Tôi tỉnh lại.
Trong tầm nhìn còn mờ đục, một nhân vật game tròn trịa màu hồng hiện ra.
「Này này! Đừng có spam Up-B[note72564] nữa được không!? Cô còn làm thế tôi phát cáu đấy!?」
「Tôi từ chối. Bời vì tôi biết đối phương sẽ phát cáu nếu tôi cứ spam Up-B」
Mấy người này……sao lại……?
「Ây yaa, cô hầu tóc trắng này mạnh theo một cách khác đấy nhỉ~! Cô ta hiểu rõ độ khó chịu của Up-B Kirb○ [note72572] luôn mà」
Mấy người đang chơi Smash Br○[note72565] ngay cạnh một người đang cận kề cái chết à……?
Tôi nheo mắt lại, khung cảnh dần trở nên rõ ràng.
Mười hai cung thủ Ngự Ảnh《Alv》đang chơi Smash Br○ ngay trong đại sảnh, nơi tôi đang nằm.
Hơn nữa, cả cô hầu tóc trắng của chúng tô i- Snow - cũng tham gia, hình như bọn họ đang mở một giải đấu với 13 người.
「Gegegegegegegekko gegegegekko gekkooogaa……」
「…………」
「Gegegegegegegegekko gegekkoo──」
「Đã bảo là! Đừng có spam B-A ở màn hình chọn nhân vật để nhân vật lặp thoại liên tục nữa!」
「Tôi từ chối. Bời vì tôi biết spam thoại nhân vật liên tục sẽ khiến đối phương phát cáu」
Cô hầu của chúng tôi tung những đòn tâm lý không thương tiếc lên đám elf đối thủ bên cạnh.
Tôi dần tỉnh lại giữa tiếng『Gegegegegegegekko gegegegekko gekkooogaa……』vui nhộn phát ra từ trò chơi.
「Onii-sama……thật tốt quá……」
Cô ấy đã thức trắng đêm để chăm sóc cho tôi sao?
Rei, với đôi mắt hơi sưng, nắm chặt lấy tay tôi và mỉm cười.
Ánh mắt cô dành cho tôi lúc mới gặp lạnh lùng như độ không tuyệt đối[note72566]......nhưng giờ đây, trong đôi mắt ấy lại ngập tràn hơi ấm như nắng xuân.
Đúng chuẩn một Yamato Nadeshiko.[note72567]
Cô thiếu nữ dung nhan tuyệt mỹ với mái tóc đen dài óng ả, đang nhìn tôi bằng đôi mắt đẫm lệ.
Trong game, Rei luôn tỏ ra tsun-tsun trước khi trở nên dere, nhưng quả nhiên trước mặt người anh trai đang thập tử nhất sinh, cô trở nên dịu dàng hẳn.
Suu~ suu~ , suu~ suu~
Dưới chân tôi, Lapis đang ngủ ngon lành, thở nhẹ đều đều.
Mái tóc vàng trải ra trên tấm futon không hề có lấy một sợi chẻ ngọn, tựa như tấm thảm vàng rực rỡ.
Cô dùng chân tôi làm gối, miệng lẩm bẩm mơ màng. Dáng vẻ ấy bê nguyên vào một bảo tàng mỹ thuật trưng bày cũng chẳng có gì lạ. Mà Rei đứng cạnh Lapis như thế này cũng không hề kém cạnh, quả nhiên xứng danh nữ chính.
「Về việc gia tộc Sanjou……Em thành thật xin lỗi……Em không hề muốn……kéo anh vào chuyện này……」
Cô nói, giọng ngập ngừng.
Tôi, toàn thân bị băng bó, cố gắng nhấc cơ thể nặng như chì dậy──Rei vội vàng đỡ lấy tôi.
「Em đã bảo vệ anh phải không?,」
Rei ngẩng lên ngạc nhiên.
Dường như đã từ bỏ ý định che giấu, cô khẽ gật đầu.
