Đã một tháng trôi qua kể từ khi vụ việc của Alwe Neidhart xảy ra. Hiện tôi đang ở trên một con thuyền giữa đại dương.
Bởi cơ thể tôi không thể được chữa khỏi ở vương quốc Ortoria nên tôi đã được đến Thánh thú quốc Euphemia để chữa trị.
Ít nhất thì đó là những gì tôi được nghe.
“Yumie-san, cậu có cảm thấy bị sao không? Mình nghe nói gió biển có thể khiến miệng vết thương trở nên đau nên nếu có gì thì hãy báo cho mình biết nhé?”
Nhưng chắc chắn đó không phải là lý do thực sự.
Trong lúc tôi vẫn đang hồi phục vết thương do Alwe gây ra thfi Shiguto đã đột nhiên lên ngôi, còn Refine thì tôi đã không được gặp kể từ khi cô ấy bảo mình muốn trở thành một hiệp sĩ.
Tình hình vương quốc đã thay đổi đáng kể sau vụ việc của Alwe. Nếu tôi vẫn còn ở trong vương quốc thì có chúa mới biết tôi sẽ gặp phải những chuyện gì.
Đó là lý do tại sao tôi lại được cho đi lánh nạn ở đất nước khác, bởi vì ngay cả khi mối quan hệ ngoại giao của hai nước có phần bất ổn thì việc ở một đất nước vẫn sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Ít nhất thì tôi cũng hiểu những chuyện này.
“Yumie-san?”
“A, xin lỗi nhé Monica-san. Mình chỉ đang suy nghĩ một chút….. chả biết liệu Onii-sama có ổn không.”
Tôi lên tiếng trả lời Monica, người nãy giờ đã cố gắng bắt chuyện.
Lần này, Onii-sama, cha…… và cả những thành viên khác của gia tộc Granbell đều không đi cùng tôi đến Thánh thú quốc Euphemia.
Đúng hơn thì Onii-sama đã nói là sẽ đi cùng tôi dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa nhưng chính tôi đã từ chối mong muốn đó.
Tôi đã nói là anh không cần phải lo cho em đâu, bây giờ xin anh hãy ở bên cạnh tập trung vào việc hỗ trợ Shiguto.
“..... Nếu như vậy thì sao chúng ta không dùng ma pháp truyền tin để nói chuyện một chút nhỉ? Cùng gần tới lúc chúng ta cần liên lạc thông báo tình hình rồi.”
“Ể? Nhưng sử dụng ma pháp truyền tin ở khoảng cách xa như này chẳng phải sẽ tiêu tốn rất nhiều ma lực sao? Mình nghĩ tốt nhất không nên lãng phí thời gian để nói chuyện……”
“Có chút đó thì nhằm nhò gì. Nào cùng đi thôi.”
Nói đoạn, Monica đẩy chiếc xe lăn của tôi đi.
…… Hiện tại thì ngay cả việc đứng dậy đi lại cũng khiến tôi gặp rất nhiều khó khăn.
Xương chân của tôi đã bị tổn thương tới mức dù vết thương đã lành nhưng chúng vẫn không thể nối liền lại với nhau.
Và điều đó cũng tương tự với cánh tay, tôi giờ cũng không thể sử dụng cánh tay thuận của mình một cách bình thường nên thậm chí không thể tự mình di chuyển chiếc xe lăn.
Về vết bỏng trên mặt thì nghiêm trọng đến nỗi cho đến gần đây tôi vẫn không thể nào ngủ ngon được vì đau đớn.
Và Monica là người đã chăm sóc tôi tận tình thay cho gia đình trong suốt khoảng thời gian qua.
Dù không có Onii-sama bên cạnh thì Lisa vẫn ở đây, cô không thể cứ thể gây phiền cho một tiểu thư được nhưng Monica thì không hề nao núng đáp trả lại “Ta đây chỉ là làm những gì ta muốn làm mà thôi!”
Thành thật mà nói việc này khiến tôi hơi xấu hổ….. dù có thấy cô đơn khi không được gặp Onii-sama nhưng tôi vẫn thực sự biết ơn vì cô ấy vẫn còn quan tâm tôi đến như vậy.
“Thưa cha, con có thể dùng ma pháp truyền tin được không ạ?”
“Ồ, Monica à, còn cả Yumie-sama nữa. Ta cũng chỉ vừa mới liên lạc với bên kia thôi nên một chút cũng không sao đâu.”
Monica dẫn tôi vào một trong những cabin trên tàu thì nhìn thấy cha cô ấy - Công tước Karth Bermund.
Nhìn thấy chúng tôi, Công tước nở một nụ cười hiền dịu dàng khác hẳn với vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày của mình rồi vui vẻ tránh sang một bên nhường khoảng trống phía trước thiết bị ma pháp vĩ đại kia.
Monica đẩy tôi về phía trước thì nghe thấy tiếng Shiguto vang lên qua chiếc bộ đàm.
“[Yumie à? Em ở đó phải không?]”
“Vâng, em đây ạ. Đã lâu không gặp, Shiguto. Rất vui khi được nói chuyện với anh.”
“[Ta cũng vậy. Ở bên đó có gì bất tiện không?]”
“Monica-san và những người khác thuộc gia tộc Bermund đều đối xử rất tốt với em nên tất cả mọi thứ đều ổn ạ. Còn Shiguto, đột nhiên trở thành vua….. anh có ổn không? Nghe giọng của anh có vẻ hơi mệt mỏi, anh có ngủ đủ giấc không vậy?”
Tôi, không biết làm vua thực sự phải làm những gì, chỉ mơ hồ biết được vài điều nhưng….. chắc chắn đó không phải là một công việc dễ dàng.
Cảm nhận được những buồn phiền ẩn chứa trong giọng nói của anh ấy, tôi lên tiếng hỏi thì thấy Shiguto ở đầu dây bên kia đang tỏ ra đôi chút bối rối.
“[Ta vẫn ổn. Dù bận nhưng ta thấy mình phải làm ít việc hơn mình nghĩ. Tất cả đều nhờ có em đó Yumie.]”
“Nhờ em….?”
Tôi nghiêng đầu thắc mắc thì Shiguto lên tiếng cẩn thận giải thích cho tôi.
Có vẻ như Shiguto đã dự đoán trước việc lên ngôi đột ngột cũng như hình phạt đối với gia tộc Neidhart cùng các quý tộc dưới trướng sẽ gây ra rất nhiều phản ứng dữ dội từ tầng lớp quý tộc.
Tuy nhiên hầu như chẳng có gì xay ra cả mà thay vào đó hầu hết đều đi theo ủng hộ quyết định sáng suốt của Shiguto.
“[Yumie đã lên kế hoạch tổ chức tiệc sinh nhật cho Refine…… có vẻ như sau đó có nhiều quý tộc đã trở nên hâm mộ anh và Refine. Thay vì có nổi loạn phản đối việc hành quyết gia tộc Neidhart thì lại có rất nhiều người đã đứng lên đưa ra những tuyên bố mang tính cấp tiến cũng như yêu cầu phải thực hiện những hình phạt nghiêm khắc hơn, thực sự để kiểm soát họ rất khó đó.]”
“A, ahaha…..”
Tôi không hiểu hầu hết những gì anh ấy vừa nói nhưng tôi rút ra được một điều rằng Shiguto và Refine đã có rất nhiều đồng minh nên kịch bản tồi tệ nhất về một cuộc nội chiến trong vương quốc đã không xảy ra. Việc này khiến tôi như vừa trút bỏ được một gánh nặng trong lòng vậy.
Ngay khi tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì đầu dây bên kia có tiếng náo động.
“[Yumie!! Có phải cậu đang nói chuyện với Yumie đúng không?! Này Yumie, em nghe thấy không! Onii-chan đây!!]”
“Onii-sama, là anh à?!”
Nghe thấy giọng của người anh trai yêu quý, chỉ cần vậy thôi đã khiến tôi cảm thấy hạnh phúc muôn phần rồi.
Tôi thực sự muốn được ở trong vòng tay của anh ấy lúc này nhưng tôi biết đó là chuyện không thể…… Nên sau đó tôi đã nói rất nhiều, để có thể cảm thấy sự hiện diện của anh ấy nhiều hơn, dù chỉ là một chút.
“Onii-sama, anh khỏe không? Dạo này anh ngủ có ngon không? Anh nhớ đừng kén chọn nữa mà hãy cố gắng ăn ớt xanh đi nhé. Anh cũng hãy kiềm chế lại đừng gây rắc rối cho Shiguto nhé!”
“[Từ từ đã Yumie, đừng nói như thể em là mẹ nữa! Anh đã cố gắng hết sức với vai trò là vệ sĩ của Shiguto đó!?]”
Những câu hỏi dồn dập nghe như lời nhắc nhở của tôi khiến Onii-sama phải hét lên.
Dù theo nghĩa tốt hay nghĩa xấu thì tôi vẫn cảm thấy xúc động khi thấy Onii-sama của thường ngày.
“Hơn nữa…..! Hơn nữa thì……”
— Em muốn, nhanh chóng được gặp anh.
Những lời đó đã gần như ở ngay đầu lưỡi nhưng tôi đã kịp nuốt chúng lại.
Việc điều trị và phục hồi sau chấn thương mỗi ngày đều rất khó khăn, thành thật mà nói tôi giờ chỉ muốn quay lại, được ở trong vòng tay của Onii-sama và khóc thật to mà thôi.
Nhưng như thế thì chả hay chút nào, sao có thể giữ được hình tượng dễ thương khi trở nên hư hỏng và ích kỷ chứ.
Tôi, luôn muốn trở thành một cô em gái, mà Onii-sama có thể ưỡn ngực từ hào….. chính vì vậy.
“Chắc chắn, em sẽ trở nên khỏe mạnh và quay lại. Hãy chờ em nhé!”
Kìm nén sự cô đơn lại. tôi dồn hết quyết tâm lên tiếng một lần nữa.”
Tôi tự hỏi Onii-sama sẽ nghĩ gì về tôi, sau một khoảng lặng suy nghĩ, anh ấy lên tiếng nói những lời an ủi.
“[Cố lên nhé, Yumie. Dù có xa cách như thế nào thì anh vẫn sẽ luôn cổ vũ cho em. Nhưng đừng có ép mình quá nhé? Dù em có trở nên như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng em là cô em gái quý báu của anh, đừng quên điều đó.]”
“......”
Aa, mou, nghiêm túc mà nói…… sao lúc nào anh ấy cũng có thể nói những điều mà tôi muốn nghe nhất vậy.
Dù gia đình là một phần quý giá của tôi nhưng nếu nói thêm cả những điều như vậy nữa…. cũng chỉ khiến tôi cảm thấy yêu anh ấy nhiều hơn mà thôi.
“Em cảm ơn, Onii-sama. Em yêu anh nhiều lắm.”
“[Anh cũng vậy Yumie. Không có gì phải cảm ơn đâu.]”
Ngay cả sau khi cuộc gọi đã kết thúc, tôi vẫn ở đó một lúc lâu, hồi tưởng lại những lời Onii-sama đã nói.
…… Dù không còn có thể cử động tay chân theo ý muốn, gương mặt thì bị thương do vết bỏng nhưng gia đình tôi vẫn yêu thương tôi như trước.
Tất cả những điều đó khiến tôi vô cùng hạnh phúc và muốn cố gắng tiếp tục việc điều trị hơn nữa.
Dù việc hồi phục chức năng rất quan trọng…… nhưng tôi còn một việc khác muốn làm khi còn ở trên con tàu này.
“Monica-san, ‘cô nhóc đó’ hiện đang làm gì vậy?”
“Em ấy ý hả…..? Em ấy vẫn như trước khi chúng ta ra khơi. Vẫn nhốt mình trong cabin và hầu như không động gì tới thức ăn.”
Haiz, Monica thở dài.
“Cô nhóc đó” cũng chính là lý do chính gia tộc Bermund đi cùng tôi trên chuyến đi tới Thánh thú quốc Euphemia này.
Nói chính xác hơn thì gia tộc Bermund mới là người tổ chức chuyến đi này, tôi chỉ là người đi nhờ mà thôi.
Nhà Neidhart đã bí mật thực hiện những thí nghiệm phi pháp.
Họ có một ý tưởng thâm độc là thu thập bất hợp pháp gen của lũ quái vật rồi sử dụng các ma cụ cấy ghép chúng vào cơ thể con người, sau đó sử dụng họ như những vũ khí sinh học.
Và nạn nhân lần này là một nữ thú nhân, một công dân của Thánh thú quốc…… Việc của Karth lần này chính là giải thích với Thánh thú quốc về việc gia tộc Neidhart đã đối xử với em ấy như thế nào và hiện em ấy đang được bảo hộ bởi vương quốc.
“Việc nói chuyện cũng rất khó khăn rồi, đến tên của em ấy còn chưa biết…… vậy em ấy làm sao à?”
“Mình muốn nói chuyện với cô nhóc. Tôi nghĩ lúc này em ấy đang cảm thấy rất cô đơn, không biết phải tin tưởng ai nữa.”
Bị tách khỏi gia đình và quê hương, cắt tay, sống với một người đàn ông tới từ đất nước khác, đến cả gương mặt cũng bị thay đổi, rồi bây giờ chỉ biết thu mình trong cabin nhỏ hẹp.
Chắc chắn em ấy đang cảm thấy đau đớn hơn rất nhiều so với nỗi cô đơn và đau đớn tôi đang cảm thấy lúc này.
Tôi vẫn còn Monica và Lisa, gia đình Bermund cũng ở bên phía tôi, Onii-sama cũng đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh.
Vậy nên bây giờ đến lượt tôi.
Nếu gặp phải một đứa trẻ nào đang đau khổ thì tôi vẫn muốn đưa tay ra giúp đỡ em ấy, dù chỉ một chút thôi cũng được.
Đó chính là cách của tôi, để thể hiện niềm tự hào khi mang cái họ Granbell.
“Mình hiểu rồi…… nhưng chỉ hai người ở một mình với nhau sẽ rất nguy hiểm nên mình sẽ đi cùng. Vậy có được không?”
“Ừ, cảm ơn bạn nhiều.”
Và với mục tiêu mới trong đầu, tôi bước tiếp bước tiếp theo.


0 Bình luận