Cái đầu đang choáng váng của Tề Doanh đã tỉnh táo hơn một chút, cô đột nhiên hiểu được 'con rối gỗ' của cậu bé có tác dụng gì.
Rối gỗ ngụy trang thành người rất dễ bị phát hiện, Bạch Cập chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.
Vậy nếu là thứ cô ấy không thể nhìn thấu thì sao? Có phải đồng nghĩa với việc trong mắt Tổ Hành Động Đặc Biệt, chúng là an toàn?
Mấy ngày nay, lần lượt có người sống sót tự đi ra khỏi sương mù, trừ mấy con rối gỗ ngụy trang dở tệ kia, e rằng lũ còn lại cũng không phải là hàng thật.
Toàn bộ kẻ đi ra khỏi sương mù đều là Thánh Đồ, đều là lũ gớm ghiếc được thai nghén từ bụng người sống sót, sau đó thay thế bọn họ.
Mục tiêu cuối cùng của chúng, chính là Đào Nhân!
Thế nhưng, bây giờ suy nghĩ nhiều như vậy thì có ích gì chứ? Ngay cả việc đám người yếu ớt bệnh tật như bọn họ có ra được hay không vẫn còn khó nói.
Tề Doanh cố mở mắt, ghé sát vào Bội Lan, thì thầm vài câu vào tai cô ta.
Bội Lan khiếp sợ trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Tề Doanh.
- Nhớ kỹ, cướp được thánh vật rồi khống chế tôi.
Nói xong, Tề Doanh gỡ vòng tay ra, thoáng chốc đã lao ra ngoài, đâm mạnh vào Đọa Chủng sâu.
Cậu bé đang chuyên tâm niệm kinh bị động tĩnh bất ngờ dọa giật mình, xoay người lại lập tức ra lệnh cho Đọa Chủng tấn công Tề Doanh.
Tề Doanh bị thương nặng hoàn toàn không có sức phản kháng, ngay lập tức bị hai hàng răng nanh ở bụng Đọa Chủng sâu cắn, máu tươi phun trào.
Cô nhóc người bản địa giật mình kêu thành tiếng, hoảng sợ ngã quỵ xuống đất, vừa nãy cô bé chỉ có thể trơ mắt nhìn Tề Doanh đột nhiên lao ra ngoài.
Trong mắt cô bé, hành động của Tề Doanh và việc lao thẳng vào miệng Đọa Chủng hoàn toàn không có gì khác biệt!
Bên kia, Bội Lan mắt đỏ ngầu nhìn thân hình của Tề Doanh bị Đọa Chủng nuốt chửng, tay cầm dao laser siết chặt, máu tươi chảy ra qua kẽ ngón tay.
Đột nhiên, Đọa Chủng sâu run rẩy dữ dội, cơ thể nó biến thành màu đen với tốc độ cực nhanh.
Như thể đã nuốt phải thứ gì đó rất ghê tởm, nó phun Tề Doanh máu me đầy mình ra.
Tề Doanh như một miếng giẻ lau lăn hai vòng trên đất, sau đó nằm im bất động.
Cậu bé cũng phản ứng lại, nhóc ta giận dữ chửi ầm lên, vội vàng lôi ra mặt dây chuyền màu đen từ trong quần áo, liên tục ra lệnh cho Đọa Chủng sâu.
Nhưng toàn thân con Đọa Chủng đó đã biến thành màu đen, dịch mủ xanh đậm rỉ ra từ kẽ da, dưới sự chỉ huy dồn dập của cậu bé, nó chỉ có thể run rẩy dựng nửa thân trên dậy, lao về phía cô bé bên cạnh.
- A!
Cùng với tiếng thét chói tai của cô bé, Đọa Chủng sâu ngã ầm xuống đất, một con quái vật càng đáng sợ hơn giẫm lên người nó.
Đó là một con quái vật như thế nào?