「Bữa tiệc đó không phải là lần đầu tiên. Có lẽ từ khi Snow bắt đầu theo dõi anh, nó đã diễn ra nhiều lần rồi. Mục đích là để quyết định『 Làm thế nào để xử lý anh trong học viện』......đúng chứ?」
「......Vâng」
Ngày nhập học cũng đã gần kề, nên họ cần phải giải quyết dứt điểm mọi chuyện liên quan đến Hiiro.
Dù có định phái sát thủ đến thủ tiêu tôi - Hiiro - tại một địa điểm lý tưởng như học viện đi nữa, thì vẫn cần có sự chấp thuận của gia chủ kế tiếp, Rei.
Nếu giết tôi mà không có sự cho phép của Rei, họ sẽ bị chỉ trích là hành động tuỳ tiện và vị thế của họ trong gia tộc Sanjou cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Có thể giành được tiền bạc và quyền lực từ gia tộc Sanjou đến đâu……Các chi tộc nhánh sẵn sàng cắn xé lẫn nhau để tăng phần của mình lên dù chỉ một chút.
Chẳng ai muốn tự làm bẩn tay mình.
Vì vậy, họ hẳn đã lên kế hoạch giết tôi sau khi có được sự đồng ý của Rei - người còn trẻ người non dạ.
Bị mấy mụ già như dân yakuza ép『Giết anh trai mình đi』, thì cô bật khóc cũng chẳng có gì lạ.
Rei vẫn cố bảo vệ tên anh trai rác rưởi……Hiiro này, cho đến phút cuối cùng.
Ở đoạn cuối route của Rei, Hiiro đã mất kiểm soát, chống lại tất cả mọi người.
Để anh trai mình ít nhất có thể ra đi như một con người, cô đã tính toán cẩn thận, lên kế hoạch để anh ta có một cái chết nhẹ nhàng.
Sau đó Rei ân hận đến bật khóc, và nhân vật chính lặng lẽ ôm cô vào lòng.
Cảnh tượng ấy thật sự khiến người ta rơi nước mắt……và thiêng liêng vô cùng.
Nhân tiện, kế hoạch tiêu diệt Hiiro mà Rei tính toán cực kỳ tỉ mỉ kín kẽ này được fan hâm mộ gọi với cái tên『Thế cờ sát nhân』.[note72568]
「Xin lỗi nhé, tại anh mà…」
「Khong,không phải lỗi của Onii-sama đâu! Là, là do em không đủ can đảm……do em không thể ngăn cản các Oooba-sama……cho nên……!」
「Cảm ơn em」
Tôi mỉm cười với cô.
「Mọi chuyện ổn cả rồi. Còn lại cứ để anh. Nhất định sẽ làm em hạnh phúc (Không phải tôi mà là nhân vật chính cơ)[note72569]」
Rei oà khóc, ôm chầm lấy tôi.
Tôi mỉm cười cố gắng tìm cách tách cô ra, thì chạm phải cái lườm của Lapis.
「Lapis, nếu tỉnh rồi thì đổi chỗ đi」
「Hả? Tại sao ta phải ôm ngươi?」
「Tất nhiên là ngược lại rồi! Cô ôm Rei ấy! Nghĩ bình thường một chút cũng hiểu mà!?」
「Ta-ta không hiểu」
「Trời ạ」
Sư phụ Astemir, cần thanh trường đao trong tay, mỉm cười bước đến trước mặt tôi.
「Gọi ta đến chỉ bằng một cuộc điện thoại, rồi bắt ta dọn dẹp hậu quả. Hiiro có vẻ coi thường sư phụ mình quá thì phải?」
Đặt thanh trường đao xuống sàn, sư phụ ngồi chính tọa[note72570] ngay ngắn, rồi nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
「Nhưng mà làm tốt lắm! Giỏi lắm, giỏi lắm. Lại mạnh hơn một chút rồi」
「Không, thì đúng là trước khi vào nhà hàng, tôi có lừa sư phụ bằng câu『Cùng đi ăn đi!』và biến cô thành lá bài tẩy thì lỗi đúng là ở tôi, nhưng……chỉ đứng nhìn mà không chịu ra tay cho đến khi tôi sắp chết đến nơi thì sư phụ có quá đáng không nhỉ?」
「HAHAHA[note72571]), em đang nói gì vậy?」
Con người này… chắc chắn đã háo hức chờ đến khoảnh khắc ngầu nhất để xuất hiện đây mà.
「Còn nữa, Hiirou, ngươi cũng lợi dụng ta đúng không?」
Lapis chống khuỷu tay lên futon, chống cằm, đung đưa chân nói.
「Lapis Clouet la Lumet đang hậu thuẫn cho Hiiro……ngươi muốn bọn người nhà Sanjou biết điều đó đúng không? Cho nên ngươi cố ý nói『Đừng sử dụng ma pháp khí』và không cho ta tham chiến, chỉ để ta xuất hiện vào phút cuối, có phải không? Trong khoảnh khắc ấy ngươi đã tính xa đến mức nào vậy? Ngươi đúng là không thể lường trước được mà」
「HAHAHA, cô đang nói gì vậy?」[note72573]
Tôi và sư phụ nhìn nhau, sau đó khoác vai nhau cười lớn.
「「HAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA!」」
「Cặp sư đồ chết tiệt này,,,,,,Nhưng mà」
Lapis nhỏ giọng lẩm bẩm.
「Ngươi đã xin lỗi trước đó rồi……nên ngươi thật lòng……không muốn kéo ta vào chuyện này, nhỉ?......」
「Không hề, tôi dự định kéo cô vào ngay từ đầu nhé? Cô nói lí nhí cái gì vậy? Gân bụng nói to lên xem nào?」
「Đáng lẽ ngươi phải giả vờ không nghe thấy chứ!」
Tôi từ chối, ngoài flag yuri ra thì tôi sẽ bẻ gãy mọi flag khác.
「Cơ mà, dù sao tôi cũng đã giới thiệu người bảo trợ của mình hoành tráng như thế rồi. Gia tộc Sanjou chắc sẽ không dám động tay trong một thời gian đâu」
Cuối cùng cũng gỡ được Rei ra, tôi nở một nụ cười.
「Hãy tận hưởng cuộc sống học đường đi nhé. Đặc biệt là tình yêu. Mấy chuyện như học hành thì sao cũng được, hãy đi tìm định mệnh của đời mình (Con gái. Tốt nhất là nhân vật chính) và hạnh phúc nhé」
「Ơ? V-vâng……?」
「Thưa chủ nhân」
「Oaa!?」
Snow đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi mà không gây ra một tiếng động, cúi đầu thật sâu.
「Cảm ơn……ngài……Thật sự……cảm ơn ngài……」
Nghe giọng nghẹn ngào của cô, tôi xua tay
「Tôi hành động chỉ vì có thứ tôi muốn bảo vệ mà thôi. Không cần phải cảm ơn tôi làm gì. Trước khi cúi đầu xin lỗi tôi, hãy xin lỗi đối thủ đã bị cô spam BA liên tục ở màn hình chọn nhân vật đi kìa」
Snow ngẩng mặt lên, khẽ mỉm cười dịu dàng.
「Hiiro-sa~n!! Mau lại chơi Smash Br○ đi nào! Tôi vừa được chỉ kỹ thuật bám liên tục vào mép vực để khiến đối thủ phát cáu rồi đấy~!」
「Cô không thấy tôi vừa chơi Smash Br○ ngoài đời thực đến tàn tạ như này sao!? Hiiro-kun giờ là nhân vật không thể chọn rồi! Im lặng rồi đấu với cô hầu tóc trắng nhà tôi đi!」
Tôi hét lại đám cung thủ Ngự Ảnh《Alv》, rồi cơn buồn ngủ ập đến, có lẽ thuốc đã phát huy tác dụng.
Mặc kệ đám elf ồn ào kia, tôi nhắm mắt lại, thả mình vào giấc ngủ.
Khi tôi tỉnh dậy, giải đấu Smash Br○ đã kết thúc, và Snow đã giành chiến thắng một cách ngoạn mục.
Tôi không biết ngay sau đó hay ngay trong lúc giải đấu diễn ra, bọn họ có “thử sức” với Smash Br○ ngoài đời thực hay không mà đám cung thủ Ngự Ảnh《Alv》nằm la liệt, tạo nên một chiến trường trải dài xác chết trước mắt tôi.
「Anh tỉnh rồi sao?」
Một giọng nói lạnh lùng.
Có lẽ vừa mới thay đồ, Rei khoác lên mình chiếc áo cardigan màu kem cùng chiếc váy ngắn kẻ caro, chăm chú nhìn tôi trong khi liên tục miết phẳng chiếc quần tất đen đang mặc.
「Vừa nãy, do quá nhẹ nhõm vì cuối cùng Onii-sama cũng tỉnh lại nên em sơ ý buông lỏng bản thân……Nhưng em vẫn chưa tin tưởng anh đâu. Mong anh đừng hiểu lầm」
「Th-Thay đổi thái độ nhanh quá vậy. Mà, cũng được thôi, nhưng」
Tôi chỉ tay xuống cặp đùi mình đang gối đầu lên.
「Sao, sao em lại cho anh gối đùi thế này……?」
「Xin đừng hiểu lầm. Đây chỉ là biện pháp cần thiết thôi. Vì trong biệt thự này không có gối, nên tôi đành miễn cưỡng cho anh mượn đùi mình thôi」
「Nhưng cái gối ngay sau lưng Rei kìa……?」
Tôi chỉ vào cái gối được cô giấu sau lưng.
Ngay khoảnh khắc tôi vừa chỉ tay, Rei ném phăng chiếc gối đi, trúng đầu một cung thủ Ngự Ảnh《Alv》đang nằm bất tỉnh, khiến cô kêu lên「Gueh!」
「Không hề có thứ như vậy đâu」
「Không, rõ là có mà nhỉ……?」
「Không có」
Rei khẳng định chắc nịch, nhấc bát cháo từ cái khay bên cạnh.
Có vẻ như vừa mới được múc ra từ nồi, bát cháo vẫn còn bốc khói nghi ngút, cô khẽ thổi nhẹ cho nguội bớt, rồi vén tóc ra sau tai, má ửng hồng đưa thìa cháo về phía tôi.
「......A~」
「Không, từ từ, chuyện này là sao tôi không hiểu. Xin hãy dừng lại đi, em đang nhầm lẫn khoảng cách bình thường giữa chúng ta rồi đấy. Để anh tự ăn」
「Không được. Không có thìa」
「Có chứ! Cái thứ em đang cầm chính là cái được gọi là thìa đấy!」
「Không có thìa dành cho Onii-sama」
「Biệt thự nhà Sanjou mà lại không có thìa riêng cho chủ nhân là tôi không phải bất thường sao……?」
「Đ-được rồi mà, anh há miệng ra đi. Hay ý anh là cháo em gái anh nấu không ăn được? Snow đã nếm thử rồi, nên ít nhất cũng đảm bảo là không chết người đâu」
「Bữa ăn bình thường nào cũng đi kèm đảm bảo an toàn tính mạng đấy. Ai lại muốn ăn ở quán treo biển『Đảm bảo tính mạng』chứ?」
「T-Thôi được rồi mà, thôi nào, há to miệng ra nào! A~. A~nào, trẻ con còn làm được cơ mà」
Bị bịt mũi, tôi buộc mở miệng ra, rồi bị nhét thìa cháo vào.
「U ô oẹ! Chúng ta đang tận mắt chứng kiến việc ngược đãi bệnh nhân! Ựa, cứ như sản xuất gan béo[note72574] tại chỗ vậy──Oẹ!」
「Tại, tại Onii-sama cứng đầu quá nên……mà……」
Rei lí nhí.
「Ngon……không ạ……?」
Má ửng hồng như thiếu nữ, Rei nhìn tôi đầy mong chờ. Trong lòng tôi tiếng còi báo động khẩn cấp vang lên, Luật Bảo Vệ Yuri lập tức được thông qua.
Tuyệt đối không được cười và nói『Ngon』lúc này!Vì để duy trì khoảng cách đúng mực giữa anh trai và em gái, vì tương lai của Yuri, tôi sẽ trở thành kẻ khốn nạn[note72575]!
「Dở ghê gớm! Thứ này mà nuốt được à!」
「…………」
「Cứ như nhai hồ dán ấy! Biết không hả!? Cơm nguội cũng có thể thay hồ dán được đấy!」
「......Onii-sama」
Rei khẽ mỉm cười hạnh phúc, nhẹ nhàng thì thầm.
「Không giống những người khác, anh không nói dối em nhỉ. Thật vụng về……Anh nói thẳng ra như thế là để khích lệ em, đúng không?」
「…………」
Kéo không được thì đẩy tới!
「Ngon vãi chưởng! Ngon ngon ngon! Em gái tôi đích thị là đầu bếp số một thế giới」
「Em vui lắm……Anh còn khen thứ dở tệ như vậy là ngon……Vì Onii-sama, em sẽ cố gắng thêm chút nữa」
Chết đi! Hiiro, chết m* mày đi! Mày, đồ khốn, thằng chó~! Không còn cách nào nữa rồi còn gì! Chỉ còn sự tuyệt vọng không lối thoát chứ còn gì nữa! Tất cả là tại mày, chết đi!
「Nh-Nhưng mà, không hẳn em làm điều này vì Onii-sama đâu nhé」
Rei ngượng ngùng gãi đầu, gương mặt đỏ bừng.
Rei ngượng ngùng vuốt mái tóc đen ra sau.
「…………」
Cô nàng này bắt đầu nói mấy câu giống tsundere rồi kìa. Không ổn rồi. Nếu là Yurige hay Galge[note72576] thì giờ chắc chắn đã đi vào route của cô rồi. Nhưng mà, tôi là đàn ông mà, nên không có chuyện đi vào route nào đâu. Thật may quá.
「Nhân tiện」
Rei quay mặt đi, lí nhí nói.
「Gối đầu lên đùi em……ừm thì……cảm giác thế nào……?」
Má tôi áp vào giữa hai đùi cô, cảm nhận được sự mềm mại của chúng cùng chất liệu của lớp quần tất, bất giác hơi thở trở nên gấp gáp.
Vì danh dự của bản thân tôi phải nói rằng, tôi thở gấp không phải vì kích thích──mà là vì tuyệt vọng.
「Th-Theo tài liệu tham khảo, phụ nữ trong độ tuổi kết hôn sẽ bị kích thích bởi quần tất đen của nữ giới……nam giới cũng vậy……cả Onii-sama nữa, ừm thì, anh…… có bị kích thích khi gối đầu lên đùi em không……?」
Rei bồn chồn, khẽ lắc lư cặp đùi.
Mỗi lần như thế, đầu tôi lại lắc lư giữa cặp đùi mềm mại ấy tựa như đang chơi bóng[note72577], mùi hương của chất khử mùi phảng phất xung quanh. Một cảm giác ngây ngất, như lạc vào cõi tiên ập đến, tôi tự tát cho tỉnh quyết không để bản thân khuất phục[note72578].
Kháng cự lại cái thế giới này đi! Tôi là người bảo vệ Yuri! Đùi của một thiếu nữ xinh đẹp cũng không thể lay chuyển được ý chí này!
「Ê, Ề hề? Đâu, đâu có đâu? C-cái đó á? A-anh không có cảm thấy gì hết đâu? K-kích thích á? Ề hề? T-tại sao chứ?」
「......Ra là vậy」
Má cô khẽ giật giật──Rei từ từ vén váy lên.
「Vậy, em có thể khiến anh kích thích thêm một chút nữa được không ạ?」
Cô nâng cái đầu còn đang ngơ ngác của tôi lên, kéo thẳng vào trong váy mình, khuôn mặt đỏ ửng nở nụ cười ngọt lịm.
Cô ấy dùng váy làm rèm che mắt tôi.
「X-Xin hãy tận hưởng……?」
「GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! KÍCH THÍCH QUÁAAAAAAAAA TÂM HỒN THIẾU NIÊN TRONG SÁNG CỦA TÔI ĐANG BỊ VẶN VẸO BỞI FETISHHHHHHHHHH! TÔI LÀ NGƯỜI BẢO VỆ YURIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!」[note72579]
Vùng vẫy thoát khỏi chiếc váy trong tuyệt vọng, tôi thở không ra hơi, nước dãi chảy dài, cọ má vào tấm futon.
「Có, có ai đó……cứu tôi với……Tôi sắp bị em gái giết mất……」
「O-Onii-sama nói là anh không bị kích thích mà……」
Rei vặn vẹo lấy cả hai tay che mặt, rồi kéo tôi lại, đặt đầu tôi lên đùi mình.
「D-Dừng lại……dừng lại đi mà……đừng mềm mại nữa……đừng thơm nữa……Yuri mới tốt……T-Tôi, là người bảo vệ Yuri……không bảo vệ được nữa……dừng lại……」
「Em, em sẽ không làm thế nữa đâu. Anh uống thuốc rồi ngủ đi」
「Khoan đã, em nói là tài liệu tham khảo……rồi làm cái chuyện này……em đã đọc cái gì vậy……?」
Mắt đỏ bừng, cô cúi gằm mặt, lí nhí lẩm bẩm.
「Truyện……Truyện tranh……quý cô……」[note72580]
「Đồ biến thái!」
Tôi chỉ thẳng vào Rei, giờ đã rưng rưng nước mắt, miệng lắp bắp.
「Em là đồ biến thái! Thứ đó đích thị lá sách người lớn mà! Tiểu thư nhà Sanjou mà lại công khai mua sách đồi truỵ về thực hành với anh mình hả! Tìm con gái mà làm! Nhớ quay phim lại và gửi cho tôi! Để tôi chọn độ phân giải và chất lượng âm thanh!」
「 Kh-không phải là sách khiêu dâm mà! Em đã xác nhận với nhân viên xem có giới hạn độ tuổi hay không rồi mà! C-cái này là manga tình yêu trong sáng! Cảm xúc rung động trái tim được thể hiện một cách chân thật, những cảnh sếch[note72581] chỉ là phụ thôi!」
「Đừng có điêu! Thứ đó có cả một trang đôi về lũ thú vật đè nhau ra hành sự theo bản năng thì không phải sách sếch còn là gì nữa! Nói trắng ra thứ đó phải gọi là truyện tranh thú vật」[note72582]
「Không phải mà không phải mà không phải mà! Trong sáng mà trong sáng mà trong sáng mà!」
Hai tay che mặt, cô em gái lắc đầu nguầy nguậy, tôi thẳng thừng vạch trần sự thật.
