Đã hơn một tuần kể từ khi rời khỏi vương quốc Ortoria. Sáng hôm nay chính là thời gian dự kiến chúng tôi sẽ đến được Thánh thú quốc Euphemia, tôi thì vài ngày qua vẫn làm những gì mình thường làm thôi.
“Rồi như thế này…… Được rồi, đã xong! Này Seo, nhanh lại đây này!”
“Ừ, ừm.”
Tôi kéo Seo ra đứng trước tấm gương.
Ở đó là một cô gái trông hoàn toàn khác so với trước.
Mái tóc dài thì được để hất sang bên phải rồi được cố định bằng một chiếc kẹp tóc, nó cũng đã che đi mất phần khuôn mặt đã bị biến đổi đi của em ấy.
Bộ trang phục thì cũng được sửa đổi, phần tay áo bên phải đã được cắt ngắn đi để em ấy có thể dễ thay quần áo hơn.
Và để Seo có thêm chút tự tin thì tôi và Lisa….. cùng với Monica đã cùng nhau tạo nên sản phẩm này, một Seo Mekakure (nhân vật che mắt) hoàn toàn mới.
Thành thật mà nói thì em ấy cực kỳ dễ thương.
“Em thấy sao?”
“..... Cảm giác như không phải là chính mình vậy. Hơn thế, thì…… em thấy vui vì mình giống Yumie.”
Dùng tay nghịch tóc mái, Seo nói một điều làm tôi cũng vui lây.
Đúng vậy, kiểu tóc Mekakure được sử dụng để che đi nửa khuôn mặt của em ấy nên tôi, người có khuôn mặt bị bỏng ở bên trái cũng đang mang kiểu tóc tương tự.
Tôi và Seo trao nụ cười cho nhau rồi cùng giơ ngón tay cái lên, Monica chứng kiến cảnh này bỗng lẩm bẩm điều gì đó.
“Giống Yumie-san à…… Hừm hừm, có lẽ mình cũng sẽ để kiểu tóc giống thế vậy.”
“A, cậu cũng muốn tham gia à? Vậy làm cùng nhau nhé?”
Thấy Monica tỏ vẻ ghen tị, tôi đập tay một phát thật to như thể đã chờ đợi điều này từ lâu.
Tôi nghĩ Seo cũng sẽ được tiếp sức mạnh nếu như Monica, một người vẫn còn rất khoẻ mạnh, có cùng kiểu tóc hơn là tôi, một người hiện cũng bị thương nặng.
Và Seo chắc sẽ hạnh phúc hơn nếu mặc cùng một bộ trang phục giống Monica.
Rốt cuộc thì chính Monica là người đã vực Seo dậy!
….. Khi tôi nói vậy với cô ấy thì lại được nói lại rằng “Mình có làm gì đâu, tất cả đều là nhờ có Yumie-san đó”, nhưng thực sự thì tôi có làm được gì đâu? Tất cả những gì tôi đã làm chỉ là khiến em ấy nổi giận thôi mà?
Mà chuyện đó sao chả được.
Bây giờ Seo có thể nở một nụ cười hạnh phúc là đã quá đủ đối với tôi rồi.
“Monica, con có đó không?”
“Cha, vâng con đây. Giờ cha đi vào phòng cũng được ạ.”
Sau đó, cha của Monica, công tước Karth mở cửa bước vào phòng.
Nhìn thấy cảnh ba chúng tôi có cùng một kiểu tóc, Công tước nheo mắt lại, gương mặt lộ vẻ nhẹ nhõm rồi nhanh chóng nói mục đích ông ấy tới đây.
“Cũng tới lúc rồi, chúng ta sắp có thể thấy Euphemia rồi đó. Sao mọi người không lên boong tàu nhỉ?”
=========
“Ồ~! Đó là Thánh thú quốc Euphemia sao?!”
Dù vẫn còn cách một khoảng khá xa nhưng giờ một vùng đất lớn đã đột nhiên xuất hiện ở cuối đường chân trời thay vì vẫn là cảnh biển từ trước tới giờ.
Không giống như Ortoria, nơi những căn nhà được xây bằng đá, từ đằng xa có thể thấy được những căn nhà gỗ trông rất nổi bật từ phía thị trấn.
Đó là một thị trấn cảng lớn, có rất nhiều tàu thuyền đang neo đậu ở đó, quang cảnh y hệt như ở trong một bộ phim về cướp biển vậy.
“Hửm?”
Khi tôi đang mải suy nghĩ thì bỗng thấy hai con tàu đang tiến về đây từ phía cảng.
Dùng sức gió, hai con tàu kia quay đầu lại và thế là cả ba con tàu giờ đi song song với nhau.
“Uwahhh, ngầu quá….!”
Những con tàu đó đều là tàu chiến có rất nhiều những khẩu pháo.
Dù tôi không biết nhiều về tàu chiến nhưng tới tận ba tầng pháo nhô ra từ phía hông con thuyền thì nó hẳn rất mạnh phải không? Có lẽ đây là con tàu lớn nhất, nếu như thành lập một hạm đội chắc chắn nó sẽ là một kỳ hạm.
Nhưng bởi có những hai con tàu như vậy ở đây thì có nghĩa là còn có một con tàu khác còn mạnh mẽ hơn thế. Uwah, mình muốn được tận mắt thấy chúng quá.
“Hừm….. bỗng dưng cho hai con tàu ra kẹp chúng ta. Dù có là cảnh báo thì cách chào mừng này cũng hơi quá rồi.”
Nhưng không giống tôi, Monica lại có vẻ không hài lòng với cách phản ứng của Euphemia.
À không, nếu nhìn kỹ thì không chỉ Monica mà cả Công tước lẫn các thủy thủ đoàn đều có gương mặt rất nghiêm nghị.
Ờm, nói thế nào nhỉ, tự nhiên thấy xấu hổ quá vì tôi là người duy nhất trở nên phấn khích khi lần đầu tiên được thấy tàu chiến.
“Thế cũng ổn mà Tiểu thư. Tôi khá thích cái cách tỏ ra thoải mái của cô đó.”
“Lisa, cảm ơn….. mà từ từ đã, thế cũng là khen hả?”
Tôi phàn nàn với cô hầu gái, người đã ngầm nói tôi là đồ ngốc nhưng rồi cũng chỉ bị phớt lờ.
Cay quá! Tôi nghĩ trong lòng nhưng bầu không khí căng thẳng trên boong tàu bỗng biến mất mà thay vào đó tôi cảm thấy những ánh mắt ấm áp, thoải mái của mọi người hướng về mình.
…. Giờ tôi còn xấu hổ hơn rồi đó! Lisa là đồ ngốc!
“Fufu, quả nhiên Yumie-san vẫn là tuyệt nhất thế giới mà.”
“..... Khen vậy mình cũng không thấy vui đâu.”
Tôi phồng má, rồi được Monica nhẹ nhàng ôm lấy và xoa đầu, có vẻ cô ấy muốn làm tôi vui vẻ trở lại.
….. Mà miễn sao tâm trạng mọi người trở nên tốt hơn cũng được, chỉ mình tôi thấy xấu hổ thôi cũng không sao.
Nhưng cũng không có nghĩa tôi là một cô gái dễ mềm lòng chỉ cần xoa đầu là sẽ hết giận đâu.
“Đã nhận được thông tin là họ được cử đến để hộ tống chúng ta đến cảng. Hãy chuẩn bị cập bến!”
Có vẻ như trong lúc chúng tôi nói chuyện thì thuyền trưởng đã đàm phán xong và bắt đầu ra lệnh cho các thủy thủ đoàn.
Chúng tôi nhanh chóng vội vã về phòng, cố gắng không cản trở công việc của mọi người.
Một lúc sau con tàu đã cập cảng.
“Uwah~, tuyệt quá…”
Lisa đẩy xe lăn cho tôi và xuống khỏi con tàu, mắt tôi bây giờ thậm chí còn sáng hơn cả lúc ngắm thị trấn từ xa.
Tôi biết là Euphemia là vương quốc của thú nhân, của những người giống như Seo nhưng khi được tận mắt chứng kiến như thế này tôi cảm thấy như mình vừa lạc vào một thế giới khác vậy.
À mà đây dù sao vẫn là dị giới mà nhỉ? Gần đây tôi không còn để ý đến điều đó nữa.
“Đây là lần đầu tiên chị được đến một đất nước khác nhưng nó hoàn toàn khác những gì chị đã được nghe kể cho đó. Cảnh tượng này có quen thuộc với em không Seo?”
“Ừm. Nhưng…. em chưa từng nghĩ là mình sẽ có thể quay lại đây….”
Seo, người đứng cạnh tôi và Monica đưa mắt về phía khu cảng với ánh mắt xa xăm.
Có quá nhiều cảm xúc ẩn sau đôi mắt đó khiến tôi cũng cảm thấy ngần ngại khi muốn bắt chuyện với em ấy.
Tôi quyết định giữ im lặng một lúc, nên tôi cũng chỉ đứng đó nhìn quan sát những dòng người và xe cộ từ từ qua lại ở thị trấn cảng.
“Chào mừng mọi người, những người từ vương quốc Ortoria.”
Khi chúng tôi đang ngắm nhìn cảnh vật thì một cậu bé với trang phục dân tộc trông khá cầu kỳ tiến đến.
Mái tóc của cậu có màu xanh lục tỏa ra một khí chất khá độc đáo, màu sắc cũng khá sống động làm sự hiện diện của cậu trông như một cái cây cao cao chọc trời vậy.
Có vẻ độ tuổi ngang với Shiguto nhưng ở bên cạnh còn có một người đàn ông tóc đỏ, trông giống hổ có vẻ đi theo làm vệ sĩ. Có lẽ người này là một nhân vật rất quan trọng.
“Ta là Seius, chủ tịch đương nhiệm của Hội đồng Thú nhân. Nhân tiện thì dù trông như này nhưng tôi đã hơn 100 tuổi rồi, rất mong được hợp tác với mọi người.”
“Ể ~?!”
Nghe những lời đó xong, tôi vì quá bất ngờ nên vô tình hét lên, nhưng cũng nhanh chóng đưa tay lên che miệng lại.
Chết rồi, nãy tôi cũng nghe được là ông ấy là chủ tịch, nghĩa là người quan trọng nhất của đất nước này phải không?
Vậy mà tôi đã lỡ thô lỗ với một người như vậy. Tôi có thể cảm thấy sự tức giận của người đàn ông mặt hổ đứng ở bên cạnh.
Đừng có nhìn chằm chằm vào tôi, tôi sợ lắm.
Tuy nhiên vị chủ tịch kia lại có vẻ không bận tâm rồi bắt đầu cười nhẹ “Kakaka”.
“Tốt tốt, thấy mọi người ngạc nhiên như vậy thì việc nói chuyện đó ra đúng là xứng đáng mà.”
“Chủ tịch…”
“Ta biết rồi Raigal. Không cần phải vội vàng đâu.”
Ánh mắt của Chủ tịch-san bắt đầu hướng về Seo, người đang đứng cạnh tôi.
Dù là người trong cùng một vương quốc,.... mà có lẽ cũng chính vì thế mà Seo cảm thấy lo lắng khi đứng đối diện với vị chủ tịch lãnh đạo đất nước nên có hơi chùn bước.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay của Seo.
Không sao đâu, hãy tự tin lên nào.
“Seius-sama, cảm ơn ngài đã dành thời gian đón tiếp. Ta là Carth Bermund, tôi ở đây là để đại diện cho đức vua.”
“Cảm ơn lòng tốt của ngài. Ta cũng không ngờ là sẽ được gặp một Công tước cao quý từ phía Ortoria. Ta cũng rất mong chờ việc có thể trực tiếp gặp mặt vị tân vương của quý vương quốc.”
“Thật tiếc quá, bởi tân vương của chúng tôi vừa mới kế vị nên chưa thể rời khỏi thủ đô được. Ngài ấy cũng có gửi lời sẽ đến thăm sau khi mọi thứ ổn định nên chắc phải chờ dịp khác vậy.”
“Chúng tôi luôn chào đón mọi người đến đây.”
Công tước và Chủ tịch-san thân thiện nói chuyện với nhau.
….. Nhưng tôi cảm thấy bầu không khí có trở nên hơi căng thẳng.
Có lẽ nghe dù chỉ là những lời nói thông thường nhưng với hai đại diện của quốc gia, có lẽ đây cũng là một phần của việc ngoại giao.
“Vậy, mời Karth-sama đi lối này, chúng tôi đã chuẩn bị trước nơi tổ chức cuộc họp bàn rồi. Ta cũng muốn kiểm tra sức khỏe của công dân mà ngài đang bảo hộ, vậy có được không?”
“Không thành vấn đề.”
Sau cuộc trao đổi đó, chàng trai trẻ tên Raigal đi đến chỗ Seo.
Dù tôi nghĩ anh ấy có hơi đáng sợ nhưng anh ấy lại quỳ xuống trước Seo, đưa tay và và nói với một giọng rất nhẹ nhàng.
“Hẳn em đã phải chịu nhiều khổ sở, giờ không sao nữa rồi. Nào, giờ theo anh.”
“......”
Seo bối rối không biết phải ứng như nào mắt cứ đảo qua lại giữa tôi và Raigal.
Thấy Seo do dự, tôi cũng nhẹ nhàng mỉm cười động viên em ấy.
“Cứ đi đi, khi nào mọi chuyện xong xuôi, chúng ta sẽ gặp lại sau nhé.”
“.... Ừm. Yumie, gặp lại sau….. nhất định nhé?”
“Ừ, chị hứa.”
Tôi bắt tay với Seo, người trông vẫn hơi lo lắng, rồi hứa cả hai sẽ gặp lại nhau.
Raigal nhìn vậy và tỏ vẻ ngạc nhiên.
“.... Vậy, đi thôi.”
“Vâng…”
Seo được Raigal dẫn đi.
Trên đường đi Seo cứ liên tục dừng chân và ngoái đầu lại nhìn, tôi chỉ biết đứng vẫy chào em ấy với một nụ cười gượng gạo.


2 Bình luận