tước Merdellia.

Artasha chưa từng muốn nói chuyện với người phụ nữ đó một lần nào nữa, kẻ đã ép con gái bà đến mức tự làm tổn thương bản thân. Dù có bị xé xác ra thành từng mảnh, bà cũng không bao giờ tự mình liên lạc với gia tộc Merdellia.

Nhưng chỉ khi đó là chuyện liên quan đến Tina, bà mới không thể giữ vững quyết tâm ấy nữa.

Làm sao Artasha có thể ngập ngừng khi con gái đang đổ bệnh đây?

Ngay khi nghe tin tình trạng của Tina không ổn, Viviana đã lập tức liên hệ với Bệnh viện Librium, và bảo đảm rằng Tina sẽ nhận được sự hỗ trợ tốt nhất có thể.

"…Cảm ơn ngài đã giúp đỡ gia tộc Nam tước chúng tôi."

Artasha cúi đầu thật sâu bày tỏ lòng biết ơn, nhưng Philsi chỉ xua tay, ra hiệu bà hãy đứng dậy.

"Chữa bệnh là trách nhiệm của chúng tôi. Phu nhân không cần phải thấy mang ơn làm gì."

Vừa nói ra những lời tử tế ấy, Philsi vừa dẫn Artasha vào văn phòng của mình. Đó là một căn phòng rộng rãi và uy nghi, thậm chí còn tráng lệ hơn cả văn phòng của Artasha, người đứng đầu gia tộc Nam tước Blanc.

Sau khi yên vị trên chiếc ghế sofa bọc da đen sang trọng, Philsi lấy từ áo khoác ra một tập tài liệu và đặt trước mặt Artasha.

"Đây là kết quả kiểm tra sức khoẻ của con gái phu nhân."

Tim Artasha bắt đầu đập dồn dập.

Nỗi lo lắng âm ỉ bấy lâu nay giờ đang bùng lên dữ dội, cuốn lấy bà như sóng ngầm. Bà nuốt khan đầy căng thẳng.

"Về mặt thể chất, không có vấn đề gì quá nghiêm trọng. Dù thể trạng có phần yếu hơn so với những cô gái cùng tuổi, nhưng điều đó cũng không gây ra mối đe dọa đáng kể nào với với sức khỏe của cô bé. Tuy nhiên…"

Những lời tiếp theo khiến trái tim Artasha trĩu xuống. Bà siết chặt hai tay lại, và Philsi tiếp tục nói với giọng cẩn trọng.

"Có những vết sẹo mờ trên cổ tay của cô bé. Trông như đó là do chính cô bé tự gây ra. Bà có thể giải thích chuyện này được không…?"

"Ah, chuyện đó…"

Việc biết được rằng con gái đã từng tự làm tổn thương bản thân không phải là điều làm bà nhẹ nhõm, nhưng ít nhất đó cũng là điều Artasha đã biết từ trước, và chính vì thế nó đã mang đến cho bà một chút cảm giác an tâm nhỏ nhoi.

"Chỉ là một vài chuyện đã xảy ra. Vậy còn vấn đề gì khác không?"

Trước câu hỏi của bà, Philsi lật sang trang tiếp theo của bản báo cáo với vẻ mặt nghiêm trọng. Trên tờ tài liệu đính kèm hai tấm ảnh.

"Đây là kết quả kiểm tra não bộ của tiểu thư. Chúng tôi đã sử dụng những công cụ ma thuật, thế nên sẽ không để lại tác dụng phụ nào lâu dài."

Artasha từng nghe đến những thiết bị có thể dùng ma lực để ghi lại hình dạng của não bộ, tuy không có kiến thức chuyên môn trong y học.

Được tận mắt thấy chúng thật sự rất kỳ diệu, nhưng tâm trí bà lúc này chỉ tập trung vào hình ảnh bộ não bên trong những bức ảnh.

Với bà thì trông nó có vẻ bình thường. Nhưng có thứ gì khác biệt dưới góc độ y học chăng?

"Nam tước phu nhân, tôi e rằng đây không phải một tin tốt lành gì."

Sắc mặt đáng ngại của Philsi khiến làn sóng lo lắng đang tạm lắng trong lòng Artasha lại trỗi dậy mãnh liệt.

Một người có danh tiếng như Philsi mà phải nói ra những lời như thế, thì chắc chắn đó không phải là chuyện nhỏ.

"…Xin hãy nói cho tôi biết."

Artasha nhắm mắt lại, cố gắng tự trấn an mình.

Bà phải nghe. Dù cho nó có tàn khốc đến thế nào, thì hiểu rõ được tình trạng của Tina vẫn là điều quan trọng nhất.

"Não bộ của con gái bà rất khác thường."

"Nó… tệ lắm sao…?"

Philsi chỉ vào một trong hai tấm ảnh. Đó là một bức ảnh xám trắng bình thường, hiển thị rõ những đường viền của bộ não dưới ánh sáng.

"Cấu trúc vật lý không có vấn đề gì. Không có tổn thương, các liên kết thần kinh phát triển vượt trội so với mức bình thường. Con gái bà rất có thể là một người vô cùng thông minh."

"C-con bé sao…?"

"Nhưng, đây mới là bức ảnh mà chúng ta cần phải chú ý."

Sắc mặt Philsi càng trở nên nghiêm trọng khi bà chỉ vào tấm ảnh thứ hai. Nhìn thoáng qua thì nó có vẻ bình thường, nhưng khác với bức đầu tiên, trong bức ảnh thứ hai này xuất hiện những đường ánh sáng mờ nhạt đan xen vào nhau.

"Đó là ma lực."

"…Ma lực."

Tôi biết ma lực là gì.[note73736]

Ma lực được miêu tả trong sách như một dòng năng lượng vô hình, một dạng năng lượng bao trùm cả bản chất của sinh vật sống và tự nhiên.

Người ta nói rằng ma lực tự nhiên luôn chảy xung quanh chúng ta trong cuộc sống thường ngày.

Bình thường nó sẽ hiện diện dưới dạng những sợi chỉ trong suốt, vô hình, nhưng màu sắc của chúng có thể thay đổi tùy vào từng 'người sử dụng ma lực'.

Dù vậy, những người có khả năng điều khiển ma lực là vô cùng hiếm.

Trong hàng chục ngàn người, chỉ có khoảng một trăm người là có khả năng ấy.

Cả tôi và Tina đều không hề có bất kỳ mối liên kết nào với ma lực.

Vì thế nên tôi chưa từng thực sự tìm hiểu sâu về nó.

"Trừ khi đó là một người dị biệt về ma lực, còn không thì ma lực vẫn luôn chảy qua cơ thể của chúng ta. Trong các bó cơ, và cả trong não bộ."

Philsi tiếp tục giải thích bằng tông giọng điềm tĩnh.

"Và dòng chảy ma lực chỉ di chuyển theo một chiều duy nhất. Dù là từ trên xuống dưới, từ phải sang trái, hay xoay vòng, thì nó cũng chỉ chảy theo một hướng."

Philsi chỉ ngón tay vào chính giữa bức ảnh.

"Phu nhân có thấy điều gì bất thường không?"

"…Tôi… không biết."

Trong mắt tôi, những đường sáng trong ảnh chụp chẳng khác gì những sợi chỉ rối tung.

Không có gì khác thường…

"…Hửm?"

Tôi bắt đầu nhận ra điều gì đó.

Philsi đã nói rằng chắc chắn ma lực chỉ chảy theo một chiều duy nhất.

Nhưng, chỉ là do tôi bị ảo giác thôi hay sao?

Những sợi chỉ trong bức ảnh trông không hề đồng nhất.

Tôi không thể nào đúng được, nhưng dù vậy, trong bức ảnh trước mặt…

Tôi có cảm giác như những sợi chỉ bên ngoài đang bảo vệ những sợi nhỏ hơn bên trong, tựa như một bức tường thành kiên cố.

"Đó là dòng chảy kép. Ma lực bên ngoài và bên trong đang tạo thành hai dòng chảy hình elip, ngược chiều nhau."

"Nhưng chẳng phải cô vừa nói ma lực chỉ chảy theo một hướng thôi sao…?"

