Chương 201-300
Chương 202: Thời Gian Tiệc Tùng – Đồng Đội Thứ 9 (4)
1 Bình luận - Độ dài: 2,262 từ - Cập nhật:
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 95
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Địa Ngục Băng Giá – Phòng Hồi Sinh
Lời Khuyên Hiền Triết: X
- Han Kain
Những sự kiện từng diễn ra tại Khách Sạn Biển Sâu thú vị hơn nhiều so với dự kiến của tôi.
Mọi người đều chăm chú vào lời của Kim Sanghyun, khắc ghi lại những câu chuyện của quá khứ vào trong đầu họ.
“...”
“Có ba phe phái được hình thành, trừ Miro ra. Đầu tiên, là hai thành viên Cục Quản Trị đã biết được năng lực của cô ấy từ đầu, vậy nên họ không cảm thấy bị phản bội. Thứ hai, là ba người bị sốc bởi sự thật, và bắt đầu chống đối. Cuối cùng là hai người dù cũng bị sốc, nhưng lại cảm thấy năng lực lãnh đạo mạnh mẽ là cần thiết ở nơi nguy hiểm như vậy. Tổng kết lại thì chúng tôi có toàn bộ 7 người.”
“Và anh?”
“Tôi là một phần của phe thứ ba. Mọi người ở đây đã từng có ai ra chiến trường chưa? Đương nhiên, tôi không nhắc đến những người thuộc Cục Quản Trị, chắc họ còn trải qua những chuyện còn tồi tệ hơn cả chiến tranh.”
Trừ Ông và Ahri ra thì chẳng có ai trong chúng tôi từng ra chiến trận, vậy nên mọi người đều im lặng.
“Tại những môi trường khắc nghiệt như chiến trận, thì năng lực lãnh đạo mạnh mẽ là sống còn. Sợ hãi và phấn khích sẽ làm suy giảm lý trí của con người, vậy nên cần phải có một người có khả năng đưa ra quyết định để dẫn dắt người khác. Trong quân ngũ thì hệ thống cấp bậc nghiêm ngặt tồn tại là có lí do cả.”
Tôi chưa từng vào trong quân, hay ra chiến trường, nhưng tôi hiểu ý anh ta.
“Vậy nên, tôi tin rằng những nỗ lực nhằm kiểm soát người khác của Miro là một sự xấu xa cần thiết. Thế nhưng...”
“Thế nhưng?”
Anh ta cẩn thận nhìn lại Ahri trước khi lẩm bẩm.
“Tôi nghĩ rằng cách tiếp cận này có hơi sai lệch. Thay vì sử dụng các năng lực siêu nhiên đáng ngờ thì tôi đã hi vọng rằng cô ấy nên sử dụng các cuộc đối thoại tử tế, và kinh nghiệm của đặc vụ Cục Quản Trị để lãnh đạo mọi người hơn.”
Có phải là vì tôi cũng là một “thường dân” không?
Thật tình, tôi cũng hiểu được người này đang muốn truyền đạt những gì.
Kim Sanghyun lại cẩn thận lên tiếng.
“Thế nhưng, có vẻ suy nghĩ của Miro có hơi khác. Cô ấy muốn sử dụng một phương pháp có phần... ‘cưỡng ép’ hơn.”
Cả nhóm nuốt nước bọt thành tiếng.
Liệu Miro đã từng trấn áp cả đồng đội của mình khi ấy sao?
Dựa vào quân số thì có vẻ Miro và hai thành viên Cục khi ấy bị áp đảo, lấy ba chọi năm.
Nhưng xét về Di Sản và các siêu năng lực thì ba người đó thừa sức hủy diệt năm người kia.
Ông cẩn thận hỏi một câu hỏi nhạy cảm.
“Chuyện này có hơi khó để trả lời, nhưng ta sẽ cảm kích nếu cậu có thể.”
“Bác hỏi đi ạ.”
“Cậu đã chết dưới tầng 1 chính xác là như thế nào? Theo lời Ahri thì là do xung đột nội bộ, nhưng...”
Một cảm xúc phức tạp thoáng xuất hiện trên gương mặt Kim Sanghyun.
Anh ta nghiến răng như thể đang phẫn nộ, nhưng lại có một cái thở dài trong chốc lát như thể đang nuối tiếc.
“Chuyện này đơn giản thôi ạ. Tôi tưởng tôi đang hòa giải giữa hai bên, nhưng một khi xung đột gia tăng thì những kẻ đứng ở trung gian lại bị cả hai bên nhắm tới.”
“...Thật là không may.”
“Tôi vẫn không biết ai đã giết tôi. Một ngày, sau một cuộc đối thoại tương đối ồn ào – có khi còn là nảy lửa – thì sau khi tỉnh lại tôi đã ở trong địa ngục kia rồi.”
Ahri lẩm bẩm với vẻ mặt không nói nên lời.
“Em rất tiếc vì điều đó.”
Không khí im lặng một lúc lâu.
Sau khi thoáng cân nhắc, Kim Sanghyun ngừng lại và chuyển chủ đề khác.
“Nếu được phép thì tôi xin nói một chuyện không liên quan tới những câu hỏi này.”
“Ồ, cứ tự nhiên. Như Eunsol đã nói khi nãy thì mọi người đã hồi sinh anh để làm một phần của cả nhóm, vậy anh cứ thoải mái lên tiếng đi.”
“Tôi sẽ rất vui lòng trả lời mọi câu hỏi của mọi người về chuyện xảy ra với Miro. Thế nhưng, suy cho cùng, thì tất cả đều đã là quá khứ.”
“Tất cả đều đã là quá khứ sao?”
“Đương nhiên. Tới nước này rồi thì mổ xẻ những chuyện đã xảy ra với nhóm đi trước có còn ý nghĩa gì không? Tôi muốn làm đồng minh của mọi người ‘trong hiện tại’. Chỉ để rõ ràng thôi nhé, tôi hoàn toàn không muốn mang bất kì hiềm khích nào trong quá khứ tới tổ đội này đâu.”
Ông tóm gọn lại những lời vừa rồi của anh ta.
“Cậu đang nói mình sẽ không trút nỗi buồn của mình với Miro lên Ahri sao?”
“Đúng rồi ạ.”
Có vẻ Ahri không thoải mái khi phải mang lên một chuyện quan trọng, nên tôi đã làm thay.
“Anh Kim Sanghyun, đây có thể là một chuyện hơi khó nói.”
“Cứ hỏi đi. Tôi vẫn còn nợ cậu một ân tình lớn, cậu Han Kain.”
“Vẫn có khả năng chúng tôi sẽ hồi sinh Miro, vì chúng tôi tin rằng cô ấy là một con người kiệt xuất.”
Do chúng tôi đã nhắc tới Miro, và con gái của cô ấy đang ở đây, nên cũng không ngạc nhiên nếu anh ta không thay đổi sắc mặt.
“Nếu vậy thì...”
“Thì sao?”
“Nếu Miro có là người giết tôi đi nữa, tôi sẽ không báo thù trong Khách Sạn này. Tôi thực tâm muốn trốn thoát khỏi đây. Đó là ước nguyện chân thành nhất của tôi. Vì mục tiêu đó mà tôi có thể gạt bỏ toàn bộ hiềm khích, và làm bất cứ điều gì cần thiết.”
“Anh sẽ không báo thù sao?”
“Chà, có quý cô xinh đẹp đằng đó đang quan sát thì tôi cũng không muốn nói dối. Nếu tôi có cơ hội sau khi trốn thoát khỏi Khách Sạn thì tôi cũng muốn tính sổ luôn. Nhưng một lần nữa thì, tôi còn chẳng biết liệu Miro có phải người đã giết tôi không nữa.”
Chuyện xảy ra ngoài Khách Sạn không phải thứ là mình có thể nhúng tay vào được.
Mình chỉ mong người đã giết Kim Sanghyun không phải là Miro thôi.
Sau cuộc đối thoại dài hơi này, chúng tôi đều đã kiệt quệ về tinh thần, và cần thời gian xử lí luồng thông tin mới này.
Dù sao thì, Kim Sanghyun cũng là một phần của nhóm rồi.
Sẽ còn nhiều cơ hội để nói chuyện thêm.
Sau khi thoáng kiểm tra những Di Sản và Phước Lành nhận được, chúng tôi đều đi nghỉ.
***
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 95
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Cánh Đồng Tuyết Snow Globe
Lời Khuyên Hiền Triết: X
- Han Kain
Sau khi trò chuyện với Kim Sanghyun, tôi trở lại cánh đồng tuyết trên tầng 2, sẵn sàng luyện tập với cuốn Quỷ Thư mà khi nãy phải bỏ ngang.
- Bốp!
“Này! Sao em không né tốt hơn được hả?”
“...Sao em có thể né được một thứ từ sau lưng chứ?”
“Chẳng phải Ahri và Ông nói rằng tai em còn thính hơn thỏ à?”
“Kể cả có thính hơn thì nó cũng không giúp em né được cầu tuyết đâu ạ. Thế chị muốn nói về gì thế?”
“Ồ, chẳng có gì to tát đâu. Chị chỉ muốn biết suy nghĩ của em về chuyện khi nãy. Chị cũng hỏi mọi người rồi. Phải mất một lúc mới tìm được em trên tầng 2 này đấy.”
“Có gì lạ đâu ạ? Về mặt năng lực thì anh ấy có vẻ đa dụng hơn mọi người nghĩ. Xét thêm Phước Lành thì em có thể nói độ đa dụng vượt qua ngưỡng phàm nhân được rồi.”
“Mình đã xác minh được một phần rồi. Anh ta là một xạ thủ xuất sắc, và năng lực chữa lành phải nói là siêu nhiên.”
“Siêu nhiên sao ạ?”
“Anh ta đang chẩn đoán đấy. Em đi cùng chị tí nhé? À này, em nghĩ sao về những chuyện khác?”
“Những chuyện khác sao ạ? Nếu là quan hệ người người với nhau thì có vẻ anh ấy không có mối quan hệ tốt lắm với Miro trong quá khứ. Nhưng mà ý định gạt bỏ hiềm khích thì có vẻ là chân thành.”
“Tổng kết vậy là được rồi đó.”
“Em không nghĩ là anh ta đang nói dối. Elena bảo tất cả đều là nói thật.”
“Chị cũng tin anh ta luôn. Anh ta là một người giỏi giang, thông minh, và cũng có thể phân biệt cảm xúc lẫn trách nhiệm. Nhưng chị còn một chuyện nữa muốn thảo luận.”
“Một chuyện khác ạ?”
Chị tôi nhìn quanh xem có ai nghe lén không, rồi xích lại gần và hạ giọng.
“Thái độ của anh ta. Em cảm nhận được gì?”
Tôi nhớ lại cảm xúc nổi bật nhất trong lời nói của anh ta khi nãy – một thứ mà không thể che giấu, dù có cố thế nào đi nữa.
- Tôi thực tâm muốn trốn thoát khỏi đây. Đó là ước nguyện chân thành nhất của tôi. Vì mục tiêu đó mà tôi có thể gạt bỏ toàn bộ hiềm khích, và làm bất cứ điều gì cần thiết
“...Tuyệt vọng.”
“Chị cũng thấy vậy. Con người đó tràn đầy nỗi tuyệt vọng. Anh ta khom lưng lại để tránh làm phật ý chúng ta, gần tới mức phục dịch luôn. Cứ nhìn cái cách nói chuyện là biết – em nghĩ gọi con gái của một người có thể đã giết mình là ‘Tiểu thư’ dễ thế nào cơ chứ?”
“Anh ta có nói mình không quen sử dụng tiếng Hàn.”
“Chuyện đó thì áp dụng cho cách phát âm của anh ta thôi, ừ. Đằng nào thì, chị tin rằng những điều anh ta nói là đúng. Năng lực và trí tuệ của anh ta là tin tưởng được, dựa vào xuất thân phi thường của mình, và chị cũng không cho rằng anh ta sẽ mang những hiềm khích quá khứ vào đây. Nhưng sự tuyệt vọng của anh ta có làm chị lo lắng.”
“Chị lo lắng về sự tuyệt vọng của anh ta sao?”
“Anh ta không giống một người sẽ hành động thiếu suy nghĩ vì hận thù. Ngay bây giờ thì những thứ đó là một chuyện anh ta có thể dễ dàng bỏ qua. Cụm từ duy nhất trong đầu anh ta là ‘trốn thoát’.”
“ ‘Trốn thoát’ à?”
“Anh ta khác với chúng ta. Anh ta đã thất bại một lần rồi. Do thất bại mà bản thân anh ta đã bị kéo xuống địa ngục và phải chịu vô vàn tra tấn. Anh ta hiểu rõ hơn bất kì ai cái giá của thất bại tại Khách Sạn.”
Nghe vậy, tôi cuối cùng cũng hiểu ý của chị là gì.
“Chị định giữ không cho anh ta biết công cụ thoát hiểm sao?”
“Để làm gì? Anh ta không phải là người mới tới Khách Sạn – đây là lần thứ hai rồi. Anh ta có khi còn biết về công cụ thoát hiểm rồi cơ. Thoạt nhìn thì Bộ Đồ Bảo Hộ cũng không phải món đồ bình thường. Và chúng ta còn có thể nhận được món đồ thứ hai thông qua Thợ Thủ Công Thần Bí nữa.”
“Thế mình nên làm gì ạ?”
“Chị nói với Ông rồi. Lối thoát qua thang máy cần cả bộ đồ và mã số, phải không? Em còn nhớ mã số không? Đừng có nói to ra nhé.”
87439124.
Mình chưa từng quên nó.
“Mọi người đã quyết định không chia sẻ mã số. Bộ đồ đã nằm trong quyền kiểm soát của Ahri phần lớn thời gian, nên đó cũng không phải vấn đề lớn. Còn với ‘Giày Gắn Cánh’ thì chúng ta có thể nhận được từ Thợ Thủ Công Thần Bí, và sẽ quyết định xử lí sau khi thực sự nhận được nó.”
“...”
“Còn gì nữa không?”
“Giờ thì không ạ. Nhưng cách tiếp cận này có vẻ chỉ là nhất thời. Mình không thể dành toàn bộ thời gian ở đây chơi đòn tâm lí với anh ta được.”
“Chị đồng ý.”
Và thế là cuộc đối thoại của chúng tôi kết thúc. Cả hai người chúng tôi quay lại Khách Sạn để xem Kim Sanghyun ‘chẩn đoán’.
Chúng tôi hồi sinh ai đi nữa cũng sẽ gặp một bộ rắc rối riêng, nhưng với Kim Sanghyun thì có vẻ độ kết dính của tổ đội đã giảm đi một chút.
Chúng tôi nên giải quyết như thế nào nhỉ?
Mình phải suy nghĩ thêm thôi.


1 Bình luận