• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 201-300

Chương 203: Năng Lực Hóa Thần (1)

5 Bình luận - Độ dài: 2,330 từ - Cập nhật:

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 95

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 105 – Phòng Nghỉ

Lời Khuyên Hiền Triết: X

-           Han Kain

Không mất nhiều thời gian để tôi hiểu lời của chị rằng đồng đội thứ 9, Kim Sanghyun, sở hữu năng lực y thuật vượt xa cả ngưỡng xuất sắc, gần với mức siêu nhiên hơn.

“Em có nói là bên sườn đau mỗi khi thẳng lưng à?”

“Nó không đau ngay đâu ạ, nhưng mà khi em vặn thân trái phải ngay sau khi giãn ra thì...”

-           Crack!

“Gaaaah!”

“Có vẻ là phần cơ ở sườn của em hơi bị căng, nên anh đã chỉnh lại rồi. Giờ em thấy sao?”

“Đỡ hơn rồi ạ! Đỡ hơn nhiều rồi!”

Chỉ với vài lời từ bệnh nhân và một vài thao tác kiểm tra nhanh, thì Kim Sanghyun đã nhanh chóng tìm ra vấn đề và nguồn cơn của nó.

Thế thôi cũng đã đủ ấn tượng rồi, nhưng chuyện sau đó còn kinh ngạc hơn.

Mỗi khi Kim Sanghyun ‘điều trị’, thì tay anh ta sẽ chìm vào trong cơ thể của bệnh nhân, rồi trồi ra ngoài như thể hòa làm một với họ.

Những người thấy được chuyện này chỉ biết há hốc mồm.

Tôi không đi học trường Y nhưng mà có một điều rất rõ ràng: Trường đó có danh giá cỡ nào thì cũng không dạy cái kiểu y thuật này đâu.

Đây chỉ có thể là siêu năng lực được Khách Sạn ban bố.

Đây không chỉ là y thuật, mà là năng lực chữa trị thần thánh, tương xứng với một danh y.

Năng lực này đã giúp Ông với cơn đau lưng, bệnh gù của Seungyub, và Songee, người đã vật lộn với những cơn đau đầu một thời gian rồi.

Ahri, người đang xem với vẻ tò mò, hỏi.

“Thế quái nào mà tay anh chui vào rồi lại ra được như vậy hả?”

“Tôi cũng chẳng biết đáp án đâu Tiểu thư. Tới một lúc nào đó thì nó tự có thôi.”

“Có khi nó cũng hữu dụng trong chiến đấu đó. Giống như là thọc tay vào rồi móc quả tim ra hay gì đó nhỉ.”

“Tôi làm được đó.”

“Ồ! Vậy hả?”

“Thế nhưng, để giết người thì kéo cò từ khoảng cách xa sẽ thực tế hơn là lại gần và dùng tay của tôi.”

“Phần lớn thời gian là như vậy, nhưng biết đâu sẽ có lúc chuyện này có ích.”

“Tôi hi vọng nó sẽ giúp ích được mọi người trong tương lai.”

Bệnh nhân tiếp theo là chị Eunsol.

“Em có nói là hơi khó nhắm mắt lại sao?”

“Vâng. Thực ra, chẳng phải anh là người đã gắn con mắt này cho tôi sao, Sanghyun? Anh có cần phải làm kiểu thiếu chỉn chu vậy không?”

“Tôi xin lỗi. Tôi có nói thì phần lớn kí ức hồi còn là NPC của tôi đã mất đi, nên tôi cũng chẳng biết tại sao lại gắn nó vào theo kiểu này. Làm nó trông giống một con mắt bình thường sẽ không khó lắm.”

Có vẻ chị tôi vẫn khá phiền muộn về vẻ ngoài của con mắt, nhưng tôi lại không chú ý vì chị ấy không càm ràm về nó nhiều.

Trong khi Kim Sanghyun kiểm tra con mắt của chị ấy, thì giọng của chị nhẹ đi, giờ gọi anh ta là Sanghyun.

“Hmm... Xét kết cấu của con mắt này thì có hơi phức tạp chút. Em có nói là con mắt nhân tạo à? Con mắt độc đáo này có ba cấu trúc nhỏ như đồng tử, hay thấu kính ở bên trong, gần như là một chiếc camera đặc chế.”