"Tôi đã làm nghề y suốt cả đời, nhưng mới chỉ thấy trường hợp như thế này đúng một lần duy nhất."

Nói đến đây, Philsi bắt đầu kể về một phù thủy từng tồn tại trong quá khứ.

Hắn là một phù thủy điên đã nghiên cứu loại ma thuật bị cấm ở Đế quốc.

Vì tin vào sự tồn tại của ma quỷ, hắn đã thực hiện một nghi lễ hiến tế, sử dụng máu của một trăm đứa trẻ và người già để làm vật hiến tế, rồi tuyên bố rằng mình đã thành công trong việc gieo ác quỷ vào bên trong bản thân.

Dĩ nhiên là đế quốc không thể để một kẻ như vậy tác oai tác quái ngoài kia, chỉ vài ngày sau, hắn bị bắt và xử tử công khai.

Lời tuyên bố của hắn về việc trong cơ thể có một con ác quỷ bị xem là hoang tưởng, là lời mê sảng của một kẻ điên loạn.

"Tại sao cô lại kể cho tôi nghe về người đó vậy?"

"Bởi vì, não của ông ta cũng có dòng chảy kép, giống hệt như con gái phu nhân."[note73738]

Trong một khoảnh khắc, tôi đã không thể thốt nên lời.

Thậm chí tôi còn không thể thở nổi.

Tôi không muốn nghe thấy việc con gái mình bị so sánh với một kẻ điên loạn đã giết người để triệu hồi quỷ dữ.

"Trước khi đế quốc hành quyết hắn, đã có một số học giả tò mò về việc liệu ma quỷ có thật như lời hắn nói hay không, họ đã tiến hành giải phẫu toàn bộ cơ thể hắn. Và tình cờ thay, tôi chính là người phụ trách phần kiểm tra não bộ của hắn."

"Và cấu trúc tôi nhìn thấy khi đó, hoàn toàn khớp với bức ảnh này."

Tâm trí tôi trống rỗng, tôi cảm thấy như thể bản thân sắp mất ý thức.

Philsi vội vàng tiến tới đỡ lấy tôi, nhưng cơn đau nhói trong lồng ngực vẫn không hề giảm bớt.

"Xin đừng quá lo lắng, Nam tước phu nhân."

"…Đừng lo lắng…sao?"

"Chúng tôi vẫn chưa xác nhận được điều gì cả. Có thể tất cả chỉ là sự trùng hợp. Chỉ vì điều gì đó khác thường không có nghĩa là nó sai trái."

"Chúng tôi có một chuyên gia về ma thuật tinh thần trong đội ngũ, vậy nên chúng tôi sẽ sớm đánh giá được chính xác trạng thái tinh thần của con gái phu nhân."

"Trạng… thái tinh thần…"

"Đúng vậy, cô ấy sẽ nhanh chóng xác nhận xem con gái phu nhân có vấn đề nào về cảm xúc không."

"…Cô ấy là ai?"

Trước câu hỏi của tôi, Philsi giơ một ngón tay lên và đáp.

"Cô ấy là một trong những nhà thôi miên nổi danh nhất đế quốc."

***

"Tiểu thư làm tốt lắm. Sau lần kiểm tra cuối này là cô có thể về nhà rồi!"

Với một nụ cười trưởng thành, người phụ nữ tóc đỏ vuốt nhẹ mái tóc tôi.

Cô ấy tên là Reina Hildensborg.

Ban đầu tôi đã quên mất tên cổ, nhưng may mắn là trong lúc kiểm tra tôi đã kịp nhớ ra.

Không gian nơi tôi được kiểm tra sức khỏe lần cuối khá đơn giản.

Một căn phòng ấm cúng với một chiếc sofa trông rất thoải mái.

Thật khó để đoán được chuyện gì sẽ xảy ra ở đây.

Họ sẽ chích một mũi hay là làm gì đó hả?

Dù là gì đi nữa thì tôi cũng không quá quan tâm.

Họ nói sau lần này tôi có thể về nhà, thế nên hãy kết thúc nó càng sớm càng tốt.

