Light Novel - Tập 1
Chương 5.2: Nữ hoàng mệt mỏi vì thiếu ngủ (2)
12 Bình luận - Độ dài: 1,419 từ - Cập nhật:
Trans + Edit: M1NO
----------------------
“...À không sao đâu, cậu không cần phải nói ra hết tất cả đâu. Tớ chỉ đang tò mò thôi.”
Tôi nhận ra rằng nếu có người hỏi tôi như vậy, có lẽ tôi cũng sẽ bảo họ đừng có xâm phạm quyền riêng tư của tôi nữa, nên tôi bổ sung thêm lời giải thích này vào để phòng ngừa.
Vì chiếc máy tính bảng ban đầu là của tôi, nên tôi cần hỏi rõ cô ấy đã sử dụng nó để làm gì.
Nếu như Hayashi tiêu tiền vào mấy thứ trò chơi vô bổ như gacha, ngân sách của tôi, thứ mà cho đến tận bây giờ tôi đã tính toán đủ nhiều để dành cho đến lúc Hayashi dọn ra ngoài, sẽ trở nên eo hẹp.
Chà, tôi không nghĩ Hayashi sẽ làm chuyện đó. Sau khi giấu cô ấy ở căn hộ này bốn ngày liên tục, tôi nhận ra cô gái này, người mà tôi từng coi là một người ích kỷ và có tính tình thất thường ở trường cao trung, lại có tinh thần trách nhiệm, tình cảm và có một trái tim rộng lượng.
… Tôi bị một người như cô ấy ghét sao?
Nghĩ thôi cũng đã thấy tệ rồi…
“Chủ yếu là xem video thôi.”
Dù có vẻ không thoải mái, Hayashi vẫn trả lời câu hỏi của tôi với giọng điệu khó chịu.
Video.
Ra là vậy. Giờ tôi mới nhớ ra, đêm qua, dù đã nhắm mắt ngủ, nhưng tôi vẫn nghe thấy âm thanh phát ra từ trên giường.
“Ồ, cậu xem thể loại nào thế?”
Hmm… chắc là những cảnh quay về mèo, hoặc chó đang chơi đùa với chủ nhân, đại khái là như vậy.
"À, ừm... hơi khó để giải thích."
“Hử?”
"Cậu có muốn xem không?"
Mới hôm nọ, Hayashi còn phàn nàn về việc sử dụng điện thoại trong bữa ăn là hành động thiếu lịch sự. Ấy vậy mà giờ đây, lời nói ấy như gió thoảng qua tai khi cô nàng ung dung cầm máy tính bảng lên và sử dụng ngay trong lúc đang dùng bữa của mình.
…Hmm, có thể Hayashi chỉ tìm được thứ gì đó thú vị và muốn chia sẻ nó với tôi chăng.
Thay vì màn hình tivi quen thuộc, video trên máy tính bảng lại là một câu chuyện được thuật lại bằng giọng nói AI, với bốn nhân vật chính được phác thảo bằng nét vẽ đậm.
Câu chuyện xoay quanh một cặp vợ chồng nhút nhát, một tên nhân viên ngớ ngẩn vô lý và một người quản lý nọ.
Nhân dịp kỷ niệm ngày cưới, một cặp đôi đã đặt bàn tại một nhà hàng sang trọng. Tuy đã tuân thủ quy định về trang phục, họ vẫn bị một nhân viên đuổi về. Bực tức, họ đến một nhà hàng gia đình và phàn nàn với người quản lý về những gì đã xảy ra.
Hóa ra, người quản lý quán ăn gia đình này lại từng là đầu bếp của nhà hàng sang trọng ấy. Nghe được chuyện, anh ta đã vô cùng tức giận và mắng mỏ người quản lý hiện tại của nhà hàng ấy. Cuối cùng, tên nhân viên đã bị sa thải. Nói tóm lại, đó là một câu chuyện theo phong cách kể chuyện đạo đức. Chúng còn được gọi là “tuyển tập video thỏa mãn công lý”, thể loại được giới trẻ gọi với cái tên như vậy. Câu chuyện cũng đi cùng với một hashtag kèm theo.
“Thật thú vị đúng không?”
“À ừ.”
Tôi miễn cưỡng đồng ý. Không phải là vì tôi không thấy nó thú vị, chỉ là tôi không thích những loại video kiểu này.
Họ quá tập trung vào cảm giác hồi hộp khi trừng phạt ai đó, và cốt truyện thì tràn đầy lỗ hổng. Hành động của nhân vật thì lại thiếu sự nhất quán và câu chuyện thì quá thiếu chiều sâu.
Không những thế, các nhân vật chính không sử dụng sức mạnh của chính mình, thay vào đó, họ dựa vào quyền lực của người khác để trả thù bất cứ ai khiến nọ nổi giận. Kiểu kể chuyện đó toát lên vẻ ác ý của tác giả.
Đúng là trong một số trường hợp, có những lúc bạn không thể đáp trả lại sự bất công, có những lúc bạn có phản kháng cũng chẳng giúp ích được gì. Tôi không nói là dựa dẫm vào người khác là sai, nhưng tại sao các nhân vật chính trong những video này lại luôn phải thụ động như vậy? Họ muốn trừng phạt nhân viên vì đã từ chối cho họ vào, thế thì tại sao không nói thẳng ra ý.
Cuối cùng, anh chàng kia đã bị đuổi việc vì những gì cặp đôi ấy đã tố cáo, nhưng câu chuyện lại khéo léo che giấu đi trách nhiệm của bọn họ. Dù anh ta có tệ đến cỡ nào, nhưng khi dồn ai đó vào đường cùng như vậy, ít nhất bạn cũng nên cảm thấy có chút trách nhiệm đi chứ.
Tôi không thích những câu chuyện mà nhân vật chính dễ dàng trốn tránh trách nhiệm cho lời nói và hành động của mình.
Bỏ qua sở thích cá nhân của tôi sang một bên, khi nhìn thấy thanh màu đỏ dưới một số video, tôi biết Hayashi đã dành cả đêm để xem hết đống này.
Và, với tình hình hiện tại, tôi hiểu tại sao cô ấy lại không thể ngừng xem video được.
“Cậu thích phần nào nhất?”
“Hả?”
“Ý mình là, trong video vừa rồi cậu thích phân đoạn nào nhất?”
Hayashi, người cảm thấy hài lòng với phản ứng của tôi, hỏi với một nụ cười. Đó là một nụ cười trong trẻo và vui vẻ nhất mà tôi từng thấy.
Làm ơn đừng có hỏi tôi mấy câu hỏi như này khi đang cười như thế.
Mặc dù tôi đã thừa nhận những gì Hayashi cho tôi xem là thú vị, nhưng thực ra, trong thâm tâm, tôi không thể nói rằng mấy video này nhàm chán được, kiểu cảm giác như tôi bị cô nàng ép buộc ấy.
Tội cậu cũng lớn lắm, Hayashi-san à! Chính cậu là người khiến tớ trở nên như thế này!
Tôi đổ mồ hôi và nhìn sang chỗ khác. Tôi nghĩ biểu cảm của mình bây giờ hẳn đang rất căng thẳng.
“Này, Yamamoto.”
“Gì thế?”
“Chẳng lẽ cậu không thích sao? Cậu nói vậy với tớ để tỏ ra lịch sự thôi à?”
Ugh…
Tại sao cậu cứ phải làm khó mình vào những lúc thế này vậy?
Nhìn Hayashi phồng má và buồn bã nhìn xuống, tôi cảm thấy mình cần phải nhanh chóng làm gì đấy.
“K-không, không, làm gì có chuyện đó? Ý mình là, một chút cũng không được sao?”
“Tại sao cứ cuối mỗi câu câu nói là lại có dấu chấm hỏi vậy?”
“À thì, đó là bởi vì, cậu biết đó, tớ không giỏi giao tiếp với mọi người. Đôi khi giọng điệu của tớ có hơi kì quặc một chút."
“À, bảo sao.”
“Ừm, là như thế đấy.”
Nói cho rõ, đừng để bản thân bị thuyết phục bởi một lý do nửa vời như vậy.
“Vậy, cậu thích phần nào nhất?”
Tôi im lặng.
Chà, nếu dõi theo mạch chuyện của video, tôi sẽ nói phần thú vị là phần người phục vụ bị sa thải. Tuy nhiên, theo quan điểm của tôi, đó lại là phần nhàm chán nhất.
Chê bai câu chuyện này có thể khiến Hayashi cảm thấy buồn hơn… hoặc tệ hơn là tức giận.
“Tớ nghĩ nó thú vị ở chỗ tên phục vụ đã không nhận ra được rủi ro mình sẽ gặp phải. Thật nực cười khi anh ta lại ngu ngốc đến thế.”
Một câu trả lời mang tính hoài nghi quen thuộc của tôi và tránh chỉ trích trực tiếp vào nội dung của video.
Và rồi…?
Tôi nín thở quan sát phản ứng của Hayashi.
…Cô nàng trả lời:
“Ah, ra vậy.”
Cô ấy hiểu tôi!
“D-dù sao thì, hãy đảm bảo cậu ngủ đủ giấc nhé? Xem đêm nhiều quá không có tốt cho sức khỏe đâu.”
“Ừm… được thôi.”
Đột ngột thay đổi biểu cảm, Hayashi gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc của mình.


12 Bình luận