Arc 4: Đánh bại kẻ xấu ở đại hội thể thao
Chương 31: Cơn thịnh nộ của ác nữ
0 Bình luận - Độ dài: 1,234 từ - Cập nhật:
- Đang nói cái quái gì thế?
Tôi theo phản xạ đẩy mạnh hắn ta ra.
Vậy mà không hiểu vì sao, hắn ta chỉ nhìn tôi với ánh mắt ngây ngất.
- À… Quả nhiên là nàng, Nora.
Cho dù hiện tại hắn được ca tụng như “Minh Vương”, nhưng không đời nào một người sống cách đây tám trăm năm lại còn tồn tại.
Thế mà… hắn lại gọi tôi là “Nora”?
Và còn nói “ đã muốn gặp nàng biết bao”?
Buồn nôn thật. Nếu kẻ trước mắt tôi đây thật sự là vị hôn phu của tôi tám trăm năm trước—Hiel von Nowen—thì lại càng buồn nôn hơn gấp bội.
- Ngươi có biết mình đã làm gì không hả? Ngươi đã—
- À… Hồi đó ta thật sự quá ngu ngốc. Vì ganh tị với tài năng của nàng, vì bị mê hoặc bởi ả phụ nữ đã giúp ích cho ta… Mỗi khi tích lũy thêm thời gian, mỗi khi hiểu sâu thêm về ma pháp, ta lại chỉ càng căm ghét sự ngu xuẩn của chính mình. Xin nàng, vì kỳ tích nàng đã ở đây, hãy cho ta thêm cơ hội để xin lỗi. Ta nhận ra… suốt bao lâu nay, người duy nhất ta cần, chỉ có nàng.
…Tôi không hiểu gì cả.
Chuyện một người sống từ tám trăm năm trước vẫn còn tồn tại—tạm thời gác lại đã.
Kẻ đã đẩy tôi vào tội oan, rồi còn phong ấn tôi suốt tám trăm năm… Giờ định nói gì đây?
Người duy nhất ư?
Ngươi có biết ta đã đau khổ đến nhường nào không?
Ngươi có biết ta đã tủi nhục ra sao không?
Ngươi có biết ta đã tức tưởi đến mức nào không?
Ngươi có biết ta đã tuyệt vọng đến nhường nào không?
Mơ cũng đừng mơ nói được câu đó. Mà thôi, cứ chết đi cho rồi. Dù sao tôi cũng sắp chết nữa đây.
Tại sao… tại sao sau tám trăm năm, tôi lại phải nghe những lời vớ vẩn như vậy chứ?
Tức đến nỗi không thể thốt ra lời. Tôi không cần giọt nước mắt nào thay cho lời xin lỗi cả.
Thế mà Hiel, với khuôn mặt vẫn vương chút dáng dấp năm xưa, lại quỳ không chỉ một, mà cả hai đầu gối xuống, nắm lấy tay tôi.
- Ta xin lỗi. Thật sự… ta đã gây ra một tội lỗi không thể cứu vãn. Xin hãy cho ta cơ hội chuộc lỗi… Dù thời gian có dài đến đâu, ta cũng muốn bù đắp tất cả. Và xin nàng… hãy trở thành bạn đời của ta. Ta sẽ dâng cả thế gian này cho nàng.
- Thứ đó, tôi không cần.
Tình cảm tưởng chừng đã phai tàn từ lâu, giờ lại dâng trào.
Tôi vốn là một cô nhi, điều tôi ao ước nhất chỉ là một gia đình thật sự.
Tôi cô độc vì tài năng vượt trội, điều tôi cần chỉ là một người bạn thật lòng.
Dù đó có là hôn nhân chính trị đi nữa… Dù đối phương có là hoàng tộc… Nhưng hắn là người đã cùng tôi bước đi trên con đường ma pháp.
Dù địa vị có thay đổi, tôi từng mang chút hy vọng—rằng sẽ có lúc ta cãi nhau, có lúc cười vui, và cùng nhau bước tiếp…
Nhưng… tôi không ngu đến mức để bản thân bị giam cầm trong ảo tưởng nữa.
Tôi hất mạnh tay hắn ra.
- Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.
Không nhìn lại gương mặt kẻ năm xưa, tôi quay lưng bỏ đi.
Tại sao một người đàn ông từ tám trăm năm trước lại sống tới hiện tại?
Không, dù hắn mang dáng dấp xưa cũ, thì cũng không hoàn toàn là con người khi ấy.
Vậy thì lý do hắn còn tồn tại trong thế gian này… chẳng lẽ là giống tôi sao?
Tôi ngẩng lên—và bắt gặp ánh mắt của Eivind Dahl.
Tôi thấy rõ sự lo lắng hiện trên gương mặt cậu ấy. Việc cậu không nói lời nào—cũng phải thôi.
Dù sao cũng bị kéo vào cảnh tượng kinh hoàng kéo dài tám trăm năm thế kia, thì còn ai biết nên nói gì đâu.
Cậu ấy mới mười tám tuổi, nếu đủ từng trải để đưa ra lời khuyên trong tình huống này thì mới là chuyện đáng sợ.
Vì vậy, lần này là tôi chủ động mỉm cười với cậu ấy.
- Tôi vừa cho cậu xem một cảnh thật tệ nhỉ.
- ……Không đâu. Cô ngầu lắm.
- Vậy sao?
Ngay khi tôi che đi mí mắt nặng trĩu của mình —
- Chà, ra Nora thích tên đó à?
Giọng nam cất lên từ sau lưng, tôi không giấu được sự ngạc nhiên.
Một tràng cười khàn khàn chói tay, nghe như là tiếng hú, và tôi không thể không quay lại.
Hắn—không hiểu sao—đang nở nụ cười đầy đắc ý.
- Nếu nàng thích cơ thể đó đến vậy, yên tâm đi. Nó sắp thuộc về ta rồi!
- Câm mồm lại cho ta!!
Cùng lúc tôi gào lên, tôi cũng giải phóng pháp lực.
Ma pháp chưa kịp thi triển thành hình, tất nhiên chẳng có trật tự gì. Nhưng nó đủ mạnh để làm vỡ tan kính cửa sổ, Hiel mỉm cười.
- Đợi thêm một chút thôi. Ngay lập tức, thân xác ấy sẽ trở thành của ta—
Trước khi cơn sóng năng lượng ập đến, hắn biến mất. Có lẽ đã dịch chuyển.
- Khốn kiếp.
Tôi buông lời rủa, đồng thời đôi chân cũng mềm nhũn.
Trời ơi… Tôi lỡ dùng pháp lực của Cecily mất rồi… Xin lỗi. Xin lỗi cô, Cecily.
Nhưng người đỡ lấy tôi trước khi tôi ngã xuống chính là Eivind.
Với giọng thì thào, cậu ấy nói:
- Xin lỗi vì đã giấu cô. Cơ thể tôi… đang bị nhắm tới để làm vật chứa tiếp theo cho nhà vua. Trong suốt tám trăm năm qua, nhà vua lần lượt chiếm lấy thân xác của các con cháu trực hệ… Nhưng điều đó lại khiến dòng máu hoàng tộc ngày càng yểu mệnh. Vì vậy lần này, ông ta định thử với người ngoài hoàng tộc. Mục tiêu chính là tôi. Buồn cười thật đấy, đúng không?
Đúng là một trò hề.
Tất cả mọi chuyện đều quá đỗi buồn cười.
Nhưng cả Eivind cũng đang bị cuốn vào...
- Vậy… tại sao cậu lại vào Viện nghiên cứu thuật pháp hoàng gia…?
- Tôi vẫn muốn nghiên cứu ở nơi tiên tiến nhất.
Phải rồi, đó là nghiên cứu để hồi sinh một người nào đó…
Ngay lúc tôi định hỏi tiếp—
- Này! Hai người định đứng đó tám chuyện đến bao giờ hả!?
Anita yêu dấu của tôi tiến đến gần.
Cô ấy vẫn tức giận—như thường lệ—nhưng với tôi thì đó chỉ là nét duyên đáng yêu thôi.
- Cái gì vậy chứ!? Tại sao kính vỡ tùm lum thế này!?
Dù ngạc nhiên trước những ô cửa vỡ nát, cô nàng vẫn sải bước tới gần.
- Anita, cậu tới đây làm gì-
Tôi chưa kịp hỏi hết câu, Anita đã nghiêm túc nói.
- Làm gì với chả làm gì, tiệc sắp bắt đầu rồi đấy!!


0 Bình luận