Sống chung với Nữ hoàng k...
Misoneta Dozaemon (ミソネタ・ドざえもん) Yuga (ゆが一)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel - Tập 3

Chương 4.3: Nữ hoàng đi biển (3)

9 Bình luận - Độ dài: 2,574 từ - Cập nhật:

Trans + Edit: M1NO

-----------------------

Mặc dù tôi cũng đã thay đồ bơi rồi, nhưng do một vài sự cố kỳ lạ khiến chúng tôi bị chậm trễ, nên chúng tôi quyết định ăn sớm trước khi bãi biển trở nên đông đúc.

“Xin lỗi, cho chúng tôi ba suất yakisoba nhé.”

Để hai cô gái trông coi ghế, tôi đứng đợi trước quầy hàng thức ăn cho món yakisoba. Mùi hương thơm hấp dẫn từ chảo nóng khiến cho tôi không khỏi thèm ăn dù có muốn hay là không.

“Này, hai em từ đâu đến thế?”

“Từ nhà.”

Sau khi nhận lấy yakisoba và bắt đầu tìm kiếm hai cô gái giữa đám đông ngày càng đông đúc tại quầy hàng trên bãi biển, tôi thấy hai người họ đang bị một gã đàn ông rám nắng, cơ bắp tiếp cận... Nhưng nhờ thái độ lạnh lùng của Hayashi, người đàn ông đó đã bị thẳng thừng từ chối và bỏ đi.

“A, Yamamoto-kun! Bên này!”

Kasahara phát hiện ra tôi và vẫy tay.

“Cậu đi lâu quá đấy. Lại vướng vào ai đó khả nghi à?”

“Không phải là do tớ đến muộn. Mà là do hai cậu quá xinh thôi.”

Khi tôi bất ngờ nói vậy, Hayashi đỏ mặt và quay đi. Thật là, họ lúc nào cũng đổ lỗi cho tôi không.

“Yakisoba của các cậu đây.”

“Ừm.”

Đó là cách Hayashi nói lời cảm ơn.

“Cảm ơn cậu nhé!”

Còn Kasahara thì... À không, chỉ là một lời cảm ơn bình thường mà thôi.

Sau đó, chúng tôi bắt đầu ăn yakisoba. Hayashi và tôi ăn khá nhanh.

“Nè, Yamamoto. Cậu ăn thế liệu có đủ không đấy?”

“Hửm?”

“Với Akari với tớ thì thế này là đủ no rồi, nhưng với một đứa con trai như cậu thì ăn như vậy chẳng phải hơi ít sao?’

“Không, đủ rôi.”

“Thật không đấy?”

“Ừ.”

“Vậy sao cậu không mua thêm vài món gì nữa đi?”

“Tớ đã bảo thế là được rồi mà. No lắm rồi.”

“… Vậy thì tớ sẽ đi mua thêm ramen hay gì đó nha?”

“Tớ đã bảo là đủ rồi mà!”

“… Được rồi, vậy thì tớ đi đây.”

“Cậu là mẹ tớ chắc?”

Cậu ta giống như một bà mẹ đang lo lắng cho đứa con thơ của mình thân không đủ mặc, ăn không đủ no vậy. Hayashi đang sợ rằng chút nữa mình sẽ đói nên cậu ấy mới bắt mình ăn thêm sao?

“Chuyện đó thì có sao chứ? Tớ chỉ đang lo lắng cho cậu thôi mà…”

“Biết là cậu đang quan tâm tới mình rồi, nhưng tớ đã nói no là no. Tớ ghét nhất là lãng phí thức ăn đấy?”

“Lát nữa mà cậu đói rồi ngồi khóc lóc thì đừng có trách.”

“… Cậu nghĩ sao mà một thằng con trai sắp trưởng thành lại ngồi khóc vì đói?”

“Ghê chết đi được.”

“Đấy, tớ nói có sai đâu. Nên đừng lo, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.”