Các y tá đã rất tận tâm làm các bước kiểm tra trước đó, và dù những lần khám ban đầu có phần phiền phức, nhưng kể từ giữa buổi tôi đã bắt đầu làm theo hướng dẫn của Reina một cách nghiêm túc hơn.

Kiểm tra thị lực, thính giác, thể chất, huyết áp, xét nghiệm nước tiểu và nhiều thứ khác nữa.

Phương pháp khá mới lạ so với cách mà tôi từng trải nghiệm ở kiếp trước.

Vì đây là lần khám cuối cùng, nên chắc cũng đã có kết quả rồi.

"Vậy, thế nào rồi cô y tá? Mọi thứ đều bình thường chứ?"

Tôi tự tin ưỡn ngực nhìn Reina. Thấy tôi tỏ vẻ tự tin, Reina nở một nụ cười kỳ quặc rồi nắm lấy tay tôi, dẫn tôi ngồi xuống sofa.

"Phải chờ đến khi đợt khám cuối cùng kết thúc thì chúng ta mới biết được. Sắp xong rồi, tiểu thư cứ thư giãn đi nhé."

"Được rùi~"

Cổ cứng nhắc thật đấy. Tôi không hiểu sao cô ấy lại nhiệt tình với một việc chẳng ai thèm để ý đến thế, dù có cố gắng bao nhiêu đi nữa.

Nhưng thôi, cũng chẳng cần tranh cãi làm gì, tôi ngồi thoải mái trên sofa như cô ấy bảo và chờ hướng dẫn tiếp theo.

"Bây giờ, tiểu thư có thể nhìn về phía này được không?"

Đột nhiên cô ấy đưa lên trước mặt tôi một quả lắc.

Quả lắc đó được treo lơ lửng trên sợi dây từ những ngón tay thon thả của cô y tá, đong đưa chậm rãi qua lại trước mắt tôi.

"...Đó là cái gì thế?"

"Tiểu thư chỉ cần tập trung vào nó thôi."

Nghe lời cô ấy, tôi nhìn chăm chú vào quả lắc đang đung đưa một lúc, rồi bỗng nhiên, một cảm giác quen thuộc tràn về khiến tôi ngơ ngác mở to mắt.

Khoan đã, hình như tôi đã từng thấy cái này ở đâu rồi.

Hmm…

À, đúng rồi.

Đây chính là cách người ta thường dùng mỗi khi thực hiện thôi miên—.

+++++++

///////////////////////////

++///////////////

………

/////////////////////////////////////////

///////////////////

////////////////////////////////////////////////////////////////////////

//////////////////////////////////

/////////////////////

***

Nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang ngủ say trên chiếc sofa, phả ra từng hơi thở nhẹ nhàng. Reina nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô bé rồi khẽ mỉm cười.

"Hehe, quả đúng là một con cún cưng hoàn hảo. Làm mình chỉ muốn đem cô bé về nhà để nuôi."

Không thể nhầm lẫn cô bé này với ai khác được. Bởi suy cho cùng, trong giới thượng lưu không một ai là không biết đến cô bé.

Quả đúng như lời đồn, cô bé này tràn đầy năng lượng sống và sức cuốn hút đặc biệt.

Thú thật, nếu đây không phải là bệnh viện, tôi hẳn đã không kìm được ham muốn mà giở vài trò 'tinh quái' trên cơ thể cô tiểu thư cún cưng ngay tại đây rồi, bởi cô ấy thực sự có khả năng mê hoặc người khác.

"Công việc là trên hết, là ưu tiên hàng đầu."

Nhưng chuyện đó không thể xảy ra được.

Buổi khám sức khoẻ này là yêu cầu riêng của gia tộc Công tước Merdellia. Nếu tôi xem thường chuyện này để rồi bị gia tộc Merdellia để mắt tới thì sự nghiệp của tôi ở bệnh viện này sẽ tan thành mây khói mất.

"Còn giờ thì, hãy từ từ tỉnh lại đi nào."

Reina gõ nhẹ vào vai rồi khẽ thì thầm vào tai cô bé. Hơi thở nhẹ nhàng của cô bé ngừng lại, chỉ còn lại một tiếng thở ra êm đềm.

