Chương 201-300
Chương 205: Thời Gian Tiệc Tùng – Cuộc Họp Cuối Cùng (1)
1 Bình luận - Độ dài: 2,203 từ - Cập nhật:
- Lee Eunsol
Thế là, sự căng thẳng đã biến mất từ nãy dần trở lại căn phòng. Đã khá lâu rồi kể từ khi chúng tôi phải vào một Phòng Nguyền Rủa. Thông thường, chúng tôi sẽ vào một Phòng Nguyền Rủa khác trong vòng hai hay ba ngày sau khi phá giải một cái, thế nhưng, lần này khi đã có Vé Nghỉ Ba Ngày thì quãng nghỉ cũng là dài hơn tương đối.
“Phòng 104, THPT Khách Sạn. Mọi người nhớ không? Ông, Jinchul và chị là ‘giáo viên’, còn các em là học sinh.”
“Xin lỗi, nhưng tôi không chắc mọi người đang nói về chuyện gì.”
Kim Sanghyun lại chưa trải nghiệm Phòng 104.
Chúng tôi tổng hợp lại những gì đã xảy ra ở Phòng 104 cho anh ta, đồng thời nhớ lại trong đầu.
Chúng tôi bắt đầu với vai trò học sinh và giáo viên, rồi hàng ngày sẽ có những bài kiểm tra cả kiến thức lẫn thể lực, đẩy học sinh tới giới hạn, rồi những học sinh bị đánh trượt sẽ bị đưa tới tòa nhà cũ. Vẫn còn đó là nỗi sợ bị thay thế, một khi ai đó trở về từ tòa nhà cũ.
Cứ như thể nhớ lại một chuyện gì không hay, Seungyub nói với giọng lo lắng.
“Mọi người nghĩ tình huống sẽ có thay đổi giống như Dinh Thự Kinh Hoàng không ạ? Vì bây giờ cũng có nhân vật mới luôn rồi ấy?”
Ahri có vẻ không đồng ý.
“Lần này khác mà? Khi đó ông và chị là NPC ở trong Phòng Nguyền Rủa trước khi gia nhập tổ đội, nên là tình huống phải xảy ra thay đổi lớn. Lần này thì cốt truyện giữa THPT Khách Sạn và Bác Sĩ của Khách Sạn không có liên quan gì.”
“Vậy sao ạ?”
“Khả năng cao là họ sẽ chỉ bổ sung một vai diễn cho Kim Sanghyun tại THPT Khách Sạn thôi. Kiểu như thầy dạy toán chẳng hạn.”
Kim Sanghyun gật đầu.
“Có vẻ là vậy rồi. Tôi cũng nghĩ mình sẽ được phân vai giáo viên.”
Ông viết những chữ to lên bảng trắng, như thể đảm bảo rằng chúng tôi không quen
“Nhớ rằng: _____ _____ cha là điều tự nhiên”
Gợi ý chúng tôi nhận được từ Phòng 106. Chúng tôi vẫn còn chưa giải mã được nó. Khi buổi họp chính thức bắt đầu, Elena lên tiếng với vẻ lo lắng.
“Mọi người cứ họp mà không có Kain có sao không thế? Kể cả có truyền lại những kết luận cho anh ấy vào sáng mai thì vai trò của anh ấy tới giờ cũng vô cùng đáng kể...”
Có vẻ Elena vẫn chưa hiểu được hoàn toàn tại sao tôi lại bảo Kain đi nghỉ.
Khi tôi nhìn quanh, tôi thấy Ahri và Ông đang nở nụ cười một cách kì quặc.
Hai người này rõ ràng là hiểu chuyện nhanh.
“E hèm. Khụ khụ.”
“Ông giải thích đi chứ nhỉ?”
“Elena, Kain thật ra nên được miễn cuộc họp này. Cơ thể của thằng bé cần nghỉ ngơi, và kể cả có khỏe hẳn rồi đi nữa thì cũng không nên tham gia luôn.”
Nghe vậy, Elena có vẻ đã nhận ra gì đó.
“Ồ! Cháu gần quên mất. Mối nguy lớn nhất của Phòng 104!”
“Hả? Ý chị là sao?”
Thấy Seungyub có vẻ chưa hiểu nên Ahri giải thích.
“Lí do mọi người vẫn không muốn vào Phòng 104 là vì bản chất kì lạ của Giáng Lâm, phải không? Nó rất khác với Di Sản. Khi mà Kain sử dụng Giáng Lâm, thì cứ như là một thiên thần ngạo mạn nhập vào xác anh ấy nhé. Nói cách khác...”
“Thì đó giống như Đấng đang điều khiển anh ấy. Và mọi người đang lo rằng hiện tượng tương tự sẽ xảy ra ở Phòng 104. Tức là, một trong những hiểm họa lớn nhất ở Phòng 104 lại chính là bản thân Han Kain. Vì thế mà không nên biết kế hoạch của chúng ta.”
“À, vâng! Thế thì... Mình có thật sự cần phải vào phòng đó không ạ?”
Ngay khi Seungyub hiểu được tình hình, em ấy cho thấy vẻ ngần ngại không muốn vào Phòng 104.
Khách Sạn, nơi mà liên tục muốn tạo ra xung đột giữa chúng tôi, có lẽ đã biến Phòng 104 thành cái bẫy tối thượng.
Ahri nói rõ hơn.
“Đấy chính là lí do mà mình vẫn luôn né tránh Phòng 104. Nhưng giờ, do có hình phạt phải chịu do dùng Lời Khuyên quá giới hạn, nên mình phải nhét hình phạt vào Phòng 104 và vứt nó đi luôn.”
Quan điểm của Ahri vẫn luôn rõ ràng từ đầu: Chúng tôi không vào Phòng 104 để phá giải nó, mà chỉ là để trút bỏ hình phạt, rồi quên hẳn nó đi.
Tới lúc này, tôi xen vào với suy nghĩ của riêng mình.
“Được rồi, dù có phá giải Phòng 104 hay chỉ làm nơi để trút bỏ hình phạt thì cũng vẫn phải tới đó để làm việc cơ mà. Có ba chuyện mà phải cân nhắc đấy nhé: Trước tiên, gợi ý có ý nghĩa gì? Thứ hai, mình sẽ trốn thoát thế nào? Thứ ba, kế hoạch với Kain sẽ ra sao?”
Songee nhanh chóng đáp lời
“Em vẫn luôn nghĩ về nó. Cụm từ đầu tiên phải là ‘con gái’, phải không?”
“Chị không thể nghĩ ra bất cứ từ nào khác. Nếu xét về bối cảnh thì ‘cha’ ở đây chắc chắn chỉ Đấng. Và đúng là có một người trong Phòng 104 gọi Đấng là ‘cha’.”
“Aurelia, Kẻ Dẫn Đạo. Nếu mà chúng ta coi ‘cha’ là Đấng, thì từ đầu tiên chắc hẳn là ‘con gái’, tức Aurelia.”
Ahri phản bác
“Đừng có đưa ra kết luận dựa trên những gì đã biết về Phòng 104. Một khi vào trong thì có thể vẫn còn những thực thể chưa biết đó.”
“Cũng đúng nhỉ. Vậy cứ tạm để trong đầu cụm từ đầu tiên có thể là ‘con gái’, và đang nhắc đến Aurelia. Giờ tới cụm từ kế tiếp, thì nó có thể là gì được?”
Tới lúc này thì mọi người tỏ ra bối rối. Còn quá nhiều khả năng. Có vô số từ ngữ có thể miêu tả mối quan hệ giữa con gái và cha.
“Có rất nhiều lựa chọn nhỉ?”
Kim Sanghyun lặng lẽ lên tiếng.
“Tại thời điểm này thì từ ngữ nào cũng có thể dùng được. Mọi người có thể nói là ‘tin tưởng’, tức là chúng ta nên phá vỡ niềm tin đó, hoặc là ‘yêu thương’, tức là chúng ta nên lợi dụng tình cảm này. Tôi có thể chia sẻ ý kiến của mình không?”
“Anh không cần phải xin phép đâu. Giờ anh là một phần của nhóm rồi mà.”
“Cảm ơn. Vậy chúng ta không nên đưa ra kết luận về từ thứ hai vội. Chúng ta đơn giản là chưa có đủ dữ kiện.”
Jinchul đồng ý.
“Em cũng nghĩ vậy. Nếu chúng ta chốt vào một đáp án mơ hồ nào đó rồi nó lại sai, thì sẽ rất có thể đưa ra các quyết định sai lầm dựa vào đáp án đó.”
“Được rồi. Vậy cứ bỏ qua chủ đề về cụm từ thứ hai, rồi chuyển chủ đề nhé – giờ sẽ là chuyện trốn thoát. Ahri, em là người đã trốn thoát trong lần đầu tiên. Em có thể kể lại chuyện gì đã xảy ra không?”
Ahri hồi tưởng lại quá khứ và mô tả những chuyện đã xảy ra. Tới giờ nó vẫn là một câu chuyện thú vị.
Kain đột nhập vào tòa nhà cũ để đương đầu với Aurelia, rồi khống chế cô ta bằng một cú đâm. Trong khi đó, Ahri sử dụng thôi miên để khuấy động náo loạn, rồi gây ra một đám cháy lớn trong trường. Em ấy còn tự mình gọi chính quyền. Và khi lực lượng cứu hỏa cùng cảnh sát tới, THPT Khách Sạn đã bỏ rơi Ahri, rồi khi rõ ràng rằng Ahri sẽ không quay trở lại trường học, thì điều kiện trốn thoát được thỏa mãn.
Sau khi tổng kết lại các sự kiện, Ahri lại chia sẻ suy nghĩ của cá nhân.
“Em nghĩ mình có thể thử một phương pháp trốn thoát tương tự. Mấy tên cuồng giáo trong tòa nhà cũ là một nhóm hoạt động bí mật, nên nếu mọi người gây ra một chuyện đủ to thì chúng sẽ không thể phản ứng nhanh được.”
Kim Sanghyun đưa ra một quan sát nhạy bén.
