Cún Cưng Của Giới Thượng...
아기소금; Babysalt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 61 : Khám sức khoẻ cùng mẹ

7 Bình luận - Độ dài: 1,989 từ - Cập nhật:

"Mm..."

Tia nắng chói lọi len qua khe cửa làm tôi tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra trong cơn ngái ngủ, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi không phải là căn phòng quen thuộc, mà là chiếc giường sang trọng của mẹ.

'À, phải rồi. Mình đã xin ngủ cùng mẹ.'

Vì cảm thấy cô đơn vào giữa đêm khuya nên tôi đã mò đến phòng ngủ của mẹ.

Lần đầu tiên sau một quãng thời gian dài, tôi lại được nằm trong vòng tay mẹ, vậy nên tôi đã không kiềm được mà rúc vào bà đầy nũng nịu.

Hình như mẹ có bảo tôi đừng làm vậy nữa, nhưng tôi không nhớ khi ấy vẻ mặt của mình ra làm sao. Có lẽ tôi đã nói gì đó...

Không biết nữa. Tôi chẳng nhớ nổi.

Nhưng tôi thấy cũng chẳng việc gì phải nhớ lại.

Chỉ cần tôi còn ở trong cơ thể của Tina, thì mẹ vẫn sẽ yêu tôi. Và tôi không hề có ý định buông bỏ thứ tình yêu mù quáng đó.

Mẹ vẫn đang yên giấc bên cạnh tôi.

Việc thấy mẹ vẫn còn đang ngủ như thế này thật hiếm hoi, bởi bà ấy lúc nào cũng dậy sớm. Nhìn kỹ lại thì hình như có quầng thâm dưới mắt mẹ thì phải—chẳng lẽ mẹ ngủ không ngon sao?

Tôi nhìn chăm chú vào gương mặt bà một hồi.

Mẹ thực sự rất đẹp.

Chẳng cần phải hỏi thì cũng thừa biết được Tina nhận được vẻ ngoài tuyệt đẹp từ ai. Artasha là người phụ nữ đẹp đến nao lòng.

Cứ như thể gương mặt xinh xắn của Tina được phủ lên một phiên bản trưởng thành hơn vậy. Vóc dáng của mẹ cũng phát triển đến mức ấn tượng.

Nói thật thì bà ấy không phải mẫu người lý tưởng của tôi, nhưng vẻ quyến rũ của bà đủ để khiến tôi không thể rời mắt.

Ngắm nhìn mẹ đang ngủ thế này cũng tốt, nhưng kim đồng hồ đã gần chỉ đến tám giờ rồi. Dần dần, mong muốn được ăn sáng cùng mẹ càng trở nên rõ rệt hơn, tôi liền cẩn thận leo lên người bà.

Tôi áp mông lên bụng bà, dạng hai chân ra rồi đổ người về phía trước, ôm chặt lấy bà bằng tất cả sức lực của mình.

"Mẹ à~, đến lúc phải dậy rồi."

"Mm…?"

Nhận được cái ôm của con gái như một lời đánh thức, mẹ chậm rãi mở đôi mi dài của mình rồi nhìn tôi bằng đôi mắt xanh xinh đẹp.

"T-Tina?"

"Mẹ ơi, chào buổi sáng. Chúng ta ăn sáng cùng nhau nhé."

Tôi mỉm cười rạng rỡ rồi dụi mặt vào vai bà. Sau một thoáng ngập ngừng, mẹ nhẹ nhàng xoa lưng tôi.

"…Chào buổi sáng, Tina. Con ngủ ngon chứ?"

"Vâng, nhờ có mẹ cả đấy."

"…Vậy à."

Không hiểu vì sao nhưng phản ứng của mẹ nghe có chút kỳ lạ. Cảm thấy khó hiểu, tôi ngẩng đầu lên rồi nhìn xuống bà, để rồi nhận ra biểu cảm của mẹ có vẻ u ám hơn thường ngày.

"Mẹ ơi…? Mẹ không khỏe hả?"

Tôi lo lắng hỏi, nhưng mẹ chỉ lẳng lặng nhìn tôi.

Khi nỗi bất an dần len lỏi vào lồng ngực tôi vì thái độ khác thường của mẹ, thì mẹ bỗng nhắm mắt lại, khuôn mặt thoáng hiện vẻ buồn rầu rồi ngoảnh đầu đi chỗ khác.

"…Chắc là vậy rồi. Ta cảm thấy không được khỏe cho lắm."

"G-Gì cơ?!"

Tim tôi như rơi xuống đáy vực.

Nhận được câu trả lời ngoài dự đoán khiến tay tôi khẽ run lên. Tôi chỉ hỏi cho chắc thôi, chứ chưa từng nghĩ đó lại là thật.

Mẹ bị bệnh sao…?

Người phụ nữ luôn khỏe mạnh ấy, giờ lại đổ bệnh sao?

'Không, Không thể nào… Mẹ không thể bị bệnh được…'

Một cơn lo lắng cuộn trào trong lòng tôi.

Ở trong game, Tina xuất hiện dưới dạng một NPC, nhưng mẹ của Tina là Artasha thì chưa từng xuất hiện.

