Light Novel - Tập 3
Chương 3.2: Nữ hoàng với vô vàn điểm yếu (2)
15 Bình luận - Độ dài: 2,338 từ - Cập nhật:
Trans + Edit: M1NO
-----------------------
“Hayashi, cậu thấy sao nếu tuần sau chúng ta đi biển để thư giãn đầu óc một chút?”
Với trái tim đập mạnh, tôi mời cô ấy đi biển. Lúc đó, chúng tôi đang dùng bữa tối mà cô ấy nấu, đúng khoảnh khắc mà Hayashi trông có vẻ thoải mái và ít cảnh giác nhất.
“Hở? Sao tự dung đột ngột thế.”
“À thì, rốt cuộc thì gã bạn trai cũ côn đồ của cậu đã bị áp giải rồi, và cậu cũng đã bắt đầu đi làm thêm, mọi thứ đang dần trở về với quỹ đạo ban đầu… Tớ nghĩ có lẽ giờ mọi chuyện cũng đã ổn lại rồi, đi chơi một chút cũng chẳng phải ý tồi đâu.”
“Hmm, như vậy cũng không tệ.”
“Thấy chứ?”
“Nhưng… có gì đó sai sai.”
Ực
“Từ bao giờ một người miễn nhiễm với tuổi trẻ như cậu lại có thể mời ai đó đi biển vậy? Chuyện này thật không bình thường chút nào.”
“Tớ không có nhớ là mình như thế nhé.”
“Nhưng cậu có bao giờ tận hưởng tuổi trẻ đâu.”
“Đồ ngốc. Cậu đâu cần phải bị tuổi trẻ tác động thì mới có thể tận hưởng được.”
“… Xin lỗi.”
“Đừng có mà xin lỗi tớ.”
“Tớ nghĩ từ giờ tớ sẽ đối xử với cậu tốt hơn.”
“Đừng có mà ra vẻ ban ơn.”
Chết tiệt, cô ấy làm tôi tức điên lên được.
Tôi đã lấy hết can đảm để mời Hayashi đi biển, vậy mà cô ấy gạt phắt nó đi như thể chẳng có vấn đề gì luôn. Cô ấy không nhận ra rằng đối với một kẻ hướng nội như tôi, việc mời ai đó đi chơi căng thẳng đến mức nào à? Đã thế Hayashi còn trêu chọc tôi nữa chứ...
“Thế còn chuyện đi biển thì sao?”
“Ừm… cái đó.”
Cậu đùa đấy à? Giờ chúng ta lại quay lại chủ đề này sao? Giọng điệu của cô ấy thay đổi chóng mặt quá.
“Không ngờ… là cậu lại mời tớ đi biển luôn ấy.”
“Cậu thấy chuyện đó kỳ đến mức đấy cơ à?”
“Cậu nghĩ sao?”
“Tớ á…?”
Tôi khoanh tay và suy nghĩ một lát.
“Tớ không biết.”
“Ý cậu nói cậu không biết là sao vậy?”
“Cậu thử nghĩ xem. Tớ đề nghị một chuyện vô lý đến vậy mà lại chẳng giống con người tớ chút nào, đến nỗi mà chính tớ còn không sao giải thích được luôn ấy.”
Khi ai đó hỏi một câu mà bạn không thể trả lời, não bạn sẽ ngừng hoạt động. Đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm điều đó.
“Chờ đã, vậy cậu mời tớ đi biển mà không biết lý do tại sao ư?”
Hayashi trông thực sự bối rối. Và thành thật mà nói, cô ấy nói phải.
“…Hmm, đi biển hửm? Năm ngoái tớ không được đi vì bận ôn thi đại học.”
“Thật á?”
“Ừ. Nhưng mấy năm trước tớ có đi rồi. Đi với Akari ấy. Ồ, cậu có muốn xem ảnh Akari mặc đồ bơi không?”
“Xin kiếu.”
“Nè, có đoạn nhún bèo này. Đáng yêu đúng không?”
“Tớ đã nói là tớ không muốn xem rồi mà.”
Sao hai người họ chẳng ai thèm nghe lời tôi nói hết vậy.
Tôi cố hết sức để không nhìn vào màn hình điện thoại của Hayashi.
Nhân tiện thì nhờ Kasahara cung cấp ID và mật khẩu Cloud để đổi điện thoại, Hayashi đã khôi phục được ảnh và danh bạ thời trung học của cô ấy.
Con nhỏ này hoàn toàn phụ thuộc mọi thứ vào Kasahara.
“Cậu ngại à. Chắc cậu thích Akari lắm nhỉ.”
“Không, không phải thế. Chỉ là tớ không chịu được đồ bơi của con gái thôi.”
“Đáng thương ghê. Lại còn tự tin nói ra điều đó nữa chứ.”
Hayashi trông có vẻ bối rối.
Dù sao thì với đà này, có vẻ như cô ấy sẽ đồng ý đi biển. Và nếu tôi có thể đưa Hayashi đi, việc còn lại là lừa cô ấy về nhà bố mẹ mình. Ở đó, Hayashi có lẽ sẽ cãi nhau với họ... nhưng trước mắt, trở ngại lớn nhất sẽ được giải quyết.
“… Nếu đi biển thì sẽ tốn bao nhiêu nhỉ?”
Nhưng ngay khi thấy một tia hy vọng lóe lên, bóng tối lại bao phủ. Một lý do quen thuộc khiến Hayashi luôn cau mày mỗi khi nhắc đến tiền.
Đột nhiên, tôi nhớ lại cuộc trò chuyện của mình với Kasahara trước đó.
“Sao thế? Kế hoạch đi biển của tớ với Megu vẫn còn vấn đề gì à?”
“Ừ. Và đó không phải là vấn đề dễ giải quyết đâu.”
“Là gì vậy?”
“À thì…”
Tôi hít một hơi thật sâu và nói—
“Cậu ấy túng quẫn…”
Một cô gái vị thành niên không nhà không cửa, lại còn thật nghiệp liên tục kẹt tiền kể từ khi sống chung với tôi… À không, kể từ khi Hayashi sống với gã côn đồ đó. Cứ hễ có kế hoạch nào liên quan đến chi tiêu, cô ấy y như rằng sẽ từ chối với cái lý do quen thuộc này.
"Nếu là chuyện tiền nong, tớ sẽ trả. Cứ coi như đây là chuyến đi thư giãn đi."
“Không được.”
Thành thật mà nói, tôi đã biết tỏng Hayashi sẽ từ chối ngay khi mình ngỏ lời. Cô ấy luôn vậy. Dù tôi có đề nghị trả tiền bao nhiêu lần đi nữa, cô ấy cũng chẳng bao giờ chịu chấp nhận.
Vậy chẳng lẽ lần này cũng thế sao…?
Tôi đã bị dồn vào thế chân tường rồi à…?
“Được rồi. Vậy tớ sẽ cho cậu mượn tiền. Cậu có thể trả nợ tớ sau khi nhận lương đầu tháng.”
“Thế còn tay cậu sao rồi? Có ổn chứ?”
“Tay sao? … À thì.”
Tôi nhìn vào bàn tay phải đang quấn băng của mình. Phải rồi, đi biển với một bàn tay bị thương như vậy nghe không được thông minh cho lắm... Nhưng chắc cũng chẳng thành vấn đề.
“Nếu mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch, các mũi khâu sẽ được tháo vào đầu tuần tới, vậy nên tớ sẽ ổn thôi.”
Theo lời bác sĩ, bình thường, một vết thương được khâu cần khoảng hai tuần để lành lại. Đã gần hai tuần kể từ vụ đâm dao đó. Đúng như dự kiến, vết thương được phục hồi rất tốt, và bác sĩ nói rằng nếu vết thương cứ tiếp tục tiến triển như vậy, các mũi khâu có thể sẽ được tháo ra vào tuần tới mà không gặp phải vấn đề gì.
“Thế thì càng tốt chứ sao. Vậy thì đi biển để ăn mừng việc cậu bình phục nữa.”
“Tớ hiểu rồi… Nếu thế thì… À…”
“Sao thế.”
“Chỉ là thoạt tiên tớ thấy đi biển cũng không tệ. Nhưng… càng nghĩ, tớ lại càng thấy mất hứng.”
“G-gì cơ?”
Cô ấy vừa nói gì vậy?
Chẳng lẽ Hayashi từ chối đi biển sao?
Không phải những người thích tiệc tùng luôn mê mẩn bãi biển bất kể mùa nào à?
Họ chẳng phải như những sinh vật luôn sẵn sàng tiệc tùng sao?
“Chỉ là… Giờ tớ cảm thấy đỡ hơn rồi, nhưng vẫn còn vài vết bầm tím chưa khỏi nữa.”
… Và lý do được Hayashi đưa ra, cô ấy nói phải. Tôi thậm chí còn chẳng để ý tới những dấu vết mà gã côn đồ đó để lại trên người cô.
Mặc đồ bơi có nghĩa là để lộ da thịt, và không cô gái nào muốn khoe một cơ thể đầy vết bầm tím cả.
“À đừng hiểu sai ý tớ nhé. Tớ không bận tâm đến việc người khác nhìn thấy vết bầm đâu.”
“Ể? Thật sao?”
“Ừm. Ai mà quan tâm người khác nghĩ gì về tớ chứ?”
“Không, cái đó quan trọng đấy.”
“Thôi đừng có xạo tớ. Nếu như có ai đó có thể trơ lì với dư luận, thì người đó chính là cậu.”
Đó là cái kiểu tư duy logic gì vậy?
“Thế sao cậu nhắc đến những vết bầm làm gì?”
Nói xong, tôi chợt nhận ra mình có lẽ đã vô ý lỡ lời. Nhưng thấy Hayashi chẳng có vẻ gì là bận tâm nên tôi cũng quyết định không bận lòng nữa.
“À thì.. nếu như một chàng trai với một cô gái đi biển với nhau, mà trên người cô gái đó lại có đầy vết bầm tím, người ta có thể hiểu lầm đấy. Cậu không nghĩ thế sao?”
“Hửm?”
“Ý mình là cậu đó.”
Trong chốc lát, đầu óc tôi trống rỗng.
Tôi?
Sao tôi lại bị kéo vào chuyện này chứ?
"Họ có thể sẽ tố cáo cậu đấy. Dù gì thì trông mặt cậu cũng giống như một tên tội phạm mà."
"Đừng có đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài."
"Tớ thật sự không muốn nhìn thấy người quen của mình bị bắt đi lần nữa đâu."
Tôi định nói với cô ấy rằng chuyện đó đã xảy ra rồi, nhưng rồi tôi kiềm lại. Nếu tôi làm vậy thì mọi chuyện sẽ đi quá giới hạn mất.
“Hãy nói đi! Hãy nói cho tớ biết rằng ai đó đã bị bắt rồi đi!”
“Tớ đã không muốn nói rồi mà!”
Khoan đã, đùa như vậy có ổn không thế?
Nếu Hayashi đã có thể đùa cợt về chuyện đó, thì sức mạnh tinh thần của cô ấy quả thật đáng kinh ngạc mà.
“Nhưng tớ không muốn mọi người hiểu lầm về người đã đối xử tốt với tớ đâu.”
“... Tớ hiểu rồi.”
“Ừ. Vậy thì, tạm thời chúng ta đừng đi biển khi chỉ có hai đứa nhé.”
... Thấy Hayashi lo lắng cho tôi một cách bất ngờ như vậy khiến tôi có một cảm giác lạ lùng khó tả. Một cảm giác tội lỗi mơ hồ khiến tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục thúc đẩy kế hoạch này nữa không.
“... A!”
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của tôi, Hayashi dường như đã nhớ ra điều gì đó.
“...Fufufu”
Và rồi, cô ấy cười khúc khích đầy ẩn ý. Sao tôi thấy dejavu thế nhỉ.
Nụ cười kỳ lạ đó giống hệt nụ cười của Kasahara ở công viên lúc nãy.
“Yamamoto! Nếu chỉ có hai đứa mình đi thôi thì hơi kỳ, hay là mình rủ thêm người thứ ba nữa nhé!”
"Hả?"
Mà này, tôi có nói là chỉ hai chúng ta sẽ đi đâu... Với lại, tôi cũng chưa từng bảo là sẽ có ba người.
Chỉ đến lúc này tôi mới nhận ra, nếu cô ấy đồng ý mà không bận tâm đến vết bầm của mình thì chuyến đi sẽ thành ra chỉ có hai chúng tôi. May mà tôi đã né được cú đó. Nếu không chắc chắn buổi đi biển đó sẽ là một buổi hẹn hò…
… Chờ đã, ba người sao?
“Để tớ hỏi Akari xem cậu ấy có đi được không!”
Cô ấy lại đi mời người khác nữa rồi.
"... Nếu có Akari đi cùng thì cho dù mọi người có ghen tị vì cậu có hai cô gái kẹp hai bên đi chăng nữa, thì ít nhất sẽ không ai tố cáo cậu đâu!"
“Ghen tị?”
“Được rồi! Quyết định vậy nhé! Cả ba chúng ta sẽ đi!”
“Biết rồi, biết rồi…”
"Không! Nếu tớ đã nói cả ba đứa mình đi thì bắt buộc phải đi! Không có lý do lý trấu gì hết nhé... Ok?"
... Chết tiệt.
Dù sao thì, chuyện ba đứa đi cùng nhau đã được chốt hạ. Cãi nhau với Hayashi thật sự rất mệt mỏi nên tôi đành phải nhượng bộ cô ấy... Nhưng khi tôi nhìn lại cách bản thân mình đã đối xử với Kasahara từ trước cho đến giờ, có lẽ tôi nên phản kháng quyết liệt hơn.
Tôi nhìn sang Hayashi và thấy cô ấy im lặng.
"Cuối cùng thì Yamamoto cũng thật thà hơn rồi đấy."
Cô ấy nhìn tôi và mỉm cười chọc ghẹo.
... Phù. Ít nhất thì tôi cũng đã tránh được việc khiến cô ấy nghi ngờ về những gì tôi đang toan tính với Kasahara.
“Cứ giữ vững cái thái độ đó, vào ngày đi biển cậu phải tấn công Akari hết mình vào nhé? À, nếu cậu muốn, tớ thậm chí có thể tạo cơ hội cho hai cậu có không gian riêng tư luôn.”
Lại là vấn đề này nữa.
“Đừng có mà nói kiểu đó nữa.”
“Kiểu gì cơ? Kiểu gì cơ?”
“… Mgh.”
Thật sự, phiền hết sức luôn ấy.
Tại sao con gái ai cũng thích xen vào chuyện tình cảm của người khác như vậy nhỉ?
Ít nhất thì nếu các cậu chỉ định chọc ghẹo thôi thì cũng phải tha cho tôi một lúc đi chứ.
"Được rồi, giờ tớ gọi cho Akari đây."
"Ừ, ừ."
Trong lúc Hayashi bước ra ngoài gọi điện, tôi vội vàng nhắn tin cho Kasahara từ điện thoại của mình.
“Cuối cùng thì chúng ta cũng có thể đi biển rồi, nhưng tớ không thể nói với Hayashi là cậu cũng sẽ đi biển cùng được. Nhưng mà cậu ấy tự đề xuất chuyện đó luôn. Hayashi sắp gọi cho cậu đấy.”
"Sao Megu lại mời tớ vậy?"
"Vì cậu ấy vẫn nghĩ tớ thích cậu."
“À, chỉ có thế thôi à?”
“Ý cậu 'chỉ có thế' là sao vậy?”
"Thì chuyện đó cũng có sai đâu?"
"Hàa~..."
Tất cả những cô gái xung quanh tôi sao ai cũng...
Khi tôi đang thở dài trong bực bội, cánh cửa ban công đột nhiên bật mở.
"Yamamoto, làm sao để gọi lại lần nữa vậy?"
... Cái người này đúng là mù tịt công nghệ mà.


15 Bình luận