Tina lười biếng.
Cô ấy chẳng buồn rời khỏi giường cho đến khi ánh nắng ban mai tràn ngập khắp căn phòng, và ngay cả một việc đơn giản như gấp lại chiếc chăn cũng là thử thách lớn đối với cô.
Tính cách của cô ấy cũng chẳng mấy đáng khen. Ký ức về việc cô thản nhiên phá hủy cuộc sống thượng lưu của một tiểu thư trẻ bằng nụ cười điềm nhiên tại một buổi tiệc trước kia vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi.
Có lẽ Tina là kiểu người tệ hại nhất mà người ta có thể tưởng tượng ra, nhưng cô lại sở hữu một phẩm chất đủ để bù đắp cho mọi khuyết điểm ấy.
Đó là sự đáng yêu.
Một sức hút không thể cưỡng lại, và Tina biết rõ điều này hơn bất cứ ai rằng đó chính là vũ khí lợi hại nhất của mình.
Vậy nên cũng không có gì lạ nếu cô ấy tán tỉnh hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, ve vẩy chiếc đuôi như một con cáo. Cô ấy sinh ra là để quyến rũ.
Đã có lúc tôi tự hỏi.
Nếu mục tiêu của cô ấy chỉ là tiền bạc thì nhắm đến đàn ông sẽ hiệu quả hơn nhiều, thế nhưng Tina chưa từng chủ động tiếp cận một người đàn ông nào. Ngược lại, hễ có người đàn ông nào đến gần, cô đều lùi bước rồi nhanh chóng rời đi.
Không khó để đoán được lý do.
Một cô gái quyến rũ đến mức không thể không đem lòng say mê. Cái cách mà mọi người nhìn cô chắc chắn sẽ có sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ.
Những người phụ nữ yêu cái đẹp sẽ nhìn cô với ánh mắt đầy trìu mến và khao khát chiếm hữu, muốn mang cô về ngay lập tức. Nhưng đàn ông chắc chắn sẽ nhìn cô bằng một lăng kính khác, lý trí hơn.
Và bản năng vốn có giữa đàn ông và phụ nữ sẽ khiến họ nhìn Tina bằng ánh mắt đầy dục vọng.
Những ánh nhìn như thế có thể dẫn đến những tình huống không thể vãn hồi. Đó là lý do Tina chỉ quyến rũ phụ nữ. Cô ấy biết đó là con đường an toàn nhất và ít rắc rối nhất dành cho mình.
Chí ít thì những người cùng giới sẽ không nhìn Tina bằng ánh mắt dục vọng.
…Có lẽ vậy.
Thông minh và khôn ngoan.
Tina vốn thông minh bẩm sinh nhưng lại quá lười nhác để dùng trí thông minh ấy một cách nghiêm túc. Như đã hứa với mẹ cô ấy, tôi quyết tâm uốn nắn lại cái tính lười biếng cố hữu của Tina.
Tuy nhiên, Tina không phải kiểu người có thể thuyết phục bằng lời nói. Bề ngoài, trông cô như thể sẵn sàng nuốt lòng tự trọng của mình xuống trước mặt người khác, nhưng sâu thẳm bên trong, cô ấy dường như mang một niềm tin bất khuất của riêng mình.
Để Tina thay đổi, cô ấy phải tự mình nhận ra được thế giới này khắc nghiệt đến nhường nào, và sẽ chẳng thể có được thứ mình muốn nếu không chịu nỗ lực.
"… Ngài sờ chúng đủ rồi chứ?"
Nghĩ đến cặp mông mềm mại nhưng săn chắc, đầy quyến rũ của Tina, chỉ cần chạm vào thôi cũng đủ khiến người ta say mê tột cùng.
Viviana liên tục siết chặt rồi lại thả lỏng bàn tay trong không trung.
***
Tôi cẩn thận quan sát những bức tranh được trưng bày dọc hành lang, chăm chú suy nghĩ xem bức nào có giá trị nhất.
"Hm, hmm."
Một tiếng ngân nga vui vẻ vô thức thoát ra từ đôi môi tôi. Chỉ cần nghĩ đến bức tranh mà Viviana gửi thôi cũng đủ để làm tôi vui vẻ rồi.
Lúc này, hẳn là mẹ đã nhận được bức tranh ấy. Tôi gần như có thể tưởng tượng ra đôi mắt xanh của mẹ mở to ra vì ngạc nhiên. Thật tiếc khi không thể tận mắt chứng kiến vẻ mặt kinh ngạc đó.
Vừa được sống một cuộc đời ăn bám, vừa có thể kiếm tiền — chẳng còn bối cảnh nào tuyệt vời hơn thế nữa. Bị giam cầm ở đây dường như cũng hoàn toàn vô nghĩa, vì nơi này như là một 'môi trường' lý tưởng cho tôi.
'Nếu cứ như này thì bị giam cả trăm lần mình cũng chẳng phiền.'
Tôi thậm chí còn thấy tiếc nuối khi chỉ còn được ở lại đây mười ngày. Nếu có thể ở lại thêm một năm nữa, có lẽ tôi sẽ gom hết dãy tranh trong hành lang này về mất.
"Cô thấy sao, Iris? Cô nghĩ bức nào đẹp nhất?"
Tôi quay đầu lại, nở một nụ cười thật tươi. Iris vẫn đứng đó với vẻ mặt vô cảm như thường lệ.
Trái ngược với nụ cười rạng rỡ của mình, trong lòng tôi chỉ toàn là cảnh giác. Trước đây tôi đã từng muốn thân thiết với Iris hơn, nhưng kể từ khi thấy Iris thân mật với Viviana, tôi lại thấy chướng mắt.
Tất nhiên là Viviana luôn khẳng định rằng cô ấy không có cảm giác như vậy, nhưng bầu không khí giữa hai người họ trong văn phòng rõ ràng là mang vẻ thân mật.
Ít nhất thì, dường như đang có một bên nuôi dưỡng thứ tình cảm vượt xa mối quan hệ chủ - tớ thông thường.
Và nếu Iris nhắm tới Viviana, cô ta sẽ trở thành người mà tôi buộc phải để mắt tới.
Nói thật, nếu Iris không xinh đẹp thì chẳng có gì phải lo cả. Nhưng dù chỉ là một hầu gái, cô ấy lại mang một vẻ đẹp lạnh lùng tự nhiên thu hút mọi ánh nhìn.
"Hay là mình hỏi thẳng luôn nhỉ?"
Không kìm được cơn tò mò đang sôi sục trong tâm trí, tôi đi đến gần Iris. Nhìn thẳng vào đôi mắt luôn điềm tĩnh của cô, tôi khẽ thì thầm.
"Iris này, cô thích tiểu thư Viviana à?"
Không có câu trả lời nào được thốt ra trước câu hỏi bất ngờ ấy, nhưng thay vào đó lại là một phản ứng rõ ràng. Khuôn mặt vốn bình thản của Iris nhăn lại thành một cái cau mày sâu, cô trừng mắt nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thù địch.
Trông thấy phản ứng rõ ràng ấy, tôi đã chắc chắn.
"Ra là vậy."
Viviana chẳng hề quan tâm đến Iris, nhưng Iris thì lại có tình cảm với Viviana.
Mà, với một người như Viviana thì việc được yêu thích cũng chẳng có gì lạ.
Là con gái của một trong tứ đại Công tước duy nhất trong đế quốc, một thiên tài kiếm thuật đạt được danh hiệu Vĩnh Dạ khi mới chỉ 15 tuổi.
Chừng đó vẫn là chưa đủ, cô ấy còn sở hữu một vẻ đẹp phi thực đến mức khó tin. Không chỉ xinh đẹp, mà ngay cả những người đàn ông đẹp trai nhất cũng khó mà sánh kịp với dung mạo của cô. Chắc chắn sẽ có những phụ nữ đem lòng yêu cô, bất chấp rào cản về giới tính.
Iris hẳn là một trong những trường hợp đó.
Nhưng cứ mơ đi.
Bởi Viviana là người bảo trợ của tôi mà.
"Hm… dù sao thì, cô vẫn sẽ giữ khoảng cách đúng mực mà, phải không, Iris?"
Đó là một kiểu cảnh báo để nhắc nhở cho cô ấy biết thân biết phận của một người hầu. Nhưng phản ứng của Iris lại hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng.
Cô ấy nhìn tôi một hồi lâu bằng đôi mắt đen tuyền, bình thản của mình, rồi khẽ nhếch môi cười và nhún vai.
Lúc đó, tôi hoàn toàn không thể hiểu được nụ cười giễu cợt của Iris là có ý gì.
Với tôi, đó chẳng qua cũng chỉ là chút kiêu hãnh thừa thãi.
***
Bầu không khí trong phòng ngủ đặc quánh lại cùng sự căng thẳng mà lại ngọt ngào.
"Ugh…"
Hôm nay cũng vậy, Viviana vẫn nằm bên cạnh với đôi tay lần xuống hông tôi. Mỗi lần đôi tay quen thuộc ấy chạm vào, cơ thể tôi lại phản ứng theo bản năng.
Đã ba ngày kể từ khi cô ấy bắt đầu chạm vào mông tôi. Đôi tay của Viviana giờ đã trở nên thành thạo hơn nhiều.
