Arc 4: Đánh bại kẻ xấu ở đại hội thể thao
Chương 24: Ác nữ, ban phát lòng từ bi.
0 Bình luận - Độ dài: 1,202 từ - Cập nhật:
Dù có nghe bao nhiêu lần đi nữa, vẫn có những chuyện thật khó mà tin nổi.
- Cậu thực sự sẽ bắt cặp với Hana-chan á!?
- Cậu đừng hỏi cùng một câu mỗi ngày nữa được không?
Hôm nay là ngày diễn ra đại hội thể thao. Trong lòng vẫn le lói một tia hy vọng rằng chắc có nhầm lẫn gì đó, hay tất cả chỉ là một giấc mơ… Vậy nên sáng nay tôi lại hỏi Anita lần nữa, nhưng… đúng là học sinh chuyển trường Hana Field sẽ thay tôi tham gia thi đấu với cô ấy.
Anita hôm nay mặc đồ quần vợt từ sáng sớm, trông đầy khí thế, kiểu tóc cũng đáng yêu hơn hẳn mọi ngày. Tóc cô ấy được buộc lên cao và uốn lọn xoăn bồng bềnh. Ấy vậy mà khi nhai xong miếng sandwich, cô ấy lại híp mắt lườm tôi.
- Dù không muốn phải nhắc đi nhắc lại, nhưng tớ không hề có ý phản bội cậu đâu nhé. Tất nhiên là… đối với tớ...cậu vẫn là số một.
Aaa, hôm nay bạn tôi lại dễ thương quá chừng.
Chỉ cần thế thôi là tôi đã thấy mãn nguyện rồi, nhưng mà, vẫn thấy cay cú quá đi mất.
Sao lại là Hana-chan trong muôn vàn lựa chọn chứ? Dù tôi cũng cố gắng đều đặn bắt chuyện với cô ấy, nhưng tuyệt nhiên không cảm thấy có tiến triển gì.
- …Anita-san, đến giờ luyện tập sáng rồi.
Người lên tiếng là Hana-chan – người đang ở tâm điểm câu chuyện. Dù vận động nhưng cô ấy cũng không tháo cặp kính dày cộp ấy ra. Vậy mà, lần trước khi được xem buổi luyện tập, tôi thấy cô ấy di chuyển cực kỳ điêu luyện, phối hợp với Anita cũng rất ăn ý. Dáng vẻ thì vẫn chẳng có gì gọi là nổi bật, nhưng… hát hay, thể thao giỏi, học hành cũng tạm ổn… sao mà toàn diện vậy?
- Thế nhé, tớ trông chờ cậu cổ vũ thật nhiệt tình đấy.
- Rồi, rồi, tớ sẽ cổ vũ rầm rộ hơn bất kỳ ai luôn cho xem.
Vậy thì tôi sẽ giăng băng rôn, tiện thể bắn cả pháo hoa luôn.
Nhưng cơ thể của Cecily vẫn chưa có đủ pháp lực để làm chuyện đó… nên tôi phải đi tìm Eivind – nguồn cung pháp lực của tôi. Tôi rời bàn ăn, theo sau Anita và Hana ra khỏi nhà ăn.
Bình thường chẳng cần gọi cũng tự tìm tới, thế mà lúc cần lại chẳng thấy bóng dáng đâu… đúng là cậu nhóc như mèo hoang thật.
Không thấy ở nhà ăn, cũng không ở cửa hàng trong trường. Tôi thử dịch chuyển lén tới phòng thí nghiệm, cũng chẳng thấy luôn.
- Cô nghĩ cậu ta đang ở đâu?
[Vào ngày đại hội thể thao thì cũng có học sinh đi chiếm chỗ cổ vũ từ sáng ấy mà...]
- Eivind mà chịu làm mấy chuyện như thế sao?
[Tôi cũng thấy không chắc lắm…]
Vừa thầm thì với Cecily trong đầu, tôi vừa nhìn ra sân thể thao từ hành lang trong khu giảng đường.
Quả thật có rất nhiều học sinh trải bạt ngồi sát rìa khu vực thi đấu. Hầu hết đều là nữ sinh… chắc là để cổ vũ cho cậu con trai mà họ thích. Thanh xuân là thế đấy. Đáng yêu ghê.
