Đối với Sen mà nói, những cuộc cạnh tranh khốc liệt và tàn bạo trong Thanh Trừng Đoàn không phải là điều gì quá khó khăn cả. Cô đã thể hiện tài năng áp đảo trước không chỉ những đứa trẻ cùng lứa, mà còn cả các tiền bối lớn hơn 5, 6 tuổi. Ám sát, đối kháng, thu thập tình báo, ẩn thân, và những thứ khác nữa.
So với những kỹ năng cốt lõi cần có của một thành viên Thanh Trừng Đoàn, Sen hoàn toàn vượt trội hơn hẳn, và cô được xem là một nhân tài có thể dẫn dắt thế hệ tiếp theo.
Việc cô đến học viện lần này cũng là minh chứng cho thấy thủ lĩnh Thanh Trừng Đoàn muốn nuôi dưỡng Sen một cách bài bản.
‘Thủ lĩnh.’
Trong Thanh Trừng Đoàn, thi thoảng sẽ có những trận đấu 1:1 với thủ lĩnh. Nếu trụ được một phút thì coi như vượt qua thử thách, còn không thì sẽ thất bại. Những đứa trẻ thất bại đều bị biến mất không dấu vết như một lẽ tự nhiên.
Và giờ đây, Sen đang trải nghiệm lại cảm giác vô vọng giống hệt như lúc đối đầu với thủ lĩnh.
“Kugh!”
Cô không thể chống đỡ nổi khí thế áp đảo của Daniel và liên tục bị đẩy lùi về sau.
‘Không thể thắng được… Phải nhắm vào thanh kiếm.’
May mắn thay, thanh kiếm của hắn ta vốn đã trong tình trạng tệ đến mức mới chỉ vung kiếm có vài lần thôi mà đã bắt đầu lung lay rồi.
Thế là Sen chuyển sang tập trung phá vỡ thanh kiếm, và kết quả diễn ra nhanh hơn mong đợi. Những đòn tấn công của Daniel quá đỗi nặng nề, khiến cho thanh kiếm cuối cùng không chịu nổi được nữa mà gãy vụn.
‘Ngay bây giờ.’
Tận dụng khoảnh khắc thanh kiếm bị gãy văng lên không trung, Sen lập tức lao vào với cây dao găm vung về phía trước.
Tuy nhiên…
Bụp!
Trước khi kịp nhận ra, tầm nhìn của cô bỗng chốc bị chao đảo, và má của cô tự dưng lại chạm vào mặt sàn lạnh ngắt trên sân thượng. Cùng với đó là một cơn choáng dữ dội đập vào thái dương khiến cho cô gần như nôn mửa ra.
“Chậc… Nhảy nhót cho lắm vào làm chóng hết cả mặt. Giờ thì cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn rồi nhỉ?”
Dù thanh kiếm đã bị gãy, hắn ta vẫn dùng phần chuôi kiếm để giáng mạnh xuống đầu cô.
“Thế, cô có định chia sẻ thông tin moi được từ Demalico không?”
***
“……”
Biết rõ số phận sau này của Sen, tôi chắc chắn cô ấy sẽ không chịu hé môi dù có bị tra tấn như thế nào đi nữa. Vì vậy, điều tôi cần làm bây giờ không phải là tra khảo moi thông tin, mà là thương lượng. Hành động lúc nãy tôi vừa làm chỉ là ép Sen ngồi vào bàn đàm phán thôi.
‘Mặc dù mình có hơi mạnh tay một chút……’
Rồi tôi ngồi xuống trước mặt Sen, người vẫn giữ im lặng kể từ khi nhận ra mình đã thua cuộc, và hỏi.
“Muốn biết làm sao tôi nhận ra cô đến từ Thanh Trừng Đoàn không?”
“……!”
Sen liền quay đầu lại trừng mắt nhìn tôi, một phản ứng thường thấy khi bị ai đó nói trúng tim đen. Dù vậy, cô ta vẫn chưa chịu mở miệng.
Tôi chỉ mỉm cười, rồi nói tiếp.
“Tôi thậm chí còn biết về tổ chức mà các cô đang truy đuổi nữa cơ.”
Đây chỉ là linh cảm thôi.
Nếu Thanh Trừng Đoàn và Đấu Khuyển đang đối địch với nhau, vậy thì tổ chức mà bọn họ âm thầm truy đuổi chắc hẳn là lũ Đấu Khuyển.