「Nghe này, em là đồ biến thái là sự thật không thể chối cãi! Nhưng đừng có tùy tiện thể hiện cái sự hư hỏng ấy trước mặt đàn ông! Đặc biệt là anh! Anh là không được! Chúng ta là anh em đấy! Những chuyện như vậy không phải là thứ mà anh em nên làm với nhau đâu!」
「Nhưng mà, chúng ta gần như chẳng có máu mủ gì, với lại trong truyện tranh thú vật cũng đầy cặp anh em không cùng huyết thống kiểu này mà!」
「HẦU GÁIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII! HẦU GÁI, TỚI ĐÂY NGAY LẬP TỨC, HẦU GÁIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!」
「Được gọi là có mặt, vâng hầu gái đây」
Cánh cửa trượt mở ra, Snow bước vào.
「Có chuyện gì vậy ạ, sao ầm ĩ như cháy nhà thế ạ」
「Cô, Rei là đồ biến thái đấy!? Nhà Sanjou giáo dục kiểu gì thế hả!?」
「T-Tồi tệ! Onii-sama thật là tồi tệ! Anh còn nói với Snow nữa, đồ ngốc! Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc!」
Cô hầu gái tóc trắng nhìn xuống tôi đang bị tét liên tục vào má, ánh mắt ngày càng trở nên lạnh lẽo.
「Ngài đã……làm chuyện đó với Rei-sama rồi sao……?」
「「Hảảảảảả!?」」
Snow chỉ tôi, người đang gối đầu lên đùi Rei.
「Nhìn kiểu gì cũng là khoảng cách của người yêu với nhau mà? Nếu ngài đã động tay vào Rei-sama, theo giao ước cổ xưa, tôi buộc phải giết ngài.
「Chưa, chưa làm gì cả chưa làm gì cả! Ta và Oniisama chưa làm gì như trong truyện tranh thú vật hết! Chúng ta là con người! Mà kể cả có chuyện đó đi chăng nữa, với tư cách là người nhà Sanjou, ta cũng sẽ không trở thành thú vật đâu……C-có lẽ vậy……?」
「Đừng làm tình hình nghiêm trọng hơn nữa, đồ biến thái bẩm sinh[note72583]! Đặt đầu anh xuống! Đặt xuống futon! Nhanh!」
「Nh-nhưng mà futon cứng lắm nên là……không……」
「Cái lòng tốt ấy sẽ phản tác dụng đấy! Phản tác dụng thật đấy! Đặt xuống đặt xuống đặt xuống mau!」
「…………」
Cô hầu gái mau bước tới, duyên dáng ngồi xuống futon.
Cô nhẹ nhàng nâng đầu tôi lên và đặt lên đùi mình──vén mái tóc trắng ra sau tai rồi mỉm cười.
「Như thế này thì không có vấn đề gì nữa đúng không?」
「Không, rõ ràng là có vấn đề──」
Nhẹ nhàng.
Snow đặt ngón trỏ lên môi tôi, nở một nụ cười tinh nghịch.
「Suỵt……」
「…………」
Tôi vô thức im bặt, Rei, người đang ngồi cạnh Snow gân xanh nổi đầy trên trán.
「Onii-sama, sau tất cả những gì em đã làm mà anh lại bảo gối đùi của Snow thích hơn sao……?」
Rei nhấc đầu tôi lên, đặt lên đùi mình.
「Đùi bên này──」
Cô vén mái tóc tôi lên, xoa đầu tôi mỉm cười.
Ngay lập tức, Snow lại kéo đầu tôi về phía mình.
「Thích hơn đúng chứ?」
「Không, à thì」
Snow lặng lẽ nhấc đầu tôi lên và đặt lên đùi mình.
「「…………」」
Rei nhấc đầu tôi lên và đặt lên đùi mình.
Không chần chừ, Snow nhấc đầu tôi lên. Như muốn giữ tôi lại, Rei giữ chặt đầu tôi bằng hai tay.
「「……………」」
Vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, cả hai ra sức giằng co đầu tôi qua lại──
「GYAAAAAAAAAAAAAAAAA! CÁI ĐỐT SỐNG CỔ CÒN NGUYÊN VẸN CŨNG VẶN VẸO CẢ RỒIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!」
Nghe tiếng hét của tôi, cả hai giật mình buông tay.
