Cún Cưng Của Giới Thượng...
아기소금; Babysalt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 72 : Thế giới tàn khốc của giới thượng lưu

2 Bình luận - Độ dài: 2,581 từ - Cập nhật:

Tại phòng cầu nguyện đang chìm trong bầu không khí linh thiêng, yên lặng đến mức tựa như đã nuốt trọn mọi tiếng ồn của thế gian.

Những ngọn nến khẽ lay động trước pho tượng nữ thần được chạm khắc tinh xảo, ánh sáng yếu ớt của chúng sưởi ấm không gian xung quanh và tỏa ra một làn sáng dịu nhẹ.

Lillian từ từ hạ đôi tay mảnh mai của mình xuống, quỳ gối cầu nguyện trước pho tượng.

"Thưa cha… liệu quỷ có thật sự tồn tại không ạ?"

Bên cạnh Lillian là một người đàn ông trung niên trong bộ lễ phục của linh mục, lặng lẽ quan sát cô.

Là một trong số ít những linh mục cấp cao tại đền thờ này, ông hơi nhướng mày khi nhìn Lillian, tỏ vẻ hiếu kỳ.

"Con đã từng gặp quỷ rồi sao?"

"…Chưa ạ, con chưa từng thấy."

Lillian nhìn chăm chú vào lòng bàn tay đang mở của mình suốt một lúc lâu.

Cảm giác mà cô đã cảm nhận được cách đây không lâu tại buổi tiệc khi chạm vào cánh tay của tiểu thư Blanc vẫn còn rõ ràng như in.

Một thứ gì đó tối tăm và đặc quánh.

Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là cái ác.

Một cảm giác bất an len lỏi vào tận xương tủy khó có thể diễn tả thành lời. Cô theo bản năng đã triệu hồi sức mạnh thánh khiết của mình.

Và nếu cô không nhầm, thì biểu cảm thoáng qua trên gương mặt của tiểu thư Blanc khi ấy… chắc chắn là đau đớn.

Sức mạnh thánh khiết vốn dĩ là để chữa lành, đó là một ân huệ cứu rỗi những linh hồn đang cận kề với cái chết.

Thế nhưng, nếu có người phải chịu đau đớn vì sức mạnh ấy… thì điều đó có nghĩa là gì?

"Tôi không rõ vì sao tiểu thư lại thắc mắc điều đó, nhưng tôi tin rằng quỷ thực sự tồn tại."

Vị linh mục lặng lẽ hướng ánh mắt về phía Lillian.

"Thật sao?"

"Cũng giống như chúng ta có nữ thần toàn năng, thì ắt hẳn cũng tồn tại những thực thể khác ở phía còn lại. Khi ánh sáng càng rực rỡ, thì bóng tối theo sau nó lại càng sâu thẳm."

"Vậy là… quỷ thực sự…"

"Những kiến thức về quỷ đã được lưu truyền từ thời xa xưa. Có người nói rằng chúng là những thực thể sa ngã, từng được gọi là thiên thần. Những cũng có kẻ lại tin rằng chúng là những linh hồn được triệu hồi bởi bản chất tà ác của con người."

"Nhưng vẫn chưa có bằng chứng cụ thể nào phải không ạ?"

"Đúng vậy. Khác với phước lành của nữ thần mà mọi người cảm nhận được, những người tuyên bố đã tận mắt thấy quỷ thì vô cùng hiếm hoi."

Lillian cũng rất am hiểu về những câu chuyện xoay quanh loài quỷ.

Những thực thể sa ngã sở hữu sức mạnh tỷ lệ thuận với những dục vọng đen tối của con người.

Chúng len lỏi vào sâu trong tâm hồn của con người lúc họ yếu đuối nhất, tha hoá và khơi dậy những ham muốn trong họ.

Và rồi những con người sa ngã ấy dần trở thành con rối của quỷ dữ, sống một cuộc đời trống rỗng rồi cuối cùng đánh mất cả thể xác lẫn linh hồn vào tay chúng.

Nhưng tất cả cũng chỉ là truyền thuyết được lưu truyền qua nhiều thế hệ, chưa từng có ai chứng minh được quỷ dữ thực sự tồn tại.

"…Chắc là mình đang suy nghĩ quá nhiều rồi."

Ma quỷ nếu nghe qua thì chẳng khác gì những câu chuyện hư cấu.