Thế nhưng, giữa đám đông ấy—có một cô gái trông thật tội nghiệp bị bỏ rơi bên ngoài vòng tròn náo nhiệt đó. Tay cầm tấm bạt, có vẻ cô ta cũng muốn hòa vào bầu không khí ấy. Nhưng chẳng ai cho cô ta nhập hội… Cuối cùng, cô ta chỉ đành trải tấm bạt của mình ở một nơi cách xa đám đông, trông thật thê lương.
[Neria…]
Trong tôi, Cecily khẽ gọi tên cô ấy bằng một giọng run run.
Chà, đành vậy, tôi nghĩ, rồi bước ra sân thể thao.
- Chị à.
Tôi cất tiếng gọi, vai của “chị Cecily” liền giật thót lên. Nhìn từ xa thì hay lườm nguýt người ta thế thôi, chứ lúc bị đến gần thì lại sợ. Mới trước đây còn ra vẻ oai vệ bao nhiêu, giờ thì… Xung quanh, các nữ sinh đều chải tóc gọn gàng, buộc kiểu dễ thương để dự lễ hội, còn chị ấy thì để tóc rối xù, xõa dài chẳng buồn chải.
- Em ngồi đây một chút nhé.
- Tại… tại sao lại phải—
- Chị không muốn được buộc tóc lại sao?
Dù sao thì cũng là chị của Cecily. Bản thân Cecily cũng không có ý đoạn tuyệt quan hệ với chị mình… nên đây xem như một chút lòng thương. Vì trước giờ cứ để Cecily chăm lo mọi thứ, đến mức chị ấy còn không biết tự chải tóc. Ít nhất thì tôi cũng muốn giúp chị ấy kết thúc lễ hội tuổi học trò này với một mái tóc gọn gàng.
Khi tôi đang dùng tay chải nhẹ những sợi tóc rối bù kia, thì Cecily trong lòng tôi khẩn thiết lên tiếng.
[Tôi… tôi có thể tự làm được không!?!]
- …Tất nhiên rồi.
Tôi lập tức nhường quyền điều khiển cơ thể cho Cecily. Cô ấy không nói gì cả… chỉ lặng lẽ chải tóc cho chị. Động tác rất thành thục, đầy dịu dàng và yêu thương. Nhưng đến đoạn buộc tóc, có lẽ Cecily nhận ra chẳng có dây buộc hay nơ nào cả. Thế là cô tháo một chiếc nơ của mình, khéo léo cột tóc chị thành kiểu đuôi ngựa rất đáng yêu.
- …Từ đây thì tự cố gắng nhé.
- C-cảm… ơn…
- Hửm?
Neria quay đầu lại, như muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên lại im lặng.
- Không có gì.
- …Vậy à.
Chỉ thế thôi, Cecily đỏ mặt quay lưng rời đi.
Mấy nữ sinh xung quanh nhìn chúng tôi rồi thì thầm gì đó. Nhưng Cecily cứ cúi đầu, không rõ là có nhận ra không nữa.
- Cô có muốn tự tham gia đại hội thể thao luôn không?
[Tôi...tôi muốn nhờ cô tiếp tục!]
- Ừ, hiểu rồi.
Cô ấy vẫn muốn trốn tránh, nhưng có thể tự mình nói chuyện với chị gái như thế đã là một bước tiến lớn rồi. Huống hồ, tận hưởng một đại hội thể thao mà không thể chơi được môn nào cũng là một thử thách tâm lý đáng kể đấy.
Cứ từ từ thôi, tôi cũng không nên quá vội vàng làm gì, tôi nhận lại quyền điều khiển cơ thể.
Giờ thì, tôi buộc lại tóc bằng chiếc nơ còn lại, vừa ngó nghiêng xung quanh. Phải rồi—để cổ vũ cho thật hoành tráng, tôi đang tìm Eivind. Nghĩ lại thì đúng là nên làm theo lời cậu ấy, chuẩn bị sẵn tua rua từ đầu thì hay biết mấy… Khi tôi còn đang than tiếc và đảo mắt tìm kiếm thì—
- Nguy hiểm đấy!
Tiếng hét vang lên gần như đồng thời với lúc ai đó nhào tới ôm lấy tôi.


0 Bình luận