Và, chẳng hiểu duyên cơ gì, mặt tôi lại nằm gọn gàng giữa đùi cả hai.
「「…………」」
Cả hai mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
「Ư, ư, hức……!」
Buồn thay người duy nhất khóc ở đây lại là tôi.
Có lẽ nhờ phép thuật được áp dụng vào việc điều trị ở thế giới này, vết thương của tôi lành nhanh hơn hẳn so với thế giới cũ.
Dù có chìm trong đau thương, cuộc sống dưới tư cách Hiiro vẫn tiếp diễn.
Buổi 「Giao lưu kết hợp giao chiến」của sư phụ hiệu quả ngoài mong đợi, sau trận chiến nảy lửa với Moore, ánh mắt thù địch cô dành cho tôi đã biến mất.
Thay vào đó──
「......Cà ri」
「…………」
「Cà ri」
「…………」
「Cà──」
「Dừng ngay cái trò quấy rối cà ri này đi, quá đủ rồi! Ngày nào, ngày nào, ngày nào cũng lải nhải bên giường tôi! Bộ tay tôi phun ra cà ri chắc! Đấy là hàng bán sẵn! Cứ bỏ viên roux bán sẵn vào rồi khuấy lên thì kiểu gì nó cũng ra cà ri thôi!」
Từ đó, Moore bắt đầu xuất hiện cạnh giường tôi, liên tục đòi tôi nấu cà ri, quấy rối cà ri tôi[note72584].
Hết cách, khi tôi có thể cử động được, tôi đành nấu cho cô ta.
「…………」
「Đừng có đứng nghiêm ăn cà ri trước mặt tôi có được không? Ít nhất nói gì đi chứ? Đây không phải quán cà ri đứng đâu?」
「…………」
「Cô là tinh linh cà ri hả? Hay chỉ mình tôi thấy cậu thôi?」
Không chỉ mình tôi cải thiện mối quan hệ với các cung thủ Ngự Ảnh《Alv》. Rei, người lấy lý do 『Chăm bệnh』để lui tới biệt thự nhà Sanjou, cũng nhờ có Sii làm trung gian cũng dần dần gạt bỏ thành kiến với elf và hòa nhập tốt hơn.
Và cứ thế, chẳng hiểu sao, xung quanh tôi ngày càng trở nên náo nhiệt.
Chẳng biết từ lúc nào, tôi cũng dần quen với sự náo nhiệt ấy……và thời gian cứ thế trôi qua trong nháy mắt.
Do phải mất kha khá thời gian để hồi phục sau triệu chứng cạn kiệt ma lực, việc rèn luyện cùng sư phụ cũng bị gián đoạn──Và cuối cùng, ngày nhập học đã đến.
Gốc cây anh đào khổng lồ.
Khoác trên mình bộ đồng phục mới tinh, tôi đứng dưới gốc cây hoa anh đào ngắm nhìn cô ấy.
Cơn mưa hoa anh đào bay trong gió.
Bao bọc trong những cánh hoa hồng đào, cô thoáng nhìn lại tôi.
Tôi và cô ấy──kẻ cản trở và nhân vật chính, trao nhau ánh nhìn.
「Từ đây mới là──」
Tôi cất lời như tuyên bố với cô ấy.
「Từ đây mới là màn chính. Phải không?」
Tôi khẽ thì thầm.
「Tsukiori Sakura《Nhân vật chính》[note72586]?」
Cô ấy khẽ mỉm cười──rồi quay lưng lại với tôi.
Vẫn nhìn theo bóng lưng cô khuất dần, tôi mỉm cười giữa cơn mưa hoa anh đào rực rỡ như một lời chúc phúc và học viện ma pháp rộng lớn phía trước.
Cuối cùng, nó đã bắt đầu.
Từ đây mới là──Phần học viện(Chính thức).


7 Bình luận