Chương 61: Nữ chính coi trọng bối cảnh? 2 ~Góc nhìn Mimilia~
Tên tôi là Mimilia Bordol.
Ở kiếp trước, tôi đã trải qua đủ chuyện rồi chết, nhưng may mắn thay, tôi được chuyển sinh thành nữ chính trong bộ tiểu thuyết mà mình hằng ngưỡng mộ.
Để có được cái kết hạnh phúc, ngay từ khi nhập học vào học viện, tôi đã luôn bước đi đúng theo cốt truyện. Cảnh gặp gỡ với Ediardo... Ừm, hơi kỳ kỳ chút nhưng nhìn chung vẫn theo đúng kế hoạch.
Ediardo tuy thường buông những lời tsundere rõ rệt, nhưng cuối cùng vẫn thật lòng yêu mến tôi.
Và rồi, cảnh gặp gỡ với nhân vật chính Hoàng tử Arnold, cảnh ấn tượng nhất, đã đại thành công.
Cô tiểu thư phản diện luôn coi thường tôi, một nữ nam tước xuất thân dân thường – Natalie Charlet.
Ban đầu, khi nghe tin Claris đã đính hôn với Ediardo, tôi cứ tưởng mọi chuyện sẽ lộn xộn lên, nhưng hóa ra thế giới này vẫn vận hành đúng theo kịch bản tiểu thuyết.
Nữ thần Jury dường như đã chuẩn bị sẵn cho tôi một kẻ ác nữ thay thế.
"Con nhỏ dân đen như ngươi sao lại có thể bước vào học viện này chứ!? Không thể tin nổi!!"
"Ngươi đến ma thuật còn chẳng dùng được tử tế. Lại còn chẳng theo kịp bài giảng. Sao lại không ở lớp C mà được ở lớp B cơ chứ?"
"Ta tự hỏi, ngươi đã quyến rũ được cặp vợ chồng nam tước Bordol lương thiện ấy như thế nào đây?"
Một ngày nọ, tôi bị Natalie cùng đám tay chân chặn lại ở chiếu nghỉ cầu thang và vây quanh bắt nạt.
Natalie siết chặt cổ tay tôi, đau đến nỗi tôi phải cắn môi nhịn.
Bình thường luôn có ai đó đến cứu, nhưng hôm ấy đúng lúc xung quanh chẳng có ai cả.
Chúng chắc hẳn đã canh lúc không ai nhìn thấy để ra tay. Công nhận cũng tốn công ghê... nhưng đau quá, nắm mạnh vừa thôi chứ!! Natalie, ngươi mạnh tay quá rồi đó!?
Ngay lúc ấy, có ai đó lao xuống từ cầu thang.
Natalie giật mình buông tay tôi ra theo phản xạ.
Người ấy chạy thẳng tới, đứng chắn trước tôi như muốn che chở.
"Các ngươi đang làm cái gì vậy hả!!"
"A, Arnold-sama"
Đó chính là cảnh tôi gặp Arnold.
Trong tiểu thuyết thì đáng lẽ bối cảnh là vườn sau trường, nhưng thôi, địa điểm cũng không quan trọng lắm.
Điều quan trọng là lời thoại của Arnold y hệt trong truyện, làm tôi cảm động vô cùng!
Mặc dù ác nữ không phải Claris Charlet mà là Natalie Charlet, nhưng miễn là nội dung chính đi đúng hướng thì tôi chẳng ngại gì hết.
Điều quan trọng nhất là cảnh Arnold ra tay cứu tôi khi tôi bị bắt nạt.
Nhìn bộ mặt bối rối của Natalie và đám tùy tùng, buồn cười chết mất.
Bọn chúng lúc trước đúng là siêu phiền phức, giờ thì đúng là đáng đời!
"Ch-chúng tôi chỉ đang nhắc nhở con nhỏ này rằng nó không xứng đáng có mặt ở nơi như thế này thôi!!"
