Light Novel - Tập 1
(FIXED FULL C6) Chương 6.1: Nữ hoàng kích động (1)
14 Bình luận - Độ dài: 1,508 từ - Cập nhật:
Trans + Edit: M1NO
----------------------
Buổi sáng thứ năm che giấu Megumi Hayashi, tôi dậy sớm như thường lệ và bắt đầu dọn dẹp căn hộ. Việc lau chùi vào sáng sớm luôn mang lại cho tôi cảm giác dễ chịu. Nó giống như việc giải quyết hết tất cả các khoản nợ của ngày hôm qua trước khi bắt đầu ngày mới vậy.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, Hayashi.”
Hôm nay, Hayashi thậm chí còn dậy sớm hơn cả hôm qua, ngày mà cô ấy ngủ quên. Có lẽ để đảm bảo không lặp lại sai lầm, Hayashi đã đi ngủ sớm hơn đêm hôm trước. Kết quả là, cô ấy thức dậy lúc năm rưỡi sáng, một tiếng sau khi tôi dậy.
Có lẽ Hayashi đã rút ra được bài học từ sai lầm của ngày hôm ấy.
Nhìn Hayashi của hiện tại, tôi cảm nhận rõ được sự nghiêm túc đến từ Hayashi.
Dù sao thì... cậu cũng không cần phải dậy sớm như thế đâu.
Hayashi buộc tóc thành đuôi ngựa bằng dây chun và đi vào bếp.
Trong khi tôi tiếp tục dọn dẹp, tôi có thể nghe thấy tiếng nấu nướng vọng ra từ căn bếp. Sau khi dọn dẹp xong, tôi đến xem Hayashi đang làm gì.
Hôm nay, bữa sáng rõ ràng cầu kỳ hơn hẳn so với ngày hôm trước. Thậm chí còn có cả hộp bento.
"Sắp xong rồi."
Có lẽ thấy việc chuẩn bị gần hoàn thành, nên Hayashi khẽ ngáp khoan thai.
“Đ-đừng có nhìn tớ.”
Hayashi xấu hổ. Cô phồng má và đỏ mặt. Một lúc sau, bữa sáng đã được dọn lên bàn.
“Cảm ơn cậu, nhưng mà cậu biết đấy, dậy muộn hơn một chút cũng được mà.”
“Im đi. Không sao đâu. Tớ muốn thế nào là quyền của tớ.”
"Mình biết, chỉ là... cảm giác như tớ đang ép buộc cậu vậy."
“Nếu người ép là cậu, thì tớ đã ngủ lâu hơn thế nữa rồi.”
"À, ra vậy!"
Suy cho cùng, từ hồi cấp ba Hayashi đã không ưa tôi rồi. Nếu bị ai đó ép làm chuyện gì đó khó chịu, việc Hayashi nổi loạn là điều đương nhiên. Hơn nữa, vì đó là Hayashi, nên cô ấy sẽ không chỉ dừng lại ở thái độ chống đối này, mà còn có thể sẽ chuyển sang ‘mode’ Nữ hoàng và sai khiến tôi làm việc nhà nữa.
Nếu chuyện này xảy ra thì tôi sẽ gặp rắc rối lớn mất.
Tôi nhận ra rằng mối quan hệ hiện tại của chúng tôi chỉ có thể tồn tại được là nhờ những lựa chọn đúng đắn ở những giai đoạn quan trọng được gọi là bước ngoặt của tôi.
Thế, lỡ như tôi sai dù chỉ một lần, liệu chuyện gì sẽ xảy ra...? Tôi thậm chí còn chẳng muốn nghĩ tới chuyện này.
“Cậu nên biết ơn tớ đi, Yamamoto?”
Hayashi mỉm cười.
“Chính vì cậu quá phiền phức và hay quấy rầy nên tớ mới có động lực như thế đó.”
Và vì thế mà tớ phải biết ơn cậu ư?
Đại ý Hayashi đang ngầm nói là: mọi thứ đều là nhờ công sức của tớ đó?
Nếu thế thì cô ấy mới là người cần phải biết ơn tôi mới đúng chứ. Chả có lý do gì mà tôi phải là người cảm thấy biết ơn cả.
“Tớ hiểu rồi. Cảm ơn cậu nhé.”
Tuy tôi có thể phản bác lại, nhưng nếu một lời cảm ơn đơn giản khiến Hayashi có thể phấn chấn hơn thì cũng chẳng đáng là bao.
Kết quả là, vì một lý do nào đó, Hayashi ngừng nấu và cúi đầu.
“Cảm ơn…”
Hayashi im bặt. Sự im lặng bao trùm một lúc.
“Cậu kì cục quá đấy! Tự dưng nói thẳng thừng như vậy!”
“Có gì kì lạ đâu chứ. Khi tớ cảm thấy biết ơn, tớ sẽ cảm ơn họ ngay lập tức. Chỉ cần nói một lời “Cảm ơn.” là cả hai chúng ta đều cảm thấy vui rồi. Vậy thì ngại gì mà không cảm ơn chứ.”
“Ah… ừm, tớ hiểu rồi.”
“Phải chứ?”
“Ừm, tớ hiểu mà, nhưng… umm.”
Hayashi càu nhàu.
“Ư, mặc kệ cậu đấy”
Sau một hồi suy nghĩ, có vẻ Hayashi đã không còn quan tâm nữa.
“Này, Yamamoto.”
“Hửm?”
“Ngày mai cậu muốn ăn gì không?”
“Hả?”
“Cậu muốn ăn gì ý? Chẳng lẽ không có món nào cậu thích sao?”
Câu hỏi đến bất ngờ. Giờ thì đến lượt tôi ngẫm nghĩ và ừm ờ.
“Hình như mình đã từng nói với cậu món ăn yêu thích của mình rồi mà, phải không?”
“Đúng, nhưng chỉ vì đó là món tủ của cậu không có nghĩa là ngày mai cậu muốn ăn nó.”
Hayashi lại phồng má lên hờn dỗi, và tôi phải thừa nhận cô ấy nói phải.
Nhưng ăn gì nhỉ...?
Nghe có vẻ lạ, nhưng... không có món gì khiến tôi thèm thuồng hết.
“Ừm, cậu nấu món gì cho tớ cũng được.”
Tôi nói nghiêm túc. Tôi không hề có ý định nói dối Hayashi. Thật lòng mà nói, đồ ăn cô ấy nấu còn ngon hơn cả mẹ tôi nấu ở nhà nữa. Dạ dày của tôi giờ đây đã hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của Hayashi rồi.
“… Ừ, tùy cậu thôi.”
Hayashi quay đi với vẻ mặt buồn bã.
Trái ngược với giọng điệu vui vẻ của cô trước đó, tâm trạng Hayashi giờ đây lại chìm trong sự u ám của mình.
Một lần nữa, sự im lặng bao trùm cả căn hộ.
“G-gì cũng được? Đó là câu trả lời tệ nhất mà cậu có thể dành cho người sẵn sàng nấu ăn cho cậu đấy!”
"... Thật vậy á?"
"Lại chả thế. Mẹ cậu chưa từng mắng cậu vì chuyện này à?"
Hayashi nhắc đến chuyện đó khiến tôi nhớ lại lời mẹ tôi trước đây. Bà ấy cũng nói điều tương tự, và sau đó bà đã nổi một cơn thịnh nộ đáng sợ.
"Đừng bao giờ nói với tớ như vậy nữa nhé?”
“Tớ sẽ ghi nhớ chuyện này.”
“Chú ý đấy.”
“Tớ sẽ cẩn thận.”
Hayashi hít một hơi thật sâu.
“… Tốt hơn hết là cậu đừng bao giờ nói điều đó với ai khác ngoài mình, hiểu chưa.”
“Ể? À, vâng.”
Tiếng thịt xèo xèo trong chảo vang lên.
Một lúc sau, Hayashi nấu xong và đặt một suất lên bàn.
“Cậu ăn trước đi.”
Hayashi nói một cách dứt khoát
“Tại sao?”
“Tớ đang chuẩn bị nốt bento.”
“… Được rồi. Vậy thì, tớ sẽ đợi cậu.”
“Tùy cậu.”
Tôi nghĩ việc chuẩn bị bento sẽ mất khoảng hai mươi phút. Tuy nhiên, có vẻ như tôi đã đánh giá thấp kỹ năng của Hayashi. Cô ấy hoàn thành mọi thứ nhanh hơn tôi nghĩ, chỉ trong vòng mười phút.
Cô đặt thức ăn vào hộp và để nắp hộp mở ra để làm nguội bớt đi.
“Cảm ơn cậu vì đã đợi.”
“Cũng không lâu lắm đâu.”
“Vậy thì chúng mình ăn sáng thôi.”
“Itadakimasu.”
Chúng tôi chắp tay và bắt đầu thưởng thức bữa sáng của mình.
Vừa ăn, tôi và Hayashi vừa tám chuyện rôm rả.
Trường cao trung mà chúng tôi từng học có hệ thống an ninh khá kém.
Hồi đó, có một giáo viên mà Hayashi không ưa.
Hay là việc gần đây cửa hàng tiện lợi trước nhà ga gần với trường trung học của chúng tôi đã đóng cửa.
Sáng hôm nay, tôi đã trò chuyện rất nhiều với Hayashi, chủ yếu là về những kỷ niệm trong quá khứ.
Giờ nghĩ lại, tôi đã cùng trò chuyện và cười đùa với Hayashi thế này trước đây chưa?
Chúng tôi gặp nhau vào năm nhất cao trung, cách đây đã hơn ba năm rồi.
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện nhiều như vậy với cô ấy.
À, hồi đó, chúng tôi cũng không thân nhau, nên điều này cũng hoàn toàn dễ hiểu mà thôi.
“Hôm nay cậu có đi làm thêm không?”
“Tớ không.”
Sau khi ăn sáng và sửa soạn đồ để đến trường, chúng tôi bước về phía cửa.
“Mấy giờ cậu về nhà vậy?”
“Khoảng bốn giờ.”
“Chẳng phải như thế hơi sớm sao? Cậu không định đi chơi với bạn bè hay gì à?”
“Tại sao tớ phải làm thế? Trường là để học mà.”
"Mình không nghĩ sinh viên ngày nay lại nghĩ như vậy đâu."
“Chẳng phải học phí ở trường đại học khá là cao sao?”
Hayashi cười gượng gạo.
“Chà, tớ cũng đoán được ra cậu sẽ nói vậy.”
"Vậy á?”
“Ừm.”
“Nếu cậu đã nói thế, thì tớ đành phải tin cậu vậy.”
...Nghĩ lại thì, hôm nay có lẽ là lần đầu tiên Hayashi hỏi tôi về thời gian quay về.
“Được rồi, bảo trọng nhé.”
“Ừm.”
Tôi rời khỏi căn hộ của mình.


14 Bình luận