Sống chung với Nữ hoàng k...
Misoneta Dozaemon (ミソネタ・ドざえもん) Yuga (ゆが一)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel - Tập 1

[FIXED FULL C4] Chương 4.1: Nữ hoàng tận tụy (1)

11 Bình luận - Độ dài: 1,381 từ - Cập nhật:

Trans + Edit : M1NO

------------------------

Đã là ngày thứ ba tôi giấu Megumi Hayashi ở đây. Giống như mọi ngày, tôi dậy vào giờ quen thuộc. Và cho đến ngày hôm qua, tôi vẫn phải ngủ ở trên sàn nhà bởi vì trước đó tôi đã nhường chiếc giường của mình cho Hayashi-san, nhưng bây giờ tôi đã có thể yên tâm ngả lưng trên chiếc đệm futon mà tôi đã mua trên đường trở về nhà từ trường. Nhờ vậy, cơn đau nhức trên cơ thể do hai ngày ngủ không ngon giấc của tôi đã hoàn toàn biến mất.

Quả là một buổi sáng dễ chịu. Không còn cảm thấy đau nhức trong người, tôi tỉnh dậy với tâm trạng cực kì tốt, cứ như thể tôi đang dạo bước trên con đường vào một buổi chiều đầy nắng ấm vậy.

Tuy nhiên, bên ngoài cửa sổ, trời đang đổ mưa tầm tã. Nghe tiếng mưa rơi, tôi hơi chạnh lòng, nhưng tôi vẫn quyết định sẽ làm công việc dọn dẹp của mình như mọi khi.

Hôm qua, tôi đã ra ngoài khá sớm vào buổi sáng và sau khi trở về căn hộ của mình, vì phải bàn bạc với Hayashi-san, nên tôi không thể dọn dẹp được nhà cửa. Có lẽ vì vậy, nên nơi này trông có vẻ hơi bừa bộn một chút.

Thế nhưng, mặc dù tôi có ý định dọn dẹp, nhưng tôi không thể nào làm ồn trong khi cô ấy vẫn đang ngủ được. Bây giờ là bốn giờ rưỡi sáng. Mặc dù tôi thường xuyên thức dậy sớm, nhưng đó là khoảng thời gian mà mọi người vẫn còn say trong giấc nồng. Đánh thức cô ấy bằng tiếng ồn có lẽ không phải là một sự lựa chọn tốt vào lúc này.

Tôi nên dọn dẹp chỗ nào ít tiếng ồn nhỉ? À, tôi biết rồi. Tôi sẽ dọn dẹp phòng tắm.

Tiếng ồn sẽ phát ra khi sử dụng vòi hoa sen, nhưng trong phòng tắm kín, tôi có thể hạn chế phần nào tiếng ồn lọt vào phòng ngủ bằng cách nào đó.

Đầu tiên, tôi gấp gọn futon lại và di chuyển chiếc bàn gấp mà tôi đã đẩy về phía trung tâm căn hộ, đồng thời cố gắng tạo ra ít tiếng động nhất có thể. 

Sau đó, tôi đi vào phòng tắm.

Tôi bắt đầu dọn dẹp ngay lập tức. Trước hết, tôi sẽ tập trung làm sạch các vệt nước trên kính cửa sổ. Tôi đã không đụng đến nó kể từ lần dọn dẹp tuần trước.

Sau khi tiếp tục lau chùi như vậy trong khoảng một tiếng đồng hồ, Hayashi-san, với vẻ mặt ngái ngủ, bước vào phòng thay đồ. Giống như khi cô ấy thức dậy ngày hôm qua, cô nàng vẫn đang dụi mắt bằng cả hai tay của mình.

“…Uaah, chào buổi sáng.”

Hayashi-san nói. Cô ấy ngáp mà chẳng để ý xung quanh gì cả.

Có vẻ như cô ấy đến để rửa mặt.

“Chào buổi sáng.”

“…  Từ hôm qua tớ cứ thắc mắc, nhưng mà cậu dậy sớm thật đấy nhỉ?”

Hayashi-san nói với giọng điệu ngái ngủ của mình. Khuôn mặt nửa tỉnh nửa mơ của cô nàng trông hơi kém hài hòa hơn vẻ ngoài được chăm chút kỹ lưỡng thường ngày của cô ấy. Thực ra tôi nghĩ rằng gương mặt của ai đó khi mới tỉnh dậy thì lúc nào cũng sẽ kém sắc như vậy thôi. Bất chấp điều đó, Hayashi trông vẫn xinh đẹp.

Trong khi tiếp tục dọn dẹp phòng tắm, tôi nghe thấy tiếng nước chảy từ bồn rửa. Tiếng rửa mặt. Tiếng đánh răng. Tiếng súc miệng.

“Cậu lúc nào cũng dậy sớm như thế này à?”

Hayashi-san, người dường như đã hoàn toàn tỉnh táo, hỏi tôi với giọng điệu rõ ràng hơn trước.

"Đúng rồi."

"Giống hệt hôm qua nhỉ. Cậu dậy sớm ghê."

“Nãy cậu hỏi tớ một lần rồi đấy.”

"Vậy á?"

Ừ phải đấy. Có lẽ cô ấy không nhớ vì vẫn còn đang nửa ngủ.

"Chẳng phải cậu sẽ cảm thấy mình làm được nhiều việc hơn khi cậu dậy sớm sao?"

“Ừm, tớ biết, nhưng thường thì sinh viên đại học chỉ dậy đúng giờ để không bị trễ tiết mà thôi. À nhắc mới nhớ, hồi cấp ba cậu cũng toàn đi học sớm mà nhể?”

"Ừ, đúng vậy."

Dĩ nhiên, những gì Hayashi-san nói không sai.

Ở trường cao trung, đội tuyển bóng đá ngày ấy của chúng tôi rất mạnh, và để nâng cao sức mạnh cho mình, họ thường có các buổi tập luyện vào sáng sớm. Và trước khi những buổi tập đó bắt đầu, tôi đã có mặt ở trong lớp học rồi.

Thôi thì, dậy sớm chẳng có gì đáng để khoe khoang cả, cũng chẳng có lí do gì để tôi nhắc đến chúng hoặc là tự hào về điều đó. Đơn giản nó chỉ là một câu chuyện để kể khi một ai đó hỏi đến mà thôi.

“Cậu kì quặc lắm đấy biết không?.”

“Cậu gọi tớ như vậy chỉ vì tớ thức dậy sớm sao?”

“Dậy sớm có chủ đích là chuyện quá đỗi bình thường. Nhưng mà dậy sớm kiểu này giống như đã trở thành một thói quen nhỏ của cậu vậy.”

Ô vì thế mà cậu nghĩ tớ là một kẻ lập dị à…?

Ừm được rồi, tôi thừa nhận mình có hơi kỳ lạ một chút, nhưng gán mác cho tôi như vậy có phải hơi quá không?

"Mà chẳng phải cậu cũng dậy sớm đó sao?"

“Chẳng qua… ừ thì. Từ khi bắt đầu sống chung với người đó, tớ đã bắt đầu dậy sớm hơn.”

“Ồ…”

Ngay khi chủ đề sống chung được đề cập, nét mặt của Hayashi tối sầm lại. Đó là lý do tại sao cô ấy lại cau mày như thế. Bằng một cách nào đó, chỉ qua giọng điệu và thái độ của Hayashi, tôi gần như có thể thoáng tưởng tượng ra quá khứ bất hạnh mà cô nàng đã phải chịu đựng.

“Xin lỗi. Tớ không cố ý khiến cậu phải phiền lòng như vậy.”

“Không sao đâu…”

Thực ra, chỉ là tôi nghĩ rằng nó hơi khó xử thôi, không cần thiết phải xin lỗi Hayashi-san làm gì cả. 

Dù sao thì tôi cũng không biết cô ấy đang có những vấn đề gì trong người. Chắc có lẽ từ bây giờ tôi cần phải cẩn thận hơn với lời nói của mình.

“Tớ bắt đầu nấu ăn đây. Tớ cũng sẽ chuẩn bị bento nữa.”

“Ừm, cảm ơn cậu.”

“Thế mấy giờ cậu đi?”

“Hmm để xem nào, tầm 6 giờ.”

“Thật á?”

“Ừm.”

“Vậy à. Tính ra hôm qua cậu đi khá sớm.”

“… Chắc thế.”

"Cậu có việc gì gấp sao?"

… Nếu tôi nói với cô ấy rằng tôi ra ngoài sớm để không đánh thức cô nàng dậy, liệu Hayashi-san có nghĩ ngợi lung tung nữa không? Cơ mà nói thế nào thì, dù cho cô ấy có thể không mang trong lòng những cảm xúc đó, sức khỏe tinh thần của cô nàng kể từ khi chúng tôi gặp lại nhau cho tới lúc này cũng đã trở nên vô cùng mỏng manh rồi.

Vì vậy, tốt hơn hết là nên tránh nói những điều không hay.

Nhìn sang một bên tránh ánh mắt tò mò của cô nàng, tôi trả lời.

“Ừm. Tớ chỉ muốn chuẩn bị một chút cho tiết học hôm nay thôi.”

“Ohh, có tinh thần trách nhiệm ghê ta”

“À, ừ, chẳng phải tớ là đã học sinh gương mẫu từ thời cấp ba sao?”

“Về mặt học tập, đúng vậy.”

Hayashi-san đang mỉm cười.

Nghe cứ như thể tôi cực tệ trong tất cả các khoản khác ngoài lĩnh vực học tập của mình vậy.

“…Cậu đúng là đồ kì quặc mà.”

Hayashi-san hình như đã chấp nhận chuyện này và rời khỏi phòng. Có vẻ cô ấy đang đi vào nhà bếp. Sử dụng những nguyên liệu có sẵn trong tủ lạnh, Hayashi-san bắt đầu chế biến một món gì đó đơn giản.

“Cậu chờ ở đó cho tớ.”

“Ừm.”

   

Bình luận (11)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

11 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Tiến độ: 1 (chủ yếu) - 2 chap/tuần
Xem thêm
Bình luận đã bị xóa bởi ĐứcHảiTrần
thank trans
Xem thêm
AI MASTER
Tks
Xem thêm