Cô không thể chắc chắn rằng luồng khí u ám mà bản thân cảm nhận được từ tiểu thư Blanc có thực sự là của một con quỷ hay không.

Biết đâu chỉ là một sự nhầm lẫn.

"Xin người đừng lo lắng quá nhiều, Thánh nữ."

Vị linh mục mỉm cười trìu mến cùng ánh mắt hướng về pho tượng nữ thần.

"Quỷ dữ là những sinh vật ẩn mình trong bóng tối vĩnh viễn. Ở vùng đất được nữ thần ban phước này, chúng sẽ không thể tự do tung hoành."

"Nếu là vậy thì thật tốt quá."

"Hãy gác lại những thứ như ma quỷ đi và tập trung vào quá trình thức tỉnh của người, cũng như củng cố địa vị trong giới quý tộc."

"À phải rồi! Hôm nay tôi còn phải tham dự một bữa tiệc."

Có lẽ cô đã quá chìm đắm vào buổi cầu nguyện mà không hề để ý đến thời gian đã trôi qua, kim đồng hồ đã vượt qua buổi trưa từ lâu.

Lillian vội vàng chạy về phòng để chuẩn bị cho buổi tiệc.

Không có người hầu giúp đỡ, phần lớn mọi thứ đều do cô tự lo liệu, nhưng điều đó không khiến cô bận lòng.

'Arien cũng nói sẽ đến buổi tiệc này mà?'

Arien Caltry, người luôn ở bên cạnh cô, là người bạn đồng hành thân thiết nhất.

Dù biết rằng sự tử tế của Arien xuất phát từ việc cô là Thánh nữ, nhưng Lillian vẫn luôn cảm kích vì sự ấm áp đó.

Nếu không có Arien, có lẽ cô đã phải chật vật hơn rất nhiều.

"Mong rằng mình cũng có thể kết thêm được nhiều bạn mới."

Những cuộc gặp gỡ mới luôn khiến trái tim cô rộn ràng háo hức.

Nếu cô có thể cư xử lịch sự và duyên dáng hơn, thì chắc chắn các mối quan hệ mới sẽ tự nhiên tìm đến cô ấy.

Lillian với tâm trạng đầy háo hức, lấy ra chiếc váy từ nơi sâu nhất trong tủ quần áo.

"Hm~ Hm-hm."

Một nụ cười khẽ nở trên môi, Lillian nhẹ nhàng ngân nga câu hát.

Dù cho thử thách có gian nan đến đâu, cô tin rằng chỉ cần không bao giờ bỏ cuộc, cuối cùng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, ý nghĩ ấy khiến trái tim Lilian thấy ấm áp và an yên.

Mối quan hệ với các tiểu thư quý tộc và cuộc sống với tư cách là Thánh nữ, tất cả rồi sẽ suôn sẻ thôi.

Thế nhưng.

Niềm hy vọng đó đã nhanh chóng vỡ vụn ngay khi cô đặt chân đến buổi tiệc.

Cô sớm nhận ra rằng cuộc sống không hề công bằng như mình vẫn tưởng.

Khoảnh khắc cô bước chân vào phòng khiêu vũ.

Thứ đầu tiên chào đón cô không gì khác ngoài—

Lách tách—!

Một dòng rượu vang đỏ sẫm dội thẳng xuống đầu mình.

***

"Ôi trời, tôi sơ ý quá đi mất."

Rượu vang đỏ chầm chậm nhỏ giọt từ đỉnh đầu của Lillian.

Từng giọt màu đỏ ấy chảy xuống như những giọt máu, lập tức làm hỏng chiếc váy mà Lillian đã cẩn thận chuẩn bị.

'Hmph, liều thật.'

Tôi giấu đi nụ cười đang nở dần trên môi và hơi nghiêng người tựa vào vai Versha.

Tận hưởng cái vuốt ve mềm mại khi cô ấy nhẹ nhàng xoa đầu tôi, tôi nhìn về phía Lillian lúc này đã ướt sũng trong rượu vang.

Người phụ nữ đứng trước mặt Lillian là một thành viên của nhóm Versha, tay cô ta vẫn cầm chiếc ly rỗng, cúi xuống nhìn Lilian với ánh mắt vô hồn.

"Tôi có nghe được một số điều thú vị đấy, Thánh nữ à. Hình như cô đến từ Vương quốc Magenta phải không?"

Ánh mắt của Lillian đã thoáng dao động khi nghe đến cái tên Vương quốc Magenta.

Hẳn là cô ấy đang tự hỏi làm sao người phụ nữ trước mặt biết được chuyện đó.

Vương quốc Magenta là nơi Lillian từng sinh sống.

Trước khi Vương quốc ấy sụp đổ dưới cuộc xâm lăng của Đế quốc, cô từng là một quý tộc mang tước hiệu Endoria.

Nhưng chiến tranh đã lấy đi mọi thứ của cô ấy.

Mất đi cả gia đình lẫn quê hương, Lillian không còn nơi nương tựa và buộc phải vào trại trẻ mồ côi. Trùng hợp thay, trại trẻ mồ côi đó lại do giáo hội điều hành, và thế là cô đã bước chân vào nơi đó như môt cơ duyên.

Khi ấy Lilian còn quá nhỏ nên hẳn là cô ấy đã quên gần hết ký ức ngày xưa, nhưng có lẽ cô ấy vẫn còn chút ý thức mơ hồ về việc bản thân từng là quý tộc.

Dù vậy, bây giờ cô chẳng khác gì một đứa trẻ mồ côi chiến tranh đến từ Vương quốc đã bị diệt vong.

"Một đứa trẻ mồ côi của quốc gia bại trận mà lại được chọn làm Thánh nữ sao, liệu đó có thực sự là lựa chọn của nữ thần không đây?"

Trong lời nói ấy phảng phất sự mỉa mai và khinh thường.

Có thể bạn sẽ tự hỏi liệu làm thế với một Thánh nữ thì có vô lễ quá không, nhưng thực tế chẳng có gì để ràng buộc cô ta.

Quý tộc là những kẻ ám ảnh với địa vị và quyền lực.

Một thân phận mơ hồ như Thánh nữ vốn không được họ đón nhận nồng nhiệt.

Dù quyền lực thiêng liêng từ đức tin của nữ thần có thể khiến người dân kính nể, nhưng với giới quý tộc, những kẻ chỉ quan tâm đến quyền lực trong tầng lớp của riêng mình, thì nó lại chẳng có nhiều ảnh hưởng.

Họ cảm thấy bị xúc phạm khi một người xuất thân là thường dân lại dám vươn lên đứng ngang hàng với họ. Mà đó lại còn là một đứa mồ côi chiến tranh đến từ Vương quốc đã diệt vong, điều đó chỉ khiến họ dễ dàng chế nhạo cô hơn.

Tất nhiên, vẫn có vài người chẳng quá bận tâm đến xuất thân của Lilian, nhưng số quý tộc sẽ không bao giờ để yên cho cô thì nhiều hơn hẳn.

'Chà, chắc là mình đổ hơi nhiều dầu vào lửa rồi.'

Dĩ nhiên rồi, bởi chính tôi là người đã lan truyền những tin đồn về Lillian.

Trước khi cô ấy kịp thức tỉnh sức mạnh Thánh nữ hoàn toàn, tôi đã lên kế hoạch đẩy Lilian ra khỏi giới thượng lưu.

Tôi không trực tiếp nói gì cả, tôi không ngu đến độ tự mình rước lấy rắc rối về sau.

Thay vào đó, tôi khéo léo lồng ghép câu chuyện của Lillian vào những cuộc trò chuyện giữa các tiểu thư quý tộc.

Tôi không chỉ đơn thuần kể rằng cô ấy là một trẻ mồ côi chiến tranh.

Tôi còn thêm thắt rằng cô ấy có những mộng tưởng về sự bình đẳng giữa dân thường và quý tộc, những lời lẽ mà chắc chắn sẽ khiến giới quý tộc nổi giận.

Câu chuyện do tôi dựng nên ngày càng trở nên cao trào khi được truyền qua miệng của các tiểu thư, cuối cùng biến thành những lời đồn tai tiếng làm tổn hại đến danh dự của Lillian.

Giờ đây, Lillian đang phải hứng chịu những ánh nhìn khinh miệt từ rất nhiều quý tộc.

"…"

Hẳn là cô ấy vẫn chưa hết sốc và chỉ có thể đờ đẫn nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

Nhìn vẻ hoang mang tột độ của cô ấy khiến tôi rùng mình.

Cảm giác kỳ lạ này là gì vậy?

Tại sao tôi lại cảm thấy… vui sướng đến thế?

Tôi không chắc nữa, nhưng tôi cũng chẳng có nhiều thời gian để suy nghĩ về nó.

"Các người đang làm gì vậy hả?!"

Một cô gái tóc xanh hét lớn rồi lao đến như cơn gió, cô ấy nhanh chóng đứng chắn trước mặt Lillian và trừng mắt nhìn thẳng vào người phụ nữ đã đổ rượu.

"Dám bất kính với Thánh nữ! Cô nghĩ bản thân có thể gánh được hậu quả sao?!"

"Bất kính? Chỉ là tai nạn thôi mà."

"Không ai ở đây tin lời cô cả."

Arien đặt tay lên chuôi kiếm đeo bên hông. Làn sóng sát khí toát ra từ cô khiến ánh mắt của người phụ nữ vừa nãy khẽ dao động.

'Cứ như đang xem một vở kịch truyền hình vào buổi sáng vậy.'

Trong lúc tôi đang thưởng thức màn đối đầu đầy kịch tính này, Versha, người nãy giờ vẫn dịu dàng xoa đầu tôi, lặng lẽ đứng dậy.

Bằng những bước chân tao nhã, cô tiến về phía trung tâm của cuộc hỗn loạn rồi nhẹ nhàng đưa khăn tay cho Lillian, kèm theo một nụ cười mềm mại.

"Thánh nữ, cô không sao chứ?"

Lillian chỉ lặng lẽ nhìn cô ấy mà không đáp lại. Versha nhẹ nhàng đặt tay lên vai người phụ nữ vừa làm đổ rượu, ánh mắt đầy vẻ cảm thông.

"Cô đâu phải người hay vụng về như thế này. Hẳn hôm nay sức khỏe của cô không được tốt. Tôi mong rằng Thánh nữ với tấm lòng rộng lượng, sẽ hiểu cho cô ấy."

Arien bước tới vẻ mặt đã nhăn lại vì giận dữ.

"Thật vớ vẩn—"

"Xin hãy cẩn trọng lời nói của mình, tiểu thư Caltry."

Ánh mắt của Versha bỗng chốc trở nên lạnh lẽo. Arien lập tức khựng lại ngay khi nhìn thấy ánh mắt ấy, không nói nên lời.

Dù cô có là người bảo hộ của Thánh nữ, thì trước mặt Versha cô vẫn phải im lặng.

Versha là tiểu thư duy nhất của gia tộc Bá tước đầy quyền lực và được giới thượng lưu vô cùng kính trọng.

Trái lại, Arien chỉ là con gái của một gia tộc Hầu tước không mấy tiếng tăm, gần như không có ảnh hưởng chính trị và chủ yếu tập trung vào việc đào tạo nhân tài, thì chẳng thể nào chống lại Versha được.

"Thánh nữ, cô đang giận đấy à?"

Versha lại hỏi với nụ cười ấm áp.

Lillian cúi đầu im lặng, tránh ánh mắt của Versha.

"Cô đang phớt lờ tôi sao?"

Giọng điệu Versha vẫn nhẹ nhàng, nhưng trong đó ẩn chứa một áp lực lạ thường.

"Kh-không có, tôi hiểu rồi."

Lillian trả lời bằng chất giọng run rẩy.

"Ôi chao, cô bao dung thật đấy, đúng là phong thái của một Thánh nữ."

Versha gật đầu hài lòng, nụ cười thỏa mãn hiện rõ trên khuôn mặt cô.

Nhưng liệu Lillian có đang giận hay không? Hai bàn tay đang siết chặt của cô run lên khe khẽ.

Giữa vòng vây của các tiểu thư đang theo dõi cảnh tượng ấy, tôi từ từ đưa ánh nhìn rời khỏi Lillian.

Lillian, cô đã có đủ chuyện phải lo rồi, đừng tự chuốc thêm phiền phức bằng cách dấn thân vào "bãi chiến trường" này nữa.

Làm ơn, đừng bước chân vào nơi này.

Điều đó sẽ tốt cho cả hai chúng ta.

"…Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá."

Tôi nhẹ nhàng tựa đầu vào đùi của một tiểu thư đang ngồi cạnh, rồi lặng lẽ nhắm mắt lại.

Khi trở về, tôi sẽ lại nép mình vào vòng tay bà và mặc sức làm nũng, tha hồ chìm đắm trong sự nuông chiều ngọt ngào ấy.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Lilian với Tina ai S, ai M vậy mn =)))
Xem thêm
có vẻ là lili
Xem thêm