Thật tình, biết là chuyện này sẽ khiến cậu ấy kinh tởm mà Hayashi cứ lo lắng mấy chuyện vớ vẩn không đâu.

“… Xong rồi. Tớ không ăn thêm được nữa đâu.”

Trong lúc chúng tôi đang có cuộc trò chuyện ngớ ngẩn đó, Kasahara lên tiếng. Món yakisoba trên tay cô ấy mới chỉ ăn được một nửa.

Lúc nãy Hayashi có nói rằng phần này vừa đủ cho cả Kasahara và cô ấy, nhưng rõ ràng là “vừa đủ” của Hayashi này chỉ áp dụng cho mình cô ấy mà thôi.

“Yamamoto-kun, của cậu nè.”

“Hả…?”

Cô ấy đưa tôi yakisoba, và tôi chợt đứng hình. Nói thẳng ra thì đây khác nào một nụ hôn gián tiếp đâu.

“Tớ no rồi, nên chỉ có cậu mới ăn hết được thôi.”

Hayashi cứ thúc giục tôi.

“Sao thế, Yamamoto? Cậu thực sự đang bối rối vì nụ hôn gián tiếp đấy à, tưởng lớn thế nào rồi?”

“Ừ đấy, thì sao?”

Tôi bị Hayashi thúc củi chỏ.

Không hiểu sao, cô ấy trông có vẻ khó chịu. Nghĩ lại, cô ấy vẫn luôn cố gắng gán ghép tôi với Kasahara. Có lẽ Hayashi muốn tôi nhanh chóng ăn hết trước khi Kasahara đổi ý—vì điều đó sẽ có lợi cho cô ấy theo một cách nào đó.

Tôi thở dài và nhận lấy đĩa yakisoba.

“Cảm ơn cậu.”

Tôi nói mà không nhìn Kasahara, người đang mỉm cười với tôi. Tôi lấy đũa từ hộp, gắp một miếng, và nhận thấy những sợi mì màu nâu sẫm có chút óng ánh.

“Ư!”

Tôi lo lắng động viên bản thân một tiếng, rồi đưa miếng yakisoba vào miệng.

Không hiểu sao, món yakisoba tôi đang ăn lúc này lại ngon hơn món mà Kasahara đang ăn dở.

“Ngon chứ?”

“Ừm. Ngon lắm.”

“Vậy à.”

Chúng tôi vứt hộp rỗng vào thùng rác ở bãi biển và quay trở lại chỗ chúng tôi đã dựng ô.

“Đông hơn hẳn so với lúc đó luôn mà!”

“Ừ đúng là vậy. Những suốt từ nãy đến giờ cậu toàn nói về chuyện đông người không đó.”

Ra đến tận biển rồi mà cậu chỉ nói được mỗi thế thôi sao? Bằng một cách nào đấy mà những lời nói lạnh lùng của Hayashi như muốn truyền tải điều đó vậy.

...Nói thật, tôi chưa bao giờ đi biển với bạn bè trước đây. Và rồi đột nhiên, tôi lại được ở đây với hai cô gái. Tôi hoàn toàn không biết phải nói chuyện gì.

“… À, phiền cậu chút, Yamamoto. Cậu có thể thoa kem chống nắng lên lưng tớ được không?”

“Hả?”

“…!”

Hayashi thả mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa ra trước ngực và quay lưng lại phía tôi.

“Lúc nãy tớ đã thoa khem chống năng lên khắp cơ thể rồi, trừ lưng ra. Tớ không với tới được.”

“Thôi được rồi, để tớ làm cho.”

Không có mô tả ảnh.

“Khoan đã, chờ chút!”

Người ngăn chúng tôi lại là Kasahara. Chẳng hiểu sao, cô ấy trông bối rối hơn bao giờ hết.

“Sao thế, Akari?”

“Hở? Chỉ có mình tớ là người kỳ cục ở đây thôi hả?”