Từ sau lưng đâm ra tám cái chân đầy lông lá, khớp chân thon dài mà mạnh mẽ, phần cuối sắc nhọn như lưỡi dao, gương mặt mọc chi chít những con mắt đỏ, cái miệng khổng lồ nhô ra ngoài, cắn mạnh vào người Đọa Chủng sâu.
Cô nhóc run rẩy cả người, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Cô bé nhìn thấy rõ, con quái vật đó, không ai khác chính là Tề Doanh!
Tề Doanh biến thành nhện tám chân đang rất chuyên tâm gặm nhấm máu thịt của con Đọa Chủng kia.
Thật ra, khi Tề Doanh phát hiện dị năng của mình mất tác dụng, cô đã biết mình xong đời rồi.
Trên người cô chỉ có một lọ nhỏ độc tố của ếch phi tiêu độc, một thanh dao laser nhỏ và một cái ngón tay kim cương đã mất tác dụng, những thứ khác đều nằm trong không gian của Tiểu Ngũ, không thể lấy ra.
Mà trong dạ dày của cô vẫn còn một cục Lõi cấp B đang nằm yên.
Không có dị năng tự chữa lành để chống đỡ, sự xâm nhập của ô nhiễm trở nên mãnh liệt và nhanh chóng, kết quả, khi cô sắp biến dị thì lại bị gieo một hạt giống vào bụng.
Trong cái rủi có cái may, hạt giống đã làm chậm tốc độ biến dị của Tề Doanh.
Nhưng cũng chỉ đủ để cô kéo dài hơi tàn đến khoảnh khắc vừa rồi...
Đây thật sự có thể coi là lật thuyền trong mương, cũng xem như là thua vì quá tự tin vào bản thân.
Nhưng ít nhất vẫn có thể tận dụng tối đa, cũng coi như không uổng công cô kiên trì đến tận giờ này.
Sau khi biến dị hoàn toàn, Tề Doanh đã không còn là con người nữa, thứ trong bụng cũng được hấp thụ ngay lập tức như chất dinh dưỡng.
Cậu bé bị sốc muốn rớt cả cằm trước cảnh tượng này, nhóc ta ngỡ ngàng nhìn con Đọa Chủng sâu của mình sắp bị hút khô, chợt nhớ ra mình vẫn có thể dùng thánh vật để tiếp tục khống chế con quái vật tám chân mới xuất hiện.
Bốp!
Bội Lan xuất hiện sau lưng cậu bé, dễ dàng đánh ngất thằng nhóc này bằng tảng đá.
Bội Lan nhanh chóng giật lấy mặt dây chuyền, nắm chặt khối xương đen đó, nghẹn ngào nói:
- Nghe mệnh lệnh của tôi!
Quái vật tám chân lập tức đứng im, chậm rãi quay người lại, vô số con mắt đỏ rậm rạp không hề chớp cái nào nhìn chằm chằm nào Bội Lan.
Bội Lan lập tức vã mồ hôi lạnh, dạ dày cuộn lên như sóng lớn, cô ta cắn chặt răng, quát to:
- Nằm xuống!
Miệng quái vật tám chân nứt ra, nó rít lên một tiếng rung trời, nhưng ngay giây sau vẫn cam chịu nằm sấp xuống đất.
Bội Lan không nhịn được ngã ngồi xuống, cô ta liên tục thở hổn hển, mồ hôi phủ kín cả trán, vết thương trên bụng giật giật từng cơn, trong lòng càng khó chịu đến mức muốn chết.
Nhưng cô ta biết, mình không thể dừng lại!
Tam Thất đã cho cô ta cơ hội phản công, cho cô ta khả năng dẫn đám người sống sót thoát ra ngoài, cô ta nhất định phải phải vực dậy tinh thần!
...
Bên ngoài sương mù, Đương Quy khẽ nhíu mày, chăm chú nhìn nhân viên hậu cần được trang bị đầy đủ đang kiểm tra toàn thân cho những người sống sót.
Kể từ khi bọn họ phát hiện ra lũ rối gỗ trà trộn vào, bộ phận hậu cần đã trực tiếp dẫn đội y tế đóng quân ở bên ngoài khu ô nhiễm, ngay lập tức tiến hành kiểm tra toàn diện những người đi ra từ sương mù, ngăn chặn tình huống tương tự như trước đó xảy ra.
Vừa hay mấy tiếng trước, một nhóm người sống sót đã đi ra khỏi sương mù.
Có dân làng bản địa, cũng có binh lính Thái Lan, tổng cộng hơn bốn mươi người, hiện tại đều đang xếp hàng tiến hành kiểm tra theo thứ tự.
- Tổng chỉ huy!
Đội viên của tổ ngoại cần số năm, Ô Dược và Ma Hoàng đi tới, chính họ đã dẫn nhóm người sống sót này ra ngoài.
Ô Dược lộ biểu cảm đau khổ nhìn Đương Quy, hỏi:
- Đội trưởng, vẫn chưa có tin tức của cô ấy sao?
Đương Quy thở dài, bây giờ chỉ còn sáu tiếng nữa là đến thời hạn ba ngày, mà Tề Giới và Bội Lan vẫn bặt vô âm tín.
- Đều tại tôi, tôi đã không bảo vệ tốt đội trưởng.
Ma Hoàng lấy tay che mắt.
- Lúc đó bọn tôi bị nhiều Đọa Chủng cấp B phục kích, ba người đều lạc nhau, tôi đi loanh quanh trong sương mù rất lâu mới gặp được Ô Dược, nhưng vẫn không tìm thấy đội trưởng...
Đương Quy nói:
- Lần này hai anh đã cứu được nhiều người sống sót như vậy, tôi nghĩ Bội Lan sẽ tự hào về các anh.
Ánh mắt anh ta vẫn nghiêm túc như cũ.
Sáng hôm nay, Ô Dược và Ma Hoàng chợt dẫn theo hàng chục người sống sót xuất hiện ở rìa sương mù, vừa lúc bị nhóm Tất Bạt đang thực hiện nhiệm vụ quấy rối định kỳ bắt gặp, thế là họ mới được dẫn ra ngoài.
Đối với nhóm người sống sót này, Đương Quy và Bạch Cập đã nâng cảnh giác lên trăm phần trăm, trực tiếp phái quân đội cách ly, sau đó lần lượt tiến hành kiểm tra thân thể một cách cặn kẽ.
Nhưng cho đến nay vẫn chưa phát hiện bất kỳ điều bất thường nào. Đặc biệt là Ma Hoàng và Ô Dược đều đã vượt qua bài kiểm tra của Bạch Cập cùng với bộ hậu cần, cả hai đều không có vấn đề gì.
Ma Hoàng nghiêm túc nói với Đương Quy:
- Tổng chỉ huy, bọn tôi xin tham gia nhiệm vụ! Chỉ còn sáu tiếng nữa là cuộc ném bom của Thái Lan sẽ bắt đầu, cho dù không thể vào tìm đội trưởng, nhưng bọn tôi cũng hy vọng có thể cống hiến một phần sức lực cuối cùng!
Đương Quy im lặng vài giây, rồi đồng ý yêu cầu của bọn họ.
Cả hai đã vượt qua bài kiểm tra toàn diện nhất, anh ta không còn lý do gì để ngăn cản bọn họ tham gia nhiệm vụ nữa.
Sau khi nhìn hai người đi xa, Đương Quy liên lạc với Thạch Hộc:
- Thạch Hộc, vẫn chưa cảm ứng được sao?
- Tổng chỉ huy, bắt đầu từ hôm qua, tôi đã không còn bất kỳ cảm ứng nào với ngón tay đứt nữa, giờ cũng vậy...


0 Bình luận