Tận Thế: Tôi nhảy qua nhả...
Tiếu Bì Đích Ngũ Hoa Nhục
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Nguyên bộ

Chương 62: Con là người

1 Bình luận - Độ dài: 2,208 từ - Cập nhật:

Cảnh sắc ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi về phía sau, ánh mặt trời không chút kiêng dè chiếu khắp mặt đất, khiến cho những chiếc ô tô phế liệu nằm rải rác ven đường cũng được dát lên một lớp viền vàng.

Mẹ đang tập trung tinh thần lái xe, Tiểu Tề Doanh ngồi ở ghế phụ, nằm nhoài ở bên cạnh cửa sổ xe đã được lắp lưới sắt, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe con đang chạy song song bên cạnh.

Chiếc xe con kia cũng đã được cải tạo, xuyên qua cửa sổ xe được bảo vệ bởi lưới sắt, bên trong có một em bé hơn một tuổi đang ngủ say sưa.

Tề Doanh không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, cô bé quay đầu lại nhìn người mẹ đang mang vẻ mặt mệt mỏi, nói:

- Mẹ ơi, con đói...

Trên mặt người mẹ đang lái xe mang theo vẻ mệt nhọc, bà đã lái liên tục tám tiếng đồng hồ, vì cố gắng nhanh chóng chạy tới nơi trú ẩn trong vùng núi, bọn họ không có nhiều thời gian để lãng phí.

- Doanh Doanh ngoan, con ráng nhịn thêm một chút nữa nhé, đợi khi đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi là có thể ăn cơm rồi.

Tề Doanh nho nhỏ quay đầu nhìn thoáng qua đứa bé trong chiếc xe bên cạnh lần nữa, sau đó quay lại, mở cặp mắt to ngây thơ, nuốt nước bọt rồi nói:

- Mẹ ơi, lát nữa con có thể ăn Tiểu Ngư Nhi được không ạ?

Tiểu Ngư Nhi là biệt danh của đứa bé kia.

Hai tay đang nắm bánh lái của người mẹ siết chặt lại, đường đi của chiếc xe chao đảo một chút, suýt nữa đã đụng vào chiếc xe bên cạnh.

Đúng lúc này, người dẫn đầu đoàn xe tuyên bố ngừng chạy nghỉ dưỡng sức, mẹ vội đậu xe ở bãi đất hoang ven đường, sau đó quay lại nhìn Tề Doanh.

Trong đôi mắt đào hoa dịu dàng ấy chất chứa cảm xúc mà Tề Doanh không thể hiểu được.

Giây sau, mẹ dùng hai tay siết lấy bả vai Tề Doanh, chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô bé, kiên định nói:

- Doanh Doanh, còn nhớ những gì mẹ từng dặn không?

Tề Doanh nho nhỏ mờ mịt nghiêng đầu.

- Nhớ kỹ, con là con người, vĩnh viễn không được ăn đồng loại, mặc kệ dưới tình huống nào cũng không được! 

Lúc này, giọng điệu của mẹ trông rất nghiêm khắc.

- Nhớ chưa? Không nhớ thì lặp lại ba lần!

-...Con là người, vĩnh viễn không được ăn đồng loại.

Trong đôi mắt mở to của Tiểu Tề Doanh tràn ngập vẻ ngây thơ trong sáng, thứ duy nhất được phản chiếu trong đó là gương mặt của người mẹ.

- Con là người, vĩnh viễn không được ăn đồng loại.

- Con là người, vĩnh viễn không được ăn đồng loại.

Biểu cảm của mẹ cuối cùng thả lỏng một chút, bà nói tiếp:

- Vậy bây giờ con còn muốn ăn Tiểu Ngư Nhi nữa không?

Tiểu Tề Doanh nuốt một ngụm nước bọt, lập tức lắc đầu thật mạnh:

- Tuy vẫn còn muốn ăn, nhưng con là người, con sẽ không ăn đồng loại đâu.

Người mẹ nhìn Tề Doanh với ánh mắt phức tạp, không nhịn được thở dài, bà vươn tay khẽ vuốt ve má cô bé, sau đó đặt lên trán cô bé một nụ hôn.

- Lát nữa mẹ con mình ăn thịt hộp bữa trưa nhé, được không?

- Được ạ! Tuyệt quá mẹ ơi! Con yêu mẹ!

...

Nhìn thấy Tề Doanh ngây người bất động nửa ngày, nhóm xúc tu tự động buông Trần Tử Hào ra, nhẹ nhàng đặt cậu nhóc đang bị đau đầu như búa bổ xuống đất.

Trần Tử Hào liên tục thở hổn hển, ngay vừa rồi, cậu rõ ràng cảm giác được ký ức của mình trào ra một cách điên cuồng, bản thân cậu cũng bị ép phải một lần nữa ôn lại lịch sử đen tối của mình.

Lúc này, nhìn 'chị gái' đang giang rộng hai cánh, trôi nổi giữa không trung, cảm xúc sợ hãi và xấu hổ trong nháy mắt đan vào nhau.

Quay đầu nhìn lại, những người sống sót khác vẫn bị Tề Doanh khống chế, bọn họ đơ ra không khác gì những con rối vô tri.

Vào giờ phút này, một phỏng đoán khiến người ta khó mà chấp nhận được gần như đã trở thành sự thật, có lẽ, chị gái đã biến thành Đọa Chủng thật rồi...

Trần Tử Hào thống khổ ôm lấy đầu, dù vậy, cậu vẫn không thể ra tay được, mặc kệ có phải chị gái đã biến thành Đọa Chủng hay không, sao cậu có thể xuống tay giết người thân đã làm bạn với mình suốt bao năm qua chứ? Còn không bằng để cậu đi chết cho xong.

Bên kia, Tề Doanh dần dần tỉnh lại từ trong dòng ký ức, cô hơi mờ mịt nhìn mọi thứ xung quanh, một cảm xúc bi thương bất giác trào dâng.

Giọng nói của mẹ vẫn còn văng vẳng ở bên tai, giọng nói non nớt nhưng mang theo kiên định của Tề Doanh nho nhỏ đã áp chế xuống những tiếng thì thầm hỗn loạn trong đầu.

- Con là người, vĩnh viễn không được ăn đồng loại...

Cô thở ra một hơi, nhẹ nhàng vỗ cánh bay đến mép sương mù dày đặc của Bong Bóng Không Gian, vươn tay ra thử thăm dò, quả nhiên, lớp lá chắn đó vẫn còn.

Giữa lúc suy nghĩ cuộn trào, cô lặng đi một hồi lâu, ngay sau đó từ từ gỡ bỏ lớp vảy bạc bao trùm toàn thân và mặt nạ xương, cái miệng dưới lớp mặt nạ xương cũng khôi phục hình dạng bình thường, đôi cánh xương khổng lồ dần rút lại vào lưng, đám xúc tu cũng ngoan ngoãn cuộn về.

Chốc lát sau, Tề Doanh cả người trần trụi đứng yên tại chỗ, trên người cô không còn bất kỳ bộ phận đặc biệt nào, tựa như một đứa trẻ sơ sinh.

Cô lấy lại bình tĩnh, lần nữa đưa tay ra.

Lần này, tay cô đã xuyên qua được lớp lá chắn.

...

Trần Tử Hào suy sụp tinh thần ngồi dưới đất, nhìn lên bầu trời u ám với vẻ mờ mịt.

Đột nhiên, một bóng dáng xuất hiện ở rìa tầm mắt, trên người cô gái khoác chiếc áo thun tả tơi, chậm rãi bước về phía cậu.

- Chị?!

Trần Tử Hào trở mình bò dậy, không nhịn được bước về phía trước mấy bước.

Khuôn mặt cô gái trở nên rõ ràng theo khoảng cách rút ngắn, mái tóc dài đen nhánh buông xõa ở sau lưng, cặp mắt đào hoa với đuôi mắt xếch lên mang theo vẻ lạnh nhạt.

- Chị...

Trần Tử Hào có chút thắp thỏm gọi một tiếng, nhìn chăm chú vào nét mặt của cô gái với vẻ căng thẳng.

- Là chị.

Nghe thấy Tề Doanh đáp lại, thần kinh căng thẳng của Trần Tử Hào trong nháy mắt được thả lỏng, cơ thể như nhũn ra, vốn là kiểu người mau nước mắt, cậu không nhịn được khóc òa lên:

- Chị ơi, đúng là chị rồi, chị không trở thành Đọa Chủng, tốt quá đi...

Nhìn thấy cặp mắt đỏ ngầu và nước mắt nóng hổi của thằng em trai hờ này, trong đầu Tề Doanh lại hiện lên cảnh tượng Trần Tử Hào lúc nhỏ khóc bù lu bù loa với cái mặt dính đầy phân, cô không nhịn giật giật khóe miệng.

- Đừng khóc nữa, còn chính sự phải làm.

Nói xong Tề Doanh quay sang nhìn những người sống sót khác.

Do ảnh hưởng đến từ công kích của quả cầu lông tơ và sự ăn mòn của ô nhiễm, hiện nay chỉ còn ba mươi hai người sống sót, trong đó có hai mươi mốt Người Thức Tỉnh, giờ đây tất cả mọi người vẫn đang bất động dưới sự khống chế của tinh thần lực đến từ Tề Doanh.

- Tôi đã giết hết tất cả quái vật, bây giờ đã có thể rời đi. Nhưng, tôi cho các tất cả ba lựa chọn, thứ nhất, quên đi toàn bộ ký ức ở đây, thứ hai, giữ lại ký ức đã bị tôi sửa đổi, thứ ba, giữ nguyên toàn bộ ký ức, nhưng, sẽ chết.