Trước lời bào chữa của Natalie, Arnold nhăn mặt đầy khó chịu.
Anh ấy cực kỳ ghét sự phân biệt đối xử dựa trên thân phận. Điều này đúng y như trong tiểu thuyết.
"Người được nhập học vào học viện này, bất kể xuất thân thế nào, đều được phép học hành ở đây. Cô ấy đã nhập học chính thức đúng không? Nếu vậy thì các ngươi không có lý do gì để trách móc cả."
"Nh-nhưng..."
"Ta ghét những kẻ hợp sức bắt nạt một người yếu thế."
"...!?"
Biểu cảm tuyệt vọng trên mặt Natalie lúc ấy đúng là không thể quên nổi.
Tôi suýt nữa thì ôm bụng cười lăn lộn, may mà còn nhịn được.
Miệng tôi cũng suýt cong lên thành nụ cười rồi đấy.
Chê bai một thánh nữ như tôi, thì bị Arnold ghét cũng là lẽ đương nhiên thôi.
"Cô có bị thương không? Cô gái?"
"T-tôi không sao..."
Dù trả lời như vậy, nhưng tôi vẫn khéo léo áp bàn tay phải bị siết đau lên ngực để Arnold dễ dàng thấy.
Arnold lập tức chú ý đến vết bầm trên cổ tay tôi và dắt tôi tới phòng y tế.
"X-xin chờ đã!! Arnold-sama!! Ngài không cần phải quan tâm tới một đứa dân đen hèn hạ như vậy!!"
"Kẻ hèn hạ là tâm hồn của ngươi đấy."
Trước lời gắt gỏng của Natalie, Arnold lạnh lùng buông lời đáp trả.
Còn Natalie thì tiếp tục chịu đả kích, khiến tôi muốn phá lên cười ngay tại chỗ.
Càng hạ thấp tôi, thiện cảm của Arnold dành cho Natalie lại càng tụt thảm hại.
Ác nữ đúng là tự chuốc lấy quả báo!
Chỗ Natalie siết chặt để lại vết bầm rõ rệt, nhưng khi đến phòng y tế thì thầy cô lại không có mặt.
"Chữa trị bằng phép của ta có thể không hoàn hảo, nhưng..."
"Thần không thể để hoàng tử làm việc ấy được."
Nói vậy, nhưng tôi vẫn âm thầm xắn tay áo, để lộ cổ tay ra trước mặt Arnold.
Ở cổ tay bị Natalie bóp đến bầm tím ấy, còn có vết bớt hình bông hồng đỏ bẩm sinh.
"...!?"
Đúng như dự đoán, vừa nhìn thấy vết bớt hình hồng đỏ, Arnold đã xúc động đến nắm lấy cả hai tay tôi, thì thầm.
"Chính em mới là định mệnh đời ta...!!"
Lời thoại cũng giống hệt trong tiểu thuyết.
Được hoàng tử mà mình luôn mơ ước ôm vào lòng, tôi ngập tràn trong hạnh phúc.
Được gặp gỡ lý tưởng với nhân vật chủ chốt thế này, tôi thỏa mãn lắm rồi.
Từ đó, cuộc sống học viện của tôi đúng nghĩa như trải thảm hoa hồng.
Ngoài giờ học, tôi gần như lúc nào cũng ở bên Arnold.
Nhưng――
"Điện hạ quá ưu ái đứa con gái dân đen đó."
"Con nhỏ đó rốt cuộc là cái gì vậy chứ."
"So với con gái một gia đình bá tước như tôi, chẳng phải tốt hơn sao?"
Trong số bạn học cùng lớp Arnold, cũng như các nữ sinh theo đuổi anh ấy, có không ít người không ưa sự hiện diện của tôi.
Chủ yếu là nữ sinh, dĩ nhiên. Vì đâu chỉ Natalie, những người thèm khát Arnold cũng không hề ít.
Ngoài ra còn có bộ tứ hộ vệ cho Arnold nữa.
Tôi biết họ là những đồng đội cực kỳ quan trọng, từng lập nhiều chiến công trong tiểu thuyết, nhưng lúc tôi đang hẹn hò thì mong họ biết ý tránh đi một chút.
Vì vậy, tôi đã nhõng nhẽo với Arnold, nhờ anh ấy cho bộ tứ hộ vệ và đám tùy tùng đi xa chỗ khác. Khi tôi thỏ thẻ rằng mình muốn có thời gian chỉ riêng hai đứa, anh ấy đã đồng ý ngay lập tức.
Ufufufu, cái vẻ mặt của Natalie lúc nhìn thấy tôi vui vẻ trò chuyện với Arnold ấy.
Chỉ cần nhìn cũng biết cô ta đang phát điên vì ghen tuông.
Giờ thì cứ việc tha hồ bắt nạt tôi đi. Vì số phận đang chờ đợi cô chính là một bad ending thảm khốc!
Thật sự là cảm giác sướng không tả nổi!!
Nửa tháng sau đó, tôi được mời vào hội học sinh.
Việc một học sinh lớp B gia nhập hội học sinh là chuyện hiếm thấy, nhưng nghe nói chính Claris Charlet đã tiến cử tôi.
Lúc đầu tôi cứ tưởng mình nghe nhầm, nhưng ngẫm kỹ thì Claris và Natalie vốn là chị em khác mẹ, lại đồn rằng quan hệ hai người cực kỳ tồi tệ.
Có khi nào, để chọc tức cô em gái, Claris đã cố ý tiến cử tôi không nhỉ?
Ôi trời ơi, Claris ở thế giới này đúng là một người (rất đúng ý tôi)!!
Vậy là đúng như cốt truyện trong tiểu thuyết, tôi bắt đầu làm việc bên cạnh Arnold trong hội học sinh (dù thực chất chỉ là uống trà cùng Điện hạ Arnold trong phòng hội học sinh thôi), và mối quan hệ giữa hai đứa tôi ngày càng sâu đậm hơn.
Dĩ nhiên, Natalie liên tục tìm cách quấy phá tôi.
Nào là nói xấu sau lưng, giấu tập vở, giáo trình của tôi, vẽ bậy lên bàn học...
Nhưng tôi chẳng hề hấn gì cả!
Vì tất cả đều nằm trong dự tính của tôi rồi, và hơn nữa trong lớp cũng có mấy bạn nam sẵn sàng đứng về phía tôi.
Càng bị bắt nạt, Arnold lại càng nâng niu tôi hơn.
"Ngày sinh nhật tới đây của ta sẽ tổ chức một buổi vũ hội."
"Ể... nhưng chẳng phải vũ hội đó chỉ dành cho quý tộc được chọn thôi sao?"
"Em là người được ta lựa chọn. Nên cứ ngẩng cao đầu mà tham dự đi."
"Như-nhưng còn vị hôn thê của ngài thì sao..."
"Hôn thê? Ta đâu có vị hôn thê nào đâu?"
A... chết rồi.
Trong tiểu thuyết thì Claris là vị hôn thê của Arnold, nhưng ở thế giới này, Claris lại đính hôn với Ediardo rồi.
Tôi lỡ miệng thốt ra lời thoại đúng theo tiểu thuyết mất tiêu.
Hmm, không có vị hôn thê thì cảm giác bớt phần kịch tính thật.
Nhưng mà, cuối cùng thì sự kiện vũ hội mà tôi hằng mong đợi cũng sắp tới rồi! Tôi đã chờ ngày này từ rất lâu!
Tại buổi vũ hội ấy, Arnold sẽ tuyên bố rằng tôi chính là thánh nữ, là người anh ấy chọn để kết hôn trong tương lai.
Nghĩ tới thôi mà tim đập thình thịch vì quá háo hức!!


0 Bình luận