Sự xuất hiện đột ngột của một trong những nhân vật quan trọng, đã thế lại còn là một nhân vật chính đã bắt đúng lúc tôi lơ là.
Sau khi đứng hình trong giây lát, tôi nhanh chóng cố át chế cảm xúc rồi bắt đầu suy nghĩ.
Không thể chối bỏ là tôi thích series Fixer này. Sau tất cả tôi đã tiêu thụ hết toàn bộ những thứ liên quan đến thể loại này bất kể loại hình mà.
Nhưng tôi không phải loại fan cuồng đến mức đánh mất bản thân khi gặp nhân vật trong đó. Nó như là gặp một người nổi tiếng mà ta thích vậy, phấn khích thật nhưng không đủ để vứt hết mọi thứ và gào thét ra ngoài.
‘Được rồi, bình tĩnh nào. Phản ứng thái quá chỉ khiến mình nổi bật hơn. Cứ giữ bình tĩnh và cứ cư xử như bao khách hàng khác thôi.’
Sau khi hít một hơi thật sâu để ổn định tinh thần, tôi quay trở về chị gái tóc hồng phía trước và cố nhớ lại những gì mình biết trong truyện.
‘Tên chị ta là… Sakuragi Alice.’
Trừ khi mắt và trí nhớ tôi có vấn đề thì người đang đứng đây chính là Sakuragi Alice, một chuyên gia đánh cận chiến, và cũng là thành viên nữ duy nhất trong bộ ba nhân vật chính.
Sau tất cả, có bao nhiêu người đẹp tóc hồng mặc chiếc kimono xẻ đó và vác hai thanh kiếm tại Nighthaven này được cơ chứ?
Dù sao thì tình huống này cũng không phải khó đoán.
Trong truyện thỉnh thoảng Greg có đóng vai trò người giám định cho nhóm nhân vật chính. Do giờ tôi đang làm việc tại tiệm anh ta nên việc gặp họ là không thể tránh khỏi.
‘Dựa vào những gì chị ấy nói khi bước vào thì lý do chị ta đến đây là có chuyện với Greg. Mình chỉ cần im lặng và tránh xa khỏi câu chuyện này thôi.’
Hài lòng với suy luận này, tôi lấy lại bình tĩnh và bắt đầu bước về phía sau để lẩn đi gọi Greg.
Nhưng ngay trước khi tôi kịp làm điều đó, ánh mắt Alice sáng lên và chị ta nhanh chóng lại gần phía tôi trong chớp mắt.
“Này, em là nhân viên mới ở đây à? Ôi trời, em dễ thương quá! Đôi tay và chân nhỏ nhắn này cứ như của búp bê vậy!”
“...?”
“Chậc, lẽ ra Greg phải nói với mình về việc anh ta thuê được nhân viên dễ thương như này chứ! Em muốn ăn kẹo không?”
Alice tiến gần đến mức tôi có thể ngửi được mùi hương ngọt ngào như đào của cô ấy.
Nhưng giờ không phải lúc đó.
Giật mình trước khoảng cách quá gần, tôi vô thức bật về phía sau để nới rộng nó ra.
Làm sao tôi có thể giữ bình tĩnh khi gương mặt nhìn như của diễn viên nổi tiếng đó ở ngay sát mặt cơ chứ?
‘Sao chị ta lại gần vậy trời?’
Trong lúc tôi lục lại ký ức tìm lời giải thích, một chi tiết về Alice ở trong truyện hiện ra trong đầu tôi.
‘Phải rồi… Người này… Chị ta là loại người cuồng những thứ dễ thương!’
Đúng vậy, bình thường Alice hành động rất logic và đáng tin cậy, nhưng khi dính đến thứ gì dễ thương thì cô ấy sẽ hoàn toàn vứt phong thái đó ra thùng rác.
Sự ám ảnh cái dễ thương của chị ta điên đến mức nó được chẩn đoán là cơn nghiện giai đoạn cuối ở trong truyện.
Nếu đối thủ là một món đồ chơi đáng yêu thì cô ấy sẽ không thể nào nhúc nhích dù nó có tấn công cổ liên tục đi nữa.
Trong khi đó ngoại hình hiện tại của tôi thì: Một chiếc mặt nạ cáo dễ thương và bí ẩn, mái tóc trắng, chiều cao khiêm tốn đi cùng đồ hầu gái được thiết kế tỉ mỉ bởi một tên bác học lập dị để trở nên quyến hút nhất có thể.
Bộ trang phục giảm thiểu việc lộ da mà chú tâm vào độ đáng yêu và cá tính của người mặc. Thêm vào đó là một chiếc mặt nạ cáo bí ẩn lại còn gia tăng hiệu quả đó gấp mấy lần nữa.
‘Cái này dự đoán thế nào được.’
Mồ hôi chảy xuống trong lúc tôi nhận ra ánh nhìn của Alice dần trở nên thú tính, nó trông giống của một con thú săn mồi vậy.
Đương nhiên là cổ cũng không phải loại người hành động không chuẩn mực nên tệ nhất thì cũng chỉ ôm thật chặt và ngửi mùi tôi mà thôi.
Cô ấy không phải đối tượng nguy hiểm, chỉ là một người quá yêu thích những thứ dễ thương mà thôi.
Nhưng đó lại là vấn đề. Đối diện với ai đó ở gần đã quá sức rồi, nếu chị ta lao vào ôm tôi hay thứ gì đó thì chắc tôi sẽ chết vì xấu hổ quá.
“Hừm, kẹo này đắt lắm đó, em biết chứ… Ăn thử một cái nhé? Em cứ yên tâm, chị khá là thân với Greg đó. À mà này, tên em là gì thế? Em dễ thương quá đi mất!”
“Dừng, dừng, dừng lại đi mà!’
Tôi cố gắng nới rộng khoảng cách trong sự vô vọng, tôi lùi một bước thì chị ta lại tiến một bước. Tôi lùi lại tiếp thì chị ta lại tiếp tục tiến đến.
Việc này tiếp tục cho đến khi lưng tôi chạm vào tường ở phía sau.
‘Toang rồi.’
Sống lưng tôi lạnh toát trước nụ cười của Alice càng mở rộng ra.
Chính vào lúc này, Greg đi ra từ bên trong và gọi chị ta lại.
“Này đủ rồi đấy. Đừng có quấy rối nhân viên của ta.”
“A, Greg! Lâu lắm mới gặp. Nhưng ý anh là sao chứ? Tôi chỉ đang mời em ấy ăn kẹo thôi mà!”
“Với ta thế là quấy rối rồi. Lùi lại đi tóc hồng. Nhóc, ra đây.”
Được cứu rồi! Đa tạ anh nhiều, Greg!
Chớp lại cơ hội, tôi nhanh chóng chạy ra trốn đằng sau bàn, an toàn khỏi tầm với của Alice.
Tôi ôm chặt ngực mình, vẫn còn run lẩy bẩy sau khi thoát chết trong gang tấc.
“Được rồi vậy thì… Tóc hồng, nay nhóc đến đây làm gì? Hết giờ hành chính rồi và nhóc biết ta không làm việc sau khi đóng cửa mà.”
Giọng nói của Greg sắc sảo và ngắn gọn hơn thường ngày, dấu hiệu của việc anh ta đang cảm thấy phiền toái.
Với tư cách là người đã làm việc tại đây năm ngày qua, tôi có thể thấy tâm trạng anh ấy đang không được tốt lắm.
Cái này cũng không trách được. Khách hàng đến sau giờ hành chính là nỗi phiền phức muôn thuở của mọi người mà.
Có vẻ Alice đã hiểu được vấn đề và cúi xuống xin lỗi.
“Ha ha, xin lỗi nhé. Nhưng nay tôi không đến đây để thẩm định hay gì. Tôi muốn hỏi anh về một tin đồn lan truyền khắp Tây phương Mê đạo gần đây.”
“Tin đồn sao?”
“Đúng vậy. Không biết anh đã nghe đến bóng ma chưa?”
Cái gì cơ?
Tai tôi dựng thẳng ngay lúc biệt danh của mình được nhắc đến.
Tôi không thể ngờ được việc Alice nhắc đến mình, nó còn chả trong những khả năng tôi dự đoán nữa.
Tôi tiếp tục cố gắng nghe với quả tim đập thình thịch và thần kinh căng thẳng tột độ.
“...Nghe rồi. Hắn rất nổi tiếng dạo này mà, làm gì có ai không biết được chứ?”
“Tôi biết mà! Thật ra thì văn phòng của chúng tôi đang đi tìm hắn, nên tôi muốn hỏi anh có thông tin nào không?”
Tại sao chứ? Tìm tôi làm cái gì?
Lời nói của Alice khiến tôi rơi vào cơn hoảng loạn.
Sau khi cẩn thận ngó ra từ sau bàn, tôi và Greg nhìn nhau và có vẻ đối phương cũng đã nhận ra phản ứng của tôi.
Ánh mắt anh ta như đang hỏi ý kiến. Tôi lập tức từ chối bằng cách lắc đầu.
“Hừm… Ta cũng không biết nữa. Bóng ma thường xuất hiện ở mấy con hẻm sâu mà và ta không thông thuộc mấy nơi đó lắm.”
“Hiểu rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền anh dù muộn rồi nhé. Tôi sẽ đền bù bằng một yêu cầu thẩm định vào lần sau.”
“Hừm.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm trước câu trả lời tự nhiên của Greg.
Quả là chủ tiệm có khác, anh ta thật sự biết cách bảo vệ nhân viên của mình.
Dù tôi không biết tại sao Alice lại đi tìm bóng ma nhưng giờ thì chị ta đã bỏ lỡ cơ hội tại đây thì khá là chắc kèo chúng ta sẽ không gặp lại nhau trong thời gian dài sắp tới.
Cảm thấy nhẹ nhõm, tôi bình tĩnh lại và nhìn Alice có vẻ đang chuẩn bị rời đi.
Nếu đó là toàn bộ những gì chị ta muốn thì có lẽ tôi đã thành công vượt quá khó khăn lần này rồi.
Từ bây giờ tốt nhất cứ giữ mối quan hệ khách hàng - nhân viên là được.
Tôi thò ra từ sau bàn để vẫy tay chào Alice.
“Chào nhé. Hẹn gặp lại em!:
“...”
“Hư hư, dễ thương quá đi mất thôi… À mà này tên em ấy là gì thế Greg? Em ấy có vẻ hơi nhút nhát.”
Câu hỏi của Alice như một lưỡi kiếm cắt xuyên qua bầu không khí hiện tại.
Cả tôi và Greg đều đứng hình lại.
Tên sao? À phải rồi tôi có cái đó đâu. Greg thường gọi tôi là ma hay nhóc thôi. Và tôi cũng chưa bao giờ thật sự cần tên lắm nên cũng chưa nghĩ đến việc đặt cho mình một cái.
Nhưng ngay bây giờ Greg đang muốn tôi tách khỏi danh tính bóng ma thì giờ nên dùng tên gì đây?
“À ờ… Thì…”
Greg giả vờ ho một cách ngượng ngùng, rõ ràng là đang cố gắng câu giờ khi đối mặt với vấn đề tương tự.
‘Mình cũng không quan tâm việc này lắm nên… để Greg quyết vậy.’
Tôi gật đầu báo hiệu cho Greg là anh ta có thể chọn tên gì cũng được.
Có vẻ như đã hiểu ý định của tôi, Greg trả lời cho câu hỏi của Alice.
“Yuria.”
“Oa, tên dễ thương quá! Yuria sao… Cảm ơn nhé! Hẹn gặp lại hai người sau!”
Và với lời chào tạm biệt đầy sức sống đó, Alice đã rời khỏi cửa hàng.
Quả là thành viên của hội nhân vật chính, họ đi đâu, thảm họa theo đó.
Alice đúng là một cơn bão trong hình dạng con người mà.
“Xin lỗi nhé, ta không giỏi mấy vụ này lắm.”
Có vẻ nhưng anh ta đang cảm thấy hơi có lỗi khi bịa ra tên của tôi ngay tại chỗ mà không hỏi chính chủ trước.
Yuria… Có lẽ nó được lấy từ biệt danh bóng ma nhỉ. [note75001]
Nó nghe cũng không tệ và tôi cũng chả muốn cứ không có tên mãi.
Thế này là đủ rồi, đơn giản, nghe khá giống “Bóng ma” và tôi có thể dễ dàng trả lời khi được gọi.
Với việc phần lớn người tại chốn này gọi tôi là bóng ma sẵn rồi thì cái tên này à hợp nhất rồi.
“...!”
“Cảm ơn vì đã hiểu cho nhé.”
Để trấn an Greg, tôi giơ cả hai tay lên biểu lộ ràng tôi ổn với việc này.
Thành ý của tôi có vẻ đã được Greg hiểu rõ, anh ta mỉm cười rồi cảm ơn lại.
“Đây là hợp đồng ta nhắc đến ban nãy. Cứ đọc nó rồi điền những gì cần nhé. Nhóc đủ thông minh để tự làm việc này đúng chứ?”
Greg đưa tôi tờ giấy rồi trở lại phía sau của hàng, có vẻ vẫn còn cảm thấy hơi có lỗi sau tình huống vừa rồi.
Khác với ngoại hình to lớn và dữ dằn, Greg lại là người để ý những thứ như này.
Tôi cười nhẹ trước khi cầm lấy hợp đồng và ngồi lên ghế sofa.
Trong lúc đọc nó, một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi.
‘Ngay từ đầu thì tại sao Alice lại đi tìm bóng ma? Chị ta cũng được thuê giống như thằng cha tóc vàng biến thái đó sao?’
Hiện tại thì danh tiếng của bóng ma tại thế giới ngầm cũng không tốt cho lắm.
Có những người nhìn tôi với ánh nhìn tích cực, đó là những người đã được giúp hay đơn giản là ấn tượng trước sức mạnh của tôi. Nhưng cũng có những người khác tin vào những lời đồn ác ý, trong mắt họ thì bóng ma là một tội phạm cần được xử lý.
Thêm vào đó đám thợ săn tiền thưởng cũng khiến mấy con hẻm trở thành một mớ hỗn độn trong mấy tuần qua.
Tổng kết thì hình tượng bóng ma cũng không mấy tích cực. Do đó việc Alice liên quan đến vụ săn thưởng lần này cũng không phải bất khả thi.
‘Thôi thì, miễn là mình cứ trốn ở đây thì chắc sẽ an toàn khỏi đống rắc rối thôi. Nhưng mà tốt nhất nên cẩn thận và tránh giao tiếp với chị ta.’
Với việc quyết tâm sẽ cẩn thận với từng bước đi từ bây giờ, tôi đọc xong và chuẩn bị ký tên mới của tôi “Yuria” lên hợp đồng nhưng rồi…
“Á á á!”
‘Hả?’
Không xa vọng lên tiếng hét của một người đàn ông.
Tại vùng xám nơi vốn ít chuyện xảy ra, nay lại có một tiếng ồn như vậy…
Tôi nhau mày và đứng lên, liên tục thắc mắc về tiếng hét vừa rồi.
Có vẻ nhưng có thứ gì đó đang xảy ra ở bên ngoài.


2 Bình luận