Trans + Edit: M1NO
----------------------
Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy mọi người đang đi bộ trên vỉa hè và dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán hoặc dùng tay thay quạt. Có vẻ như ngoài trời nóng kinh khủng đúng như tôi nghĩ.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi ước rằng mình sẽ không phải xuống khỏi con tàu có điều hòa này. Nhưng đáng tiếc thay, chúng tôi đã đến điểm cuối.
“Nóng thế!”
Ngay khi chúng tôi xuống tàu, Hayashi là người đầu tiên lên tiếng.
“Nóng thật. Nếu ta còn nán lại đây nữa thì bọn mình sẽ trở thành đống nho khô mất. Đi nào, nhanh chân ra bãi biển thôi.”
Kasahara nắm chặt tay Hayashi và kéo cô ấy đi.
Tôi xuống tàu ngay sau họ và lập tức bị choáng ngợp bởi cái nóng như thiêu đốt. Đồng thời, tôi cảm thấy một sự căng thẳng nhẹ trong không khí.
Sân ga có khá nhiều người. Và điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả là tôi có thể nhìn thấy vài người nước ngoài trong số họ—có lẽ là khách du lịch. Có thể là vì gần đó có một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng nổi tiếng.
Mặc dù chúng tôi đã đi đến một điểm du lịch nổi tiếng đến mức thu hút cả khách du lịch ngoài nước, nhưng tôi lại không hề cảm thấy hào hứng chút nào. Tại sao ư? ...Bởi vì tôi đã chán ngấy việc nhìn thấy nó rồi.
“Lâu rồi mình không đến đây.”
Lý do chính mà chúng tôi đến thị trấn này không phải là để đi biển—mà là để đưa Hayashi về nhà bố mẹ cô ấy. Vì tôi là người địa phương cho nên nhà ga này đối với tôi không có gì mới mẻ cả. Vì thế nên, tuy chúng tôi đang có mặt ở một khu du lịch, nhưng tôi không có lý do nào để cảm thấy hào hứng hết.
Thôi thì, tâm trạng của tôi lúc này không quan trọng.
“Megu, lối ra ở đằng kia mà.”
“Hở? À phải rồi.”
“Ừm, không có lối ra nào ở phía đó đâu.”
Điều tôi thực sự quan tâm lúc này là liệu Hayashi có nhận ra chúng tôi đã về đến quê nhà của cô ấy chưa.
Khi Kasahara và tôi lên kế hoạch này, cô ấy cứ khăng khăng rằng Hayashi cực tệ về khoản phương hướng đến mức mà Hayashi sẽ chẳng thể nào nhận ra rằng mình đang ở đâu. Nhưng thành thật mà nói, thật khó để tin vào chuyện này
Ý tôi là bình thường ai mà không nhận ra chứ?
… Dù sao thì chúng tôi cũng đã tới đây rồi, không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục diễn kịch cho đến cùng.
Ngay khi tôi đang nghĩ vậy…
“Ể? Sao tên ga này…”
Hayashi lẩm bẩm như đang giáng một đòn chí mạng tới tôi.
Tôi tự trách mình vì đã dễ dàng nghe theo lời Kasahara và đồng ý với kế hoạch của cô ấy.
Tất nhiên là Hayashi nhớ rồi. Ai mà chẳng nhớ đến tên nhà ga gần nhà mình chứ.
“Sao cái tên này nghe giống họ của ai đó nhỉ?”
Chờ đã, mọi chuyện có vẻ không đơn giản như tôi nghĩ!
“Cậu có nghĩ nhà ga được đặt theo tên của một nhân vật quan trọng nào đó không?”
Chắc là chẳng liên quan gì đến tên tuổi của ai đâu...
“Nào, Megu, lối này, lối này!”
Vẫn với thái độ vô tư thường lệ, Kasahara nắm tay Hayashi kéo đi và rời khỏi nhà ga.
Thật là một cô gái táo tợn... Hay là Kasahara chỉ đơn giản là đang xem nhẹ Hayashi thôi?
Dù sao thì, việc Hayashi nhìn thấy tên nhà ga mà không hề nhận ra đây là quê hương mình đã là một chiến thắng lớn đối với chúng tôi. Nhờ vậy, có vẻ như kế hoạch che giấu vẫn tiếp diễn mà không gặp nhiều rắc rối.
Chúng tôi bước ra khỏi nhà ga và đi quanh vòng xoay. Phía trước chúng tôi là một con phố mua sắm tấp nập với những tòa nhà thương mại nhỏ.
“Oa, ở đây nhiều cửa hàng ghê.”
Ừ, nơi đây vẫn giống như hồi chúng tôi học cấp ba.
“Có vẻ như chúng ta đang ở rất gần biển rồi — ở đằng kia có một đống quán ăn hải sản ấy!”
Cũng phải. Phản ứng của một người chưa từng đặt chân đến đây bao giờ như vậy là hết sức tự nhiên.
“Nơi này trông giống quê mình ghê!”
Đây chính là quê cậu đấy!
Không phải là “trông giống” như cậu nói đâu — thật sự là quê của cậu đấy!
Tuy tôi mừng vì cô ấy chưa nhận ra, nhưng cái sự ngây thơ này chỉ càng làm tôi tức điên mà muốn hét lên.
“Bãi biển ở lối này!”
Kasahara vô cùng tự tin dẫn đoàn. Có vẻ như là mọi chuyện đều đang diễn ra theo đúng kế hoạch của cô ấy. Mùa hè ở lễ hội, Hayashi đã tự bộc bạch rằng cổ có khả năng định hướng cực kỳ kém, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng nó lại tệ đến mức này. Chẳng trách sao Hayashi từng bảo cổ không thể tự về nhà tôi từ chỗ lễ hội được.
“Nè, có vẻ như mọi người đều đang đi tới bãi biển đúng không?”
Tôi nhận thấy đám đông lớn đang di chuyển cùng một hướng và buột miệng nói ra.
“À thì, hầu hết mọi người đến đây để đi biển mà.”
“Ra vậy.”
Nghe có vẻ hợp lý. Tôi có thể thấy mọi người đều mang theo phao bơi, đồ tắm và đủ thứ đồ nghề đi biển, nghe cứ như thể bọn họ đang muốn hét lên rằng “Chúng tôi sẽ vui chơi tại bãi biển đây!”
“Tốt nhất là chúng ta nên cẩn thận kẻo bị lạc.”
“Phải rồi, đừng có mà đi lạc đấy nhé.”
“Sao cậu ác thế! Cậu không nói “chắc là cậu sẽ ổn thôi.” được à?”
“Thế cậu có nghĩ cậu sẽ ổn không?”
“Không hề.”
“Nếu ngay cả cậu còn không nghĩ mình ổn, thì làm sao mà cậu mong người khác nghĩ thế?”
“Chính vì thế nên tớ mới muốn ai đó – bất cứ ai – nói với tớ rằng là tớ sẽ ổn!”
“Không phải việc của tớ!”
Cuộc cãi vã của chúng tôi nực cười tới mức mà tôi phải lớn tiếng. Má cái con nhỏ này thật là… Phiền thật.
“Hai cậu hợp nhau phết nhỉ?”
“Hả?”
“Nếu mọi chuyện đã lỡ thế này rồi thì sao hai cậu không nắm tay nhau cho đến khi tới biển đi? Như vậy thì ít nhất thì chúng ta sẽ bị lạc mất nhau.”
“Không đời nào!”
“À phải rồi. Tớ thấy trò nắm tay trẻ con hơn tớ nghĩ —mà lại còn ngại nữa chứ”
“Chờ đã… Cậu trải nghiệm rồi sao?”
“À…”
Hayashi đột nhiên nhìn xuống và im lặng và rõ ràng là cổ đã tự tiết lộ bí mật của mình. Không khí giữa ba chúng tôi trở nên ngượng nghịu.
Sao cậu vô tư thế hả, Hayashi. Cậu vừa lỡ lời và để rồi lại tiết lộ một chút quá khứ đáng xấu hổ của mình đấy.
Còn tôi ư? Tôi ổn mà. Tuy Hayashi có thừa nhận rằng mình đã nắm tay ai đó, nhưng cô ấy đâu có nói là tay tôi đâu.
“Ở lễ hội mùa hè ư?”
“Này, sao cậu lại tự cho rằng Hayashi và tớ đã nắm tay nhau ở lễ hội mùa hè vậy?”
“Hở? Tớ thậm chí còn chẳng biết hai cậu đi cùng nhau, Yamamoto-kun…”
Tôi đứng hình.
Đừng có mà giăng bẫy cả tôi chứ… Và một lần nữa, giống như Hayashi, về cơ bản là tôi đã tự mắc bẫy.
“Dẫu sao thì, cùng chuyển chủ đề và tận hưởng chuyến đi này đi.”
“Nghe hay đó.”
Hòa mình vào đám đông du khách đang trò chuyện rôm rả, chúng tôi bước đi trên con đường nhựa nóng hổi. Khoảng năm phút sau, mồ hôi lấm tấm trên trán chúng tôi và bãi biển cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.
“Đẹp quá…”
Dù chúng tôi đã bắt chuyến tàu đầu tiên trong ngày để đến đây, nhưng bãi biển đã chật kín người. Qua những chiếc ô và lều, chúng tôi có thể nhìn thấy đại dương xanh biếc, với những con sóng trắng nhẹ nhàng vỗ bờ ái êm.
“Thế quái nào mà đông thế…”
“Đừng có gắt gỏng như vậy chứ, Yamamoto. Chẳng phải đi biển càng đông càng vui sao?”
“… Tớ cực kỳ kĩ tính khi nói về bãi biển đấy.”
“Ôi không, lại nữa rồi.”
“Biển không phải để bơi. Mà là để ngắm nhìn.”
“Ugh, cậu phiền phức quá.”
Hayashi nhìn tôi với ánh mắt đầy khinh bỉ. Như thường lệ, trong ánh mắt cậu ấy không hề có chút nhân nhượng nào.
“Đông cỡ này thì có lẽ nước sẽ nóng lên đến mức chẳng còn cảm giác sảng khoái nữa.”
“Okay, okay, tớ hiểu rồi. Đằng kia có phòng thay đồ đấy, chúng ta đi thay đồ đi.”
“Từ chờ đã, tớ đã nói xong đâu.”
“Ừ, ừ, bọn tớ sẽ nghe cậu nói sau.”
“… Thật ra cậu không cần phải lãng phí thời gian nghe tớ nói đâu.”
“Thế hả?”
“Ừ, nghĩ lại thì mấy lời tớ nói hoàn toàn chẳng liên quan chút nào.”
“Đã bảo rồi mà.”
“Hai cậu giờ thân nhau phết nhỉ?”
Tôi cảm thấy hơi có lỗi khi nhìn thấy nụ cười của Kasahara, nhưng... tôi không biết nữa, cảm giác như đây là một điều gì đó khác biệt so với việc chỉ đơn thuần là hòa thuận.
Giống như chúng tôi đã học được cách làm dịu cơn giận của đối phương—hoặc có lẽ, chúng tôi đã tìm ra những kiểu chuyện vớ vẩn nào đó khiến đối phương bực mình.
“Trước mắt, có lẽ tớ thay đồ xong trước hai cậu nên tớ sẽ đi thuê ô và sắp đặt mọi thứ trước khi xuống biển.”
“Okay, nhờ cậy vào cậu đó.”
“Arigatou~… Nè, Yamamoto-kun.”
“Chuyện gì thế, Kasahara.”
“Nếu cậu thấy một cô gái dễ thương, đừng có mà đi theo cô ấy mà không suy nghĩ nhé?”
“Mơ đi. Làm vậy tớ sẽ bị mắt mất.”
“Ai mà biết được cậu~”
Với nụ cười trêu chọc, Kasahara dẫn Hayashi về phía khu thay đồ cạnh chòi trên bãi biển.
Thở dài một tiếng, tôi đi về phía khu thay đồ nam. Tôi chỉ mất ba phút để thay đồ xong. Để đề phòng, tôi quay lại chỗ đã chia tay Hayashi và Kasahara, nhưng đúng như dự đoán, họ vẫn đang thay đồ.
Thôi kệ. Như tôi đã nói, tôi sẽ đi chuẩn bị trước.
“Nóng chết đi được…”
Trở lại bãi biển, tôi cảm nhận cái nóng không chỉ từ trên cao mà còn tỏa ra từ cát—như thể tôi đang bị nướng lên từ cả hai phía vậy.
“Mình phải làm nhanh lên mới được.”
Lau mồ hôi trên trán, tôi bắt tay vào việc. Sau khi xong xuôi mọi việc, tôi cuối cùng cũng có thể làm mát dưới bóng râm. Với cái xẻng mang theo, tôi đào một cái lỗ và cắm chắc chắn cây dù sâu vào cát để cố định nó. Sau khi dựng xong, tôi trải một tấm bạt xanh dưới bóng râm. Rồi tôi lấy một ít trà lúa mạch từ thùng đá ra và rót vào một cái cốc giấy. Nhấp từng ngụm nhỏ, tôi đợi hội con gái đến.
“Sao họ lâu thế nhỉ…”
Hayashi, người hiện đang sống cùng tôi, thường nói rằng con gái mất nhiều thời gian hơn để chuẩn bị, và rõ ràng điều đó cũng áp dụng khi đi bơi. Mất quá nhiều thời gian chỉ để chuẩn bị... Thật phiền phức. Mỗi khi gặp phải chuyện này, tôi lại thấy mừng vì mình sinh ra là con trai.
“Nghĩ lại thì… chẳng phải đây là lần đầu mình đi biển với khác sao?”
Tôi vừa mới chợt nhớ ra. Với một đứa ít bạn như tôi, tôi chưa bao giờ đi bơi theo nhóm cả.
Mặc dù... đó không phải là lý do duy nhất khiến tôi không thể đi biển với bạn bè.
Đối với tôi, bãi biển không phải là nơi mà bạn đến vào mùa hè—mà là nơi dành cho mùa đông. Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng bãi biển vào mùa đông chỉ là một nơi khoảng không lạnh lẽo, trống rỗng.
Nhưng điều đó không phải.
Biển động dữ dội với nơi chân trời dường như rung chuyển.
Gió gào thét và dữ dội hét lên.
Cùng với những hạt cát bay trong không khí.
Đứng giữa tất cả, tôi nheo mắt để tránh cát bay vào mắt khi yên lặng đứng trên bờ và ngắm biển.
Đó không phải là một khung cảnh hài hòa nhưng tôi lại thích dành thời gian với nó. Nó khiến tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé—và bằng một lý do nào đấy, nó lại mang cho tôi một cảm giác bình yên đến kỳ lạ.
“Bởi vậy nên hôm nay mình sẽ chấm biển điểm 0. Và tất cả là tại vì có quá nhiều người.”
Một bãi biển đông người không phải là biển thực sự.
Tôi đưa ra một ý kiến cực kỳ phiến diện và không hiểu sao lại ưỡn ngực tự hào.
“Hiii~ Onii-san, anh đi một mình à?”
Đúng lúc đó, có người gọi tôi từ phía sau với một giọng điệu thân thiện đến lạ. Chết tiệt. Có phải tôi vừa bị xem là một tên lập dị không? Mà... họ nói không sai nên tôi khó lòng mà phản bác được.
“… Uh…”
Khi tôi quay lại, tôi thấy một cô gái lạ mặt mặc bộ đồ bơi màu đen.
“Cô là ai vậy?”
“À xin lỗi. Anh biết đó, em đang định dựng dù trước để đợi bạn, nhưng em không biết làm cách nào cả~”
“Ừm..”
“Vậy nên nếu anh không phiền… anh có thể chỉ giúp em được không ~?”
“… Nếu chỉ có vậy thôi thì tôi sẽ dựng giúp.”
“Thật sao~!”
“Ừm, không có vấn đề gì.”
Tôi đứng dậy.
“Cảm ơn anh nhiều lắm ạ~!
Cô gái bám chặt lấy tay tôi mà không hề báo trước.
“Vậy em sẽ giao phó cho anh nhé~”
“… Tôi sẽ không dựng được dù nếu cô cứ ôm như thế này đâu.”
“A, em xin lỗi!”
...Mềm thật.
Không, không, không! Tôi đang nghĩ cái quái gì vậy, lại nổi dục vọng với một cô gái xa lạ rõ ràng đang gặp rắc rối chứ?
Chắc là tôi đã mất cảnh giác sau khi mơ mộng quá nhiều về biển mùa đông. Tôi cần phải tỉnh táo lại. Trở về trạng thái bình thường của mình.
“Cô muốn tôi dựng chỗ nào?”
“Ở kia ạ.”
“Đấy là dù của cô sao?”
“Vâng.”
Giữa những tiếng trò chuyện vui vẻ xung quanh, tôi nhặt chiếc dù cô ấy chỉ và bắt đầu đào cát bằng xẻng của mình.
“Anh trai từ đâu đến vậy, Onii-san?”
“Hả?”
“Em đến đây với mấy đứa bạn từ Tokyo.”
…Tôi chỉ giúp dựng cái dù thôi mà cô ấy đã chia sẻ thông tin cá nhân rồi. Chắc là người hướng ngoại.
…Mà cũng không cần phải nghĩ nhiều làm gì. Ai mà đi biển với bạn bè thì chắc đều là người hướng ngoại hết.
“… Vậy à, tôi cũng đến từ Tokyo.”
“Thật á? Khu nào vậy?”
“…”
“A, thứ lỗi cho em! Chỉ là em hơi tò mò chút thôi. Anh không muốn nói cũng được ạ!”
“Hiểu rồi.”
“Anh có tập gym không?”
“Cho đến cấp ba thì có.”
“Ồ? Vậy anh có tham gia cậu lạc bộ nào đó không?”
“… Không, tôi không thích bầu không khí quá mức vui vẻ ở đó.”
“À phải rồi, em hiểu. Kiểu như, khi anh đang cố gắng nghiêm túc, nhưng người khác lại chỉ coi đó như một buổi đi chơi vui vẻ đúng không.”
“Ừ, cũng dạng dạng vậy.”
“Thật sao?”
“Ừm. Và rồi mấy người đó sẽ đi tiệc tùng sau đó và bỏ tôi lại. Nên tôi đã tự bỏ cuộc.”
“Ể?”
“Hở?”
…Khoan đã. Tôi lại vừa nói điều gì không nên nói sao?
Bầu không khí trở nên gượng gạo nên tôi tăng tốc công việc của mình.
Cứ đà này, tôi cảm thấy mình có thể đào xuyên Trái Đất đến tận Brazil mất. Nói quá thôi.
“Xong rồi.”
Vì ngượng, tôi định rời đi ngay lập tức, nhưng...
“Thứ lỗi cho em, Onii-san. Nếu được... anh có muốn đi chơi với bọn em không?”
Cô gái này thực sự mời tôi sao.
“Hở?”
“Anh hài hước ghê.”
Hài hước...? Nhưng tôi vừa mới nói một điều cực kỳ khó xử mà. Chắc là cô ấy có khiếu hài hước kỳ lạ nào đấy.
…Khoan đã. Tôi đang bị thả thính à? Hay nói đúng hơn, đây có phải là một kiểu “nampa ngược” không? [note75920]
“À, xin lỗi. Tôi đã có kế hoạch khác cho hôm nay rồi.”
“Anh cũng đang định vui vẻ tại bãi biển phải chứ?”
“Hả? Sao cô biết?”
“Vì em cũng là một phần của kế hoạch đó mà.”
“Whoa, trúng hợp ghê ha.”
Sao tôi lại ngạc nhiên đến thế nhỉ? Điều đó hiển nhiên mà.
“T-tôi xin lỗi, có khi để lần khác đi.”
“Ồ, đừng lo! Em đảm bảo là sẽ rất vui đó?”
Với giọng nói trắng trẻo, ngọt ngào, cô gái lại bám vào tay tôi. Một thứ gì đó mềm mại lại ép vào người. Lẽ ra tôi phải nhận ra sớm hơn—đây hoàn toàn là cố ý. Cô ta biết tôi đã nhận ra được điều này và đang trêu chọc tôi.
Trời ạ... Sao tôi lại phải gặp người phụ nữ xấu xa này chứ...
“… T-tôi không thích…”
“Chỉ một chút thôi được không? Một chút thôi… nhó?”
“Này, cô có việc gì với bạn tôi à?”
Một giọng nói sắc lạnh, trầm ấm vang lên.
Và vẫn với cô gái đang bám vào tay tôi ấy, tôi quay về phía âm thanh phát ra—và thấy Hayashi đứng đó.
“H-Hayashi…”
Thật là nhẹ nhõm quá. Tôi thở phào.
“Bạn của anh là con gái sao?”
“Hả? Có bạn khác giới thì lạ à?”
Trong những khoảnh khắc như thế này, Hayashi cực kỳ đáng tin cậy. Dù sao thì, cô ấy được biết đến là “nữ hoàng” ở trường cấp ba mà.
“… Chẳng lẽ hai người đang hẹn hò?”
“Không. Tôi đã nói rồi, chúng tôi chỉ là bạn.”
Hự. Cách nói này lạnh lùng quá đấy.
“Vậy rồi sao? Chuyện đó thì liên quan gì đến cô hả?”
“… Xin lỗi.”
Cô gái nhanh chóng chạy đi cùng với tiếng dép lê đập vào đất.
“Này, còn chiếc ô…”
Chiếc dù cắm trong cát giờ trông thật lạ lùng và u sầu.
“Này cậu làm sao thế? Sao cứ ngơ ngẩn ra vậy?”
Hayashi lạnh lùng nói. Có vẻ cô ấy cũng đang giận tôi.
Ừ thì tôi cũng không phiền nếu cô ấy tỏ ra giận dữ đâu, nhưng từ giọng điệu của Hayashi, tôi cảm thấy ít nhất mình cần phải tự biện hộ một chút
“Không có chuyện đó đâu. Tớ đang cố ra dáng làm một quý ông.”
“Quý ông? Quý ông gì mà mặc quần đùi đi biển?”
“Tại sao quý ông lại không thể làm vậy?”
Nếu theo logic của Hayashi, thì các quý ông người Anh sẽ không bao giờ được mặc quần đùi đi biển. Nghe có vẻ quá gò bó để trở thành một quý ông Anh Quốc ha. Vậy thì cái nào khó hơn: làm một quý ông người Anh, hay là làm một người đàn ông cứng nhắc không biết bơi nhỉ?
“Tớ đã thấy hết mọi chuyện từ đầu – sao cậu không để cô ta tự dựng dù đi?”
“Khi thấy ai đó gặp khó khăn thì mình phải giúp họ chứ. Chuyện này là lẽ thường tình mà.”
“Và từ cái thái độ đó nên cậu mới gặp rắc rồi đấy!”
“Đâu có!”
“Có đấy! Cứ nhìn vào cái người đang đứng ngay trước mặt cậu đi!”
... Cô ấy nói phải. Vì tôi đã giúp Hayashi, nên tôi bị kéo vào đủ thứ rắc rối. Chết tiệt. Hayashi vừa đưa ra một ví dụ mà tôi không thể nào cãi lại được.
“… Xin lỗi. Tớ sai rồi…”
Không thể nói thêm được điều gì, tôi thừa nhận thất bại với một chút ấm ức. Mặc dù nhìn vẻ ngoài có vẻ bướng bỉnh, nhưng tôi là một trong số ít những người đàn ông hiếm hoi có thể thừa nhận sai lầm và xin lỗi—một loài có nguy cơ tuyệt chủng trong thế giới ngày nay.
“Cậu nói gì đi chứ…?”
Nhưng ngay cả sau khi tôi đầu hàng, Hayashi vẫn trông buồn bã khó hiểu.
“Nếu thấy đau, thì đừng tự lấy mình ra làm ví dụ chứ.”
“Tớ... tớ sẽ ghi nhớ điều đó vào lần sau.”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Ôi không – giờ thì lại đến một vấn đề khác!
“Akari! Yamamoto mới bị một cô gái khác tán tỉnh!”
Hayashi bắt đầu lấy lại năng lượng.
“Hảảảảảảảảả!?”
Kasahara trông ngạc nhiên.
“Mà, tớ cũng đoán trước được rồi…”
Không, khoan đã—có vẻ như cô ấy không ngạc nhiên đến vậy.
“Nhỏ đó có xinh không?”
“Xinh cực!”
“Cậu có thấy Yamamoto-kun bối rối không?”
“Cực kỳ bối rối luôn ấy!”
“Mắt cậu ấy có soi hết chỗ này sang chỗ nọ không vậy?”
“Đảo như rang lạc luôn!”
“À, vậy thì là lỗi của Yamamoto-kun rồi!”
“Quả nhiên!”
“Khoan đã, ít nhất thì cũng cho tớ biện hộ một chút chứ!”
“Megu, cậu có nghĩ Yamamoto-kun có lý do chính đáng không?”
“Không.”
“Vậy á?”
“Akari… Cậu không tin tớ sao?”
“Khoan đã, tớ nói tớ không tin cậu khi nào?”
“Yamamoto-kun, tất cả là lỗi của cậu.”
“Thế còn ý kiến của tớ thì sao?”
“Bọn tớ không cần biết. Tớ không biết chính xác chuyện gì đang diễn ra, nhưng bất cứ điều gì Megu nói đều đúng cả.”
“Cứ dính đến nhau là y như rằng hai cậu lại cất não ở nhà nhỉ?”
Nếu tôi nói với một trong hai người bọn họ rằng họ phải mua một chiếc bình nào đó nếu không người kia sẽ buồn, tôi cá rằng một trong số họ sẽ mua nó bằng bất cứ giá nào.
...Thôi được rồi, giờ thì tôi chẳng làm được gì. Cứ chấp nhận vậy. Tôi chỉ xui xẻo khi phải dính với đám này thôi.
“Dù sao thì, Yamamoto-kun. Cậu không có gì muốn nói với bọn tớ sao?”
“Hả?”
Trước câu hỏi của Kasahara, tôi nghiêng đầu bối rối.
Có gì đó muốn nói... với cả hai người họ ư?
Có thể là gì nhỉ…?
… Ah
Họ muốn tôi quỳ xuống xin lỗi sao? Vì đã làm hỏng tâm trạng kì nghỉ của bọn họ?
“…”
Kasahara mỉm cười không nói gì như muốn ám chỉ rằng suy nghĩ của tôi là hoàn toàn sai bét.
… Hở?
Nếu vậy thì tôi chẳng có gì để nói cả.
Tôi đã nghĩ vậy, nhưng rồi, khi tôi quay mặt đi khỏi Kasahara, ánh mắt tôi vô tình lướt qua cơ thể họ—và đó là lúc tôi nhận ra.
Mặt tôi đỏ bừng.
Không phải là do mặt trời hay hơi nóng từ cát...
“… Nó… nó hợp với cậu lắm.”
“Cái gì cơ?”
Tôi không thể nhìn thẳng vào Kasahara, người đang mỉm cười ranh mãnh.
“Đ-đồ bơi…”
Tôi run rẩy lẩm bẩm khi quay mặt nhìn ra biển lớn.
Mới nãy Hayashi còn nói tôi đảo mắt như rang lạc khi đứng trước cô gái kia.
...Nhưng giờ, còn hơn cả lúc đó, mắt tôi cứ đảo qua đảo lại—chỉ vì đứng trước mặt họ.
Tôi không thể nhìn vào mặt họ.
Không, nói đúng hơn là tôi không muốn nhìn vào mặt họ…
Hai người họ lúc này có lẽ đang cười toe toét và tận hưởng phản ứng ngượng ngùng của tôi.
Tôi biết mà. Tôi đã trải qua quá nhiều lần rồi— nên tôi biết.
“Yamamoto-kun, nhìn bọn tớ này.”
Kasahara thúc giục tôi.
Không làm theo lời cô ấy lúc này có phải là một lựa chọn sai lầm không...?
Không, đến mức này rồi thì mọi thứ dường như đã đi xa quá rồi, và tôi có lẽ chỉ còn một bước nữa là sụp đổ hoàn toàn thôi.
Mặc dù vậy, cố gắng giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng, tôi từ từ ngước lên.
— Kasahara vẫn mỉm cười như thường lệ. Một nụ cười ranh mãnh, giống như một cô bé đang cảm thấy hài lòng với trò đùa của mình vậy.
Rồi tôi liếc nhìn cô gái đứng cạnh cô ấy.
Hayashi… có gì đó khác lạ.
“S-sao thế?”
Cô ấy đỏ mặt bối rối và lườm tôi.
“Cậu chỉ khen được mỗi thế thôi sao?”
“Chỉ có vậy thôi chứ?”
“Hả chỉ có thế…?”
Cái vẻ ngượng ngùng của cô ấy… Tôi chưa từng thấy vẻ mặt đó của cô ấy trước đây.
Giống hệt như cái lần Hayashi cứ khăng khăng làm gì đó bằng hành động.
Giống như cái lần mà chúng tôi tắm cùng nhau.
Và cũng giống như lúc tôi bảo vệ cô ấy.
“Đây là lần đầu tiên tớ thấy vẻ mặt đó.”
Cái thái độ bẽn lẽn đó… Thật sự là lần đầu tôi thấy.
Không nói nên lời, cả hai chúng tôi đều quay mặt đi.
“Vậy thì, Yamamoto-kun – cậu thấy ai mặc đồ bơi xinh nhất?”
Kasahara hỏi, và cả Hayashi lẫn tôi đều lườm cô ấy.
Con nhỏ này… thật sự không kiêng nể vấn đề gì liên quan đến Hayashi luôn ấy.
Mặc dù vậy, tôi vẫn không thể không liếc nhìn qua đi qua lại giữa Hayashi và Kasahara. Tôi biết mình không nên coi trọng chuyện này, nhưng cuối cùng tôi vẫn so sánh họ.
Tôi từ từ mở miệng, như thể cả tấn câu từ muốn thoát ra. Hít một hơi thật sâu—và thở ra một nhịp.
“Tớ không biết!”
Câu trả lời tôi đưa ra chỉ là một cách để tôi trốn thoát khỏi chuyện này. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.
“Thôi được rồi, chúng ta đừng nói nhảm nữa và hãy cùng nhau vui vẻ đi!”
“Hở? Chẳng phải cậu nói bãi biển mùa hè không phải là bãi biển thực sự sao?”
“Đừng có nói vớ vẩn! Bãi biển mùa hè là tuyệt nhất! Bãi biển đông người là tuyệt nhấttttt!”
“Ahaha! Cậu xoay chong chóng như máy khoan luôn!”
Tôi đỏ mặt vì xấu hổ trong thoáng chốc.


6 Bình luận
"Ể,nghe không ổn lắm đâu..."
"Megu...cậu cũng không tin tớ sao?"
"Tin" và cả 3 hạnh fuck bên nhau mãi mãi 💯 tôi đã nhìn được end bản ln
btw đoạn 40 "ghê mình" kìa trans