“Quả là một kế hoạch sáng tạo xuất sắc! Nhưng có cách nào khác đảm bảo một người trốn thoát không? Nếu mà chúng ta có thể đưa một ai đó ra ngoài ngay, thì những người còn lại có thể an toàn khám phá Phòng Nguyền Rủa.”
Gợi ý của anh ta rất ổn.
Đó là một chiến lược mà chúng tôi dùng ở Phòng 101, Truyền Thông Chỉnh Sửa Thường Thức, nơi mà Seungyub trốn thoát từ đầu, rồi những người còn lại sẽ khám phá đài truyền hình và bệnh viện.
Nếu chúng tôi dùng được phương pháp tương tự ở Phòng 104 thì sẽ là tuyệt vời. Nhưng cách trốn thoát khả thi ngay từ đầu sẽ là gì?
Seungyub cẩn thận nói.
“Chuyện này nghe sẽ có vẻ thiếu suy nghĩ...”
“Tuyệt vời. Ý tưởng càng điên rồ thì càng tốt, ở nơi như thế này.”
“Em đánh các bạn học khác thì sao ạ?”
Kim Sanghyun nghiêng đầu.
“Thế thì em sẽ chỉ bị gửi tới tòa nhà cũ thôi mà?”
“Không nếu em đi quá chuyện đó – em sẽ đập chúng bằng một cái ghế tới khi sống dở chết dở.”
“Ồ! Vậy là em sẽ gây ra một vụ mà cảnh sát buộc phải can thiệp sao?”
“Vâng ạ.”
“Nếu mà là Trái Đất thì thầy sẽ bảo em là em cần tư vấn nghiêm túc, kể cả khi chỉ gợi ý chuyện đó, nhưng vì đây là Khách Sạn nên lại nghe khá thông minh đó.”
“Em cảm ơn ạ...”
Jinchul chia sẻ suy nghĩ của mình.
“Ồ, đó là cái kiểu ý tưởng mà mọi người đang nói hả? Chắc chắn là anh cũng làm được, nhưng mà có thể sẽ không phải ý hay nhất nếu anh dính dáng vào chuyện này.”
“Ừ, em và mấy người có Di Sản khác nên tập trung vào việc khám phá bí mật của tòa nhà cũ đi.”
“Phải chuẩn bị nhiều đường thoát nữa. Seungyub sẽ đập vỡ đầu một bạn học, thế còn Ông thì sao?”
“Ta đánh vài tên giáo viên nhé?”
“Nếu ông quẳng một tên giáo viên ra ngoài cửa sổ với sức mạnh đó, thì đội SWAT chắc chắn sẽ tới đó.”
“Vừa đẹp luôn ạ.”
Songee lại có ý khác một chút.
“Em nghĩ rằng mang những lực lượng bên ngoài vào sẽ có nhiều tác dụng hơn là chỉ trốn thoát. Giáo phái THPT Khách Sạn có vẻ cũng quan tâm tới lực lượng hành pháp.”
“Em đang nghĩ gì?”
“Ví dụ, em có thể tạo ra một ảo ảnh rằng ngoài cửa sổ có một lối thoát, rồi các học sinh sẽ nhảy lầu hàng loạt.”
Kim Sanghyun bắt đầu tham gia vào các cuộc đối thoại của chúng tôi tự nhiên hơn.
“Nếu tôi làm một chuyện gì đó kín kín, kiểu như giở trò với một vài cơ bắp mỗi khi đi ngang qua ai đó, rồi khiến 5 hay 6 người bị liệt vĩnh viễn thì sao? Chắc chắn là lực lượng y tế sẽ phải tới.”
“...”
Một người bình thường sẽ nghĩ gì nếu họ tình cờ nghe được chúng tôi nói chuyện chứ? Nhưng mà ai quan tâm? Khách Sạn chính là như vậy.
“Chị vừa có ý hay lắm!”
“Là gì vậy unni?”
“Tên hiệu phó rất thích uống cafe, và thường bảo chị đi lấy. Hay là mình thêm một chút máu của Ahri vào trong đó?”
Ahri trông rất ấn tượng.
“Vậy là em có thể điều khiển ông ta làm những trò điên rồ à?”
“Chính xác.”
Cuộc họp kéo dài tới tận đêm muộn, vạch ra những chiến lược trốn thoát và những cách để lợi dụng lực lượng bên ngoài nhằm ngáng đường giáo phái tại THPT Khách Sạn.
Rồi, chúng tôi chuyển tới chủ đề cuối cùng.
“Cuối cùng nhưng cũng không kém phần quan trọng, chúng ta phải nói về ‘Thiên Tử’.”
Kim Sanghyun, giờ đã hoàn toàn hòa nhập với mọi người, lập tức hỏi.
“Tôi sẽ phải hỏi trước, nếu mọi người cho phép. Vì tôi chưa hoàn toàn nắm rõ tình hình, nên mọi người phải giúp tôi. ‘Thiên Tử’ này mạnh mẽ chừng nào? Chiến lược của chúng ta sẽ phụ thuộc vào việc áp chế được cậu ta hay không.”
Sức mạnh của Thiên Tử... tâm trí của mọi người trôi về quá khứ.


1 Bình luận