Thái Lan là một quốc gia toàn dân tín ngưỡng Phật giáo, Phật Bốn Mặt là đấng sáng tạo trời đất - Brahma, ngài quyết định số phận của mỗi người, nắm giữ vinh hoa phú quý và công đức hộ trì Phật Pháp ở nhân gian.
Bốn mặt của ngài tượng trưng cho tứ vô lượng tâm: Từ, bi, hỷ, xả. Nhiều người sẽ cố ý đến Thái Lan để thăm viếng Phật Bốn Mặt, với mong muốn cầu xin sức khỏe, tình yêu, sự nghiệp và tài vận.
Thế nhưng, Phật Bốn Mặt chân chính có bốn khuôn mặt giống hệt nhau, tám tay cầm các tín vật như tràng hạt, kinh Phật, minh luân, quyền trượng.
Còn bức tượng trước mắt này, toàn thân không chỉ tràn ngập tà khí, mà bốn khuôn mặt cũng hoàn toàn khác nhau, giữa hai lông mày có sự khác biệt rõ rệt, mỗi khuôn mặt cứ như một cái mặt có thật.
Trên tay nó không hề cầm bất kỳ pháp khí nào, sau lưng còn mọc ra năm con rắn khổng lồ, nửa thân dưới toàn là dây leo.
Bề ngoài trông như một bức tượng, nhưng bên trong lại toàn là máu thịt và tứ chi con người, nhìn giống như một thứ bị ghép nối cẩu thả.
Một tiếng ầm vang lên, Bội Lan nhìn sang, thì ra là quái vật tám chân đã kéo đứt một cánh tay của Phật Bốn Mặt, từ chỗ đứt, chất lỏng đỏ tươi hòa với những khối vụn máu thịt phun trào ra, chảy lênh láng đầy đất
Quái vật tám chân ném cánh tay đứt ra khỏi miệng, tiếp đó ngửi thứ trên đất, giây sau, không ngờ nó lại lộ ra biểu cảm ghét bỏ rất giống con người, quay đầu sang một bên.
Còn Phật Bốn Mặt bị mất một cánh tay, dường như nó không hề cảm thấy đau đớn, chỉ tiếp tục tấn công quái vật tám chân.
Giờ nhìn lại, động tác của nó cứng nhắc và rập khuôn, cứ y như một con robot đã được cài đặt chương trình.
Đột nhiên, một đợt rung chuyển dữ dội truyền đến từ phía xa, tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên liên hồi, trong đó xen lẫn với tiếng gầm rú của máy bay chiến đấu.
Bội Lan chợt ngẩng đầu nhìn về phương xa, dù tầm nhìn đã bị màn sương trắng dày đặc che khuất, nhưng cô ta vẫn cảm nhận được từng lớp sóng nhiệt bùng lên từ đằng xa.
Cuộc ném bom không phân biệt địch và ta của Thái Lan đã bắt đầu rồi...
...
Đương Quy đứng ngoài khu ô nhiễm, cau mày nhìn từng chiếc máy bay chiến đấu xẹt ngang bầu trời, anh ta biết, mọi chuyện đã không thể xoay chuyển được nữa.
Vào giờ phút này, chỉ còn một tiếng nữa là lĩnh vực của Đào Nhân sẽ mất tác dụng, thời gian cứu hộ từng thương nghị với Thái Lan đã đến, bọn họ sẽ tiến hành cuộc ném bom không phân biệt địch và ta vào từng tấc đất của khu ô nhiễm trong một tiếng tới, nhằm tiêu diệt tất cả Đọa Chủng.
Hiện tại, tất cả nhân viên của tổ ngoại cần đã rút khỏi khu ô nhiễm, cùng quân đội thiết lập một phòng tuyến nghiêm ngặt ở phía biên giới này, ngăn chặn lũ Đọa Chủng chạy xông vào lãnh thổ quốc gia sau khi lĩnh vực mất tác dụng.
Đương Quy nhắm mắt lại, anh ta hiểu rằng Tề Giới gần như đã không còn khả năng sống sót.
Hai tiếng trước, lẽ ra anh ta phải theo lời hẹn cử người vào khu ô nhiễm tìm Tề Giới, đưa anh ra khỏi đó.
Thế nhưng, từ ngày thứ hai trở đi, ngón tay đứt đã đưa Tề Giới chợt mất tác dụng, Thạch Hộc không còn cảm ứng được sự tồn tại của ngón tay đứt nữa.
Ngay từ đầu, tiền đề để đưa Tề Giới ra ngoài chính là ngón tay đứt vẫn còn nằm trong tay anh, nếu không có nó, chẳng ai có thể tìm thấy Tề Giới.
Sau khi ngón tay đứt mất tác dụng, việc cứu viện trở thành vô nghĩa, Đương Quy cũng không thể để người khác vào đó chịu chết được, cho nên, anh ta đã thất hứa.
Đương Quy thở dài một cách nặng nề, mở mắt ra, ánh mắt sáng như đuốc nhìn thẳng về phía trước, anh ta biết, mình không có nhiều thời gian để suy nghĩ, anh ta còn có việc quan trọng hơn cần phải làm.
Cùng lúc đó, trong lều vải tổng chỉ huy được quân nhân tinh nhuệ canh giữ nghiêm ngặt, một cô bé mười mấy tuổi nhắm chặt mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, mồ hôi đổ như mưa. Cô bé không thể kiên trì thêm được nữa, gần như sắp kiệt sức.
Áp suất khí trong lều vải cực thấp, ngoài bốn quân nhân được trang bị đầy đủ đứng ở góc, Xích Thược và Bạch Cập cũng bảo vệ ở hai bên.
Ánh mắt của Bạch Cập liên tục dò xét xung quanh, mắt cô ấy vừa có thể xuyên qua lều vải quan sát mọi thứ, vừa có thể nhìn thấu mọi sự ngụy trang.
Sắc mặt Xích Thược nghiêm túc, biểu cảm mang theo vẻ nặng nề không nói nên lời.
- Bội Lan... thật sự không thể trở về được nữa sao?
Nghe thấy tiếng thì thầm của Xích Thược, Bạch Cập hơi ngẩn ra, sau đó thở dài, không tiếp lời.
- Cả Ô Dược và Ma Hoàng đều về hết rồi, có lẽ, Bội Lan chỉ là đang lạc đường, đợi đến khi cuộc ném bom kết thúc thì sẽ quay về thôi...
Xích Thược vẫn lẩm bẩm một mình.
Thật ra cô ta cũng biết đây chỉ là tự an ủi bản thân mà thôi.
Năng lực của Bội Lan là dịch chuyển không gian, cho dù nhiệm vụ không hoàn thành, trước khi cuộc ném bom bắt đầu, cô ta vẫn có vô số cơ hội rời khỏi khu ô nhiễm.
Đến bây giờ vẫn không có tin tức gì, chứng minh rằng cô ta đã gặp phải một nguy cơ không thể giải quyết, hoặc là, đã gặp nạn rồi...
Nhưng Xích Thược không tài nào chấp nhận nổi khả năng thứ hai.
Cô ta gia nhập Tổ Hành Động Đặc Biệt chưa lâu, thuộc lứa người có thâm niên thấp, vì tuổi trẻ bồng bột nên đã làm nhiều chuyện ngớ ngẩn.
Còn Bội Lan, có thể được xem như là nửa cô giáo của cô ta.
Bội Lan đã dẫn dắt cô ta thành công vượt qua thời kỳ tân binh nguy hiểm, dạy cho cô ta rất nhiều kiến thức về Đọa Chủng, còn nhiều lần cứu cái mạng nhỏ cô ta, giúp cô ta nhanh chóng trưởng thành, trở thành đội trưởng của tổ ngoại cần số hai.
Rõ ràng cô ta đã cố hết sức tự đề cử mình, nhưng Đương Quy vẫn luôn lấy lý do sức chiến đấu tập thể của cô ta mạnh nhất mà từ chối lời thỉnh cầu được cùng Bội Lan thực hiện nhiệm vụ.
Bây giờ, chỉ có thể bất lực chờ đợi ở đây.
Đoàng đoàng đoàng!
Bên ngoài lều chợt vang lên tiếng bắn súng, gây ra một đợt náo loạn.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Ánh mắt của Xích Thược đanh lại, cô ta nhìn về phía Bạch Cập.
- Phía đông nam trận địa xảy ra náo loạn, dường như là hướng của bộ hậu cần.
Đôi mắt xám trắng của Bạch Cập nhìn chằm chằm một lúc, sau đó mới trả lời.
Chốc lát sau, bên ngoài lều vang lên tiếng bước chân.
Bạch Cập lớn tiếng hỏi:
- Ai?
- Là tôi!
Giọng nói của Ma Hoàng vang lên.
- Doanh trại của người sống sót xảy ra náo loạn, quân nhân Thái Lan đột nhiên cướp súng tấn công phe ta, tổng chỉ huy ra lệnh kêu tôi đến đây tiếp viện và phòng thủ!
Bạch Cập hơi giật mình, bởi vì lĩnh vực sắp mất tác dụng, nên phần lớn quân đội đã được phái đến tiền tuyến để bố trí canh phòng, nhóm quân nhân vốn giám sát doanh trại của người sống sót cũng bị rút đi hơn phân nửa, không ngờ những người sống sót đã vượt qua kiểm tra lại ra tay tấn công.
Nhưng ở bên ngoài lều tổng chỉ huy vẫn còn quân nhân tinh nhuệ canh gác, chỉ thành viên thuộc tổ ngoại cần như Ma Hoàng mới có thể tới gần.
- Ừm, đợi một chút, tôi hỏi Đương Quy đã.
Bạch Cập vừa chuẩn bị gọi cho Đương Quy, chợt một sức mạnh cực lớn truyền đến từ phía sau, cô ấy ngay lập tức bị hất văng xuống đất, đầu đập vào nền đất.
Phản ứng của Xích Thược rất nhanh, nắm đấm của cô ta bùng lên ngọn lửa, đấm mạnh về phía không trung, một bóng người lập tức hiện ra, trên mặt gã nở nụ cười quái dị, cơ thể chợt dịch sang bên cạnh, tránh được nắm đấm của Xích Thược.
- Ô Dược!
Xích Thược trợn to hai mắt, ngọn lửa phun mạnh ra, nhưng giây sau nó chợt khựng lại, không thể phun thêm được chút nào.
Bởi vì vào lúc này, Ô Dược đã xuất hiện ở bên cạnh Đào Nhân, một con dao găm dí thẳng vào cổ cô bé.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quân nhân đứng ở góc giờ mới kịp phản ứng, đồng loạt giương súng nhắm vào Ô Dược ở giữa, nhưng hoàn toàn không dám manh động.
- Phì, ha ha ha!
Một tràng cười vang lên, Ma Hoàng thong thả bước vào từ bên ngoài lều.
Trên mặt gã cũng nở nụ cười quái dị, biểu cảm kỳ lạ không được tự nhiên.
- Người Thức Tỉnh cấp A Xích Thược và Bạch Cập, cũng chỉ có vậy thôi.
Là người sở hữu dị năng điều khiển niệm lực, gã chỉ đơn giản dùng lời nói để đánh lạc hướng Bạch Cập, tạo cơ hội cho Ô Dược tàng hình tới gần, rồi dùng niệm lực giúp Ô Dược né tránh tấn công, nhanh chóng tiếp cận Đào Nhân, là đã kiểm soát được mọi chuyện.
- Ma Hoàng!
Ngọn lửa trên nắm đấm của Xích Thược bùng cháy dữ dội hơn.
- Cả Ô Dược nữa! Sao hai anh lại làm vậy!
Ma Hoàng thoáng liếc Xích Thược bằng ánh mắt kỳ quái, vẻ mặt khó hiểu:
- Đương nhiên là vì thần linh vĩ đại rồi!
Không đợi Xích Thược phản ứng lại, Ma Hoàng nói thẳng:
- Ô Dược, ra tay!
Nụ cười trên mặt Ô Dược càng thêm cuồng nhiệt, gã hét lớn 'vì thần linh', ngay sau đó liền giơ dao găm lên, đâm thật sâu vào tim Đào Nhân.


0 Bình luận