Ác nữ 800 tuổi nhập vào m...
Yui Regina Toyota Soeri
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 4: Đánh bại kẻ xấu ở đại hội thể thao

Chương 25: Ác nữ, tham dự lễ khai mạc.

1 Bình luận - Độ dài: 1,162 từ - Cập nhật:

Khi cúi mắt nhìn theo tiếng động “cạch” vừa vang lên, tôi thấy chậu cây vừa rơi xuống đang lăn tròn trên mặt đất. Có lẽ nếu không được cứu, nó đã đập thẳng vào đầu tôi mất rồi. Dù nghĩ vậy, tôi vẫn mỉm cười với người vừa cứu mình.

- Chào cậu, Eivind. Đến thật đúng lúc đấy!

- Cái ‘đúng lúc’ đó chắc không phải vì tôi vừa cứu cô đâu nhỉ!? 

Cậu ta thở dài, nhưng đúng là tôi đang tìm cậu ấy. Tuy nhiên, vừa định mở miệng cảm ơn thì… có điều gì đó làm tôi băn khoăn. Cái ban công nơi chậu cây rơi xuống—là chỗ có nhiều cây xanh um tùm ấy à? Tầng ba sao? Mà rơi từ tầng ba xuống lại không vỡ thì… thật kỳ lạ.

- Cho tôi mượn chút nha!

- Hả!?

Tôi ôm lấy Eivind, rút pháp lực từ người cậu ấy, rồi dùng lượng pháp lực đó lập tức dựng lên một lớp kết giới vững chắc bao quanh cả hai.

…Vừa kịp lúc.

Ngay sau đó, chậu cây phát nổ dữ dội. Mảnh vỡ văng tứ phía, ngọn lửa đỏ rực bao phủ lấy chúng tôi. Dĩ nhiên là không có cảm giác nóng, nhưng—

- …Xin lỗi. Lần này tôi nợ cô một mạng. 

- Người được cứu ban đầu là tôi mà, nên không sao. Nhưng mà… cú nổ này chẳng đùa được đâu. 

Nếu kết giới không kịp dựng lên, chúng tôi chắc chắn đã bị thiêu sống rồi.

Thật ra Eivind đang trông có vẻ bực bội, chính tôi nếu không để ý tới chuyện “chậu cây không vỡ” thì cũng chẳng phát hiện ra dấu vết pháp lực. Cả khả năng ngụy trang của nó cũng quá mức tinh vi—rõ ràng đây là một loại bom pháp lực cực kỳ cao cấp. Sau khi thuốc súng tan hết, nó chỉ còn là một mớ rác vụn, nhưng...

- Cả hai em có sao không!?

Dĩ nhiên, với một vụ nổ lớn như vậy, các thầy cô giáo hốt hoảng chạy đến. May thay, không có học sinh nào khác bị cuốn vào. Vậy thì việc xử lý tiếp theo cứ giao cho giáo viên—tôi đã sẵn sàng giả vờ đẩy hết công lao cho thiên tài pháp sư Eivind Dahl, thì…

Ngay lúc ấy, Eivind nhẹ nhàng rời khỏi tôi và không nói một lời, bật nhảy mạnh lên. Tất nhiên là bằng thuật pháp rồi, nhưng—nơi cậu ấy đáp xuống chính là tầng ba, nơi có thể đã làm rơi chậu cây nổ kia.

Chắc là đuổi theo thủ phạm nhỉ? Nếu tiện thì cho tôi đi cùng luôn chứ.

Vì đối phó với thầy cô thì phiền quá đi.

- Cecily Travasta, chuyện gì đã xảy ra vậy!?

- À dạ, cái đó thì…

Dĩ nhiên tôi không thể giấu nhẹm vụ việc có thể khiến các học sinh khác bị nguy hiểm.

Nhưng nếu mọi chuyện ầm ĩ quá, đại hội thể thao có nguy cơ bị hủy mất.

Giữa hai lựa chọn như thế, tôi đành khéo léo chắp nối lời lẽ sao cho thuận lợi nhất với bản thân mình.

- Chúng tôi xin tuyên thệ—

Bằng tất cả nỗ lực, lễ khai mạc đại hội thể thao cuối cùng đã diễn ra suôn sẻ.

Trước bục lễ ở sân vận động, vận động viên đại diện đang căng thẳng tuyên thệ sẽ cống hiến hết mình trước sự hiện diện của khách mời đặc biệt, Đức vua. 

- Thì ra đây là nhà vua hiện tại...

Tôi ngẩng nhìn người đàn ông đang đứng oai nghiêm trên lễ đài từ phía xa.

Có lẽ vì chiếc áo choàng lộng lẫy, ông ta trông khá vạm vỡ. Chắc khoảng ngoài ba mươi tuổi. Mái tóc vàng rực rỡ bắt mắt, đôi mắt xanh như đại dương. Quả là một ông chú trung niên đẹp trai...hay là anh chú ta? Phong thái tự tin và đĩnh đạc đó, giống hệt mối tình xưa cách đây tám trăm năm của tôi. 

- Biết là gen di truyền, mà giống quá thể đáng rồi. 

[Nora, cô ổn chứ?]

Người bạn cùng thân thể dịu dàng lên tiếng lo lắng, nhưng tôi không trả lời thẳng.

- Cecily, cô biết được bao nhiêu về “ác nữ ngàn năm” Nora Noz?

[Ừm thì…]

Những bài phát biểu của người quyền cao chức trọng lúc nào cũng dài và buồn ngủ.

Thế nên để tận dụng thời gian, tôi bắt đầu hỏi Cecily.

Cô ấy kể lại rằng, ác nữ bị thái tử thời đó—hay minh vương Hiel von Nowen—vạch trần tội ác, nên đã nổi cơn thịnh nộ và mưu sát thái tử. Nhưng nhờ thánh nữ ra tay cứu giúp, thái tử thoát nạn, còn ác nữ bị xử phạt bằng hình phạt nặng nhất lúc bấy giờ: Phong ấn vĩnh viễn. 

- Vậy người ta có kể lại cả những gì ác nữ đã làm không? 

[Cô ta đã thành công trong việc nghiên cứu lây lan một loại chướng khí, mang đến mọi loại tai họa cho thế gian này.]

- Vậy mà cô không thấy sợ tôi sao?

Khi tôi hỏi như thế, thì trên bục lễ, đức vua càng phát biểu hùng hồn hơn:

- Vị tổ tiên vĩ đại của chúng ta, Minh vương Hiel von Nowen, đã ngăn chặn thứ khí độc mà ác nữ khi xưa điều khiển, và cả chính ả ta cũng bị giam giữ trong lồng giam vĩnh cửu. Chúng ta lấy làm tự hào vì đã kế thừa tri thức và dũng khí của ngài, ta mong mọi người ở đây đều sẽ thi đấu một cách quang minh chính đại, đem tài trí và sức mạnh ra tranh tài. Chính ta sẽ chứng kiến mọi dũng khí ấy!

Giữa tiếng hò reo náo nhiệt của học sinh, chỉ mình Cecily là cười khúc khích.

[Tất nhiên là sợ chứ—chỉ cho cô mượn thân thể nửa ngày thôi mà cuộc đời tôi đã bị xáo trộn hết cả rồi còn gì.]

- Thế à… 

Tức là, với cô ấy, những chuyện trong quá khứ còn chẳng hãi bằng hành động hiện tại của tôi.

Chỉ vậy thôi, mà tim tôi lại thấy ấm áp đến mức muốn bật khóc.

Ngay lúc ấy, tôi cảm thấy ai đó chọc chọc vào vai mình. Không biết từ khi nào, Eivind Dahl đã quay trở lại và thì thầm vào tai tôi:

- Chưa bắt được thủ phạm, nhưng tôi thấy bóng lưng hắn khi bỏ chạy rồi. Là vị hôn phu của cô đấy. Cô tính sao đây?

Thật ra nghe tin này cũng không làm tôi bất ngờ mấy.

Vì trong khoảnh khắc đức vua đang mỉm cười đáp lại tiếng hoan hô, tôi đã thấy rõ—ông ta mở to mắt, nhìn thẳng về phía tôi với vẻ sửng sốt.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận