Có một sự thật phải thừa nhận là dù tôi đã chuyển sinh thành một tuyệt sắc giai nhân nhưng tôi vẫn chưa hoàn toàn nhận thức được việc này.
Thì đúng là vào ngày đầu tiên tại đây thì tôi đã nhận được vô số ánh nhìn như muốn lại gần tán tỉnh tôi khắp phố. Nhưng lúc đó thì với việc vừa bị ném vào thế giới của Fixer đã khiến suy nghĩ của tôi tràn đầy hỗn độn.
Ngay sau đó, tôi đã trùm lên mình bằng một tấm vải và che đi hoàn toàn vẻ đẹp đó.
Do đó trong mắt người xung quanh từ đấy đến giờ, tôi chỉ là một tên trùm vải đáng nghi, chứ không phải một bé gái dễ thương.
Không còn nhiều cơ hội để ngắm mình trong gương, tôi dần dừng nghĩ về ngoại hình của mình.
Nhưng có lẽ chính vì thế nên…
Khi tôi bỏ tấm vải ra và đứng trước một chiếc gương tử tế sau một thời gian dài, tôi cảm thấy xấu hổ tột cùng vì một lý do nào đó.
‘A… Cảm giác lạ quá. Không có tấm vải làm mình cảm thấy như đang khỏa thân vậy.’
Điều này giống như luôn đeo khẩu trang khi ra ngoài trong suốt 6 tháng rồi tự nhiên không đeo nữa. Mất đi tấm vải thường có, toàn bộ thân hình của tôi được lộ ra ngoài và điều này khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng, chuyển động trở nên cứng nhắc.
‘Được rồi, hít thở sâu. Bình tĩnh nào. Nó không đến nỗi mà, nhỉ? Mình vẫn còn cái mặt nạ goblin mà.’
Tôi điều chỉnh lại chiếc mặt nạ xấu xí đang đeo trên mặt dù nó không cần thiết.
Chiếc mặt nạ với chiếc mũi cong với các đường nét méo mỏ là phòng tuyến cuối cùng của tôi chống lại việc hoàn toàn suy sụp.
‘Giờ thì vấn đề thật sự… là cái này.’
Bắt đầu bình tĩnh hơn, tôi quay đầu về phía bộ quần áo đang treo trên ghế.
Một bộ hầu gái, vải đen đi với viền trắng. Nó bao gồm váy, tạp dề, tất và một băng đeo đầu.
Tôi cẩn thận cầm chúng lên và kiểm tra, đó là lúc tôi nhận ra đống này hoàn toàn vừa với thân hình bé nhỏ của tôi.
‘Thế quái nào bộ quần áo thứ hai của mình tại đây lại là thứ này?’
Đi thẳng từ đồ bệnh viện đến đồ hầu gái hơi quá rồi.
Đầu óc tôi liên tục quay cuồng.
Chả phải có cái quá trình từ từ để làm quen với việc này sao?
Như là bắt đầu từ quần áo trung tính để giảm bớt rào cản tâm lý xong từ từ tiến đến thứ gì đó dễ chịu hơn ấy?
Tình hình bây giờ cứ như là cho một mạo hiểm giả cấp 1 một cây gậy với sức tấn công 10 xong ném hắn cho đi đấm nhau với Quỷ vương vậy.
‘Nhưng mình sao có thể từ chối được…’
Không còn lựa chọn nào khác, với cái giá treo thưởng to khủng khiếp đó thì việc ở nhờ và làm việc ở tiệm của Greg là lựa chọn an toàn nhất rồi.
Nếu tôi từ chối lòng tốt của anh ta thì nó thật không phải.
Dù có liếc nhìn Greg trong hy vọng hay thầm hỏi còn lựa chọn nào khác nhưng không may là nó không tồn tại.
Cửa hàng của Greg chủ yếu bán mấy đồ vật kỳ lạ trong thế giới ngầm, món đồ cỡ trẻ em duy nhất tại đây chính là bộ đồ vốn cho người máy được để lại bởi tên bác học lập dị đó.
‘Được rồi, nghĩ tích cực lên nào. Ít nhất nó không phải một bộ cosplay lố bịch, nó là một bộ hầu gái đơn giản và cổ điển mà… nhỉ?
Sau một hồi đấu tranh, cuối cùng tôi đã quyết định mặc nó.
Hít một hơi thật sâu, tôi cởi bỏ bộ đồ bệnh nhân và từ từ mặc lên bộ đồ hầu gái từng phần một.
Chất vải mềm mại giống mái tóc bản thân khiến tôi hơi cảm thấy hơi buồn khi mặc nó vào.
Chất lượng nó tốt đến mức tôi không khỏi cảm thấy xa xỉ với từng tiếp xúc.
‘Được, xong rồi. Cái băng đầu thì bỏ đi, mình đâu phải hầu gái thật đâu.’
Cảm thấy thoải mái trong bộ trang phục trông gò bó nhưng lại không khó chịu chút nào, tôi tiến đến trước chiếc gương to lớn, khá rõ là được thiết kế vừa thân hình của Greg.
Trong gương hiện ra một nàng hầu gái với nước da trắng như tuyết, như thể vừa bước ra trong một bức tranh nào đó vậy.
Làn da của cô quá hoàn hảo, như bánh gạo mới hấp. Trông giống như của một co búp bê đắt tiền hơn người bình thường.
Như bị mê hoặc, tôi nhìn vào hình phản chiếu của chính mình. Và rồi bị một thế lực nào đó điều khiển, tôi chần chừ bỏ chiếc mặt nạ ra.
Cô bé đang nhìn tôi trong gương hoàn toàn khiến tôi bàng hoàng.
Tôi nhanh chóng đeo lại chiến mặt nạ trong vô thức sau khi thấy nó.
‘Đỡ hơn rồi. Mình dễ thương quá. Sốc thật.’
Kể cả với bộ quần áo bệnh viện, người trên đường đã bị cuốn hút và gọi tôi lại rồi. Bây giờ tôi lại còn mặc quần áo tử tế nữa, sự dễ thương đó lại càng bộc lộ ra bên ngoài hơn.
Cái này không còn trong phạm trù con người nữa rồi, nó như thuộc về thiên giới ấy, một cơ thể được nhào nặn từ tuyết.
‘Vẻ đẹp này làm mình hơi lo sợ rồi. Đây thật sự là mặt mình sao?’
Để xóa đi sự bất ổn, tôi giơ hai tay lên không trung và làm một tư thế chiến thắng ngớ ngẩn.
“Ha cha! Ha cha!”
Nếu không làm cái gì ngu ngốc bây giờ thì có lẽ tôi thật sự sẽ đánh mất bản thân chỉ vì hình phản chiếu chính mình mất.
Cứ như cảm nhận cảm xúc bối rối của tôi, Greg gõ cửa rồi bước vào.
“Mặc xong đồ rồi chứ?”
“...”
“Nó hợp với nhóc đấy. Nhưng cái mặt nạ goblin đó thì không hợp tý nào. Có lẽ nhóc nên bỏ nó ra…”
“...!”
“Hiểu rồi, nếu nhóc không muốn đến thế thì sử dụng cái khác hay vì cái này thì sao?”
Mặt nạ khác á?
Vốn đang lắc đầu liên tục để phản đối, tôi dừng lại trước lời đề nghị của Greg.
Giờ nghĩ lại thì cái mặt nạ goblin này cũng đâu gắn bó với tôi lắm. Miễn là mặt được che đi thì tôi cũng không quan tâm đến việc đeo cái khác, kể cả mực khô.
Thêm vào đó thì cái mặt nạ goblin có khi lại còn đuổi khách đi nữa.
“...!”
“Tốt, nhóc đồng ý rồi. Để ta lấy ra một số hàng ta có.”
Greg đi vào sâu trong cửa hàng rồi quay lại với một đống mặt nạ đủ thể loại.
“Cứ chọn cái nhóc muốn. Coi đây là ưu đãi cho nhân viên cũng được.”
Ưu đãi rồi cơ á?
Lời nói của anh ta khiến tôi cảm thấy hơi kỳ kỳ nhưng tập trung về đống mặt nạ trước đã. Tôi ngay lập tức nhìn thấy được một chiếc ưng ý.
“...!”
“Nhóc thích cái mặt nạ cáo à? Chọn tốt đấy.”
Thứ thu hút sự chú ý của tôi là một chiếc mặt nạ cáo với vài họa tiết màu tím. Nó đi khá hợp với màu tóc và mặt của tôi, và quan trọng nhất là nó rất dễ thương.
Với vẻ mặt thỏa mãn tôi nhận lấy chiếc mặt nạ từ Greg rồi nhanh chóng đổi cái mặt nạ goblin ra.
Thời điểm đeo chiếc mặt nạ mới lên, tôi chớp mắt trong ngạc nhiên.
‘Đây là… một tạo tác sao? Dù là đang đeo mặt nạ thì tầm nhìn của mình lại rộng hơn.’
Khác với mặt nạ goblin giữ hơi nóng và làm tôi chảy mồ hôi suốt thì cái này khác hoàn toàn. Nó nhẹ như lông hồng vậy, cứ như tôi không đeo cái gì cả, thông khí cũng tốt nữa.
Tầm nhìn vốn bị giới hạn bởi mặt nạ như không tồn tại.
Nghĩ về việc Greg cho không thứ này dưới vỏ bọc ưu đãi nhân viên. Đúng là người đàn ông được biết đến với tính cách cao thượng trong thế giới tràn ngập chông gai này mà.
“Hừm, có vẻ nhóc khá thích nó.”
“,,,!”
“Không cần cảm ơn đâu. Nếu nhóc không bận thì có thể bắt đầu làm việc luôn bây giờ chứ.”
Làm việc luôn sao? Được chứ!
Tràn đầy nhiệt huyết, tôi nhanh chóng bật nhảy theo Greg chạy ra ngoài.
Một bóng ma từng đi khắp hẻm làm móc túi đã không còn nữa, kể từ giờ tôi đã chính thức trở thành nhân viên đeo mặt nạ cáo trong Tạp hóa của Greg!
Tôi quyết tâm sẽ dồn hết toàn bộ mọi thứ mình có vào công việc này.
Dù sao thì chết đói trước khi được tận hưởng yên bình tại đây… sẽ khá là xui xẻo.
.
Năm ngày trôi qua một cách nhanh chóng kể từ lúc tôi bắt đầu làm việc tại đây.
Trong khoảng thời gian này, tôi cũng ngừng hoàn toàn mọi hành động dưới danh tính bóng ma. Có lẽ nhờ đó mà đám săn tiền thưởng cũng bắt đầu thưa thớt dần.
Đôi lúc tôi vẫn nhìn thấy mấy tên càn quét quanh phố vào buổi tối, ánh mắt sáng bừng sự tham lam với phần thưởng 700.000 điểm tín dụng nhưng số lượng những tên hung hăng vốn sẽ chạy đến kể cả khi chỉ có một tiếng kêu nhỏ đã giảm dần.
Nó cũng hợp lý thôi. Kể từ lần cuối tôi xuất hiện cũng khá lâu rồi mà. Đám người nhận thấy việc đi săn tiếp này sẽ tốn thời gian và không thu được lợi nhuận đương nhiên sẽ bỏ cuộc sớm thôi.
Dù không biết nó là chuyện tốt hay xấu nhưng đơn giản là tôi không cần để ý nó nhiều quá nữa.
Ít nhất bây giờ thì cuộc săn bóng ma vẫn tiếp diễn nhưng đã dịu đi so với trước đó.
Còn tôi thì đã vượt qua được một trở ngại lớn bằng việc làm việc ở chỗ Greg.
“...Chỉ trong năm ngày, doanh thu ta thu được đã bằng so với một tháng trước khi thuê nhóc. Quả nhiên vấn đề chính là do ngoại hình của ta…”
“...!”
“Không không, ta không để ý đâu. Ta chỉ hiểu được kỹ năng kinh doanh yếu kém của mình thôi. Thật sự thì ta khá mừng về việc này.”
Chỉ trong năm ngày làm việc, tôi đã giúp Greg thu được thu nhập hàng tháng trước đó của anh ta.
Mặc dù tôi cũng chả làm gì đặc biệt lắm. Tất cả những gì tôi làm chỉ là ngồi yên tại bàn tiếp khách gần ngoài cửa, vung vẩy chân và chào khách thôi mà.
Nhưng có lẽ sự hiện diện của tôi thật sự đã giúp nhiều. Khách hàng trước vốn chạy sau khi nhìn thấy một orc to lớn là Greg nay đã có thể ở lại để mua hàng.
Đương nhiên kéo theo là gia tăng lợi nhuận cửa hàng. Và đó nghĩa là…
“Nhóc nghĩ sao về việc ký hợp đồng làm việc chính thức? Nếu đồng ý thì ta đảm bảo lương của nhóc sẽ xứng với công sức bỏ ra.”
Đề nghị làm việc toàn thời gian!
Tôi giả vờ chần chừ một lúc trước khi gật đầu. Thực tế thì chả cần nghĩ khi chấp nhận nó rồi. Với việc không còn nơi nào để đi thì ở lại tiệm của Greg cho đến khi mọi thứ dịu xuống là lựa chọn tốt nhất rồi.
Nhưng để lộ ra sự hưng phấn là quá nghiệp dư. Một thành viên chính thức của xã hội phải biết điều chỉnh cảm xúc của mình, không được quá hưng phấn nhưng cũng không được quá thờ ờ.
“...”
“Tốt, vậy để ta đi lấy giấy tờ. Đợi một chút nhé.”
Greg quan sát kĩ phản ứng của tôi rồi trở lại bên trong cửa hàng để lấy hợp đồng.
Cuối cùng thì tôi đã có công việc ổn định.
Cảm thấy vui vẻ, tôi vung vẩy hai chân liên tục.
So với việc chịu lạnh trong mấy con hẻm, và phải đi trấn lột từ đám kẻ xấu thì làm việc trong một cửa hàng ấm áp đi có bao ăn là bước tiến lớn rồi.
Kể từ khi chuyển sinh đến giờ đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được hơi ấm tình thương và nó quá là sướng.
‘Có vẻ cũng sắp đến giờ đóng cửa rồi. Mình có nên dọn sẵn đồ trước khi Greg quay lại không nhỉ?’
Nhưng rồi tôi phải nhận ra rằng dù Greg rất đáng tin, cái thế giới này không phải là nơi tôi có thể hạ cảnh giác xuống. Có lẽ là tôi đã để bản thân thoải mái quá lâu rồi.
Vào thời điểm ta không để ý nhất, định mệnh sẽ giáng một đòn xuống.
“Greg, anh có đây không vậy? Tôi có chút việc cần nhờ.”
Reng.
Cửa tiệm mở ra và một ai đó bước vào bên trong với bước đi cảnh giác.
Vào lúc tôi nhìn về phía cửa, người đó đã đứng ở ngay trước mắt tôi.
‘Không thể nào…!’
Đứng trước tôi là một người phụ nữ hết sức xinh đẹp.
Mái tóc hồng của cô ấy trông rất mềm mại, trông như mấy bó hoa anh đào được cài lên trên vậy.
Chị ta mặc một chiếc kimono phong cách Nhật Bản với một bên chân để lộ ra một cách khiêu gợi, một cảnh khá hiếm thấy tại Nighthaven.
Miệng chị ấy đang ngậm một que gỗ, tóc thì được buộc lại bởi ba kẹp tóc có hình dạng bông hoa.
Trên hông là hai thanh kiếm tạo ra tiếng nhẹ nhàng va chạm nhau với mỗi bước đi.
Tôi biết người này. Làm sao tôi có thể không biết được chứ?
Chị ta là một trong những nhân vật chủ chốt của thế giới này, nhân vật nữ chính và cũng là một trong những người bạn đồng hành của nhân vật chính.
‘Mình biết người này!’
Ực
Tôi nuốt nước bọt, khắp đầu tràn ngập cảm xúc hỗn loạn.
Một mặt thì tôi khá sung sướng với việc gặp một trong những nhân vật chính ở bên ngoài đời nhưng mặt còn lại là cảm giác sợ hãi khi sắp vướng phải một người khá nguy hiểm.
Hai bậc cảm xúc liên tục đấu tranh làm tôi cảm thấy như đầu sắp nổ vậy.
Làm cái gì bây giờ?
Tôi thực sự bó tay với tình huống hiện tại rồi.


1 Bình luận