“Ủa, này, Akari thật đấy à - cậu bị làm sao vậy?!”

“… Tại sao Yamamoto-kun lại là người thoa kem chống nắng lên lưng cậu chứ, Megu?”

“Tại sao ư? À thì…”

Hayashi và tôi nhìn nhau bối rối.

“À thì chẳng qua cậu ấy… giỏi làm mấy việc đòi hỏi sự chính xác cao.”

“Ý cậu là tớ kỹ tính đúng không?”

“Dù cậu có giỏi làm mấy việc như thế đi chăng nữa thì cũng không có nghĩa là cậu được chạm vào làn da mềm mại của Megu nhé.”

“Hả? Thôi được rồi, đủ rồi đấy Akari— Bình tĩnh lại một chút đi!”

Hayashi bực mình đưa tay lên trán.

“Ừ cậu nói phải.”

Cô ấy gật đầu đồng tình với ý kiến của Kasahara.

Lúc đó, tôi cũng nhận ra – rằng Kasahara nói cũng có lý.

Từ trước cho đến giờ, tôi vẫn thường làm những công việc tỉ mỉ như dùng kem che khuyết điểm để che đi vết bầm tím của Hayashi, cho nên tôi đã quen rồi... nhưng điều đó không có nghĩa là tôi là người phải thoa kem chống nắng lên lưng cô ấy.

“Thật ra, tớ muốn là người thoa kem chống nắng lên lưng cậu cơ!”

Ồ thì ra đó mới là ý định thật sự của Kasahara. Thật là, cứ động đến Hayashi là y như rằng cô ấy lại bộc lộ hết tâm tư của mình mà.

“Hả? Nhưng lần trước cậu thoa cho tớ, tớ thấy nhột lắm, Akari.”

“Thì tất nhiên rồi! Lúc đó tớ lo lắng cho cậu hơn bao giờ hết luôn á!”

“Nhưng dù vậy thì Yamamoto vẫn tốt hơn.”

“Tốt hơn?”

“Ừm. Thật sự phải nói là, khi nhắc đến công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, không ai có thể so được bằng Yamamoto đâu.”

“Đương nhiên.”

Tôi ưỡn ngực đầy tự hào. Lúc này tôi sẽ không khiêm tốn. Khiêm tốn chỉ dành cho những người thiếu tự tin mà thôi.

Khi nói đến những công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ và tinh tế, như Hayashi đã nói, tôi thực sự không nghĩ có ai trên thế giới này có thể giỏi hơn tôi được.

“Không! Tớ muốn làm cơ!”

“Này, tớ muốn Yamamoto làm cơ.”

“KHÔNG! TUYẾT ĐỐI KHÔNG!”

“Akari, chỉ lần này thôi.”

“Khôngggggggggggggggggggggggggggggggg!”

Tuy tôi trước đó vừa mới ưỡn ngực tự hào, nhưng giờ tôi lại bắt đầu cảm thấy hơi hối hận một chút.

Kasahara… chẳng phải cậu đang tuyệt vọng hơi quá mức sao?

Có lẽ tôi nên giả vờ khiêm tốn thì hơn.

“Akari mà đã ăn vạ rồi thì còn lâu mà cậu ấy mới để yên.”

“Thế hả?”

“Ừm. Tốt nhất là cậu nên xử lý nhanh cho xong việc luôn đi. Chí ít thì cậu sẽ chỉ bị cậu ấy ghét đến suốt đời thôi.”

“Nghe chẳng giống “xong việc” chút nào.”

“Thôi nào, làm đi, làm ơn đó.”

Hayashi đẩy lọ kem chống nắng vào tay tôi, xoay người lại và ngồi xuống cát.

“Hmph!”

Một lần nữa, Hayashi để mái tóc đen dài của mình buông xõa về phía trước, để lộ tấm lưng trần mềm mại, trắng ngần của cô ấy cho tôi.

… Giờ thì tôi lại bắt đầu do dự. Nếu khi ở nhà, khi trang điểm, tôi sẽ không chớp mắt lấy một cái, nhưng... chạm vào lưng một cô gái mà không phải bạn gái mình, ở một nơi đông đúc như thế này – tôi liệu có đang vi phạm luật gì không?

“Hả? Vẫn chưa bắt đầu hả?”

Vài sợi tóc trượt qua kẽ tay cô ấy khi cô ấy giữ tóc lên.

Mặc dù không quá chú trọng việc chăm sóc bản thân theo kiểu nữ tính, hay sở hữu mái tóc được chăm sóc một cách cầu kỳ, nhưng sự óng ả và vẻ đẹp của nó vẫn khiến tôi ngây người trong chốc lát

“Yamamoto?”

Hayashi nhìn lại tôi qua vai.

“À à… ư-ừm, tớ bắt đầu đây.”

Giật mình, tôi mở nắp lọ kem chống nắng Hayashi đưa, lấy một ít kem đặc ra tay, và chạm vào lưng cô ấy—

“Hyaan!”

Hayashi khẽ kêu lên một tiếng.

Tôi đã quá đủ hồi hộp khi chạm vào lưng cô ấy rồi, nhưng âm thanh đó lại khiến tay tôi bắt đầu run rẩy.

“Này đừng có phát ra âm thanh kỳ lạ như thế chứ.”

“Ehehe, xin lỗi, xin lỗi. Tớ siêu nhạy cảm ấy mà.”

Này nói vậy với người khác là hơi nguy hiểm đấy…

Chết tiệt. Cô ấy khiến tôi xoay vòng vòng từ nãy đến giờ rồi.

...Không thể tiếp tục thế này được.

Nếu tôi cứ để Hayashi trêu chọc mình như vậy, cô ấy sẽ không chỉ tiếp tục trêu chọc tôi về ngày hôm nay, mà còn sẽ không bao giờ ngừng chế giễu tôi vì “yếu đuối trước mặt con gái.” mất.

Không đời nào tôi sẽ để chuyện đó xảy ra đâu. Đã là đàn ông thì cần phải có lòng tự trọng.

Được rồi, tôi đã quyết định.

Tôi sẽ gạt bỏ mọi suy nghĩ. Và cứ thế mà làm thôi.

Dập tắt mọi suy nghĩ trong lòng, tôi nhanh tay—nhưng cũng cẩn thận—phết kem chống nắng lên lưng Hayashi.

Tôi đã ở trong trạng thái vô thức đó bao lâu nhỉ...?

“Á á á!!”

Cho đến khi Kasahara bất ngờ hét lên như thể tận thế—chắc hẳn đã khá lâu rồi.

“Xong rồi đó.”

Dù sao thì tôi cũng đã hoàn thành tốt công việc.

… Không phải là tôi tự hào vì được thoa kem chống nắng đâu.

“Cảm ơn cậu nhiều lắm.”

Hayashi mỉm cười khi cô ấy đứng dậy.

“… Yamamoto-kun.”

Giọng Kasahara lạnh như băng.

“S-sao thế?”

“Hè năm sau tớ sẽ không thua đâu.”

“Đừng có biến chuyện này thành một cuộc thi chứ.”

“Tớ sẽ luyện tập cho đến khi tay mình nhuốm máu…”

“Làm vậy tay cậu sẽ khổ đấy.”

“Được rồi – vậy thì chúng ta bắt đầu chơi thôi ha?”

Trong khi Kasahara vẫn còn đang trừng mắt nhìn tôi, Hayashi bình tĩnh bước về phía biển.

“A, Megu – đợi tớ với!”

Kasahara theo sau cô ấy.

“… Thôi, hai cậu chơi vui vẻ nhé.”

Tôi quyết định làm việc khác và ngồi dưới bóng râm của chiếc ô che nắng.

“… Yamamoto-kun, cậu làm gì thế?”

Hayashi nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.

“Hở? Tớ đang nghỉ ngơi.”

