Vol 04: (Tạm thời chưa biết đặt tên nnao, tại tên trong raw chuối quá)
Chương 11: Kẻ cho đi
2 Bình luận - Độ dài: 778 từ - Cập nhật:
“Dạy cho tôi đi… Vì sao mà cậu có thể sống vì người khác đến mức đó chứ?” (Wolf)
Trước đó, trong kho hàng, Wolf cũng đã hỏi Ruisha một câu gần tương tự.
Thế nhưng cho đến bây giờ cậu vẫn chưa thể hiểu nổi vì sao một cậu thiếu niên nhỏ bé, đồng trang lứa với mình lại dám liều cả tính mạng của mình để bảo vệ người khác.
Đối mặt với ánh mắt nghiêm túc của Wolf, Ruisha gãi gãi sống mũi, có chút ngượng ngùng, rồi từ tốn trả lời.
“…Thật ra, ngày trước mình đã từng là một kẻ hoàn toàn vô dụng. Giờ thì mình có được sức mạnh để chiến đấu, nhưng hồi đó… nghĩ lại thấy thật xấu hổ...” (Ruisha)
Vừa nói, Ruisha vừa lần lượt nhớ lại quá khứ.
“Rồi tình cờ một ngày nọ, mình đã gặp được sư phụ. Chính họ đã trao cho mình rất nhiều thứ. Họ dạy mình cách dùng Ma pháp, Khí công, cách để chiến đấu… và cả lòng nhân hậu cũng như tình thương, thứ mà mình chưa bao giờ có được. Tất cả những gì mình đang có bây giờ đều là nhờ họ ban tặng.” (Ruisha)
Chỉ cần nhớ lại thôi, đôi mắt Ruisha đã ngấn lệ. Những ngày ba người cùng sống bên nhau ấy đối với cậu, chính là khoảng ký ức tươi đẹp, là kho báu không gì sánh được.
“Thế rồi vào lúc nào không hay, con người trống rỗng bên trong mình đã được lấp đầy bằng tất cả những tình cảm ấy. Và từ đó mình đã quyết định…”
Ruisha ngẩng đầu, đôi mắt đầy kiên định, nhìn thẳng vào Wolf.
“Mình cũng sẽ trở thành một người có thể cho đi.” (Ruisha)
“Cho đi…?” (Wolf)
“Ừ. Mình đã nhận từ sư phụ nhiều đến mức chẳng bao giờ có thể trả hết được. Chính vì vậy mình quyết định cũng sẽ trở nên giống họ, trở thành một người có thể cho đi những gì mình có. Đó là lý do mình truyền đạt lại cho các bạn cùng lớp những gì đã kiến thức và kĩ năng có được từ các sư phụ. Và đổi lại, mình cũng đã học được rất nhiều từ họ.” (Ruisha)
Nói tới đây, Ruisha chợt nở nụ cười ngượng nghịu, nhưng từng lời đều xuất phát từ tận đáy lòng.
Wolf nghe xong, chỉ còn biết thầm thở dài, Đúng là mình không thể nào sánh kịp.
Bấy lâu nay, cậu ta chỉ biết nghĩ làm thế nào để bản thân không bị người khác cướp đoạt. Còn chuyện cho đi, đó là điều thậm chí cậu ta chưa bao giờ nghĩ đến.
Cậu nhận ra sự khác biệt này chính là là khoảng cách giữa cậu và chàng trai nhỏ bé trước mặt.
Quyết tâm nổi lên, Wolf quỳ gối xuống trước Ruisha, chống cả hai nắm tay xuống đất.
“Ể… gì vậy? Wolf, cậu làm sao thế!?” (Ruisha)
“Tư thế này với thú nhân chúng tôi chính là để thể hiện sự quy phục hoàn toàn. Xin hãy nhận tôi làm thuộc hạ của ngài!” (Wolf)
“T-Thuộc hạ!?” (Ruisha)
Ruisha luống cuống trước lời đề nghị đột ngột của Wolf. Cậu định từ chối ngay, nhưng quyết tâm trong mắt Wolf lại quá mãnh liệt.
“Không cần đâu! Chỉ cần làm bạn với nhau thôi là đủ rồi! Mình đâu có tuyển thuộc hạ gì đâu!” (Ruisha)
“Không! Sớm muộn ngài cũng sẽ cần sức mạnh. Đại ca không phải người chỉ dừng lại ở một học viên bình thường đâu. Hãy cho tôi góp sức mình trong hành trình của ngài!” (Wolf)
“Nhưng mà…” (Ruisha)
“Ngài có thể đối xử với tôi như một người bạn cũng được. Nhưng ít nhất… xin hãy cho phép trái tim này được là thuộc hạ của ngài!” (Wolf)
“Wolf…” (Ruisha)
Ruisha ban đầu còn do dự, nhưng sự chân thành và quyết tâm trong từng lời của Wolf đã khiến cậu dao động. Nếu từ chối, khác nào chà đạp lên tấm lòng của cậu ấy?
Cuối cùng, Ruisha đành gật đầu.
“…Được rồi. Nhưng nhớ nhé, mình sẽ vẫn chỉ coi cậu như một người bạn bình thường thôi.” (Ruisha) [note79122]
“Thật chứ!? Tuyệt! Từ giờ mong được đại ca giúp đỡ!” (Wolf)
“Ừ, rất mong được cậu giúp đỡ, Wolf.” (Ruisha)
Bàn tay nhỏ bé bị lắc mạnh đến mức rung cả người, nhưng Ruisha vẫn mỉm cười đáp lại.
Và thế là Wolf, thuộc hạ đầu tiên, và cũng là trung thần suốt đời của Ruisha, đã chính thức gia nhập.


2 Bình luận
YAAI