Rồi chậm rãi.

Đôi mắt thiếu nữ vốn đang nhắm nghiền, bắt đầu hé mở.

Ánh nhìn của cô ấy có phần mơ hồ, gương mặt lộ rõ vẻ bối rối.

Nhìn thấy thế, Reina gật đầu hài lòng.

'Vậy là thôi miên đã thành công rồi.'

Từ giờ, cô sẽ phải dò hỏi tâm trí cô tiểu thư này. từng chút một.

Việc ấy chẳng khó khăn gì.

Bởi suy cho cùng, đấy cũng là thứ cô đã làm không biết bao nhiêu lần.

Tựa như vươn tay với những cành cây, cô sẽ khám phá tiềm thức của cô bé, đặt câu hỏi và lần mò trạng thái tinh thần dần dần.

"Cô có thấy tôi không?"

Cô nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô gái.

Người bị thôi miên chỉ có thể trả lời bằng cách gật hoặc lắc đầu. Với câu trả lời "có" hoặc "không" đơn giản, Reina có thể nắm bắt được trạng thái tinh thần của cô bé.

"Nếu cô nhìn thấy tôi thì hãy trả lời nhé~."

Khi hỏi lại một lần nữa, đôi mắt của cô bé di chuyển tập trung về phía cô.

Đôi mắt màu xanh trong như đại dương sâu thẳm.

Nhưng đó chỉ là ảo giác của cô?

Mà trong ánh mắt xanh ấy, dường như có một cây thập tự đen tuyền mờ nhạt trông đầy bất thường.

"Đôi mắt con bé có lúc nào cũng như vậy ư?"

Reina bối rối trong thoáng chốc khi cô bé ấy mỉm cười rạng rỡ với cô.

Nhìn nụ cười đó khiến cảm giác rùng mình khó tả chạy dọc sống lưng Reina.

"...Hả?"

Có gì đó không đúng.

Trong trạng thái thôi miên, tất cả những gì có thể làm được chỉ là cử động đầu.

Trước đây cô chưa từng thấy có ai cười như vậy.

Reina choáng váng đứng chết trân tại chỗ.

Đôi môi đang khép chặt của cô gái từ từ mở ra.

"Wow— Đúng là một quý cô xinh đẹp."

Giọng nói mơ màng xuyên thấu tai Reina.

Chỉ với một câu nói lạ lùng cùng tông giọng của cô bé đã khiến đôi mắt của Reina mất tập trung.

Tựa như chính cô cũng bị thôi miên.

Trong đôi mắt đỏ thẫm của cô, đã không còn dấu hiệu của sự tỉnh táo.

Ghi chú

[Lên trên]
Chỗ này tác giả đổi ngôi kể nhé mọi người.
Chỗ này tác giả đổi ngôi kể nhé mọi người.
[Lên trên]
Đoạn này để ý kĩ một chút thì mọi người sẽ biết được 'bạn thuở nhỏ' của Tina là cái gì ngay.
Đoạn này để ý kĩ một chút thì mọi người sẽ biết được 'bạn thuở nhỏ' của Tina là cái gì ngay.
Bình luận (13)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

13 Bình luận

Tiếp đi ,hóng quá 😙
Xem thêm
Bình luận đã bị xóa bởi Chii-chann
Vẫn chưa hiểu đc bạn thở nhỏ của tina là gì 😅
Xem thêm
chắc là do ông phù thủy kia triệu hồi quỷ vào cơ thể nên có dòng chảy kép, mà tina cũng có dòng chảy kép nên khả năng cao bạn thuở nhỏ của tina cũng là 1 con quỷ, hnhu là vậy
Xem thêm
Là "người" luôn ở bên Tina ở kiếp trước được miêu tả có ngoại hình là cô gái mảnh mai tóc đen dài nhưng mẹ main lại nhốt tận 20 năm và nhà chỉ có mỗi cái gương thì ông đoán xem "người" bạn thuở nhỏ đấy là ai nào :))
Xem thêm
Xem thêm 7 trả lời