Chuyển sinh thành cô gái...
Jajamaru niwata(にわ田)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 68: Cánh cửa trái tim của nữ thú nhân - Phần 1

0 Bình luận - Độ dài: 1,450 từ - Cập nhật:

Tôi tên là Seo. Tôi sinh ra ở Thần thú quốc Euphemia và là thành viên của bộ tộc Thanh Lang.

 

Euphemia là một đất nước có rất nhiều bộ tộc sinh sống và vì ở trên cơ thể có những đặc điểm giống với động vật nên được gọi chung là “thú nhân”.

 

Đổi lấy việc có thể chất mạnh mẽ, họ không thể sử dụng ma pháp, và vì họ sống dọc theo những khu rừng nên những quốc gia khác thường coi họ là lũ man rợ tối cổ.

 

Đó cũng chính là lý do tại sao họ coi trọng đồng bào mình hơn tất thảy.

 

Tôi cũng vậy. Tôi cũng rất yêu quý những người bạn thú nhân của mình, dù không cùng bộ tộc nhưng tôi vẫn coi họ như một phần gia đình.

 

—Và đó cũng là lý do họ, lợi dụng tôi.

 

Bởi tôi đã ngây thơ tin tưởng bạn bè của mình vô điều kiện. Bởi tôi đã lắng nghe những “lời nhờ vả” đáng ngờ của họ. Và gia đình tôi, cũng như hầu hết những người trong bộ tộc đều đã bị bắt và trở thành nô lệ.

 

Tất cả, là lỗi của tôi.

 

Vậy mà giờ đây tôi vẫn có thể sống một cách thoải mái và đang trên đường trở về đất nước của mình.

 

Cái thực tế nực cười này khiến tôi chả còn quan tâm đến bất cứ việc gì nữa, thậm chí tôi còn đã nghĩ đến việc nhảy ra khỏi con tàu này tự vẫn rồi.

 

Và hai ngày vừa qua, có một cô gái tóc bạc cứ liên tục đến làm phiền tôi.

 

“Và sau đó, Michele-san ở nhà bếp đã nói với chị rằng, ‘Có một loại nước mắm gia truyền rất hợp với món ăn này, khi nào đến Euphemia tôi sẽ cho em ăn thử nhé!’.”

 

Mặc dù tôi không trả lời lại bất cứ câu nào nhưng chị ấy vẫn nói không ngừng, chả bao giờ thấy chán rồi còn tự cười một mình nữa.

 

Chắc chắn nếu nói chuyện với cô gái tóc đỏ đứng bên cạnh thì sẽ còn vui hơn nhiều nhưng không hiểu sao chị ấy lại chỉ cố gắng bắt chuyện với tôi.

 

Thành thật mà nói thì, tôi rất khó chịu.

 

“Sau đó Michele-san và Moose-san bắt đầu tranh cãi với nhau…… ‘Món này phải ngâm chua!’,’Không phải dùng nước mắm chứ!’. Chị nghĩ rằng việc tranh cãi với nhau thì không tốt nhưng khi bắt đầu câu cá cùng nhau thì họ lại hợp nhau một cách đáng ngạc nhiên. Chắc đó gọi là càng cãi nhau thì càng hiểu nhau hơn nhỉ? Nhìn bọn họ trông buồn cười lắm.”

 

Nhưng đồng thời, tôi nghĩ cô gái này giỏi quá đi mất thôi.

 

Không chỉ cố gắng bắt chuyện với tôi trong ba ngày liên tiếp, hơn nữa thì nói rất nhiều khiến tôi chả biết bao giờ cuộc trò chuyện bao giờ sẽ kết thúc.

 

Vào lần đầu tiên tới đây, chị ấy đã biết được rằng tôi không muốn nghe những chuyện liên quan đến gia đình và thế là từ đó đến giờ chị ấy chưa bao giờ nhắc lại chủ đề về gia đình mà chỉ nói về những chuyện đã xảy ra trên con tàu này mà thôi.

 

Lúc đầu tôi nghĩ cô gái tóc bạc này đã luôn thân thiết với những người trên con tàu này nhưng sau khi nghe chị ấy kể chuyện, tôi mới nhận ra rằng không phải vậy.

 

Cô gái này….. Chỉ sau vài ngày đã trở thành bạn tốt với tất cả các thủy thủ trên con tàu.

 

Và mỗi khi nghe cô ấy kể về những chuyện xảy ra trong ngày……. Tôi thấy có những mối quan hệ như vậy cũng thật vui.

 

Mặc dù có thể thấy chị ấy không thể sử dụng được tay chân nhưng vẫn có thể có những mối quan hệ tốt đẹp, có thể mỉm cười và tận hưởng hạnh phúc và bình yên. Chị ấy quá rực rỡ trong mắt tôi.

 

“Và với sự giúp đỡ của họ, chị đã quyết định thử nấu ăn đó! Đây là lần đầu tiên của chị nên có thể trông không được đẹp lắm nhưng em nghĩ sao? Chúng ta cùng ăn nhé?”

