Tận Thế: Tôi nhảy qua nhả...
Tiếu Bì Đích Ngũ Hoa Nhục
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Nguyên bộ

Chương 61: Anh rể = chị gái?!

0 Bình luận - Độ dài: 1,842 từ - Cập nhật:

Đôi mắt của người chim khiến Trần Tử Hào cảm thấy quen thuộc đến lạ, cậu không kìm được mà nghĩ rằng người chim chính là Tề Doanh, chị gái hờ của mình.

Mà Tề Doanh, vốn không nên xuất hiện ở đây.

Ngẫm lại, người mà cậu luôn xem là anh rể, có lẽ cũng không phải là anh rể, mà chính là bà chị nhà mình!

Tuy khiến người ta hơi khó có thể chấp nhận, nhưng cẩn thận nhớ lại, 'anh rể' Tề Giới chưa từng thừa nhận mình là anh rể của cậu, khi ở trong căn biệt thự bỏ hoang, rõ ràng người Trần Tử Hào cầu cứu là chị gái, nhưng người tới lại là Tề Giới.

Hơn nữa, dường như Tề Giới rất rành về cậu, thái độ của anh đối với cậu cũng chẳng khác Tề Doanh là bao.

Trước đây, Trần Tử Hào cho rằng có lẽ là do chị gái đã kể cho Tề Giới rất nhiều chuyện về cậu, nên cậu không suy nghĩ nhiều, chính vì vậy mà cậu càng tin chắc Tề Giới là bạn trai của chị mình.

Bây giờ nghĩ lại, nếu chị gái nhà mình vốn đã là Người Thức Tỉnh, thì việc chị ấy biến thành dáng vẻ của Tề Giới rồi xuất hiện cũng không phải là chuyện bất khả thi.

- Cái gì?

Hứa Hồng Mai ở bên cạnh lộ vẻ mặt nghi ngờ.

- Em mới nói gì hồi nãy vậy?

- Ầy...

Trần Tử Hào thở dài, mang vẻ mặt một lời khó mà nói hết.

Nhưng cân nhắc đến việc có lẽ chị ấy không muốn để người khác biết chuyện này, nên cậu chỉ trả lời:

- Không có gì đâu ạ...

Ngay sau đó, Trần Tử Hào nhìn người chim đang không ngừng bay tới bay lui trên bầu trời, không khỏi lo lắng nói:

- Chúng ta có nên nghĩ biện pháp để người này bình tĩnh lại không, tui cứ cảm thấy trạng thái bây giờ của người này rất kỳ quái.

Từ Đông Dương đặt câu hỏi:

- Cậu có chắc cô ta không phải là quái vật chứ?

Rõ ràng ba người bọn họ đều đã quan sát kẻ này ở khoảng cách gần, cái miệng to mọc đầy răng nanh sắc nhọn, đôi mắt không hề có chút cảm xúc nào, thấy sao cũng giống như một con quái vật.

-...

Trần Tử Hào không nói gì, lúc này ngay cả cậu cũng không dám chắc.

Phía bên này, sau khi tìm kiếm khắp nơi nhưng không có kết quả, Tề Doanh lộ vẻ mặt tức giận, đại não trì độn của cô vẫn chưa nghĩ ra được rốt cuộc 'kẻ trộm' đã chạy đi đâu.

Giây sau, cô đưa mắt nhìn về phía nhóm người sống sót như bầy chuột ở phía dưới.

Chỉ trong chớp mắt, Tề Doanh đã lập tức bay tới khoảng không phía trên nơi người sống sót đang tụ tập, đi kèm với đó là một luồng tinh thần lực áp bức mạnh mẽ không hề kém so với người đàn ông tóc xám kia.

Mọi người đều bị đè ép quỳ rạp xuống đất, những người sống sót yếu hơn thì trực tiếp phun máu tươi, ngã lăn ra rồi bất tỉnh.

Trần Tử Hào cũng không ngoại lệ, cậu quỳ trên mặt đất, cố gắng không để ý đến cơn đau nhói trong não, ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đang lơ lửng trên không trung.

Đôi mắt kia, chắc chắn là chị gái... Nhưng giờ chị ấy có còn là con người hay không?

Nhìn những người sống sót quỳ đầy đất ở trước mặt, Tề Doanh chợt cảm thấy bầy chuột nhắt này dường như đã biến thành từng đĩa thức ăn tinh xảo, tuy mùi vị kém xa não hạch, nhưng trong đó vẫn có vài món cũng xem như khá đặc sắc.

Dục vọng ăn uống trỗi dậy, cô chầm chậm đáp xuống, trực tiếp giẫm lên món có vị ngon nhất ở dưới chân.

Nhìn vẻ quỷ dị trong mắt chị gái, Trần Tử Hào cảm thấy ớn lạnh, cậu bỗng sâu sắc nhận ra, chị gái lúc này đây, có lẽ thật sự đã không còn là con người nữa rồi.

- Chị ơi, em là Trần Tử Hào đây, là thằng em trai trên danh nghĩa của chị nè...

Trần Tử Hào vã mồ hôi lạnh chỉ có thể run rẩy nói, mong rằng có thể đánh thức chị mình.

Nhưng Tề Doanh hoàn toàn không có chút phản ứng nào, bốn chiếc xúc tu trắng muốt đung đưa cuốn lấy cậu thành một đoàn, sau đó kéo cậu đến trước mặt.

Lúc này, Trần Tử Hào ở khoảng cách cực gần trông thấy lớp mặt nạ xương ở trước mắt nứt toác, lộ ra một cái miệng to mọc những chiếc răng nanh sắc nhọn, khóe miệng ấy kéo đến tận mang tai, một cái lưỡi đỏ tươi vươn ra.

Trần Tử Hào tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Thế nhưng, cơn đau đớn trong tưởng tượng không hề truyền đến, cậu hé mắt nhìn, một chiếc xúc tu trắng muốt đang chắn ở trước cổ cậu.

[Chủ nhân... không thể ăn người này...]

[Nếu không, đợi chủ nhân tỉnh lại... sẽ hối hận đó]

Tề Doanh nghi hoặc nhìn Tiểu Nhất đang chắn ở trước mặt, nhưng mùi thơm của thức ăn cứ liên tục kích thích cơn thèm ăn của cô, ý nghĩ chợt lóe, Tiểu Nhất đã bị khống chế dời đi, lộ ra Trần Tử Hào với đôi mắt trợn to ở phía sau.

Đột nhiên, luồng tinh thần lực vừa được cưỡng ép nâng cao nhờ việc nuốt não hạch nhưng vẫn chưa ổn định bỗng khuếch tán mạnh ra, vô tình xâm nhập vào ý thức của Trần Tử Hào.

Ngay sau đó, ký ức của Trần Tử Hào bị tuôn ra một cách mất kiểm soát, ký ức với số lượng lớn lập tức tràn vào trong đầu Tề Doanh.

...

Tiếng khóc đầu tiên của trẻ sơ sinh, thế giới mơ hồ trong ký ức không có hình dạng rõ ràng.

Lúc một, hai tuổi bi bô tập nói, từ đầu tiên thốt ra là mẹ.

Lúc ba tuổi tè dầm trên giường, hưng phấn lăn tới lăn lui trên chiếc giường ướt sũng, kết quả bị mẹ đánh một trận tơi bời hoa lá.

Khi năm tuổi theo chân đám anh lớn trong thôn chạy lung tung khắp nơi, dùng pháo ném làm nổ tung hố phân ủ ngoài đồng, kết quả bị phân bắn tung tóe đầy mặt, về đến nhà nước mắt nước mũi tèm lem mà còn bị mẹ cho ăn đòn.

Khi sáu tuổi cầm bài thi cuối kỳ 8 điểm, học theo lũ bạn cùng lớp lén lút viết thêm con số 9 màu đen ở đằng trước, do dự đi tới đi lui trước cửa nhà mình, cuối cùng lấy hết dũng khí bước vào, lại phát hiện không thấy bóng dáng mẹ đâu.

Ba đi làm ở thành phố trở về nhà, đón mình lên thành phố lớn, ông nói, mẹ đã đi tìm một cuộc sống tốt hơn rồi, chúng ta nên chúc phúc cho bà ấy.

Bảy tuổi, cuộc sống ở thành phố lớn không tốt cũng chẳng tệ, ở trường giao lưu với nhiều bạn bè, chỉ là không còn mẹ, ba thì bận rộn với công việc, không có thời gian quan tâm mình.

Tám tuổi, ba ngày càng bận, mỗi ngày đều gửi mình ở nhà dì Liễu, cùng làm bài tập với một chị gái, chị ấy không thích nói chuyện, nhưng cực kỳ giỏi, môn nào cũng 100 điểm, đề khó đến mấy cũng có thể làm đúng, thật sự rất ngưỡng mộ chị ấy.

Chín tuổi, mình thích dì Liễu lắm, dì ấy sẵn lòng chơi đùa với mình, mua cho mình đồ chơi yêu thích, còn dắt mình đi dạo phố, ăn bữa tiệc lớn, nụ cười của dì ấy rất đẹp... Mình thật mong dì ấy là mẹ của mình.

Mười tuổi, vì để dì Liễu và chị Tề trở thành người nhà của bản thân, mình đã lập ra một kế hoạch dài hạn, ví dụ như cố tạo cơ hội để ba và dì có không gian riêng, ví dụ như liều mạng kiếm cảm giác tồn tại ở trước mặt chị Tề... Nhưng ba và dì vì bận rộn gây dựng sự nghiệp nên hoàn toàn không có thời gian vun đắp tình cảm, còn về chị Tề, cứ có cảm giác chị ấy càng lúc càng ghét mình...

Mười một tuổi, hầy, tiên đế chưa gầy dựng xong nửa sự nghiệp thì đã băng hà giữa chừng, thi tốt nghiệp tiểu học lại xếp gần chót lớp, nên ông già quyết tâm gửi mình vào trường nội trú, bảo là muốn áp dụng chế độ quản lý kiểu quân đội với mình, dì Liễu khuyên cỡ nào ổng cũng không nghe, ài, kế hoạch vĩ đại của mình chỉ có thể tạm gác lại.

Mười hai tuổi, trừ việc không thể thường xuyên gặp chị Tề, thì trường nội trú cũng khá là ổn, thời gian Không có phụ huynh quản lý đúng là quá xá đã!

Mười lăm tuổi, mình vừa tốt nghiệp cấp hai, bỗng nghe tin ba và dì Liễu sắp đi đăng ký kết hôn! Đây là tin vui từ trên trời rơi xuống! Tuy phải chuyển đến thành phố khác, không thể lên lớp với lũ bạn học cũ, tuy còn phải học cấp ba nội trú ở nơi khác, nhưng từ giờ trở đi mình đã có thể gọi dì Liễu là mẹ rồi! Thêm cả chị gái thân yêu nữa, gia đình ba người chúng ta mới yêu thương nhau làm sao! Áu, tí nữa thì quên mất còn có ông già nhà mình nữa.

...

Ký ức của Trần Tử Hào dồn dập tuôn vào đại não của Tề Doanh như sóng biển, giữa lúc đầu óc quay cuồng, cô chỉ trông thấy một vài đoạn ký ức ngắn ở trong đó.

Không thể chịu nổi việc bị ký ức tràn vào, Tề Doanh không nhịn được muốn cắt đứt cổ Trần Tử Hào.

Đột nhiên, một gương mặt quen thuộc xông vào sâu trong ý thức của cô.

Đó là một khuôn mặt xinh đẹp cùng với nụ cười dịu dàng, trong đôi mắt đào hoa ấy tràn ngập vẻ yêu thương.

Khoé mắt bà chưa hằn vết chân chim, mái tóc cũng chưa mọc ra tóc bạc.

Trong đoạn ký ức này của Trần Tử Hào, bà nhẹ nhàng nửa ngồi trên mặt đất khẽ vuốt ve gò má của cô, lau đi giọt lệ nơi khoé mắt cô, nói với giọng điệu đầy xót xa:

- Doanh Doanh, đừng khóc, còn mẹ ở đây cơ mà.

Mẹ...

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận