Ác nữ 800 tuổi nhập vào m...
Yui Regina Toyota Soeri
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 4: Đánh bại kẻ xấu ở đại hội thể thao

Chương 21: Ác nữ quyết có 100 người bạn

0 Bình luận - Độ dài: 1,261 từ - Cập nhật:

Đại hội thể thao… thật ra tôi cũng có một chút kỷ niệm dễ chịu với nó.

Tất nhiên, tôi chưa từng phải tham gia thay cho chị gái mình, Neria. Nhưng… tôi đã bị bắt làm bento cho chị ấy. Con gái nhà hầu tước mà còn biết nấu ăn—có vẻ chị tôi muốn dùng hình ảnh đảm đang để ghi điểm thì phải.

Vì thế, nguyên liệu và chi phí đều do Neria chuẩn bị, nhờ đó tôi có thể làm được những món khá thịnh soạn. Quá trình nấu nướng cũng rất vui, hơn nữa phần dư chị bảo tôi cứ tự xử lý, nên tôi cũng có một phần bento ngon lành để ăn trưa.

Dĩ nhiên, không như những người khác, tôi chẳng có ai ăn cùng cả.

Nhưng mà, cơm ngon thật đấy!

Chỉ cần như thế cũng đủ khiến tôi thấy khá hơn, đúng là tôi dễ dãi thật nhỉ.

Chuyện xảy ra khi tôi đang ngồi ăn lặng lẽ phía sau dãy nhà học, khuất tầm nhìn người khác.

- Trông ngon đấy nhỉ, hộp cơm của cô ấy.

Wa—tại sao người siêu cấp mà tôi không dám gọi cả tên lại bắt chuyện với tôi vậy— Đại pháp sư tương lai, Eivind Dahl!?

Hơn nữa, không rõ cậu ta xuất hiện từ đâu… Tôi thầm nghĩ, chắc cậu ấy thấy thương hại một đứa cô đơn như tôi chăng? Vừa nghĩ tôi vừa hoảng hốt đảo mắt quanh quẩn. Nếu bị Neria phát hiện đang nói chuyện với cậu ta, chắc tiêu mất!

Sau khi xác nhận rằng không có bóng dáng chị tôi đâu, tôi vẫn không biết nên xử lý tình huống này ra sao.

- Nhưng hình như tôi từng thấy hộp cơm này rồi thì phải. Cô làm cho chị gái à? 

Ugh… tôi ghét quá đi thôi. Người thông minh làm tôi thấy sợ lắm…

Tất nhiên, tôi không thể gật đầu xác nhận câu hỏi kia.

-...Là chị tôi làm cho tôi đấy ạ...

- Hừm. Mà thôi, cũng không có gì quan trọng.

Vậy thì đừng hỏi chứ!? – Dĩ nhiên tôi chẳng thể buông lời phàn nàn.

Thế rồi cậu ta thản nhiên bóc miếng trứng cuộn trong hộp cơm của tôi và cho vào miệng nhai ngon lành.

Gì… gì thế!?

Cậu ta liếm ngón tay với vẻ hài lòng.

- Ừm, ngọt và ngon đấy. Cảm ơn nhé.

- À, ừm….

- Chị cô cứ bắt tôi ăn cơm hoài ấy. Tôi nghĩ nếu đã ăn thì nên nói cảm nhận với người đã nấu chứ nhỉ?

- À, cái đó… ừm…

- Nếu được thì, tôi nói chuyện với cô cho đến khi cô ăn xong nhé. Tôi rủ thêm một người tới được không? Cậu ta chẳng quen gì với những thứ mang không khí gia đình như này cả, chắc được ăn sẽ vui lắm.

Phiền quá đấy!!

Còn nữa, “chẳng quen với không khí gia đình” là sao nữa!? Định kéo thêm nhân vật siêu cấp nào đây!?

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, cậu ta chỉ bật cười khe khẽ.

- À, nếu cô không thích thì thôi vậy. Vậy thì, chúc cô thi đấu tốt buổi chiều nha.

Vẫy tay một cái, cậu ta lại biến mất không dấu vết.

Giữa sân sau đột nhiên trở nên yên tĩnh, tôi khẽ thở dài.

- Mình...thật sự không thích cậu ta.

Lúc đó, tôi đâu thể ngờ—rằng lễ hội thể thao năm sau, "ác nữ ngàn năm" sẽ mượn thân thể tôi và gây ra một trận náo loạn kinh thiên động địa.

- Hmm… Có cách gì hiệu quả không ta… 

- Lại nữa à? Cậu không định bỏ cuộc sao?

Giờ nghỉ trưa, tôi vừa ăn với Anita trong phòng ăn vừa ôm đầu nghĩ ngợi.

Nỗi trăn trở của tôi tất nhiên là—kế hoạch kết bạn với 100 người.

Trên thực tế, Hana Field, học sinh chuyển trường mới đây, dường như đã kết thêm nhiều bạn sau buổi diễn kịch. Vở kịch đó cũng nhận được phản hồi tốt từ cả lớp, nên giờ đây cô ấy đang ngồi trong phòng ăn cùng vài người bạn cùng lớp, rồi còn nở nụ cười nhẹ nhàng nữa. …Ghen tị quá.

Nếu một người chuyển trường đầy bí ẩn còn làm được, thì tớ cũng có thể! – tôi hào hứng nghĩ thế, nhưng Anita lại phụng phịu ra mặt.

- Tớ không thích đâu đấy. 

- Sao vậy?

- C-cậu thấy tớ là không đủ sao!?

Aaa, hôm nay bạn tôi cũng thật đáng yêu—nhưng dù vậy, khi thấy Anita đặt dao nĩa xuống bàn, tôi hoảng hốt vội vàng giải thích.

- Tớ không phải ý đó đâu!? Nhưng mà Anita cũng thấy đấy, nếu chỉ có hai đứa mãi thì cũng hơi buồn, đúng không?

- Không hề đâu… không có buồn gì hết…

Aaa, tớ có thể ôm cậu chưa? Dù tôi biết Anita không thích bị đụng chạm quá mức, nhưng mà… điểm đó cũng đáng yêu luôn đấy.

Về phần tôi, được ở bên Anita là quá đủ rồi. Nhờ có cậu ấy, mỗi ngày đều rất vui vẻ.

Nhưng mà—chỉ là một chút ích kỷ thôi—tôi muốn Anita là "bạn của tôi, Nora". Nhưng tôi cũng phải kết bạn với tư cách là "tôi, Cecily" nữa.

Nhưng chuyện là ác nữ chiếm thân xác này thì sao mà kể cho Anita nghe được...

Tôi không muốn để cô ấy dính vào một chuyện phi lý và bất thường thế này. Dù tôi đã lỡ để cho một người biết, nhưng người đó là ngoại lệ. Do cậu ta nhạy bén quá mức thôi.

Đang nhớ lại chuyện đó thì “cậu ta” bưng khay thức ăn đến gần.

- Các tiểu thư xinh đẹp, có thể cho bọn tôi ngồi cùng không? Dù sao cũng đang muốn có bạn mới mà nhỉ.

- Cậu có tật xấu là đi nghe lén chuyện người khác à.

- Lỗi là do hai người lúc nào cũng nói to quá thôi.

Nói vậy, nhưng khi chúng tôi nhích ghế và nhường chỗ cho họ, Eivind và bạn cậu ta—Mark, ngồi xuống bên cạnh tôi và Anita. Mark nói khẽ “Cảm ơn” rồi cũng cúi đầu chào tôi.

Mark là cậu học sinh hay đi cùng Eivind vào buổi sáng hoặc sau giờ học. Cậu ấy cũng là học sinh năm ba như chúng tôi, học lớp bên cạnh. Ngay từ khi mới nhập hồn, tôi đã để ý cậu ấy vì “pháp lực rất đẹp”.

May mắn là cậu ấy cũng tham gia Câu lạc bộ phân tích thuật pháp, nên gần đây tôi có cơ hội tiếp cận cậu ta.

…Dù thật ra cũng chỉ là nói vài câu lúc tranh luận thôi.

Trong giờ câu lạc bộ, tôi vẫn đang dùng danh nghĩa Cecily để đưa ra ý kiến, chứ cô ấy chưa trực tiếp tham gia tranh luận, nhưng dần dần sẽ thay đổi thôi.

Vốn dĩ Mark cũng ít nói, nên ngoài những lúc thảo luận, cậu ấy gần như không lên tiếng… nên người cậu ta hay trò chuyện vẫn là Eivind Dahl.

- Này, đã chọn môn thi đấu hết chưa?

- Môn thi gì cơ?

Tôi nghiêng đầu khó hiểu, Eivind vừa ăn mì spaghetti vừa nhún vai trả lời:

- Tháng sau là đại hội thể thao rồi còn gì. Hình như năm nào từ tuần sau cũng phải quyết định cả rồi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận