Sống chung với Nữ hoàng k...
Misoneta Dozaemon (ミソネタ・ドざえもん) Yuga (ゆが一)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel - Tập 1

(FIXED FULL C5) Chương 5.1: Nữ hoàng mệt mỏi vì thiếu ngủ (1)

18 Bình luận - Độ dài: 1,336 từ - Cập nhật:

Trans + Edit: M1NO

-----------------------

Buổi sáng thứ tư kể từ khi che giấu Megumi Hayashi.

Tôi thức dậy vào giờ quen thuộc. Vừa tỉnh giấc, tôi lập tức ngồi dậy và duỗi thẳng lưng.

Nhìn bầu trời trong xanh qua tấm rèm, tôi không khỏi mỉm cười.

Rời khỏi futon, tôi gấp gọn gàng và rồi đặt vào một góc. Hôm nay, vẫn như thường lệ, tôi háo hức mong chờ đến thời gian thực hiện thú vui yêu thích của mình: dọn dẹp.

Hôm qua, tôi đã tập trung dọn dẹp phòng tắm. Kể từ lúc đó, tôi đã quyết định sẵn hôm nay mình sẽ dọn dẹp những gì rồi.

Tôi mở tủ quần áo và lục tung đủ loại dụng cụ vệ sinh khác nhau mà tôi đã mua từ chương trình mua sắm trên TV, từ trang web và các cửa hàng khác nhau ở Tokyo. 

Ban công phòng tôi khá là rộng so với mặt bằng căn hộ chỉ dành cho một người ở. Trong khoảng thời gian tôi đi tìm phòng, đây cũng chính là một trong những yếu tố quyết định khiến tôi chọn nơi đây làm tổ ấm của mình.

Vì thế nên ban công nhà tôi luôn được tôi đặc biệt dọn dẹp sạch sẽ.

Trước hết, tôi bắt đầu bằng việc quét sàn bằng chổi. Hình như lần cuối tôi lau sàn là khoảng hai tuần trước thì phải. Kể từ đó, nhà tôi thường xuyên phải hứng chịu những cơn giông bất chợt vào hè khiến bụi bẩn bám đầy lên sân vườn nhà tôi.

Sau khi quét dọn, tôi lau giá phơi đồ và lan can. Cuối cùng, tôi sẽ giải quyết nốt cửa sổ.

Đầu tiên, tôi dùng nước lau kính để lau sạch bên ngoài cửa sổ, sau đó lau khô. Tôi lặp lại quy trình tương tự ở mặt trong.

Cuối cùng tôi chuyển sang vệ sinh rãnh cửa sổ. Tôi dùng chất tẩy rửa và bàn chải nhỏ để chà sạch từng vết bẩn li ti sót lại.

“Khiếp thật, bẩn kinh khủng!”

Tại sao việc dọn dẹp một nơi bẩn thỉu như này lại khiến tôi cảm thấy phấn khích á? Bởi khi tôi nhìn vết bụi bẩn trôi khỏi ray cửa sổ, tôi không kìm được sự vui sướng của mình.

Xong rồi. Tôi chợt nhận ra sau khi hét lên.

Tôi mong Hayashi sẽ không bị đánh thức bởi điều này.

“Nngh.”

Nhưng hy vọng của tôi trở nên tan vỡ; Hayashi đã dậy.

Cũng giống như ngày hôm qua, khi cô thức dậy, Hayashi vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Mắt cô lim dim ngái ngủ, tuy đã ngồi dậy nhưng cô nàng vẫn lắc lư loạng choạng như một con búp bê vậy.

“Chào buổi sáng…”

Giọng cô nàng giờ thậm chí còn khàn hơn mọi khi.

“Ừm, chào buổi sáng. Xin lỗi vì đã đánh thức cậu.”

"...Mấy giờ rồi?"

"Sáu giờ sáng rồi."

"...Thật sao? Vậy thì tớ sẽ dậy."

À, giờ nghĩ lại, không giống như hôm qua khi thức dậy lúc năm giờ, Hayashi dường như không có ý định dậy sớm như vậy vào ngày hôm nay.

Ừ thì, tất nhiên, tôi không bắt vị khách của mình phải dậy sớm, và thật lòng, ngay cả hôm nay, tôi nghĩ cô ấy nên tiếp tục ngủ.

Tuy nhiên, bất chấp thái độ uể oải của mình, có lẽ vì cảm thấy trách nhiệm nên Hayashi lảo đảo đi về phía phòng vệ sinh.

Dù sao thì tôi cũng nên nhanh chóng hoàn thành việc dọn dẹp này. Lớp học hôm nay bắt đầu từ tiết thứ hai, nên tôi có một chút thời gian rảnh, nhưng đến trường sớm thì không bao giờ là một ý kiến tồi cả.

Khi tôi tiếp tục lau cửa sổ, Hayashi bước ra từ phòng vệ sinh.

“Sáng nay có chuyện gì vui à, sao hét to dữ vậy?”

Hayashi hỏi.

Dù đang ngái ngủ nhưng cô ấy vẫn nhớ rằng giọng nói của tôi đã đánh thức cô nàng dậy.

“Tớ đang dọn dẹp nhà cửa ý mà.”

"Ừ."

“Vết bẩn, cậu biết đó, cứ thế dễ dàng trôi đi và rồi…”

"Ừ, ừ."

"Lúc đó tớ cảm thấy rất vui. Và trước khi mình kịp nhận ra thì tớ đã hét lên."

Tôi nói, có chút xấu hổ.

“À, ra là vậy.”

"Ồ, cậu hiểu sao?"

"Ừ. Cứ mỗi lần cậu hào hứng là cậu lại hét lên rất to."

Tôi im lặng. Đối với một người đã tiếp xúc với tôi từ những ngày đâu tiên như vậy, kiểu nói chuyện này nghe có vẻ... đầy ẩn ý.

“Dù sao thì xin lỗi nhé. Tớ lỡ ngủ quên mất.”

“Không sao đâu. Vẫn còn khá sớm mà.” Tôi trấn an Hayashi.

“… Dạo này tớ dùng máy tính bảng hơi nhiều.”

Hayashi không trả lời trực tiếp, mà giải thích lý do dậy muộn. Sau đó, cô bắt đầu chuẩn bị bữa sáng với vẻ mặt hối lỗi.

Chiếc máy tính bảng tôi đưa cho cô ấy mượn ngày hôm qua tuy gặp một chút trục trặc, nhưng ít nhất nó dường như đã trở thành công cụ để Hayashi giết thời gian. Điều này làm tôi cảm thấy yên tâm phần nào.

Hayashi nhanh chóng chuẩn bị xong bữa sáng. Sau khi rửa tay xong, tôi ngồi vào bàn cùng cô nàng.

“Cảm ơn vì bữa ăn.”

“Itadakimasu.”

Chúng tôi bắt đầu ăn sáng. Không khí yên tĩnh bao trùm bữa ăn, không có tiếng tivi bật lên.

“... Xin lỗi. Bữa sáng có hơi sơ sài chút. Lát nữa, tớ sẽ chuẩn bị bữa trưa tử tế sau.”

“Đừng lo lắng về điều đó. Tớ xin lỗi vì đã khiến mọi chuyện trở nên rắc rối.”

“Không phải lỗi của cậu. Lỗi là ở tớ vì tớ đã không quản lý bản thân tốt hơn.”

"Cậu giỏi chịu đựng hơn tớ nghĩ đấy."

Khi đưa cô ấy đến căn hộ này, ban đầu Hayashi đã hoàn toàn sẵn sàng để quay trở lại nhà bạn trai cũ.

Bất kể hoàn cảnh có thế nào, cô nàng vẫn cố gắng tìm một việc làm thêm để tránh gây phiền toái cho tôi. 

Hayashi thậm chí còn thấy có lỗi vì làm bữa sáng muộn.

Dù đã từng gặp cô ấy ở trường cao trung, nhưng tôi không biết Hayashi lại có tính cách như vậy.

“Cậu sẽ phàn nàn nếu tớ không thể hoàn thành nhiệm vụ được giao.”

“Không, tớ chưa nói gì cả, và tớ cũng không nhớ là mình đã giao cho cậu bất kỳ nhiệm vụ nào hết.”

“Cậu cần phải chủ động hơn chứ. Dù sao thì cậu cũng là chủ của căn nhà này mà.”

Vì lý do nào đó, Hayashi mắng tôi.

…Chà, nếu có điều gì muốn nói với Hayashi, thì đó là cô ấy nên học cách thư giãn nhiều hơn một chút. Không đáp lại lời của cô nàng, tôi toan kết thúc cuộc trò chuyện. Tôi không muốn khiến cô ấy phải thêm áy náy nữa; rốt cuộc, điều đó có thể trở thành vấn đề trong tương lai. Chuyện này rắc rối thật.

Nhưng làm thế nào để thay đổi chủ đề bây giờ? Tôi không nghĩ ra chủ đề nào phù hợp. Đột nhiên, tôi nhìn chiếc giường và thấy một chiếc máy tính bảng sáng bóng bên trên.

“Tối qua cậu chơi máy tính bảng có vui không?”

“Có chứ.”

“Tớ mừng vì cậu thích. Tớ cho cậu mượn để cậu có thể giải trí. Những thiết bị như vậy giờ đã trở thành vật dụng thiết yếu trong cuộc sống hiện đại. Sống như thời nguyên thủy thì chán lắm.”

“… Ừ, tớ cũng nghĩ vậy.”

Tôi cảm thấy Hayashi có vẻ đã thoải mái hơn một chút.

"Vậy cậu đã dùng máy tính bảng để làm gì vậy?"

“Ể?”

Bình luận (18)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

18 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Mình tách nhỏ chương để kiểm soát văn phong cho dễ nhé. Nhưng mà tới 9-10 chương. Làm nhiều chương quá có sao k nhỉ
Xem thêm
Nếu các admin không có vđe gì tụi tui không sao đâu
Xem thêm
Có vẻ như là ko sao, nma thường thì ko nên đâu og, cỡ nhiều lắm là 6-7-8 chương thoi
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
chắc là xem tiktard
Xem thêm
tác giả câu chap kinh
Xem thêm
thank trans
Xem thêm
Tính ra dùng cái máy cho con nhỏ học thêm kiến thức đồ thì vừa giúp nó kiếm kế sinh nhai vừa khiến nó đỡ áy náy do ngồi ko ko làm gì
Xem thêm
Công nhận. Ngồi trong nhà chơi đt r làm việc nhà.kiểu vừa chán,vô ích mà thiếu lành mạnh nữa. Ngoài học và chơi trên đt thì cho tập thêm td sẽ có ý nghĩa hơn
Xem thêm