Hơn nữa, thứ nguyên liệu trong thuốc lá đủ mạnh đến mức khiến Demalico bị như thế thì chỉ có thể đến từ Rừng Ma Giới thôi, ít nhất là theo những gì tôi biết. Mà để có vận chuyển hay lấy được thứ đó, đám côn đồ làm thuốc lá ấy nhất định phải có sự hậu thuẫn của Đấu Khuyển, những kẻ vốn dính líu tới Rừng Ma Giới.
“Tôi chỉ muốn biết một điều thôi. Thông tin mà cô moi được từ Demalico. Nơi ẩn náu của đám côn đồ đó.”
Nói thật thì tôi không cần biết thêm gì về Thanh Trừng Đoàn cả, vì nó chẳng giúp ích được gì cho tôi ngay lúc này.
“Tôi sẽ không hé lộ chuyện cô đến từ Thanh Trừng Đoàn. Sẽ đối xử với cô như bình thường, coi như không có gì xảy ra cả. Thế nào? Như vậy thì có lợi nhiều cho cô rồi còn gì?”
Sen lặng thinh một hồi lâu như đang cân nhắc điều gì đó. Rồi cuối cùng, cô từ từ mở miệng lên tiếng.
“Tại sao ngươi lại muốn tìm đến đám đó?”
“Tôi chỉ có chút hứng thú với thuốc lá mà bọn chúng đang sản xuất thôi.”
Thật tình mà nói, kể từ khi quay trở về 18 tuổi cho đến giờ, tôi toàn gặp những chuyện dở khóc dở cười không à.
‘Sao cái học viện chó chết này toàn xảy ra rắc rối hoài vậy?’
Tổ chức Đấu Khuyển chưa từng nghe tới bỗng nhiên xuất hiện, học sinh thì hút thuốc đến độ da thịt bị mục rữa. Và điều khiến tôi bận tâm hơn hết, chính là tất cả chuyện này đều có dính líu đến Rừng Ma Giới.
Thường thì vào thời điểm này, tôi chắc đang vùi đầu vào luyện tập như điên ở rìa Rừng Ma Giới để cố quên đi cú sốc bị đuổi học hồi đó. Nhưng khi biết có kẻ khác lấy được nguyên liệu từ khu rừng đó trước cả mình, tôi không thể không cảm thấy hiếu kỳ được.
Ngoài ra, tôi cũng tò mò không biết làm cách nào mà bọn chúng có thể sử dụng được năng lực của đám ma thú đó nữa.
“Biết rồi thì ngươi định làm cái gì?”
“Trời ạ, cô hỏi lắm thật đấy. Biết rồi thì tôi báo cho đội cảnh vệ thôi, chứ có làm được gì đâu?”
Tôi không nhất thiết phải tự tay tiêu diệt cả ổ đám đó làm gì. Vốn dĩ việc này thuộc về trách nhiệm của cảnh vệ mà.
Nghe vậy, Sen nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ trong khi từ từ đứng dậy. Có vẻ như cơn choáng váng trong đầu cô cuối cùng cũng đã hết.
“Được rồi, ta sẽ nói. Nơi ẩn náu của tổ chức đó, và thông tin Demalico tiết lộ về thuốc lá.”
Rốt cuộc thì, Demalico chỉ là một thằng nghiện, nên thông tin cậu ta có cũng chẳng đáng là bao. Thứ thuốc lá ấy tuy rẻ, nhưng độ gây nghiện lại cực kỳ cao, và nếu hút quá nhiều thì cơ thể sẽ bị vắt kiệt sức lực, thậm chí còn xuất hiện những biến dạng kỳ lạ nữa.
Sau khi biết được vị trí của đám đó, tôi nở nụ cười hài lòng, còn Sen thì quay qua hỏi tôi.
“Làm sao ngươi biết ta là người của Thanh Trừng Đoàn?”
“Thì… tóc trắng, tên chỉ có một chữ. Đặc điểm nhận dạng của đám nhóc trong Thanh Trừng Đoàn rồi còn gì.”
“……Thế tại sao ngươi lại biết điều đó hả?”
“Biết gì cơ?”
“……”
Gương mặt lạnh lùng của Sen bắt đầu hình thành một biểu cảm khó chịu vô cùng. Tôi mỉm cười, cảm thấy mãn nguyện vì mình đã biến một con búp bê thành một con người thực thụ.
“Tôi chỉ nói làm sao tôi nhận ra thôi mà?”