“Đó là điều Ahri đã nói với em.”

“Cả ba thấu kính này cần phải được lộ ra bên ngoài để vận hành với công suất tối đa. Chuyện này cần em phải mở mắt to hơn nhiều so với bình thường, và chắc đây là lí do tôi trong quá khứ đã chỉnh sửa mí mắt mạnh tới vậy.”

“Sửa nó có khó không ạ?”

“Sửa thì dễ thôi, nhưng hiệu năng của con mắt có thể sẽ bị giảm đi.”

“Thế thì ngu dốt quá. Duy trì hiệu năng của nó rõ ràng là quan trọng hơn.”

“Vậy thì cứ để đó và tìm giải pháp tốt hơn thôi. Tôi sẽ nghĩ cách cải thiện cho em.”

“Thế là yên tâm rồi! Cảm ơn anh nhé.”

“...”

Tôi đứng quan sát từ xa, và có thể nói rằng Kim Sanghyun đã hòa nhập rất tốt, cho dù mới chỉ vài tiếng kể từ khi anh ta được hồi sinh.

Những kĩ năng của anh ta với tư cách bác sĩ, hoặc phải gọi là thần y, là đủ để khiến toàn bộ mọi người ấn tượng.

Seungyub và Songee đã gọi anh ta là “Thầy” rồi, còn chị Eunsol thì cứ thoải mái gọi là Sanghyun. [note80290]

Tới lúc này thì tôi thấy mình đã sẵn sàng để quay về cánh đồng tuyết.

Tôi bắt đầu hành trình trở về đó, thì vô số suy tư hiện ra trong đầu tôi.

Làm sao bác sĩ có thể vượt qua được ham muốn trốn thoát trong lòng, và căng thẳng  của chị về chuyện đó?

Chính xác thì “Giày Có Cánh” mà Thợ Thủ Công Thần Bí sẽ tạo ra là cái gì?

Bí ẩn gì ẩn chứa trong Phòng 104?

Ý nghĩa của gợi ý cuối cùng đó mà chúng tôi chưa thể giải đáp là gì?

"Đấng" đang âm mưu gì?

Ý nghĩa của “thế cục” mà mọi người đều có lợi là sao?

“...”

Mỗi bước chân của tôi đều mang theo mong muốn chôn vùi những suy tư đó đi.

Quên nó đi.

Mình phải quên hết đi.

Đây không phải lúc để mình lo lắng hay băn khoăn về căn phòng kế tiếp.

Thật tình, những người khác sẽ phải xử lí những lo lắng đó.

Đôi khi, phát triển bản thân chính là hình thức teamwork tốt nhất.

Giờ là một trong những lúc đó.

Tôi gạt đi tất cả những lo âu vụn vặt trong đầu và tập trung chỉ vào một từ duy nhất.

Hóa Thần.

                                                            ***

Dù có những mộng tưởng lớn lao, thì tôi vẫn chưa đạt được gì đáng kể trong một thời gian dài.

Tôi lật cuốn Quỷ Thư qua lại, nhưng những gì ghi trong đó vẫn chỉ là những biểu tượng vô nghĩa, hay ngôn ngữ ngoài hành tinh.

Tôi chắc chắn Lời Khuyên của Con Cú là nhắm tới cuốn Quỷ Thư, nhưng sao nó không có thay đổi gì chứ?

Tôi nghĩ là mình lờ mờ biết thứ gì đang gây ra chuyện này.

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 95

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Cánh Đồng Tuyết Snow Globe

Lời Khuyên Hiền Triết: X

Tôi nhìn thấy màn hình trong suốt vẫn luôn che chở cho tôi.

Khi tôi mới học được cách sử dụng “bộ lọc”, tôi chỉ có thể thao túng hình dạng của nó khi tập trung cao độ, nhưng giờ đây thì đã có thể vô thức điều khiển được nó rồi.

Nếu mà tôi cảm thấy gì khả nghi thì bộ lọc sẽ lập tức chắn tầm nhìn của tôi mà không cần suy nghĩ.

Và bộ lọc cũng tự động che lại tầm nhìn của tôi kể từ khi mở ra cuốn Quỷ Thư.

“Đây là vấn đề sao?”

Sức mạnh của bộ lọc đã bảo vệ tôi khỏi những thông tin độc hại xâm chiếm tâm trí.

Nhưng giờ, tôi cần phải hiểu được sự thật vĩ đại đằng sau những con chữ độc hại đó.

Tôi dịch Cửa Sổ Hệ Thống sang một bên, và chuyển ánh nhìn lại về phía Quỷ Thư.

Ngay khi tôi bỏ bộ lọc đi, thì tôi thấy một cơn đau đầu đột ngột, và một cảm giác nặng nề đè xuống tâm trí tôi.

Tôi ép bản thân học những kí tự như thể đang giải mã chúng và tập trung toàn lực.

“...”

Đột nhiên, tôi cảm thấy bản thân mình chìm xuống một xoáy nước. Giữa cảm giác bị những con chữ đâm thủng nhãn cầu, và xé toạc não bộ, tôi thả bản thân trôi đi –

“Hự!”

Máu trào ra từ mắt tôi.

Mắt mình bị thương rồi à?

Tôi chưa bị mù hoàn toàn. Có hơi trớ trêu, nhưng ở Khách Sạn thì chuyện này không phải vấn đề lớn.

Quan trọng hơn là – mới đây thôi, tôi đã thấy gì đó.

Tôi nhặt cuốn Quỷ Thư lên và một dòng chữ rõ ràng hiển hiện.

Chấp nhận rằng bản thân bất biến không thể tồn tại.

Tôi nhớ lại cuộc đối thoại từng xảy ra với Arima trong Phòng Cửa Ngõ.

-           Tâm trí con người như một dòng sông liên tục chảy, liên tục biến đổi.

-           Bản thể bất biến mà người phàm nghĩ tới, chỉ là một vốc nước tại một thời điểm cụ thể, một nơi cụ thể. Kể cả nếu vốc nước từ cùng một chỗ vào ngày hôm sau, thì dòng sông đã thay đổi hoàn toàn.

Tôi dần nắm được rồi.

Khi đó, cô ta đã thực sự hiểu được một phần sự thật vĩ đại của Quỷ Thư.

Nhưng cá nhân tôi đã đạt tới sự thật khó tìm đó chưa?

Phần chữ viết trong Quỷ Thư vang lên như búa tạ bổ vào đầu tôi, và kiến thức từ lâu đã bị phong ấn ào ra như nước lũ.

Bản thân như dòng nước chảy, không ngừng dù chỉ một khắc.

Thế có nghĩa là gì?

“Nếu chiếm hữu là chuyển đổi tâm trí, vậy hóa thân chính là mở rộng hoặc phân chia tâm trí.”

Làm ơn dùng những từ ngữ mà ta hiểu được đi!

Cứ như là tôi sắp tách làm hai.

Một bên tôi là con người không thể hiểu được Trí Tuệ.

Một bên tôi là người đang trút bỏ giới hạn của nhân loại, và đang thăng hoa.

Tôi không thể nói phiên bản nào thực sự mới là tôi nữa.

Có lẽ phân biệt chúng cũng chỉ là vô nghĩa.

Trong khi tôi quằn quại trong tuyết, ôm đầu giữa sự hỗn loạn, thì một con chim tới.

Perro! Ah, Perro!

Đứa trẻ của Khách Sạn sinh ra từ quả trứng vàng.

Mày vẫn còn vô số bí ẩn.

Mày có gì nói với tao không?

“Vào trong ta đi.”

Tôi nghe thấy tiếng người phát ra từ miệng Perro.

Con chim thần bí, sinh ra từ quả trứng vàng này, cuối cùng cũng học được cách nói chuyện rồi sao?

Hay tâm trí tôi, giờ đang dần nắm được kiến thức của Quỷ Thư, đang giở trò?

“Một bếp trưởng không thể làm ra một đĩa steak ngon nếu không trở thành con bò trước tiên. Vậy nên, nếu ngươi trở thành con vẹt, ngươi sẽ thông minh hơn đó.”

“Một con vẹt phun ra những lời vô nghĩa... Chắc mình điên thật rồi.”

Tầm nhìn của tôi nhòe đi.

Tôi bắt đầu phải trả cái giá khi liên tục tiếp xúc với Quỷ Thư mà không có bộ lọc.

Chẳng có gì nghiêm trọng cả - tôi sẽ phục hồi sau khi nghỉ ngơi trong Phòng 105 thôi.

Tôi không thể ngừng tiếp nhận Trí Tuệ của Quỷ Thư lúc này.

“Được rồi. Ta sẽ mượn cơ thể của ngươi.”

-           Piyoo!

Perro quay lại và định bay đi mất.

Chính nó mới là người bảo mình lại gần mà?

Thế mấy lời nói khi nãy là mình ảo tưởng ra à? Nếu ảo tưởng thì sao còn phải để Perro lại gần mình cơ chứ?

Chẳng quan trọng nữa.

Không còn gì quan trọng nữa.

-           Thụp!

Tôi nhập vào cơ thể của Perro, và lăn lộn quanh mặt đất phủ tuyết.

Mặc dù có thử vô số lần nhưng tôi vẫn chẳng hiểu được tại sao một con chim có thể bay.

Bộ cánh phải nâng cơ thể lên trên chứ?

Sao mình cứ bị nghiêng về phía sau?

Lạc lối trong dòng suy nghĩ linh tinh, tôi lại gần cơ thể thực và cuốn Quỷ thư, giờ đang nằm sõng soài dưới đất.

-           Giật!

“...”

Cơ thể của tôi khẽ giật. Giống như một tên vô gia cư giữa mùa đông lạnh giá, nằm gục đó, thì cơ thể tôi co giật.

Tôi cảm thấy một nỗi sợ không giống với bất cứ thứ gì từng trải qua trước đây – một nỗi sợ áp đảo.

Nếu tôi ở trong cơ thể của Perro, thì thứ gì đang ở trong cơ thể “đó”?

Chuyện này không thể xảy ra được!

Mình phải là một cơ mà!

Con người là một thể thống nhất đơn lẻ!

“Con người” dần dần đứng dậy, còn “con vẹt” chỉ biết trống rỗng nhìn lại.

Chính lúc đó, “chúng tôi”, hay “tôi”, nhận ra một chuyện.

Chúng tôi tuy hai mà một.

Cuối cùng, tôi hiểu rằng tâm trí tôi không còn bị kìm hãm bởi cơ thể con người hay con vẹt nữa.

Tôi có thể cảm nhận rằng tâm trí tôi tồn tại ở “trên cao”.

Giống như một thợ rối điều khiển cả hai con rối, thì tôi có thể thao túng cả hai cơ thể này cùng lúc.

Con người thấy con vẹt. Con vẹt thấy con người.

Con người nhìn về Khách Sạn. Con vẹt nhìn lên bầu trời.

Tôi thấy các đồng đội đang lao về phía tôi từ Khách Sạn.

Tầm nhìn trùng lặp, giác quan hòa trộn, giữa cơn bão thông tin hỗn loạn đó –

Tôi thấy tâm trí tôi mờ dần.

Tôi nhận ra mình không còn là “một” nữa.

Ghi chú

[Lên trên]
Trong tiếng Hàn người ta dùng chứ Seonsaengnim (tức thầy) để gọi những nghề nghiệp được tôn trọng kiểu bác sĩ luôn, không riêng gì thầy giáo. Mình định để nguyên nma thôi, tại tiếng Việt cũng có kiểu xưng hô thầy - em (Mỗi tội là các streamer dùng nhiều hơn hehe) Tương tự thì bên Nhật cũng có gọi bác sĩ, hay nhà văn là sensei vậy đó.
Trong tiếng Hàn người ta dùng chứ Seonsaengnim (tức thầy) để gọi những nghề nghiệp được tôn trọng kiểu bác sĩ luôn, không riêng gì thầy giáo. Mình định để nguyên nma thôi, tại tiếng Việt cũng có kiểu xưng hô thầy - em (Mỗi tội là các streamer dùng nhiều hơn hehe) Tương tự thì bên Nhật cũng có gọi bác sĩ, hay nhà văn là sensei vậy đó.
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Cuốn ác, đề nghị trans đăng thêm 1 chap nữa để pú =))
Xem thêm
PHÓ THỚT
Oke deal :)
Xem thêm
Bro sắp đắc đạo rồi:))
Xem thêm
what did bro say😭
Xem thêm
Tfnc
Huhu, đúng là không tốn tiền mạng để đọc truyện mà 🥰
Xem thêm