Thông tin duy nhất về gia đình Nam tước Blanc chỉ là họ khá phiền phức; chứ chẳng hề có dòng nào đề cập đến việc mẹ của Tina còn sống hay đã chết.

Chỉ mới nghĩ đến khả năng có chuyện xảy ra với mẹ, chớp mắt đã khiến cho 'lớp mặt nạ' trên gương mặt tôi nứt ra rồi vỡ vụn.

Một cảm giác bứt rứt trào dâng trong tôi, đến mức làm tôi chẳng còn biết được gương mặt mình đang trông như thế nào. Nhưng khác với trước kia, tôi không còn chút sức lực nào để bận tâm đến điều đó nữa.

Toàn bộ tâm trí tôi chỉ còn lại nỗi lo lắng dành cho mẹ.

"Ý mẹ là, Tina—"

"M-mau, chúng ta đi đến bệnh viện khám nhé, được không…? Mẹ không thể bị bệnh được… mẹ tuyệt đối không thể bị bệnh… Con sẽ đưa mẹ đi bệnh viện, nên bây giờ đi luôn… nha?"

Tôi không thể sống thiếu mẹ được.

Thực sự không thể.

Tôi cầu xin bằng tất cả sự tuyệt vọng của mình. Sợ rằng mẹ sẽ gạt đi rồi bảo rằng mình vẫn ổn, tôi lặp đi lặp lại lời nài nỉ mong mẹ đến bệnh viện.

Nhưng không hiểu sao mẹ vẫn chỉ nhìn tôi trân trối suốt một hồi lâu. Đôi má vốn luôn tái nhợt giờ lại ửng đỏ lên, trông bà thật sự có vẻ không khỏe.

Tôi siết chặt lấy tay mẹ, cố đè nén trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực.

Mẹ nhìn tôi với gương mặt đỏ bừng một lúc rồi khẽ lắc đầu, đặt tay lên trán và nhắm mắt lại.

"C-con nói đúng, có lẽ ta nên đến bệnh viện."

Lời đồng ý đi khám của mẹ làm tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn đôi chút. Mẹ kéo tôi vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái đầu của tôi rồi khẽ nói.

"Nếu đã đi rồi, thì chúng ta cùng đi khám với nhau nhé."

"Hmm?"

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Mẹ tôi lúc này đã nghiêm túc hơn, bà bắt đầu vuốt lại mái tóc cho tôi.

"Cũng lâu rồi con chưa đi kiểm tra sức khoẻ có đúng không? Tiện thể thì cùng đi luôn nhé."

"Nhưng con hoàn toàn khỏe mạnh mà…? Con đâu có vấn đề gì đâu."

"Ta biết chứ. Nhưng ta nghĩ nếu đến bệnh viện một mình thì sẽ buồn và cô đơn lắm…"

Nghe được những lời ấy khiến đôi mắt tôi mở to ra. Mẹ không có ý bảo tôi đi khám sức khỏe, mẹ chỉ muốn tôi đi cùng mà thôi.

Tôi hiểu ra ngay lập tức.

Chẳng phải bệnh viện là một trong những nơi cô đơn nhất trên đời hay sao? Cảm giác bị tách biệt trong khi bản thân đang mệt mỏi, đau đớn, nếu là tôi, chắc chắn tôi cũng chẳng muốn đến bệnh viện một mình đâu.

Tôi nắm chặt tay mẹ rồi nở một nụ cười tươi tắn để trấn an bà.

"Mẹ ơi, mình cùng đi nhé!"

Chà, khám sức khỏe một chút cũng chẳng sao. Chẳng có lý do gì để tôi phải né tránh nó cả.

Suy cho cùng thì mọi thứ rồi cũng sẽ ổn thôi.

***

Bệnh viện mà chúng tôi cùng đến quả thật rất ấn tượng.

Tôi từng nghĩ rằng sẽ chẳng có tòa nhà nào lớn hơn dinh thự lộng lẫy của Công tước Merdellia, vậy mà bệnh viện này cũng rộng lớn không kém, với vô số cơ sở vật chất xa hoa được bày biện khắp nơi.

Nơi đây có tên là Bệnh viện Đa khoa Librium.

Đây là một trong những bệnh viện danh tiếng nhất Đế quốc, nghe nói dân thường phải đặt lịch trước ít nhất một năm mới được khám ở đây.

Tôi không hiểu bằng cách nào mà mẹ lại có thể có được một cuộc hẹn ở chỗ này? Có vẻ mẹ còn tài giỏi hơn những gì tôi từng nghĩ.

'Quả đúng là mẹ mà, mẹ ơi, mẹ đỉnh quá.'

Ai mà lại không yêu một người giỏi giang cơ chứ? Và tôi càng tự hào hơn nữa khi người ấy lại chính là mẹ mình.

Khi tôi đang mỉm cười mãn nguyện, mẹ liền nắm lấy tay tôi.

"Tina, chào hỏi đi con. Đây là người sẽ hướng dẫn con đấy."

Người phụ nữ mà mẹ giới thiệu là một y tá với mái tóc đỏ rực. Dù không đẹp bằng mẹ, nhưng cô ấy cũng sở hữu gương mặt khá ưa nhìn.

Nhưng, thứ thu hút sự chú ý của tôi không phải là ngoại hình của cô ấy.

'…Đồng phục của y tá thường bó sát như thế này à?'

Chẳng lẽ cô ấy biết rõ cơ thể mình quyến rũ đến mức nào sao?

Bộ đồng phục bó sát ấy chẳng hề ngần ngại phô bày những đường cong đầy gợi cảm.

"Xin chào. Tôi là Reina Hildensborg, người sẽ hỗ trợ tiểu thư trong buổi kiểm tra sức khỏe hôm nay."

Reina Hildensborg.

Một cái tên tôi chưa từng nghe qua, dù là ở trong game hay bất cứ cốt truyện nào khác.

Nếu vậy...

Thì cũng chẳng cần bận tâm đến một kẻ vô danh làm gì.

Dù hứng thú vừa lóe lên đã vụt tắt, tôi vẫn mỉm cười rạng rỡ và gật đầu lễ phép.

"Con nhớ nghe lời y tá và hoàn thành buổi kiểm tra sức khoẻ đấy nhé."

"Còn mẹ thì sao ạ?"

"Ta sẽ được một bác sĩ chuyên khoa khám."

Lo rằng vị bác sĩ đó có thể là một gã đàn ông lông lá và béo phì, tôi liền hỏi lại.

Dù gì thì cũng chẳng có ai xinh đẹp như mẹ, cũng chẳng có người phụ nữ nào sở hữu thân hình gợi cảm đến thế. Tôi không thể không đề phòng khả năng hắn ta sẽ nảy sinh tà ý.

Tôi không thể cứ đứng nhìn một gã đàn ông chạm vào cơ thể của mẹ được.

May mắn thay, người phụ trách buổi khám sức khỏe của mẹ lại là phụ nữ.

Không chỉ vậy, có tin đồn rằng đó là một vị bác sĩ rất tận tâm và được kính trọng ở đế quốc, vì vậy không có lý do gì để tôi phải lo lắng.

Sau khi để lại một nụ hôn trên má trái của mẹ, chúng tôi tạm chia tay để đến khu vực khám sức khoẻ riêng.

Dù không được nói rõ cuộc kiểm tra của tôi nhằm mục đích gì, nhưng tôi cũng không mấy lo lắng.

Bởi ngoài thể trạng yếu ớt ra thì tôi cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng. Nói thẳng ra thì đây chính là một cuộc khám sức khỏe mà tôi vốn dĩ chẳng cần.

Tôi khẽ cười, có phần thẹn thùng, rồi kéo nhẹ cổ áo của cô y tá. Cô ấy cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt đỏ ánh lên sự tò mò.

'Hmm… Cô ấy tên là gì nhỉ?'

Tôi quên mất rồi.

Mà, cũng chẳng quan trọng.

"Cô y tá này, cô không cần phải khám kỹ cho tôi đâu. Tôi theo mẹ đến chỉ vì bà ấy nói rằng sẽ cảm thấy cô đơn, chứ tôi hoàn toàn khỏe mạnh mà."

Cô y tá chớp mắt ngạc nhiên, rồi lắc đầu với nụ cười pha chút thích thú nhưng có phần bối rối.

"Fufu… Ở đây không có y tá nào làm việc nửa vời đâu, dù tiểu thư có nói thế nào đi chăng nữa."

Urg, cứng nhắc quá.

Có vẻ như con đường trải đầy tiền bạc không phải là thứ dành cho cô rồi, cô y tá ạ.[note73319]

Ghi chú

[Lên trên]
ý là cứng nhắc quá không đớp đc nhiều tiền của bệnh nhân để nhanh giàu ấy<(")
ý là cứng nhắc quá không đớp đc nhiều tiền của bệnh nhân để nhanh giàu ấy<(")
Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

TRANS
AI MASTER
Mặc dù tui khá thích việc main yêu thương mẹ mình, nhưng tự nhiên nhớ lại tag 'côn trùng' thì càng nhìn càng thấy sai kiểu gì ấy:)))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
chỉ cần nghĩ rằng 'nhân vật chính' không phải con gái ruột của Artasha là hết sai liền😉
Xem thêm
mặc dù côn trùng nhưng là con gái với nhau nên chắc không sao:)
Xem thêm
Cá là mẹ main lấy cớ để khám sức khoẻ tinh thần cho Tina
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Dạo này novelpia đánh bản quyền gắt quá, mấy bộ bên eng bị xoá rồi. Mình đọc chạm eng rồi nên có bị xoá thì cũng không sao, nhưng nghĩ lỡ bộ này bị xoá thật thì lại thấy tội mọi người không có cái để đọc, thế là lại lụi hụi đi làm cái pdf để phòng hờ...

IMG-20250518-224224.jpg
Xem thêm
Eng vẫn chưa chạy đủ 199 chương mà bị đánh bản quyền thì tiếc lắm nha :((
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
@Snow pea: với tiến độ bên eng thì chắc 1 tháng nữa mới xong:P không biết trụ nổi không
Xem thêm