“Ngươi……”
Bàn tay cầm dao găm của Sen siết chặt lại, dường như muốn phản bác điều gì đó. Nhưng chắc hẳn cô ta biết rõ rằng ở trong tình huống này, cô không thể làm được gì khác ngoài việc tiếp tục cuộc đàm phán này cả.
“Vậy ý của ngươi là gì khi biết về tổ chức mà bọn ta đang truy đuổi?”
“Bọn Đấu Khuyển, đúng không? Cái tên Hare đã gây náo loạn đêm hôm nọ chính là người của Đấu Khuyển. Cô ta thậm chí còn mò đến tận phòng tôi lúc nửa đêm để mời tôi gia nhập nữa cơ.”
“……!”
Sen tròn mắt nhìn tôi đầy kinh ngạc, dường như đang cố gắng xác minh xem liệu tôi có nói thật hay không. Nhưng tôi chẳng có lý do gì để giấu giếm cả. Ngược lại, cứ thẳng thắn như vậy thì sau này có gì cần nhờ đến Sen sẽ tiện hơn nhiều.
“Xong rồi đúng không? Vậy tôi đi nhé?”
“Rốt cuộc ngươi là ai hả?”
Câu hỏi lần này không liên quan gì đến thỏa thuận cả, mà nó đến từ tính tò mò đơn thuần của cô. Mới nãy Sen còn đang là một con rối giết người vô cảm, vậy mà chỉ trong chớp mắt, cô lại cư xử giống như một con người thực thụ vậy.
“Ờm…”
Tôi không rõ liệu Sen có thực sự đang tò mò về mình không, nên tôi chỉ gãi đầu đáp lại.
“Chỉ là… một người tầm thường thôi?”
Ừ thì, tôi đâu có nói dối đâu.
***
“Vậy nên cậu mới rủ tôi đi cùng à?”
Hayun nhíu mày nhìn tôi với vẻ khó chịu, và tôi gật đầu trong sự áy náy.
Sau giờ học, tôi và Hayun đang đi bộ dọc trên con phố.
Thật ra, tôi không muốn lãng phí thời gian mà đi xác nhận cho xong chuyện luôn. Và thay vì đi một mình, tôi nghĩ có ai đó đi cùng sẽ tốt hơn.
Ban đầu tôi tính rủ Mei cơ. Tuy nhiên, cô ấy lại từ chối, viện cớ rằng mình cần phải chăm sóc Demalico, người hiện đang nằm viện và gần như không thể nói hay cử động gì cả.
Hình như lời nói của Sen đã khiến cho Mei bị sốc nặng, bởi vì cô ấy đã quay lưng bỏ đi mà không hề ngoảnh mặt lại mà.
‘Cô ấy phải tự mình vượt qua chuyện này thôi.’
Có lẽ Mei hiểu rằng lúc đó, bản thân không có tư cách để cầu xin sự tha thứ từ tôi, vì chính cô ấy đã từng tìm đủ mọi cách để đuổi học tôi mà.
Thế nên, cô ấy chẳng thể nói gì cả.
Vì vậy, tôi đành phải nhờ đến Hayun. Nhưng cô ấy có vẻ chẳng vui vẻ gì mấy khi biết rằng mình chỉ là “phương án dự phòng” thay thế cho Mei.
“Dù sao thì chuyện này sẽ xong nhanh thôi. Cô không cần phải làm gì cả, chỉ cần đợi tôi xác nhận xong rồi đi báo cho cảnh vệ là được.”
“Không, tôi cũng sẽ chiến đấu luôn.”
Hayun nói, tay nắm chặt cây kiếm đeo ở bên hông. Khi nghe tôi giải thích về việc có vài kẻ đang buôn bán những thuốc lá độc hại, lòng chính nghĩa trong cô liền bừng cháy mà mang cây kiếm theo. Tôi cũng cầm theo thanh kiếm mà chị mình đã từng tặng làm quà nhập học.
“Mà dạo này trông cô có vẻ tươi tắn hơn hẳn nhỉ?”
Tôi khéo léo dò hỏi về chuyện đó, thì Hayun khẽ cười, ánh mắt như thể muốn hỏi tôi nó dễ nhận ra lắm hả.
“Thực ra, tôi đã bị gia tộc trục xuất rồi.”
“……”
Nói thật thì tôi có hơi bất ngờ đấy, nhưng ngoài mặt thì vẫn bình thản nhìn cô ấy.
“Tôi đã tỏ tình thất bại với Ares. Sau đó tôi nói với bác tôi rằng sẽ không để ông ta thao túng mình nữa. Rồi ngay ngày hôm sau, gia tộc liền tuyên bố đoạn tuyệt với tôi và cắt hết mọi hỗ trợ.”
“Vậy còn học viện thì sao?”
“Tạm thời tôi vẫn có thể học cho đến hết năm nay, nên hiện tại tôi đang nhắm tới việc lấy học bổng.”
“……”
“Hiệu trưởng cũng bảo rằng nếu tôi chứng minh được năng lực của mình, ông ấy sẽ xem xét về chuyện đó.”
“Thế à?”
Tôi cứ ngỡ Hiệu trưởng sẽ cắt đứt mối quan hệ vì không muốn đắc tội với gia tộc của Hayun. Ban đầu tôi còn tưởng ông ta đang bị cái gì, nhưng sau này tôi mới biết gia tộc Hayun vốn có mối quan hệ thân thiết với gia tộc Laeros.
Mà giờ thì mối quan hệ đó đã rạn nứt hoàn toàn rồi, nên Hiệu trưởng mới mạnh miệng nói “Phải khiến cho lũ khốn đó hối hận mới được!” rồi giữ Hayun lại như một đòn trả đũa.
Nhớ lại nụ cười gian ác của ông ta lúc đó, tôi chỉ có thể thầm nghĩ rằng: Bản chất con người đúng là không dễ gì thay đổi nhỉ?
“Xong chuyện này thì chúng ta ghé lại quán rượu bữa trước ăn tối không?”
“Ý hay đó, lần trước có món tôi muốn ăn mà chưa gọi kịp nữa.”
Tôi cố gắng thay đổi bầu không khí, và Hayun cũng vui vẻ gật đầu đồng ý.
“Cho tớ tham gia với.”
Bỗng dưng, có một giọng nói của cô gái vang lên từ đằng sau. Cả tôi và Hayun liền giật mình mà quay đầu lại, thì thấy Rin đang mỉm cười nhìn chúng tôi.
“Hai người đang đi đâu vậy? Hẹn hò à?”
“K-Không, bọn tôi không phải kiểu đó đâu.”
“Ờ… Không phải như cậu nghĩ đâu.”
Hayun nhìn tôi với vẻ mặt khó xử, chắc là do ánh nhìn của Rin. Cũng dễ hiểu thôi, cô ấy luôn mang theo mình một khí chất kỳ lạ mà. Nhìn bên ngoài thì trông có vẻ thân thiện, nhưng đồng thời, nó lại khiến cho người ta có cảm giác như bị thứ gì đó đâm thẳng qua tim.
Tôi định hỏi tại sao Rin lại biết bọn tôi ở đâu mà đến được đây, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của cô ấy, không hiểu sao bản năng tôi lại mách bảo rằng không nên hỏi thì tốt hơn.
Thế là tôi mặc nhiên để cho Rin gia nhập chung luôn.
“Chúng ta sắp đi đánh nhau với bọn tội phạm nên có thể sẽ nguy hiểm lắm đấy.”
“Tội phạm á?”
“……Không sao đâu.”
Hayun tỏ ra lo lắng mà nhắc nhở Rin. Nhưng thực chất, với năng lực của Rin thì cô ấy dư sức bảo vệ được bản thân mà. Nếu có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra thì tôi sẽ bảo vệ cô ấy thôi, nên tôi cũng không nói gì thêm cả.
Lúc này, Rin đột nhiên tiến lại gần tôi, nghiêng người qua một bên mà nói nhỏ đủ để mình tôi nghe thấy.
“Tớ đã nói rồi mà? Rằng tớ hay cảm thấy khó chịu, tức giận, và đôi khi có những suy nghĩ không mấy tốt đẹp đó?”
Miệng thì đang mỉm cười, nhưng giọng nói thì lại khiến tôi lạnh sống lưng. Cô ấy nhéo nhẹ bên hông tôi, rồi liếc nhìn sang Hayun với ánh mắt cười như không cười mà hỏi.
“Hay chẳng lẽ… là con nhỏ đó à?”
Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi gật đầu, nên liền vội lắc đầu lia lịa.
“Vậy à……”
Rin khẽ nhấp môi, cảm thấy tiếc nuối điều gì đó. Sau đó cô chậm rãi lùi lại để giữ khoảng cách, nhưng bầu không khí thì vẫn cứ lạnh như băng giá.


8 Bình luận