“Thế cậu ra biển để làm gì.”

“À thì… để thư giãn?”

“… Haaa~…”

Hayashi thở dài não nề.

“Khoan đã, tớ có lý do chính đáng mà.”

“Tớ không cần biết.”

“Này, hai cậu đã ngủ với nhau trên tàu trong khi tớ - khoan, cậu nói gì cơ!?”

“Nào, đi thôi.”

“Ugh.”

Khi Hayashi nắm tay tôi và kéo mạnh về phía trước, tôi thậm chí còn không đứng vững được—tôi mất thăng bằng và úp mặt xuống cát.

Cát biển giữa mùa hè dưới ánh nắng trực tiếp nóng kinh khủng luôn ấy. Nóng đến mức bạn sẽ nghĩ chân mình đang bốc lửa nếu thử đi chân trần vậy.

“Nóng quá!”

Cảm giác mặt tôi như đang bốc cháy vậy, tôi vội vàng nhảy lùi lại.

Sau đó, tôi chạy ra biển để làm mát khuôn mặt đang nóng ran của mình và lao mình xuống nước. Ngay khi nước biển mặn chạm vào da, cơn đau lại nhói lên.

“Ahahahaha!”

Tôi nghe thấy tiếng cười phía sau mình.

“Ahahaha! Ahahaaha! Hiiihi!”

Tiếng cười chế nhạo đó khiến sự khó chịu của tôi càng tăng lên.

“Cái con nhỏ này!”

“Gyaa!”

Tôi bật dậy và túm lấy cánh tay Hayashi và lôi cô ấy xuống biển

Một tiếng té nước cực lớn vang lên khi nước bắn tung tóe khắp nơi.

“Ư! Mặn quá!”

Hayashi nổi lên mặt nước, lè lưỡi và nhăn mặt lại.

“Ha! Sảng khoái qua đi!”

Lần này, đến lượt tôi cười phá lên.

“… Đồ đáng ghét!”

Hayashi vục một ít nước biển bằng hai tay và hắt thẳng vào mặt tôi.

“Ugh!”

Nước mặn bắn thẳng vào mắt tôi.

“Á á! Cay quá…!”

“Sao hả? Bỏ cuộc chưa?”

“… Đừng có nhắm vào mắt chứ!”

Để trả đũa cô gái độc ác đã nhắm thẳng vào mắt tôi, tôi quyết định phản công theo cách tương tự.

“Kyaaaa!”

Lần này, Hayashi hét lên.

Và một hồi sau, hai chúng tôi cứ thế ném nước biển vào mặt nhau.

“Hahaha. Hai cậu sung thật đấy.”

Giọng Kasahara vang vọng bên tai chúng tôi.

Không biết từ lúc nào, cả Hayashi và tôi đều đã ngừng tay. Cả hai chúng tôi đều đang có chung một ý tưởng.

“Cái đồ trơ trẽn này, ai cho phép cậu đứng nhìn từ trên đó xuống hả!”

“Đúng thế! Akari, cậu sẽ phải nếm trải cảm giác bị tạt nước!”

“Kyaaa!”

Trong một khoảnh khắc cảm xúc bộc phát, cả Hayashi và tôi cùng hắt nước biển thẳng vào mắt Kasahara.

Tiếng hét lớn của Kasahara vang vọng một cách lạ lùng khắp bãi biển dưới ánh nắng chói chang của mùa hè.

Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

bộ này bên nhật đến vol bnhieu v ad? tìm hoài ko thấy
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Hiện tại đang vol 3.
Xem thêm
main romcom ếchi nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể thành nam phụ hủ nữ :V
Xem thêm
phần "không có mô tả ảnh là sao vậy"
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
là ảnh bị dead đó =)))
Xem thêm
đứa đứng nhìn là đứa đáng bị xử :))
Xem thêm
AI MASTER
Tks
Xem thêm
TRANS
Tfnc
Xem thêm