Cậu bé được Ma Vương và L...
Kumano Genkotsu Namonashi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 04: (Tạm thời chưa biết đặt tên nnao, tại tên trong raw chuối quá)

Chương 10: Thu dọn tàn cuộc

2 Bình luận - Độ dài: 942 từ - Cập nhật:

Có báo cáo rằng “một con thú hung dữ và một cậu nhóc con người đang quậy phá trên bầu trời”.

Ngay sau khi nhận được tin, Hiệp sĩ đoàn của Vương quốc liền tức tốc tới hiện trường.

Và những gì đập vào mắt họ chính là một con sói khổng lồ nhìn vô cùng hung ác, một cậu thiếu niên bình thường trông đang rất uể oải, cùng với một gã to con hung tợn đang bất tỉnh nằm trên mặt đất.

Dĩ nhiên, đối tượng khiến kỵ sĩ đoàn cảnh giác nhất chính là con sói khổng lồ, hay chính là Wolf. Không suy nghĩ nhiều, các hiệp sĩ ngay lập tức vào tư thế chiến đấu.

Thấy họ đồng loạt rút kiếm chỉa vào bạn mình, Ruisha hốt hoảng nhận ra tình hình có chút không ổn và vội vàng giải thích những gì xảy ra.

May mắn thay, vì gã bất tỉnh kia vốn là một tên cướp máu mặt có tên trong danh sách truy nã của Hiệp sĩ đoàn, cộng thêm Wolf đã nhanh chóng trở lại hình dạng ban đầu, nên những nghi ngờ tạm thời được xóa bỏ.

Tuy vậy, Hiệp sĩ đoàn vẫn chưa thể thả họ đi được, nên Ruisha đã nhanh trí nhờ kỵ sĩ đoàn chuyển lời tới Hoàng tử Yuuri rằng “Một cậu nhóc tên Ruisha tự xưng là bạn ngài đang gặp rắc rối.”

Các Hiệp sĩ vẫn còn nghi ngờ, nhưng lỡ đâu cậu nhóc này thật sự quen biết hoàng tử thì rắc rối lớn. Vì thế, họ thử báo lại. Quả nhiên, khi nghe tin, Yuuri lập tức đập bàn và hét

“Cái tên ngốc đó lại gây chuyện tày đình gì nữa vậy trời!?” rồi lập tức rời lâu đài và phóng thẳng đến chỗ Ruisha.

“A, tới rồi kìa! Ở đây nè, Yuuri!” (Ruisha)

Ruisha vẫy tay gọi. Trông thấy cậu vẫn vui vẻ thản nhiên, Yuuri càng nổi giận.

“Ruisha! Cậu chỉ toàn gây rắc rối thôi! Lần này cậu lại làm cái trò gì nữa hả!? Vì cậu mà dạ dày mình lúc nào cũng đau đây này!!” (Yuuri)

“Ha ha…, xin lỗi, xin lỗi mà...” (Ruisha)

Ruisha vừa cười vừa thành thật kể lại toàn bộ diễn biến. Sau khi nghe xong, Yuuri mới hạ giọng. Cậu hiểu rằng Ruisha và Wolf chỉ bị kéo vào vụ việc, hơn nữa chính họ lại vô tình triệt hạ luôn một toán cướp vốn là nỗi lo của vương quốc bấy lâu nay.

“Haizz…, thôi được. Lần này coi như cậu cũng góp công giữ gìn an ninh cho Vương quốc, mình tạm bỏ qua. Nhưng nhớ đấy, lần sau làm gì thì làm ơn hãy báo cho mình trước! Cái phần xử lý hậu quả nó phiền lắm đó!” (Yuuri)

Nói rồi, Yuuri quay sang phân công nhiệm vụ cho Hiệp sĩ đoàn một cách nhanh nhẹn.

Cả đám cướp bị hạ gục trong kho cũng đã được báo lại, vậy là có thể yên tâm. Giao cho Yuuri xử lý thì mọi chuyện sẽ êm đẹp thôi. Kể cả thứ bảo vật mà tên thủ lĩnh đang giữ…

Ruisha còn đang suy nghĩ thì bất ngờ, một cái bóng lớn ập đến gần rồi lao thẳng vào cậu!

“Quéc——!” (Chim)

“Uwaa!?” (Ruisha)

Đó chính là con Chim hiền giả khổng lồ, khoác trên mình bộ lông vũ xanh mơn mởn như màu xanh của rừng già. Đây là loài động vật quý hiếm mà tên cướp đã bắt giữ.

Thảo nào từ nãy không thấy bóng dáng, hóa ra nó đã trốn đi khi Hiệp sĩ đoàn kéo tới.

“Ơ, sao vậy? Giờ thì cậu tự do rồi mà?” (Ruisha)

Nhưng Chim hiền giả không chịu đi, nó dụi cái đầu to vào người Ruisha, cọ cọ không rời.

Thấy cảnh đó, Wolf khịt mũi cười:

“Hiếm lắm đấy. Có vẻ con chim đó thích đại ca rồi.” (Wolf)

“Ể? Thật sao?” (Ruisha)

Ruisha vừa hỏi, Chim hiền giả liền “Quéc!” một tiếng vang dội, như đã xác nhận. Đúng là nó đã hoàn toàn tỏ ra thân thiết với cậu.

“Uhm… vậy mình nên làm gì bây giờ nhỉ?” (Ruisha)

“Thì nuôi nó đi. Chim hiền giả thông minh chẳng kém gì con người, sẽ không tốn nhiều công chăm sóc đâu.” (Wolf)

Nghe lời khuyên của Wolf, Ruisha nghiêm túc gật gù.

“Được rồi! Để mình xin phép giáo viên quản lý ký túc xá. Nếu nói là có Yuuri đồng ý thì chắc chắn không thành vấn đề!”

“Quéc——!” (Chim)

Con chim kêu lên sung sướng, đập cánh loạn xạ. Còn Yuuri, người bị lôi vào quyết định này mà chưa kịp phản ứng lại thấy dạ dày mình nhói thêm lần nữa… nhưng thôi, cậu đành tạm bỏ qua.

“Nhưng lạ thật, tại sao nó lại quý mến mình nhỉ?” (Ruisha)

Ruisha vừa xoa đầu con chim vừa lẩm bẩm.

“Có lẽ tôi hiểu lý do đấy...” (Wolf) [note78961]

“Hử?”

“Từ trong đại ca toát ra cái khí chất to lớn hơn rất nhiều so với vóc dáng nhỏ bé đó. Cái tấm lòng rộng lớn ấy chắc cũng chính là thứ khiến nó bị thu hút.” (Wolf)

Wolf, từ khi nào đã tự nhiên gọi cậu là “đại ca”, thành thật nhận xét.

Đột nhiên được khen thẳng thừng như vậy khiến Ruisha xấu hổ cười xòa “Không đến mức đó đâu…”, nhưng khuôn mặt nghiêm túc của Wolf cho thấy cậu đang không hề nói quá,

“Dạy tôi đi… Làm thế nào để có thể sống vì người khác được như cậu?” (Wolf)

Ghi chú

[Lên trên]
Tại anh cũng đổ rồi =))))
Tại anh cũng đổ rồi =))))
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

TRANS
AI MASTER
gei?
Xem thêm