—Ghen tức và đố kỵ, những cảm xúc đó khiến tôi cảm thấy phát điên.

 

“Đừng có đến gần tôi.”

 

“Hự?!”

 

Tôi theo bản năng gạt đi những chiếc bánh quy được đưa đến trước mặt.

 

Bàn tay tôi chứa đầy cảm xúc vung lên về phía cô gái tóc bạc. Chị ấy theo phản xạ nghiêng về phía sau nhưng chính lúc đó, con tàu bỗng rung lắc…… và khiến cho chiếc xe lăn của chị ấy bị lật sang một bên.

 

“A……”

 

“Yumie-san!!”

 

Và cô gái góc đỏ trước giờ chỉ đứng đợi trong góc đã lao đến cố gắng đỡ cô gái kia với tốc độ như một cơn gió.

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô ấy đã có thể đỡ cô chị kia trước khi ngã xuống.

 

“Này……. Cô đấy, sao cô dám làm gì với Yumie-san hả?!”

“Monica-san, bình tĩnh lại đi. Dù sao mình cũng có bị thương đâu…..”

 

“Nhưng mà, Yumie-san!”

 

Cô gái tóc đỏ nhìn tôi với ánh mắt chứa đầy sát khí.

 

Phần lý trí lạnh lùng cũng bảo tôi nên nói ra lời xin lỗi.

 

Chắc chắn chị ấy không có lỗi, nhưng rõ ràng là tôi đã làm cô ấy suýt bị thương. Với đôi chân bị tàn tật kia, chị ấy thậm chí còn không thể tự vệ, có khi đầu sẽ bị tổn thương.

 

Nhưng….. Tôi vẫn không thể nói ra được những lời đó.

 

“Tôi không cần đến sự thương hại rẻ tiền của cô, để tôi yên đi!! Tôi….. còn sống để làm gì nữa chứ?!!”

Không biết có thể gặp lại gia đình lần nữa không.

 

Mà cho dù có gặp lại thì tôi sao có thể đối diện với họ nữa chứ? Mọi thứ đã tan tác vì lỗi của tôi? Với đôi tay đã nhuốm đầy máu này, sao tôi có thể chạm vào họ được nữa chứ.

 

Hơn nữa…… tôi cũng không thể tin tưởng người ở quê hương mình được nữa.

 

Với cơ thể, khuôn mặt như một con quái vật này, bạn bè cũng không thể tin tưởng được nữa…… ai có thể chấp nhận bản thân tôi bây giờ chứ.

 

Với tình trạng hiện giờ, ngay cả khi quay trở lại được Euphemia….. Tôi cũng không biết mình sẽ sống tiếp như nào nữa.

 

Dù nghe những lời nói  chứa đầy cảm xúc tức giận…… cô gái tóc bạc vẫn nhẹ nhàng mỉm cười với tôi.

 

“Xin lỗi, chị đã làm hơi quá rồi nhỉ? Nhưng…… việc em bảo cuộc sống mình không còn ý nghĩa nữa, không phải như vậy đâu.”

 

“Chị thì biết cái gì về tôi chứ……. Dựa vào đâu mà, chị……”

 

“Ít nhất thì chị vẫn muốn em được sống. Nếu em chết thì chị sẽ rất buồn rồi khóc đó. Vậy thì em đã có thêm lý do để sống chưa?’

 

Chị đang nói cái quái gì vậy chứ, tôi nghĩ.

 

Nói suông thì dễ lắm. Mà cho dù có thật là vậy đi chăng nữa thì việc gì phải lo lắng cho một người mới chỉ gặp được vài ngày, thậm chí cả hai còn chưa trở thành bạn?

 

Nhưng….. Vì lý do nào đó, tôi không thể phủ nhận những lời đó.

 

Tôi cảm thấy bức tường lạnh giá trong tim của mình như thể đã bị xuyên qua với ánh mắt chứa đầy sự chân thành kia vậy.

 

“Hôm nay chị sẽ về sớm. Monica-san, làm phiền cậu……”

“....... Ừ, mình hiểu rồi.”

 

Cô gái tóc đỏ kia cho đến lúc ra khỏi cửa vẫn trừng mắt nhìn tôi.

 

Đôi mắt tức giận đó làm tôi thấy hơi sợ…… nhưng theo đó tôi vẫn hiểu được cô ấy trân trọng cô gái tóc bạc kia đến nhường nào nên tôi cũng không thể tức giận được.

 

Có thể có cảm xúc như vậy với một người bạn mà không phải với một người thân trong gia đình…… chắc chắn trước khi trở thành như thế này thì đó luôn là chuyện tôi cho là “hiển nhiên”.

 

“Vậy, hẹn gặp lại vào ngày mai nhé.”

 

Khi cô gái tóc bạc kia rời khỏi căn phòng, tôi cảm thấy mình cần phải nói gì đó…… nhưng trước khi kịp mở miệng thì cánh cửa kia đã đóng lại thêm một lần nữa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận