Sống chung với Nữ hoàng k...
Misoneta Dozaemon (ミソネタ・ドざえもん) Yuga (ゆが一)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel - Tập 3

Chương 01: Nữ hoàng sắp ký hợp đồng

4 Bình luận - Độ dài: 4,498 từ - Cập nhật:

Trans + Edit: M1NO

-----------------------

Tiếng nhạc vui vẻ vang lên chào đón vị khách vừa bước chân vào cửa hàng. Tiếng thông báo khuyến mãi của một trường đại học nào đó vọng ra từ phía bên trong.

“Chào mừng quý khách!”

Đây là một cửa hàng tiện lợi thuộc một chuỗi cung ứng lớn, nép mình nơi góc phố yên tĩnh của khu dân cư. Kể từ ngày đặt chân đến Tokyo để theo đuổi con đường đại học, nơi đây đã trở thành chốn mưu sinh của tôi.

Lý do hôm nay tôi có mặt ở đây, đương nhiên là để chăm chỉ làm thêm và kiếm tiền rồi. Nhất là khi trường đã bước vào kỳ nghỉ hè, tôi có dư dả thời gian để dồn hết tâm sức vào công việc.

Đến đây, đa số mọi người sẽ nghĩ, “Nếu là sinh viên đại học thì chẳng phải nên tận hưởng kỳ nghỉ hè với bạn bè sao? Đi biển, đi núi… hoặc ít nhất là đi karaoke chẳng hạn.”

Ngu ngốc!

Họ hoàn toàn không hiểu được tình trạng tài chính bấp bênh của một sinh viên đại học lúc này.

Nghe này, mấy người cứ vô tư rủ rê bạn bè đi chơi, nhưng dù đi với ai hay làm gì, thì lúc nào cũng tốn tiền cả. Hơn nữa, gạt chuyện vui chơi sang một bên, con người ta chỉ cần tồn tại thôi cũng đã tiêu tốn không ít tiền rồi.

Vì lẽ đó, thay vì cứ vùi đầu vào những cuộc vui bất tận với bạn bè, đôi khi chúng ta cần phải an phận, làm việc và kiếm những đồng tiền bằng chính mô hôi công sức của chúng ta. Thế nên, chẳng việc gì phải xấu hổ cả.

Đó là lý do tại sao tôi ở đây, hết mình vì công việc.

Tuyệt đối không phải vì trong cái kỳ nghỉ hè dài dằng dặc và cô đơn này, tôi chẳng có ai để rủ rê và chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm việc cật lực để kiếm chút vốn liếng cho tương lai nhé. Tuyệt đối không!

Bởi vì, trước hết, dù cho có là kỳ nghỉ hè hay đông— thì tôi cũng chẳng có ai để rủ đi chơi cả!

Hay nói đúng hơn… tôi chẳng có lấy một người bạn nào hết.

..........

Cứ cười nhạo tôi đi nếu muốn nhé!

“Đến lúc phải bổ sung hàng rồi nhỉ?”

Và thế là, hy sinh quãng đời sinh viên đại học quý giá, kỳ nghỉ hè duy nhất của mình, và cơ hội có một không hai này trước khi trở thành một nhân viên quèn trong xã hội, tôi dành cả ngày vùi đầu vào công việc làm thêm.

Khi ca làm hôm nay còn khoảng một tiếng nữa là kết thúc, tôi quyết định đi lấy thêm những sản phẩm vừa mới được giao đến.

“Yamamoto.”

Một giọng nói sắc bén gọi tôi khiến tôi dừng lại công việc giữa chừng.

“Có chuyện gì vậy, Hayashi?”

“Để tớ lo việc này cho."

Tên cô ấy là Megumi Hayashi. Cô nàng vừa mới bắt đầu làm việc ở cửa hàng tiện lợi này gần đây.

Hayahi… là bạn cùng lớp của tôi hồi trung học. Hồi đó, chúng tôi như chó với mèo vậy.

Chắc hẳn bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ nghĩ, “Thật tồi tệ khi phải làm thêm ở cùng một nơi với cái người mà mình cãi nhau như cơm bữa hồi trung học.”

Thế nhưng, làm việc chung với Hayashi lại chẳng hề khiến tôi bận tâm chút nào.

Không phải là tôi đang cố tỏ ra mạnh mẽ.

Lý do là… mặc dù chúng tôi thực sự như chó với mèo hồi trung học, nhưng khi bây giờ gặp lại, mối quan hệ của chúng tôi đã không còn căng thẳng như hồi đó nữa.

“Ê, Yamamoto, sao cậu không gọi tớ dậy trước khi đi làm?”

“Hết cách rồi. Ca của tớ bắt đầu sớm hơn hai tiếng. Hơn nữa, tối qua cậu thức khuya xem video rồi cười như điên còn gì.”

“Đúng vậy! Chính vì tớ thức khuya nên mới ngủ quên đó!”

“Đó hoàn toàn là lỗi của cậu mà!”

Ừm, mặc dù trước đó tôi đã nói rằng chúng tôi không còn phải phòng thủ với nhau như trước, nhưng việc chúng tôi vẫn cãi nhau trong giờ làm việc cho thấy cả hai chúng tôi đều không phải là kiểu người dễ dàng nhượng bộ.

Nhưng chắc chắn có một điều đã thay đổi so với những ngày tháng đó…

“Xin lỗi… tớ không kịp chuẩn bị bữa sáng.”

“Không sao đâu. Thỉnh thoảng cũng được mà.”

Và sự thay đổi đó chính là ở hiện tại, khi mà cả hai chúng tôi đang sống chung dưới một mái nhà.

Hồi trung học, Hayashi là kiểu người mà ai ai xung quanh cũng phải e sợ. Cô ấy chẳng quan tâm đến cảm xúc của người khác, kiêu ngạo, hống hách và luôn thẳng thắn nói ra những gì mình nghĩ. Đó là lý do cô ấy có biệt danh “nữ hoàng tàn nhẫn”.

...Ừm, cái biệt danh đó quả thực rất hợp với cô nàng.

Dù sao thì, bây giờ tôi lại đang sống cùng với chính Hayashi đó—mặc dù tôi là một kẻ hướng nội.

Thoạt nhìn, việc chúng tôi sống chung có vẻ giống như chuẩn bị sắp có một thảm họa diễn ra vậy—và trên thực tế, tất cả mọi chuyện bắt đầu từ một sự cố nhỏ.

Tuy nhiên, nếu được phép làm rõ một điều, tôi sẽ nói rằng trong tình huống đó, tôi không hoàn toàn là người có lỗi… mà đúng hơn là nạn nhân mới phải.

“Thôi được rồi, bây giờ mọi chuyện cuối cùng cũng đã đủ yên ổn để cậu có thể đi làm được rồi, ít nhất thì cũng cố gắng đừng có đi muộn rồi bị đuổi việc đấy nhé?”

“Ư... tớ biết rồi.”

Ban đầu, sau khi tốt nghiệp trung học, Hayashi chuyển đến Tokyo để học đại học.

Ở đó, cô ấy bắt đầu hẹn hò với một người và bắt đầu sống chung với anh ta.

Thế nhưng, gã đó lại ngược đãi cô ấy. Người ta gọi hành vi đó là bạo lực gia đình.

Không thể chịu đựng được thêm sự ngược đãi nữa, cô hoàn toàn kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, và tình cờ, Hayashi và tôi đã gặp lại nhau… và chính để bảo vệ cô ấy khỏi gã đàn ông đó mà chúng tôi đã bắt đầu sống chung.

Sau tất cả, gã đó cuối cùng đã bị cảnh sát bắt giữ, và giờ đây Hayashi đang dần lấy lại được cuộc sống bình thường của mình.

“Này, tớ có thể tự mình chất hàng lên được.”

“Không, để tớ làm cho.”

“Không sao đâu. Có vài thứ nặng lắm đấy? Tớ không thể để một cô gái làm những việc nặng nhọc như vậy được.”

“Cái gì? Cậu đang phân biệt đối xử dựa trên giới tính à?”

“Đây không phải là phân biệt đối xử giới tính.”

“Không, không—nhìn kiểu gì cũng ra phân biệt đối xử thôi.”

“Hoàn toàn không nhé. Phân biệt đối xử giới tính chỉ áp dụng khi phụ nữ là người chịu thiệt thòi thôi.”

“Quan điểm phiến diện quá đấy?”

Thở dài một cách bực bội, Hayashi khịt mũi.

“Kệ cậu, tớ sẽ làm. Với cái tay như thế kia, chắc hẳn cậu lấy hàng khó khăn lắm nhỉ?”

Vừa nói, cô ấy vừa chỉ vào bàn tay phải đang được băng bó của tôi.

Vết thương này là do khi tôi bảo vệ Hayashi khỏi một người phụ nữ ủng hộ gã bạn trai cũ vũ phu của cô ấy. Người phụ nữ đó đã cố gắng tấn công cô ấy bằng dao.

“...Hayashi, nếu cậu cứ khăng khăng làm việc này chỉ vì cảm thấy có lỗi về vết thương này, thì cậu không cần phải lo lắng đâu.”

“Không phải vì chuyện đó.”

“Vậy thì tại sao?”

“Bởi vì—“

“Hả?”

“Bởi vì tớ muốn giúp cậu! Có vấn đề gì không?”

Hayashi gần như hét lên, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng.

Tôi cạn lời. Tôi không thể nghĩ ra được một lời nào đó để đáp lại.

Những kẻ hướng nội như chúng tôi, những người luôn giữ khoảng cách với mọi người, thường rất yếu thế trước những biểu hiện cảm xúc trực tiếp—như cái cách mà Hayashi vừa thể hiện.

“...N-Nếu cậu cần giúp gì, cứ nói với tớ. Tớ sẽ giúp một tay.”

“Được.”

Cúi đầu xuống, Hayashi nhanh chóng bắt tay vào làm việc.

Khi cô ấy vừa ngân nga một giai điệu vừa đặt các sản phẩm lên kệ, tôi lơ đãng nhìn cô nàng từ quầy thu ngân.

Nghiêm túc mà nói, cô ấy đã thay đổi khá nhiều.

Hồi trung học, tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ có mối quan hệ như thế này với Hayashi. Thậm chí, tôi còn chắc chắn rằng sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa. Tôi đã tin là vậy. Ấy thế mà… đây có phải là thứ mà người ta gọi là bước ngoặt của số phận không nhỉ?

…Giờ nghĩ lại, chúng tôi đã gặp lại nhau ngay tại chính cửa hàng tiện lợi này.

Hồi đó, Hayashi chỉ là một khách hàng bình thường. Ban đầu, tôi thậm chí còn không nhận ra cô ấy. Lúc đó, cô nàng mặc một bộ đồ thể thao, và tôi không ngờ rằng chính cô ấy lại là Hayashi hồi trung học. Khi ấy, tôi chỉ nghĩ cô nàng là một cô gái có những đường nét sắc sảo mà thôi.

Sau đó, cô ấy nhận ra tôi và nói chuyện với tôi. Chúng tôi trao đổi vài câu. Tôi biết được những gì Hayashi đang trải qua… và cuối cùng tôi đã đưa cô nàng về ở cùng.

Đó là cách mà tôi nhận ra rằng, mặc dù ban đầu tôi nghĩ đó sẽ là một thảm họa, nhưng thực tế tôi lại đang tận hưởng cuộc sống chung với cô ấy.

“Hayashi, khi ca của mình kết thúc, tớ nên đợi cậu ở đâu?”

Nhưng cuộc sống chung với Hayashi này sắp đi đến hồi kết.

“Hả? Cậu đang nói gì vậy?”

“Cậu… Hôm nay là ngày cậu đến công ty bất động sản, đúng không?”

“..........”

“Cậu sẽ ký hợp đồng phải chứ?”

“...À.”

“Thật đó hả, Hayashi...”

Bạn trai cũ của Hayashi, kẻ đã không ngừng hành hạ cô ấy.

Và người phụ nữ bị hắn ta thao túng đã cố gắng tấn công cô ấy bằng dao.

Cả hai đều đã bị cảnh sát bắt giữ.

Không còn ai muốn làm hại Hayashi nữa.

Không còn lý do gì để cô ấy tiếp tục trú ẩn trong căn hộ của tôi.

Hayashi bắt đầu tìm một nơi ở mới—đến các công ty bất động sản và xem xét đủ mọi lựa chọn.

Vài ngày trước, Hayashi đã trực tiếp đến xem một căn hộ và quyết định đó sẽ là ngôi nhà mới của mình.

Hôm nay, sau ca làm việc ở cửa hàng, chúng tôi dự định cùng nhau đến công ty bất động sản để ký hợp đồng thuê căn hộ mới của cô ấy.

“Tớ hoàn toàn quên béng mất. Hahaha.”

Hayashi gãi đầu với vẻ lơ đãng.

***

Văn phòng bất động sản nơi họ cho Hayashi xem căn hộ nằm ngay trên đường từ cửa hàng tiện lợi về nhà chúng tôi.

“Tớ về rồi đây.”

Hayashi, người bắt đầu ca làm muộn hơn tôi hai tiếng đã về đến nhà. Quanh đi quẩn lại một hồi, hóa ra cô ấy đã quên mang con dấu cá nhân đến chỗ làm, nên cuối cùng chúng tôi đành hẹn nhau gặp lại ở căn hộ.

“Ơ…? Tớ để con dấu ở đâu rồi nhỉ?”

“Đừng nói là cậu lại làm mất cái thứ quan trọng như vậy đấy nhé?”

“Ểhh~?”

Hayashi đang lục lọi trong tủ đựng đồ, bới tung tất cả những vật dụng nhỏ. Con dấu cá nhân mà chúng tôi đã lấy lại được vài ngày trước từ nhà bạn trai cũ của cô ấy vẫn bặt vô âm tín.

“... Đã dốt công nghệ mà lại còn mù đường nữa chứ.”

“Yamamoto, cậu vừa nói xấu tớ đúng không?”

“Sao cậu chỉ nhạy bén với những lời chỉ trích vậy?”

Những thứ khác cậu cũng nên để ý hơn chứ.

“Hừ! Để xem nào… Tớ để con dấu ở đâu nhỉ?”

“Nhanh lên. Chúng ta sắp trễ hẹn rồi.”

“Tớ biếêết!”

Hayashi lè lưỡi và tiếp tục tìm kiếm. Nhưng dù thời gian trôi qua thế nào, con dấu vẫn không thấy đâu.

“Hả? Lạ thật… Không thấy đâu cả.”

“Này, cậu có chắc là đã bỏ nó vào cái hộp đựng đồ đó không thế?”

“Ừ. Tớ chắc.”

“Là “chắc là” hay là “chắc chắn” hả? Chọn một đi.”

Đừng có tự làm mâu thuẫn nhau trong hai câu nói ngắn ngủn như thế chứ.

“Lần cuối cùng chúng ta lấy lại con dấu của cậu từ nhà gã đó là khoảng hai tuần trước rồi phải không?”

“Ừ, tớ nghĩ vậy. Và ngay sau khi lấy lại được, tớ đã bỏ nó vào cái hộp này cùng với mấy thứ linh tinh khác, nên tớ chắc chắn là nó ở đây.”

“Vậy, sau đó có lần nào cậu cần dùng đến nó không?”

“Hả?”

“Ý tớ là, có lẽ cậu đã lấy ra dùng rồi quên không bỏ lại.”

“...Haha, đừng có nói những chuyện vớ vẩn như thế chứ.”

“Cậu chắc chứ?”

“Đương nhiên rồi! Từ khi chuyển đến căn hộ này, tớ chẳng có lý do gì để dùng đến nó cả.”

“Thế còn ở cửa hàng?”

“Hả?”

“Không phải cậu đã dùng nó khi mới bắt đầu làm việc ở đó sao? Dùng cho sơ yếu lý lịch với mấy giấy tờ khác ấy?”

“À...”

Hayashi bắt đầu tìm kiếm bên trong chiếc túi xách quen thuộc của mình. Chẳng mấy chốc, cô ấy tìm thấy con dấu.

“Đây rồi!”

“Tớ mừng vì cậu đã tìm thấy nó.”

“Yamamoto, sao cậu biết hay vậy?”

“Không để đồ đạc về đúng chỗ sau khi dùng là một trong những lý do phổ biến nhất khiến người ta mất đồ. Tớ chỉ đoán dựa trên giả định đó thôi.”

Mặc dù thú thật, tôi cũng không ngờ mình lại đoán trúng phóc như thế.

“Từ giờ trở đi, nhớ để mọi thứ về đúng vị trí sau khi dùng xong đấy."

“Nhưng tớ vẫn luôn cố gắng cẩn thận mà...”

“Vậy sao con dấu lại ở trong túi của cậu?”

“Thì… hôm đó tớ hơi mệt.”

“Chính những chuyện nhỏ nhặt như thế này tích tụ lại rồi dẫn đến sai sót đấy. Cậu chỉ cần để ý hơn một chút thôi.”

“Ugh! Yamamoto, cậu phiền phức y như mẹ chồng hay xét nét vậy!”

“Này! Chuyện này thì tớ không thể bỏ qua được đâu nhé!”

“Hừ!”

“...Hayashi, đừng có mà làm cái mặt xị đó. Rõ ràng là cậu đã đi hơi xa rồi đấy.”

“Không có.”

“Có đấy. Xin lỗi đi. Xin lỗi… mẹ chồng ấy.”

“Xin lỗi mẹ chồng á!?”

“Đúng vậy. Tuy là có những bà mẹ chồng hay hành hạ con dâu thật. Nhưng thực tế, đó chỉ là thiểu số thôi. Hầu hết các bà mẹ chồng đều cố gắng hòa thuận với gia đình mới và làm hết sức mình. Chế nhạo những người tốt bụng như vậy là điều tớ không bao giờ có thể tha thứ được. Vậy nên, xin lỗi đi."

“Cái cách cậu bênh vực bọn họ hơi kỳ lạ đấy...”

Sau khi nhìn tôi với vẻ khó hiểu một lúc, Hayashi cúi đầu.

“Ưm… xin lỗi.”

“Chỉ cần cậu hiểu là được rồi. Tớ cá là họ cũng sẽ tha thứ cho cậu thôi.”

“Có lẽ bà ấy thậm chí còn chẳng giận ấy chứ. Có khi bà ấy còn chẳng nghe thấy chúng ta nói gì.”

Cô ấy nói phải.

“Nghiêm túc đấy, đôi khi cậu cứ nói mấy lời dị dị thế nào.”

“Xin lỗi.”

“Không sao đâu. Giờ nghĩ lại thì, không chỉ là ‘đôi khi’ đâu.”

“Cậu nói phải.”

“...À mà, ừm… thật ra tớ cũng không biết nữa. Nó vui hơn tớ tưởng.”

Giọng Hayashi thoáng buồn, cứ như thể đây là cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng tôi vậy—một điều rất không giống cô ấy.

Những gì chúng tôi vừa nói chỉ là những lời trêu chọc qua lại hàng ngày kể từ khi cô ấy đến sống ở căn hộ này mà thôi. Vậy mà, tôi không ngờ nó lại đột nhiên mang đến cảm giác hoài niệm đến vậy. Nó khiến tôi bất ngờ, và tôi không biết phải đáp lại thế nào.

“Đừng có nói như thể cậu sắp lìa đời đến nơi như thế.”

“Nhưng...”

Sau chữ “nhưng” đó, Hayashi im lặng.

Tuy vậy, tôi biết chính xác cô ấy muốn nói gì.

“Nhưng… tớ sắp rời khỏi căn hộ này rồi...”

Đó có lẽ là câu mà cô ấy không thể thốt ra thành lời.

Ừm, cô ấy nói không sai.

Một khi Hayashi chuyển đi, chúng tôi sẽ không còn nói chuyện thường xuyên như vậy nữa, và sự thân thiết mà chúng tôi chia sẻ có lẽ cũng sẽ phai nhạt dần. Suy cho cùng, chỉ có việc sống chung mới duy trì được sự liên lạc thường xuyên này giữa chúng tôi.

Thành thật mà nói, chúng tôi thậm chí còn không ưa nhau hồi trung học—cả hai đều đồng ý rằng chúng tôi như chó với mèo vậy.

“... Ừm, thỉnh thoảng đến thăm tớ nhé.”

“Thật á?”

“Ừ.”

“...Cậu nói thật chứ?”

“Đừng có bắt tớ phải nhắc lại. Chuyện này không phải là thứ mà tớ thường hay nói đâu đấy… nói với ai đó ấy.”

Tôi cảm thấy mặt mình đang nóng lên một chút. Nhưng Hayashi chắc hẳn đã nhận ra việc tôi nói ra những lời như vậy hiếm hoi đến mức nào.

Kể từ hồi trung học… tôi luôn là kiểu người thích ở một mình.

“...Cảm ơn cậu.”

Như thể gánh nặng vừa được trút bỏ, Hayashi mỉm cười.

“Đ-Đi nào. Chúng ta nên đi mau thôi.”

Tôi xấu hổ rồi nắm lấy tay Hayashi và gần như lôi cô ấy ra khỏi căn hộ. Chúng tôi hầu như không nói với nhau lời nào trên đường đến văn phòng bất động sản.

“Chào buổi chiều.”

Hayashi chào khi chúng tôi đến nơi. Bên trong văn phòng, bầu không khí tĩnh lặng không một bóng khách, có lẽ là do đã muộn.

“À, Hayashi-san. Chào buổi chiều em nhé.”

“Mei-chan. Xin lỗi vì đến muộn ạ.”

Từ phía sau quầy, Tashiro Mei-san, người phụ trách giúp Hayashi tìm căn hộ mới bước ra. Với nhiều lần đi xem nhà, dường như cả hai đã trở nên thân thiết. Tuy nhiên, Tashiro-san lớn hơn chúng tôi khoảng năm tuổi, và tính cách của cô ấy hoàn toàn trái ngược với Hayashi. Trong khi Hayashi hoạt bát và không ngại nói ra suy nghĩ của mình, Tashiro-san lại tạo ấn tượng là một người điềm tĩnh và có phần đãng trí.

“Yamamoto-san, chào buổi chiều em nhé.”

“À, xin chào ạ.”

“Ý cậu ‘à, xin chào ạ.’ là sao vậy...? Chào cho đàng hoàng vào.”

Hayashi lườm tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.

Trong lòng, tôi đã nghĩ đến việc đáp trả bằng một câu “Bộ tớ là trẻ con chắc?”, nhưng thay vào đó, tôi chỉ đơn giản cúi đầu.

“Chào buổi chiều.”

Fufufu. Hai em vẫn thân nhau lắm nhỉ?”

“Không hề ạ. Bọn em lúc nào cũng cãi nhau hết.”

“Nhưng, nhưng chẳng phải người ta nói càng cãi nhau thì càng thân nhau sao?”

“Vâng, nhưng đó là người ta nói vậy, còn đối với chúng em thì không.”

“Hả? Thật á?”

Hai người bọn họ dường như đang tận hưởng cuộc trò chuyện. Kể từ những lần đi xem căn hộ trước, tôi đã nhận thấy họ khá hợp nhau. Thật ra, tính cách của Tashiro-san khiến tôi nhớ đến Kasahara, bạn thân nhất của Hayashi...

“Vậy nếu không phải như vậy, sao hai em vẫn nắm tay nhau?”

Lời nói của Tashiro-san khiến chúng tôi cứng đờ lại.

4ce9c128-1eda-4628-8297-e39ef616d06e.jpg

Bây giờ nghĩ lại thì… Khi cảm thấy khó chịu với cuộc trò chuyện trước đó, tôi đã đột ngột cố gắng kết thúc nó bằng cách nắm tay Hayashi và kéo cô ấy ra khỏi căn hộ.

Chúng tôi đã nắm tay nhau suốt quãng đường này sao...?

Không cần bàn bạc, cả hai chúng tôi lập tức buông tay nhau ra.

“Không phải như chị nghĩ đâu.”

Fufufu. Cứ cho là vậy đi ha.”

“Này, Mei-chan! Chị hoàn toàn không tin lời em nói đúng không?”

“Em nghĩ sao~?”

“...À-À mà, hay là chúng ta xong thủ tục ký hợp đồng luôn đi?”

Cố gắng giữ bình tĩnh để họ không nhận ra khuôn mặt tôi đang nóng lên, tôi bình thản nói.

“À ừm, em nói phải.”

Sau đó, Tashiro-san dẫn chúng tôi vào phòng họp, và chúng tôi bắt đầu thủ tục ký hợp đồng.

“Vậy, trước hết, xin mời hai em xem qua tài liệu này.”

“Vâng.”

Trong khi Hayashi kiểm tra hợp đồng thuê nhà mà Tashiro-san đưa và ký tên, tôi hoàn toàn không có việc gì để làm. Nhưng ừm, ít nhất thì có vẻ như hợp đồng sẽ được hoàn tất suôn sẻ mà không gặp bất kỳ vấn đề gì, và điều đó khiến tôi thở phào.

...Vậy là, cuộc sống chung với Hayashi cũng đi đến hồi kết. Thành thật mà nói, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Trong suốt thời gian sống chung này, chúng tôi chưa bao giờ ngừng cãi nhau, và đối với một người thích ở một mình như tôi, việc có một người khác, hơn nữa lại là một cô gái... xâm chiếm không gian riêng tư của tôi không khác gì một nguồn cơn căng thẳng không dứt vậy.

... Thật lòng mà nói, Hayashi cực kỳ khó chịu.

Ngay cả khi tôi đang xem TV, cô ấy cũng sẽ xem video trên cái máy tính bảng tôi cho mượn với âm lượng hết cỡ.

Khi tôi nói rằng tôi không quan tâm đến việc ăn gì, cô ấy sẽ nổi giận.

Cô ấy áp đặt những quy tắc lên tôi, như phải dọn dẹp một tiếng mỗi ngày.

Cô ấy chế nhạo tôi, nói rằng tôi không có bạn bè.

Với việc này, cuối cùng tôi cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

Sau khi giúp cô ấy chuyển đi và cô ấy ra khỏi căn hộ, tôi nên làm gì trước tiên nhỉ?

Có lẽ tôi nên gọi một chiếc pizza sau bao nhiêu ngày tháng kiêng khem chăng.

Bây giờ nghĩ lại thì, Hayashi gần đây đã đề cập rằng cô ấy muốn thử cái loại pizza mới quảng cáo trên TV.

Vậy thì, lần tới tôi sẽ mua cái loại pizza mà cô ấy muốn thử, và cùng nhau...

“...Haha.”

“Sao vậy?”

“Không có gì.”

...Chỉ là, tôi đã bắt đầu coi việc dành thời gian cho Hayashi là điều hiển nhiên mà không hề hay biết. Mặc dù tất nhiên, tôi không có ý định nói điều đó với cổ.

“Ừm, tìm việc hay học để lấy chứng chỉ chắc là vất vả lắm, nhưng dù gì… thì cũng chúc may mắn nhé.”

“Wow, sao tự dưng cậu lại đột ngột nói câu đó thế?”

“Không có gì.”

“...Kỳ lạ thật. Cậu không phải là kiểu người hay động viên người khác.”

“Nghe như cậu đang nghĩ tớ không phải là người vậy.”

“Không có. Hoàn toàn không nhé.”

“Thật ư?”

“Thật.”

Hayashi rời mắt khỏi hợp đồng và nhìn tôi.

“Cậu lúc nào cũng phủ nhận mọi chuyện.”

“Tớ mới là người nên nói câu đấy đấy.”

Tôi mà lúc nào cũng phủ nhận mọi thứ sao?

Tôi á?

Cậu mới là người lúc nào cũng phủ nhận mọi chuyện ấy.

Nghiêm túc đấy… Cậu thật là…

“Ừm, cuối cùng thì tớ cũng lại được sống một mình nên tớ cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Cậu khá là đãng trí, nhưng lần này đừng có mắc bẫy ngớ ngẩn nào đấy nhé?”

“Đó mới chính xác là ý nghĩa của việc phủ nhận đấy.”

Hayashi bật cười.

“Hơn nữa, không sao đâu. Đến nước này rồi, chẳng lẽ tớ lại còn mắc bẫy hay gì nữa… À.”

Giữa cuộc trò chuyện, khi cô ấy nhìn lại hợp đồng, Hayashi im lặng.

Vẻ mặt cô ấy cứ như thể… như thể lời nói của tôi là một điềm gở nào đó vậy. Trông cô ấy đang vô cùng khó chịu.

“...Có chuyện gì vậy?”

“...Người bảo lãnh.”

“Hả?”

“Tớ không thân với bố mẹ, nên tớ không có ai để ghi vào làm người bảo lãnh cả.”

... Khi tôi tìm căn hộ này và ký hợp đồng, tôi cũng trải qua quy trình tương tự như Hayashi bây giờ. Mặc dù tôi đến cùng bố mẹ, nhưng cuối cùng, chính tôi mới là người ký vào dòng tương ứng.

Mặc dù bản thân đã trải qua chuyện đó… nhưng tôi lại quên mất.

Nghĩ lại thì, khi thuê căn hộ, cần phải có người bảo lãnh chịu trách nhiệm thanh toán các khoản nợ còn lại nếu người thuê nhà chậm trả tiền thuê.

Ừm, nếu người thuê nhà có thu nhập ổn định, thì có những công ty bất động sản cho phép thuê nhà mà không cần người bảo lãnh, nhưng…

“Hiện tại, cậu về mặt kỹ thuật là một người thất nghiệp, không có địa chỉ cố định.”

“Guh...!”

Có vẻ như chính Hayashi cũng nhận thức được vấn đề, bởi vì lời nói của tôi đã đánh trúng điểm yếu của cô ấy.

“Xin lỗi vì đã để mấy em đợi… Hayashi-san!?"

Khi trở lại, điều đầu tiên Tashiro-san nhìn thấy là Hayashi trông giống như một xác chết vậy.

Để chắc chắn, tôi hỏi lại Tashiro-san liệu có thể thuê căn hộ mà không cần người bảo lãnh hay không, nhưng… với vẻ mặt ái ngại, cô ấy lắc đầu.

“...Hayashi, hay là tối nay chúng ta gọi pizza nhé? Cái loại mà hôm trước cậu bảo muốn thử ấy.”

Tôi đưa ra gợi ý đó như muốn an ủi cô nàng.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Một bộ truyện Yandere mang đậm tinh thần Romcom là phải có Drama. Mà em yan này vô cùng độc lạ luôn, ae nào mê yan có thể ghé qua để thử hàng cây nhà lá vườn nhé. Nhân tiện đang có sự kiện bên box sáng tác, ae tiện đường giúp tôi ủng hộ mỗi người 1 vote cho truyện nhé. Chỉ cần ae click vào link dưới và cmt "vote" dưới truyện "Nhỏ đàn em Yandere" là xong. Lưu ý là acc đạt từ lv5 trở lên nhé.
/thao-luan/3135-nhanh-2-1900195-1800205?comment_id=2862613#ln-comment-2862613

Cá nhân tôi khá thích bộ này nên muốn giúp tác giả. Mong mấy ae ủng hộ!
Xem thêm