My Reincarnation as the V...
Akisaki Yoko Takusu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần vũ hội

Chương 54: Vị hoàng tử phản diện đi dự vũ hội

1 Bình luận - Độ dài: 2,103 từ - Cập nhật:

Chương 54: Vị hoàng tử phản diện đi dự vũ hội ~ Góc nhìn của Ediardo~

Sảnh Pha Lê (Crystal Hall).

Nơi được cho là căn phòng đẹp nhất trong lâu đài hoàng gia chính là "Sảnh Pha Lê" – Crystal Hall.

Ở giữa căn phòng rộng lớn là một tinh thể pha lê tự nhiên khổng lồ có độ tinh khiết cao.

Chiếc đèn chùm khổng lồ trang trí trên trần nhà cũng làm bằng pha lê lấp lánh bảy sắc cầu vồng.

Cả những cây cột nâng đỡ hoàng cung cũng được làm từ pha lê, với các họa tiết điêu khắc hình nữ thần, tiên và hoa.

Khách mời được mời đến đang lần lượt tụ họp trong hội trường.

Tôi bước vào hội trường cùng cận thần Curtis và vệ sĩ mà tôi chỉ định – Wist.

"Ô, từ trước đến nay chưa từng tham gia vũ hội này vậy mà... Thật sự Ediardo-sama nay lại đến sao?"

"À, nghe nói dù không thể tin nổi nhưng vì vị hôn thê tiểu thư Claris đến, nên ngài ấy cũng bảo sẽ tham dự."

"Điện hạ hình như si mê vị hôn thê của mình lắm thì phải."

Những tiếng thì thầm trò chuyện vô tình lọt vào tai tôi, mà cũng đúng, những lời đồn đó đại khái là chính xác.

Việc tôi say mê Claris là sự thật. Và cũng có thể nói rằng việc tôi đến đây để nghiền nát mấy con ruồi nhặng bâu quanh nàng cũng không sai.

"Nhìn kìa, là Ediardo-sama đó."

"Trời ơi, thật đẹp trai, trông giống hệt Hoàng hậu."

"Nghe nói dạo này ngài ấy học hành và rèn luyện ma thuật rất chăm chỉ."

"Cảm giác gương mặt cũng khác hẳn so với trước đây nhỉ."

"Nghe nói là vì được học cùng Claris-sama, vị hôn thê của mình, nên mới thay đổi như vậy đấy. Có lẽ vì người đã học cách nỗ lực vì người con gái mình yêu."

"Claris-sama có thể sẽ trở thành người vợ lý tưởng đấy nhỉ."

Chắc họ nghĩ đang thì thầm nhưng nghe rõ mồn một đấy các tiểu thư ạ.

Thực ra là do tôi nhớ lại những ký ức tiền kiếp nên nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục như thế này thì sẽ không ổn, nên bắt đầu học hành nghiêm túc. Mà thôi, lời đồn làm tăng ấn tượng tốt về Claris thì cứ để vậy cũng được.

Tôi ngồi vào hàng ghế của hoàng tộc, đặt cạnh ngai vàng nơi quốc vương và thứ phi ngồi. Bình thường, ngai vàng là chỗ dành cho Hoàng hậu, nhưng vì hôm nay là tiệc mừng sinh nhật của nhị hoàng tử nên thân mẫu, tức thứ phi, được phép ngồi đó.

Curtis đứng phía sau tôi, cứ liếc sang Wist với vẻ mặt không mấy vui vẻ.

Có lẽ do hắn thấy không hài lòng khi một hiệp sĩ có địa vị thấp hơn mình lại được đứng ngang hàng để hộ vệ cho tôi.

Bất chợt tôi cảm nhận được ánh nhìn, liếc về phía trước thì thấy Teles đang ngồi trên ngai vàng, dán chặt ánh mắt vào mình.

Không phải kiểu nhìn chằm chằm để đe dọa mà là kiểu quan sát kỹ lưỡng như muốn bóc trần tôi ấy.

Còn có ánh nhìn sắc bén từ đám quý tộc ủng hộ Arnold, cùng những lời gièm pha rõ ràng cố tình nói to để tôi nghe thấy.

Chính vì ghét điều đó mà từ trước đến giờ tôi không tham gia tiệc mừng sinh nhật Arnold.

Nhưng lần này Claris được mời riêng, nên chuyện lại khác.

"Nghe nói nhờ có tiểu thư Claris mà kết quả học tập có tiến bộ chút đấy, nhưng so với Arnold-sama thì còn xa lắm."

"Arnold-sama là thiên tài hiếm có thời nay mà."

"Đến đây chỉ để đuổi theo vị hôn thê, chẳng thấy xấu hổ gì à?"

Mấy tên quý tộc thân cận của Teles rõ ràng đang cố đẩy tôi ra khỏi đây, cố tình nói xấu ngay trước mặt để tôi nghe thấy.

Nếu là tôi trước khi nhớ lại ký ức, chắc đã cắn môi, rồi lủi thủi rời khỏi hội trường.

Sau đó còn đi méc phụ vương yêu cầu trừng trị lũ đó… mà tất nhiên là bị Teles chặn trước rồi nên chẳng bao giờ được chấp nhận.

Thực ra tôi định đợi Claris đến lâu đài rồi cùng cô ấy bước vào hội trường, nhưng Curtis cứ thúc tôi đến gấp. Lúc đó tôi thấy kỳ lạ nhưng vẫn làm theo.

Có lẽ hắn muốn để tôi hứng toàn bộ đòn công kích từ đám quý tộc, rồi bị đẩy ra khỏi đây trước khi Claris đến.

—Mà dù vậy thì các ngươi cũng không đạt được ý đồ của mình đâu.

"Sao tên này còn ở đây nhỉ?"

Một tên quý tộc nào đó không chịu được sự im lặng của tôi, bực tức lầm bầm đủ to để tôi nghe.

Wist thì thầm cực nhỏ, đến mức Curtis không nghe được.

"Ngài muốn tôi lặng lẽ xử lý tên đó sau không?"

"Cứ kệ hắn. Loại đó còn nhiều lắm."

Curtis thấy tôi thì thầm với Wist thì lại tỏ ra không vui, mặt nhăn nhó khó chịu.

Đúng lúc đó, cả hội trường xôn xao.

Arnold Hardin và nữ chính Mimilia Bordol cùng khoác tay xuất hiện.

Hai người tình tứ khoác tay nhau tiến vào. Khi đến trước mặt tôi, Mimilia còn nhìn tôi với ánh mắt đắc ý.

Phải rồi, theo tiểu thuyết thì trong buổi tiệc, Ediardo ghen tị với cặp đôi ấy, và lần đầu tiên nhận ra họ là người yêu.

—À, xin lỗi, tôi hoàn toàn không hứng thú với hai người nên cứ tự nhiên mà yêu nhau.

Tôi giữ vẻ mặt lạnh nhạt, còn Mimilia lại cười khúc khích, nói nhỏ.

"Ufufu~ Giả vờ bình tĩnh cơ à~"

Không phải giả vờ đâu, tôi thật sự chẳng bận tâm đó.

Arnold mỉm cười hồn nhiên nhìn tôi.

"Không ngờ anh lại đến dự dạ hội này."

"Trước giờ không đến được, xin lỗi nhé."

"Ể…! À, không, không sao đâu ạ!"

Arnold dường như không ngờ tôi lại xin lỗi, nên tỏ ra lúng túng.

Mimilia cũng đang nhìn tôi chăm chú.

Xét về hành vi của tôi trước khi hồi tưởng ký ức thì cũng dễ hiểu thôi. Có lẽ từ khi sinh ra đến giờ, tôi chưa từng xin lỗi ai cả.

Suy cho cùng, người đang trước mặt tôi là người có thể trở thành vị vua ở tương lai.

Nên dù không phải thật lòng, nhưng nếu cần thiết thì tôi vẫn có thể nói lời xin lỗi. Dù sao, cái phiên bản "tôi trước khi nhớ lại" nhìn lại cũng thật ngán ngẩm.

Sau đó, tôi thử hỏi Arnold.

"Arnold, tiểu thư bên cạnh em là ai vậy?"

"Bây giờ chưa thể nói rõ được, nhưng hãy nghĩ rằng cô ấy là người duy nhất đối với em đi."

"Vậy à. Vậy thì đáng mừng rồi. Hãy luôn yêu cô ấy một cách chân thành nhé."

"Tất nhiên rồi!!"

Arnold gật đầu mạnh mẽ.

…Ờ, trả lời thì mạnh miệng thật đấy. Cơ mà mới hôm trước còn nhìn Claris bằng ánh mắt say mê mà.

Tôi trong lòng thấy hơi chán nhưng vì hai người họ đang có thời gian vui vẻ bên nhau nên cũng không định phá ngang.

Mimilia nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên và lẩm bẩm rất nhỏ.

"… Có cảm giác như khác hẳn…"

Khác cái gì cơ chứ?

Tôi thật sự không hiểu nổi. Đúng là khó mà hiểu nổi sinh vật ngoài hành tinh.

"Cái gì chứ… ngài là Ediardo thật sao?"

"Mimilia Bordol. Ta đã nói rồi, trước mặt hoàng tộc thì hãy gọi là ‘Điện hạ’ đi."

"Eeeeh!? Arnold thì cho phép rồi còn gì. Ngài đúng là đồ có tính cách tồi tệ mà!"

Này này, gọi trống không lại còn nói chuyện trống không nữa chứ. Đã thế còn thoải mái nói ra mấy lời có thể bị buộc tội bất kính.

Không lẽ vì trở thành người yêu của Arnold mà cô ta nghĩ mình cũng là hoàng tộc luôn rồi sao?

"Mimilia vẫn chưa quen với xã hội quý tộc mà, anh trai."

"…………"

Ngọt ngào quá nhỉ…!! Ngươi đúng là ngọt như đường với người yêu nhỉ.

Đã dắt ra xã hội thượng lưu thì mau tập cho cô ta quen đi. Đến cả chuyện giáo dục người yêu cũng không làm được à!?

…Tôi muốn nổi giận lắm đấy, nhưng đây là nơi giao tiếp xã giao nên tôi đành nhịn vậy.

Xung quanh hầu hết là quý tộc phe Arnold, nên dù nói điều đúng đắn thì kiểu gì cũng bị đẩy thành kẻ xấu thôi.

Arnold thì ghét Claris hay mè nheo, đến mức còn lén trốn buổi tiệc trà, vậy mà cô gái cậu ta tự tay chọn lấy cũng là người thích làm nũng kia mà.

May hay rủi thì Arnold vẫn chưa nhận ra điều đó.

"Mà vị hôn thê của anh, tiểu thư Claris Charlet, không đi cùng sao ạ?"

"Hiện tại cô ấy đang ở phủ công tước Kronom. Cô ấy sẽ đến đây cùng với các bạn, khi nào đến ta sẽ ra đón."

Thực ra tôi rất muốn tự mình đến đón Claris, nhưng bị công tước Kronom ngăn lại.

Nếu trong ngày vũ hội lại có tin đồn "cỗ xe ngựa chở thái tử chạy đến nhà công tước Kronom", thì sẽ phiền phức lắm. Rồi người ta lại hiểu lầm rằng tôi bỏ mặc vị hôn thê để đi đón Daisy.

Dù tôi có giải thích rằng Claris và Sonia cũng đang ở đó, thì một khi tin đồn đã lan ra, để dập tắt cũng mất thời gian.

Vậy nên việc hộ tống Claris được quyết định là "chờ cô ấy đến cung điện rồi hãy đón".

Arnold tỏ vẻ thất vọng thấy rõ.

"V-vậy sao ạ… Không phải là hai người cãi nhau chứ?"

"……"

Ngươi mong chờ điều gì vậy hả, Arnold?

Ngươi có tính cách cũng không tốt lắm nhỉ? Hay là vẫn còn đang để mắt tới Claris đấy à?

Dù người yêu đang ngay bên cạnh?

Mà, đối với hoàng tộc thì có một hay hai người tình cũng là chuyện thường. Phụ vương – tức quốc vương – cũng từng có ba vị thứ phi.

Tôi dùng "từng" là vì hiện giờ chỉ còn vị thứ hai.

Thứ phi thứ nhất và thứ ba đều đã mất vì bệnh.

…Ít ra thì, đó là lý do công khai. Thực ra nghe nói cả hai đều bị đầu độc. Hung thủ thật sự vẫn chưa rõ, nhưng kẻ đứng sau thì tôi đoán ra được rồi.

Tôi liếc nhìn về phía Teles.

Vị thứ phi thứ hai đầy tinh tế và giỏi xã giao kia vẫn đang vui vẻ tiếp chuyện với một cặp vợ chồng quý tộc, những người thuộc phe bà ta. Dù sao thì Arnold chắc cũng không thấy có lỗi gì về chuyện "bắt cá hai tay".

Khác với tôi, người mang ký ức kiếp trước, nên tiêu chuẩn đạo đức có lẽ cũng khác biệt.

Mà ở kiếp trước, nước Nhật cũng có khối kẻ lăng nhăng đấy thôi.

"Vậy thì, anh trai, bọn em xin phép. Mong anh cứ thoải mái tận hưởng bữa tiệc."

"Ừ."

Những quý tộc xung quanh nhìn chúng tôi đầy ngạc nhiên.

Ừ thì, cảnh tôi và Arnold trò chuyện hòa thuận có lẽ là điều không thể xảy ra trong giới thượng lưu.

Tôi cảm thấy có ánh mắt nhìn chăm chăm nên quay về phía ngai vàng và thấy Teles đang cau có khó chịu.

Chắc bà ta rất ghét việc tôi xuất hiện tại đây… hoặc cũng có thể là không hài lòng chuyện tôi trò chuyện với Arnold.

Nếu bà ta có ý định sớm muộn gì cũng trừ khử tôi, thì việc tôi thân thiết với Arnold chắc chắn khiến bà ta khó chịu.

Lại cảm thấy một ánh nhìn gay gắt sau lưng, tôi liền quay lại.

…Này, Curtis. Đừng nhìn ta với ánh mắt ghen tị như thế chứ. Bọn ta chỉ là anh em nói chuyện với nhau một cách bình thường thôi.

Đến mức đó thì thôi quay về làm cận thần của Arnold đi. Đúng là phiền phức thật đấy.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

TRANS
AI MASTER
Khó cứu
Xem thêm