Đầu ngón tay cô lướt nhẹ trên da thịt tôi như đang trượt đi, đôi lúc còn siết lấy hông tôi.
"Tiểu thư Viviana…"
"Ừm, Tina."
Thỉnh thoảng, cô ấy sẽ ấn nhẹ đầu ngón tay, rồi lại nhẹ nhàng thả ra làm cho tôi thấy nhột. Cứ mỗi lần như vậy, cơ thể tôi lại khẽ run lên, như thể đang khuất phục trước ý muốn của cô.
Vào khoảnh khắc ấy, một cảm giác nóng rực lạ kỳ bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể tôi từ những cái chạm ngày càng dữ dội của Viviana.
Và bàn tay của Viviana đột ngột dừng lại. Một khoảng lặng nhẹ nhàng phủ khắp căn phòng, rồi cô ấy từ từ nhấc tay ra khỏi mông tôi.
Tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi khẽ quay đầu lại, chỉ để bất ngờ trước biểu cảm của Viviana.
Đôi mắt mang sắc tím của cô ấy dường như không còn chút hứng thú nào. Sự say mê thường ngày đã biến mất, thay vào đó chỉ còn lại là sự buồn chán trong ánh mắt cô.
"Tina, ta chán mông cô rồi."
Thịch—
"Hể…?"
Trái tim tôi chỉ vừa mới đập rộn ràng vài phút trước bỗng nhiên chùng xuống sau khi nghe được những lời nói của Viviana.
"C-chán rồi…?"
"Ừ."
Trong một khoảnh khắc, tôi đã tưởng rằng mình đã nghe nhầm. Nhưng dù có hỏi lại thì câu trả lời vẫn y như vậy.
Lời cô ấy nói như thể biến thành một cái gai nhọn găm thẳng vào trái tim tôi như lưỡi dao lạnh lẽo. Tâm trí tôi trống rỗng, toàn thân như bị rút sạch sức lực.
Chán ư…?
Chỉ mới chạm vào ba ngày thôi mà…?
"Ý ngài là… ngài chán việc chạm vào tôi sao…?"
"Đúng vậy. Cảm giác không còn như lúc đầu nữa."
Trái tim tôi vốn đã chùng xuống, giờ lại bắt đầu đập loạn lên không kiểm soát.
Chán…?
Vì sao chứ? Nhanh vậy sao?
Có phải vì tôi đã chấp nhận điều kiện của cô ấy quá dễ dàng không? Hay là do tôi đã vô tình để lộ một phần bản chất thật của mình khiến cô ấy mất hứng thú?
Không, nó không thể xảy ra được.
Chán tôi ư?
Là cô ấy chỉ chán mông tôi? Hay là cô ấy đã phát ngán với cái bản chất xấu xí của tôi rồi?
Chán… sao?
Vậy là cô ấy đã chán rồi ư? Viviana chán tôi rồi sao? Không, không thể nào. Rõ ràng cho đến ngày hôm qua cô ấy vẫn còn nói thích chúng mà. Chán tôi ư? Không… Nếu là Viviana—Chán tôi? Vì sao lại chán? Vì sao lại chán? Chán ư?
Chán? Chán—
"Tina?"
Giọng nói bình thản của cô ấy kéo ý thức tôi trở lại thực tại. Trong khoảnh khắc ấy, suýt nữa tôi đã bật khóc khi bắt gặp ánh mắt Viviana đang chăm chú nhìn mình, nhưng tôi vẫn cố gắng điều khiển cơ mặt để nặn ra một nụ cười.
Tôi sẽ không bao giờ khóc.
Để Viviana nhìn thấy một khuôn mặt khóc lóc thảm hại sẽ chỉ khiến tình cảm trong cô ấy nguội lạnh nhanh hơn mà thôi.
Người bạn thuở nhỏ của tôi đã từng nói rằng.
Trong những lúc thế này, cậu phải luôn luôn mỉm cười với họ.
Đừng bao giờ để lộ thứ bản chất xấu xí và dơ bẩn của mình.
"Ah, aha… C-chắc là… có lý do gì đó khiến ngài thấy chán, đúng không…? Tôi làm gì sai sao…?"
"Không, không phải vậy… ừm…"
Mặc dù rất khó để nói ra thành lời, nhưng tôi vẫn gắng gượng nói ra chúng. Ánh mắt với chút tình cảm dần phai nhạt của Viviana vẫn tiếp tục đâm sâu vào lồng ngực tôi một cách đau đớn.
Như thể đang mong đợi phản ứng của tôi, Viviana tiếp tục thì thầm.
"Tina, nếu cô thấy ổn thì… liệu ta có thể chạm vào ngực thay vì mông cô có được không?"
"…Cái gì?"


2 Bình luận