Chuyển sinh thành cô gái...
Jajamaru niwata(にわ田)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 70: Cô giá thú nhân, hoàn toàn sa lưới

0 Bình luận - Độ dài: 1,505 từ - Cập nhật:

Sau khi hoàn thành phần bài tập phục hồi chức năng, tôi mở cửa phòng, háo hức chuẩn bị đi đến nói chuyện với em gái thú nhân, cố bù lại khoảng thời gian tôi đã lỡ mất hôm qua thì bỗng nhận ra em ấy đang nằm gục ở trước phòng tôi.

 

Tôi ngạc nhiên đến nỗi gần như muốn chạy thẳng đến chỗ em ấy bằng chính đôi chân của mình và kết quả tôi đã ngã.

 

Sau khi khám, bác sĩ trên tàu nói không phải em ấy bị dính chấn thương hay bệnh tật gì, chỉ là bị ngất đi do không ăn gì trong nhiều ngày mà thôi.

 

Để tránh việc em ấy bị ngất đi thêm lần nữa, tôi phải đảm bảo hôm nay em ấy ăn gì đó…… Tôi tự nhủ vậy trong khi ngồi đợi em ấy tỉnh dậy.

 

“(Tiếng nhai đồ ăn)......”

 

Ngay khi tỉnh dậy, em ấy đã ngay lập tức bắt đầu ăn một cách vui vẻ không cần tôi phải nói thêm gì.

 

So với ngày hôm qua, đây là một sự quá lớn đến nỗi tôi chỉ biết há hốc miệng ngạc nhiên trước sự thay đổi này.

 

“Eto…… Có chuyện gì đã xảy ra khi chị bị bệnh à?”

 

“Ừm…… Nói chuyện, với Monica.”

 

Tôi lại ngạc nhiên, không chỉ do em ấy trả lời tôi như thông thường mà còn cả về nội dung câu trả lời nữa.

 

Monica, cậu đã nói cái gì thế…..? Tôi mất đến ba ngày cố gắng tiếp chuyện vậy mà chỉ trong một ngày cậu đã có thể làm em ấy thay đổi đến thế này, thật tuyệt quá.

 

Suy cho cùng thì làm gì có gì sánh được với sự dễ thương của một cô gái thực sự chứ…..

 

Nhưng mà thôi, miễn là em ấy bình thường trở lại là được rồi.

 

Hôm nay Monica có việc phải làm nên tôi đã nhờ Lisa đưa mình tới đây……. nhưng liệu ngày mai mình có nên nhờ Monica đưa đến không nhỉ?

 

“Eto, có chuyện, có chuyện này….”

 

Khi tôi đang suy nghĩ lung tung thì cô gái này bắt đầu bắt chuyện.

 

Đây là lần đầu tiên em ấy làm vậy đó, tôi ngạc nhiên nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh đợi em ấy nói nốt trong khi đỏ mặt vì xấu hổ. Em ấy sau đó cố gắng hết sức nói hết câu.

 

“Em, Là Seo. Mong, được chị, giúp đỡ.”

 

“..... Ừ, chị là Yumie. Một lần nữa, rất vui vì được làm quen với em, Seo-san.”

 

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc em ấy sẽ tự mình giới thiệu tên.

 

Thật sự đấy Monica, cậu đã nói những gì vậy?

 

Chắc mình sẽ hỏi cô ấy sau, để làm tài liệu tham khảo.

 

“Seo, là được rồi. Em, à thì……”

 

Seo bước đến gần chiếc xe lăn của tôi, quỳ xuống rồi cầm lấy tay tôi.

 

Em ấy đưa tay tôi áp vào má rồi bắt đầu trìu mến xoa.

 

“Cho đến bây giờ, em đã gây cho chị rất nhiều rắc rối nhưng…… em muốn trở nên…… thân thiết hơn với Yumie……”

 

Với đôi mắt đẫm lệ và đôi má có hơi ửng đỏ, Seo dùng ánh mắt lên tiếng cầu xin tôi.

 

…… Sao cô bé này, dễ thương thế?!

 

Trên đời này liệu có ai có thể một lời cầu xin như này không? Không, sao mà có được.

 

Nếu có thì chắc chắn tên đó không phải là con người rồi.

 

“Tất nhiên là được rồi. Chị cũng muốn kết bạn với Seo lắm.”

 

“..... Cảm ơn.”

 

Chỉ với lời nói đó thôi đã khiến Seo rơi nước mắt rồi.

 

Tôi nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt ở khóe mắt em ấy, tôi cũng có thể thấy được sự cô đơn em ấy đang cảm thấy lớn đến nhường nào.

 

“Đúng rồi. Giờ chúng ta đã là bạn rồi thế sao không cùng như tắm chung và thay đồ nhỉ? Không thể để Seo mặc mãi bộ đồ đó được.”

 

“Có….. vòi sen không?”

 

“Có chứ, đúng là có một công cụ ma pháp có thể tạo ra nước nóng. Nhưng chị vẫn chưa sử dụng nó lần nào.”

 

Vì tứ chi đã thành ra như này nên cho đến bây giờ, tôi chỉ có thể nhờ Lisa hoặc Monica lau người cho.

 

À mà việc tắm một mình vẫn có hơi quá sức với tôi nhưng không phải ý tồi khi coi đây như một bài phục hồi chức năng.

 

….. Được không? Tôi dùng ánh mắt hỏi Lisa đứng ở phía sau.

 

Dù Lisa tỏ vẻ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật nhẹ.

 

“Tôi sẽ hỗ trợ nếu như tiểu thư thấy ổn.”

 

“Nhờ chị giúp đỡ nhé.”

 

Trước đây tôi còn cảm thấy rất xấu hổ khi một người phụ nữ như Lisa tắm cho nhưng giờ thì tôi đã quen rồi.

 

Mặt khác, tôi lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ khi ở cùng với Onii-sama, nhưng tôi vẫn tự nhủ với mình rằng chắc chắn đó không phải do trái tim của tôi đã hoàn toàn trở thành trái tim của một người con gái đâu.

 

“Vậy cùng đi thôi nhỉ?”

 

Phòng tắm trên con tàu khá nhỏ.

 

Và trên tất cả thì, bởi thi thoảng con thuyền sẽ bị rung lên, nên dù gọi là luyện tập chức năng nhưng tôi vẫn phải hoàn toàn dựa vào Lisa.

 

“Nếu có nóng hay đau ở đâu thì đừng ngại nói cho tôi biết nhé. Xin tiểu thư đừng cố chịu đựng.”

 

“Em biết rồi mà. Không sao đâu.”

 

Lisa, lúc này cũng khỏa thân như tôi, đang tắm rửa cho cơ thể của tôi.

 

Tôi thấy hơi xấu hổ, cứ như là trở về hồi còn là một đứa trẻ sơ sinh vậy, nhưng ở trong vòng tay ấm áp của Lisa như thế này cũng đủ làm tôi thấy rất thoải mái và dễ chịu.

 

“Yumie, có sao không….?’

 

Đúng lúc đó thì Seo bước vào, cũng trong tình trạng khỏa thân….. và tôi có thể cảm thấy Lisa đang nín thở ở phía sau tôi.

 

Dù biết cánh tay của em ấy đã bị cắt bỏ đi nhưng cơ thể của em ấy còn kinh khủng hơn những gì tôi đã tưởng tượng nữa.

 

Ma tố không chỉ ảnh hưởng đến nửa khuôn mặt mà còn hầu hết thân bên phải, ngoài ra trên đó còn có rất nhiều những vết sẹo với kích thước khác nhau.

 

Chuyện gì đã xảy ra…… Em ấy đã phải trải qua những chuyện khắc nghiệt đến nhường nào mới ra nông nỗi này?

 

Có lẽ chính Seo cũng biết rõ những điều trên nên đã cố dùng tay che đi cơ thể mình với vẻ mặt buồn bã.

 

“Xin lỗi….. thật sự, đáng sợ, phải không…..?”

 

“Không có chuyện đó đâu!”

 

“Tiểu thư?!”

 

Tôi buông tay Lisa đứng bật dậy.

 

Dù việc tự đứng vẫn hơi khó khăn nhưng nếu kết hợp với ma pháp “Lơ lửng” thì tôi vẫn có thể tự đứng vững trong khoảng mười giây.

 

Nhưng vì con tàu bỗng đột ngột rung lắc nên ngay khi vừa đứng dậy tôi đã ngã về phía Seo.

 

“Yumie? C-Có ổn không…..?”

 

“À ừ, chị không sao, xin lỗi nhé.”

 

Tôi rất biết ơn vì Seo đã dùng cánh tay còn lại của mình ôm đỡ lấy tôi.

 

Nhìn đôi tay đang vẫy vẫy bối rối của Seo, tôi thành thật nói những gì tôi đang nghĩ ra.

 

“Đúng thật là cơ thể của Seo mang đầy những vết sẹo. Nhưng…… chẳng phải là chúng cũng chính là bằng chứng cho thấy em đã vượt qua được quá khứ đau thương và tiến thêm một bước về phía trước sao?”

 

“Tiến thêm một bước về phía trước……?”

 

“Đúng thế.”

 

Tôi mỉm cười với Seo vẫn còn đang bối rối.

 

Tôi không muốn Seo cảm thấy tự ti với cơ thể của mình.

 

Tôi muốn em ấy có thể ngẩng cao đầu và hướng về tương lai tươi sáng phía trước.

 

“Chị thích cơ thể của Seo lắm. Trông rất là dễ thương….. từ tận đáy lòng, chị rất trân trọng nó.”

 

Nghe tôi nói xong, mặt Seo đỏ bừng lên.

 

Tôi nghiêng đầu sang một bên tự hỏi em ấy có bị làm sao hay không, và rối Seo yếu ớt lẩm bẩm.

 

“Cảm ơn, Yumie. À thì….. em, ano…… Em cũng thích, Yumie…..”

 

“Ehehe, cảm ơn em nhiều.”

 

Tốt quá, có vẻ như em ấy đã cảm thấy tốt hơn một chút rồi.

 

Khi tôi cảm thấy nhẹ nhõm thì nghe thấy tiếng Lisa lẩm bẩm với chính mình.

 

“Đã bao nhiêu người rồi cơ chứ…… Tiểu thư tiếp theo còn định đánh gục ai nữa vậy?”

 

“..... Ể?”

 

Tôi hoàn toàn không hiểu cô ấy nói gì, đầu tôi bây giờ chỉ toàn những dấu hỏi.

 

Nhìn tôi như vậy, Lisa thở dài một hơi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận