Sống chung với Nữ hoàng k...
Misoneta Dozaemon (ミソネタ・ドざえもん) Yuga (ゆが一)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel - Tập 3

Chương 4.4: Nữ hoàng đi biển (4)

5 Bình luận - Độ dài: 1,290 từ - Cập nhật:

Trans + Edit: M1NO

-----------------------

Khi mặt trời bắt đầu lặn, chúng tôi đang thu dọn đồ đạc để về nhà.

“Này.”

“Ừm.”

Trong lúc tôi đợi ở túp lều trên bãi biển để chờ các cô gái thay đồ xong, người đầu tiên quay lại là Hayashi.

“Trời ạ, hôm nay vui quá đi!”

Cô ấy vừa nói vừa vươn vai trông vô cùng thỏa mãn. À, thì cũng phải thôi. Để đề phòng gã bạn trai cũ bám đuôi, Hayashi đã bị nhốt ở trong căn hộ của tôi mấy ngày liền—mặc dù cô ấy vốn là người thích hoạt động ngoài trời.

“Còn cậu?”

“Hửm?”

“Cậu có thấy vui không?”

Hayashi hỏi, còn tôi thì vắt óc lên nghĩ câu trả lời.

“Chà, ý tớ là, làm sao mà cậu có thể không vui được chứ.”

Và thế là cô ấy trả lời thay tôi luôn.

“Cậu nên tấn công Akari dứt khoát hơn đi.”

À, bảo sao Hayashi lại trả lời thay tôi chắc nịch đến vậy. Là vì tôi được đi biển cùng “cô gái tôi thích” - Kasahara nên nhỏ mới nghĩ rằng chắc hẳn tôi đang cảm thấy rất vui—đại loại vậy.

“Hayashi, cậu đúng là nông cạn mà.”

"Lại là mấy lời lẽ logic khoa trương gì nữa đây? Đừng có bắt tớ nghe lý luận của cậu ok?"

“Thôi nào, đừng có mà hỏi ngốc thế chứ.”

Tôi khoanh tay và làm vẻ mặt tự mãn.

"Còn lâu."

Thật ra ý tôi là: đây là lần đầu tiên tôi đi biển cùng với bạn bè, nên tôi không biết thể hiện sự “vui vẻ” thông qua lời nói của mình thế nào.

Thế nên là yeah— Hayashi không nhất thiết phải hỏi tôi như vậy, và tôi cũng không cần phải đào sâu vào vấn đề đó.

“Được thôi, miễn là cậu thấy vui là được.”

“Tớ có nói tớ vui à?”

“Ý tớ chỉ muốn nói là tớ sẽ không cho phép câu trả lời là 'Không thấy vui’ thôi.”

“…Vậy thì ngay từ đầu đừng có hỏi chứ.”

…Ý tôi là.

Thật lòng mà nói thì—

Cả đời tôi chưa bao giờ được đi biển cùng với bạn bè. Thực ra, ngay cả với gia đình, tôi cũng chỉ có thể đếm được số lần mình đi biển trên đầu ngón tay.

Mùa đông, tôi thường ngắm biển một mình. Đó cũng là một kiểu sở thích riêng.

Nhưng bây giờ thì…

“Đi biển cùng bạn bè như thế này… cũng không tệ cho lắm.”

"Cậu đúng là đồ tsundere hết thuốc chữa mà."

Đừng có mà nhắc lại câu đó lần thứ hai với tớ.

Tôi giữ lời nói đó cho riêng mình.

Ấy vậy mà, một cảm giác giống như tội lỗi bắt đầu trào dâng lên trong tôi.

…Tôi chưa bao giờ có được trải nghiệm được đi biển cùng với bạn bè như thế này. Chẳng có ai rủ tôi đi. Và tôi cũng chẳng muốn rủ một ai cả.

Kể cả có ai mời tôi đi chăng nữa, tôi cũng chẳng thấy vui vẻ gì. Trò chuyện thôi đã đủ mệt rồi, đã thế còn phải bắt kịp với người khác chứ. Thế nên, ở một mình lúc nào cũng thoải mái và dễ chịu hơn hẳn. Tôi cho rằng đây chính là lý do tại sao tôi cứ mãi tránh xa những cuộc gặp gỡ với mọi người.

Nhưng cho đến ngày hôm nay, khi cùng Hayashi và Kasahara đi biển, tôi mới nhận ra—

Kể cả khi tôi phải tự mình dựng chiếc ô trong lúc hai cô gái đang thay đồ—

Kể cả khi tôi phải ngồi đợi một người ăn hết tô yakisoba tại quán ven biển—

Kể cả khi được đút cho một miếng—

Kể cả khi bọn tôi tạt nước muối vào mắt nhau—

Tôi thực sự cảm thấy thế giới quan của mình đã thay đổi đôi chút. Giờ đây, nếu có ai mời đi biển, tôi nghĩ mình sẽ không từ chối nữa. Thậm chí tôi sẽ đồng ý ngay ấy chứ.

Nhưng sự thay đổi trong suy nghĩ này lại khiến tôi cảm thấy tội lỗi. Suy cho cùng, lý do Kasahara và tôi đưa Hayashi đến đây… là để bẫy Hayashi.

Chúng tôi đã giấu không nói rằng đây là quê của cổ. Chuyến đi này được lên kế hoạch như một cách để thúc đẩy, hay nói đúng hơn là ép buộc cô ấy, đoàn tụ với bố mẹ mình.

... Ngay cả lúc này, tôi vẫn không có ý định rút lui và quay trở về Tokyo. Nếu cần, tôi sẽ lôi Hayashi đến đó vừa đánh vừa la. Việc đoàn tụ với bố mẹ cô ấy—tôi không đời nào để chuyện đó đổ bể vào lúc này.

Nhưng thật lòng mà nói là tôi đang bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng.

Không lẽ không có một cách nào nhẹ nhàng hơn để giải quyết vấn đề này sao? Chúng ta không thể giải quyết vấn đề một cách ôn hòa hơn à?

Suy nghĩ thứ hai cứ xoay vòng trong đầu tôi.

“Yamamoto, mặt cậu trông đáng sợ quá.”

“Thật à?”

Tôi cố tỏ ra bình tĩnh và cố không để lộ cảm giác tội lỗi của mình.

“Ừ… Không giống như cậu, tớ là kiểu người thích giao du với mọi người.”

“…”

“Và từ góc nhìn này… khuôn mặt của cậu…? Đó chính là bộ mặt của một kẻ nói dối.”

“Tôi không có nói dối…”

“Vậy thì đó là khuôn mặt của một người đang che giấu điều gì đó.”

Tôi im lặng.

“Xin lỗi vì đã để hai cậu phải chờ.”

Cuối cùng Kasahara cũng quay lại mỉm cười—mặc dù biểu cảm của cô ấy có hơi thay đổi khi cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa chúng tôi.

“Cậu đưa tớ đến đây để gặp bố mẹ tớ… đúng không?”

...Vậy là, kế hoạch đã thất bại rồi. Ngay cả một người mù đường như Hayashi cuối cùng cũng nhận ra quê hương mình. 

Nhà ga, bãi biển, con đường quen thuộc – sau bao năm tháng, làm sao mà cô ấy có thể không nhận ra chứ?

“Ừm, đúng vậy.”

“Y-Yamamoto-kun…!?”

Giọng Kasahara có vẻ hoảng hốt. Có lẽ cô ấy vẫn muốn giả vờ rằng việc đưa Hayashi về quê không nhất thiết có nghĩa là cô ấy phải gặp bố mẹ mình.

Nhưng làm vậy cũng vô ích thôi. Bằng mọi cách, chúng tôi phải đảm bảo Hayashi gặp được họ. Cho dù có nói ra ngay bây giờ hay sau này, cho dù cô ấy có được chuẩn bị tinh thần hay không... thì đó vẫn là sự thật mà chúng tôi cần phải đối mặt.

“Vậy là tớ đã đoán đúng.”

Hayashi khẽ mỉm cười

“Cậu tự phát hiện ra ư?”

“Ừ, đúng vậy.”

“Ừm… Chắc thế rồi.”

“Trên đường về sau khi thay đồ, tớ tình cờ gặp Micchan.”

“... Micchan?”

"Bạn cùng lớp hồi cấp ba. Chẳng phải hai cậu từng học cũng lớp sao?"

“…V-vậy á?”

“Xấu hổ cực kỳ luôn đó có biết không? Lúc ấy tớ mừng lắm kiểu như,’Được gặp lại cậu ở đây tuyệt quá đi!', nhưng rồi cậu ấy chỉ đáp lại bằng vẻ mặt vô cảm, ’Ừ nhưng mà đây là nhà cậu mà?'”

“…Vậy thì không phải do khung cảnh bên ngoài rồi.”

Nghĩa là kế hoạch của Kasahara phần lớn đã thành công. Chỉ sai một chút ở chỗ chúng tôi không lường trước được việc cô ấy sẽ gặp lại người quen cũ.

“Tại sao cứ lại phải làm mọi chuyện phức tạp như thế vậy?”

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

TRANS
Ohh có ng dịch tiếp r(๑>◡<๑)
tfnc
Xem thêm
TRANS
thế bác mino vẫn làm tiếp ak?
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
vì kh có ai ứng nên là có hứng thì đăng chap th
Xem thêm
ơ vậy là không tự nhận ra quê mình được thật à =)))
tfnc
Xem thêm