Giọng nói lạnh như băng của Tề Doanh trực tiếp vang lên trong đầu nhóm Người Thức Tỉnh, Hứa Hồng Mai toàn thân cứng ngắc nhìn người phụ nữ ở trước mắt, cô run rẩy phát ra tiếng:

- Tôi... tôi chọn phương án hai.

Tề Doanh nhìn về phía Hứa Hồng Mai, trong số tất cả những người sống sót, chỉ có cô gái này vẫn còn khả năng mở miệng trong khi bị tinh thần lực của Tề Doanh áp chế.

- Cô chắc chứ? Quên hết tất cả những trải nghiệm ở đây, quên hết mọi thứ về Đọa Chủng, trở về làm một người bình thường sẽ là lựa chọn tốt hơn đấy.

- Không, tôi không muốn quên.

Trong mắt Hứa Hồng Mai mang theo vẻ kiên quyết.

- Tôi không muốn khi lần nữa gặp phải chuyện như vậy, chỉ có thể bất lực chờ được cứu, tôi muốn có sức mạnh tự cứu lấy mình và đồng bạn.

- Được, còn mấy người khác thì sao?

Tề Doanh nới lỏng sự khống chế nơi cổ họng của những người sống sót khác, nhiều người không nhịn được phát ra tiếng thét giật mình và âm thanh thở gấp.

- Trước khi lựa chọn, tôi có thể hỏi một vấn đề được không?

Từ Đông Dương lên tiếng hỏi.

Tề Doanh khẽ gật đầu: 

- Anh hỏi đi.

- Quái vật... và cả cái không gian kỳ quái này, chúng nó còn nhiều không? Chính phủ có biết về sự tồn tại của quái vật và Người Thức Tỉnh không? Trong tương lai, có phải sự việc sẽ trở nên càng khó giải quyết hơn không?

-...Vấn đề mà anh hỏi đâu chỉ có một cái.

Tề Doanh lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta, nhưng vẫn trả lời:

- Tôi cũng không biết hiện nay trên toàn thế giới còn tồn tại bao nhiêu Bong Bóng Không Gian, nhưng tôi cho rằng, trong tương lai, số lượng sẽ chỉ tăng chứ không hề giảm.

- Tôi không rõ những quốc gia khác như thế nào, nhưng chính phủ Ttrung Quốc biết tất cả, thậm chí còn có bộ môn chuyên phụ trách xử lý các sự kiện liên quan đến ô nhiễm và Đọa Chủng, đợi khi các người rời khỏi đây hẳn là sẽ gặp họ đấy.

- Còn vấn đề thứ ba, Đọa Chủng và Bong Bóng Không Gian đều là do ô nhiễm mang đến, chỉ cần ô nhiễm vẫn ăn mòn không ngừng nghỉ, thì tương lai sẽ không mấy lạc quan.

Từ Đông Dương trầm mặc giây lát, sau đó nói tiếp:

- Tôi chọn phương án thứ hai, vậy thì ít nhất tôi còn có quyền được lựa chọn nhiều hơn trong tương lai.

- Cô sẽ tha cho bọn tôi thật sao?

Lúc này, một người sống sót trẻ tuổi có mái tóc vàng không nhịn được lên tiếng:

- Cô là con quái vật vừa rồi phải không? Cô chắc gì đã là con người nữa, dựa vào đâu mà bọn tôi phải tin cô chứ?

Nghe thấy lời của người tuổi trẻ, đa số người sống sót đều lộ vẻ mặt hoảng sợ, nhưng cũng có vài người nhỏ giọng hùa theo.

- Cô ta rõ ràng là quái vật mà.

- Đúng đó, hơn nữa tại sao lại muốn sửa đổi ký ức của chúng ta kia chứ.

- Ai mà tin cô ta thì đó là đồ ngu.

Nghe thấy những lời xì xào bàn tán của đám người sống sót, Trần Tử Hào đứng phía sau Tề Doanh không nhịn được quát:

- Chị tui không phải quái vật! Chính chị ấy đã cứu chúng ta! Nếu không có chị ấy, chúng ta đã chết từ kiếp nào rồi!

Biểu cảm của Tề Doanh không hề thay đổi, thậm chí chẳng thèm liếc mắt nhìn cái gã tóc vàng kia, cô chỉ khẽ giơ tay lên, trong nháy mắt, cổ họng của tất cả mọi người lần nữa bị khống chế, không thể thốt ra dù chỉ một chữ.

Gã tóc vàng trợn to mắt, hoảng sợ nhìn Tề Doanh.

- Mấy người cảm thấy, mình có quyền mặc cả à?

Tề Doanh nhướng mày.

- Đối với tôi, mấy người cũng chỉ là lũ sâu bọ mà thôi, giết hay không chỉ nằm trong một suy nghĩ.

- Tôi cho mấy người ba giây, không trả lời thì sẽ mặc định là chọn phương án thứ ba đấy nhé.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

đúng là ko còn là người nữa về mặt sinh học, nhưng lý trí vẫn là người, đó là ranh giới quan trọng phân biệt giữa người và quái vật =))
Xem thêm