Vol 01 - Thánh vịnh chi thành (1-135)
Chương 01 - Giàn hỏa thiêu rực cháy
36 Bình luận - Độ dài: 3,282 từ - Cập nhật:
*Trans+Edit: Lắc
Khói dày ngùn ngụt bốc lên, mỗi một hơi hít vào đều tạo nên những âm thanh khò khè chẳng khác gì phát ra từ một cái ống bễ hoen gỉ, giống như thể phổi và yết hầu đang bị thiêu đốt. Ý thức của Hạ Phong rất nhanh liền trở nên mơ hồ.
‘Không được… Không được ngủ mất… sẽ chết.’
‘Tỉnh dậy, phải tỉnh dậy!’
……
Ánh sáng đỏ rực vô tận đột nhiên mờ đi, theo sau đó là bóng tối sâu thẳm. Như thể một người sắp chết đuối, Hạ Phong dùng hết sức bình sinh tóm lấy bất cứ thứ gì có thể giúp cậu thay đổi cái tình trạng bất lực hiện tại và vùng ra khỏi nơi bóng tối không sao giải thích được này.
Đột nhiên, một tia sáng màu đỏ xuất hiện trước mặt cậu, tựa như vầng mặt trời mọc lên lúc bình minh.
Được ánh sáng đó chiếu rọi, Hạ Phong cảm thấy sức lực của mình dần hồi phục, vì vậy cậu tuyệt vọng gắng gượng đến gần ánh sáng đó.
Mới bước được thêm một bước, cậu liền nhận thấy ánh sáng đó ngày càng chói mắt hơn, chuyển từ màu đỏ rực sang trắng xóa. Bóng tối hoàn toàn bị ánh sáng bao trùm rồi tiêu tán chỉ trong một tích tắc.
“Ha…” Hạ Phong đột ngột bật dậy thở dốc. Không ngờ cậu lại mơ thấy cảnh hỏa hoạn kinh hoàng. Trước khi bị ngọn lửa nóng rực thiêu đốt, cậu trong mơ đã rơi vào hôn mê vì hít quá nhiều khói dày, chỉ có thể mơ hồ và tuyệt vọng chờ ngọn lửa lan tới. Giống như mấy lần bị bóng đè trước đây, cậu biết rõ mình đang nằm mơ, muốn thoát ra nhưng lại không có sức lực, không thể điều khiển bản thân.
Giấc mơ này chân thực tới dị thường, khiến cho Hạ Phong đến giờ nghĩ lại vẫn tim đập chân run. Cộng thêm việc không cảm nhận thấy sự tồn tại của ngọn lửa, cậu bèn ngồi thừ người ra, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Sau khi quả tim đang đập bình bịch trong lồng ngực bình tĩnh trở lại, Hạ Phong mới tập trung tinh thần, nhớ ra bản thân đang thâu đêm làm dở bài luận văn tốt nghiệp tại phòng đọc mở cửa 24/24 trong thư viện tổng hợp của trường. Cậu bèn thầm cười giễu: ‘Mấy ngày gần đây toàn sinh hoạt bất quy tắc kiểu cú đêm thế này, bảo sao không mơ thấy ác mộng chân thực như vậy cơ chứ.’
Nhưng tới khi Hạ Phong nhìn ra phía trước, chuẩn bị đứng lên và thu lại sách tham khảo để trở về ký túc xá, một cảnh tượng kỳ lạ không sao tưởng tượng được bỗng đập thẳng vào mắt cậu. Giống như thể bị một cây chùy lớn nện vào đầu, cậu đực mặt ra, đầu óc một mảng trắng xóa.
Tất cả những bộ bàn gỗ đẹp đẽ đều đã biến mất. Không còn những chồng sách tham khảo ngổn ngang, không còn bản thảo luận văn để chuẩn bị nhập vào máy tính, chỉ có một chiếc chăn đen cũ kỹ bung chỉ đắp trên người cậu.
Và nơi cậu ngồi cũng không phải là ghế ở thư viện, mà là một chiếc giường gỗ ọp ẹp.
“Đây là đâu?”
Hạ Phong dù là một người tính cách có chút hướng nội, rụt rè, phản ứng không đủ nhanh, nhưng lúc này vẫn nhận thấy được mọi chuyện rất sai: dẫu cho có cháy thật, và cậu được người ta đưa tới bệnh viện đi chăng nữa, thì nơi này cũng chẳng giống bệnh viện tí nào!
Tim thắt lại, cậu vội vã nhìn bốn phía xung quanh, đồng thời theo phản xạ cuống quýt đứng xuống giường.
Nhưng ngay khi vừa đặt chân xuống đất, cậu liền cảm thấy choáng váng yếu nhược, hai chân mềm nhũn, nghiêng ngả sắp ngã.
Hạ Phong vội vã vươn tay ra chống lên giường để giữ thăng bằng. Sắc mặt cậu trắng bệch, tinh thần không bình tĩnh lại được. Chỉ qua một thoáng liếc nhìn mà kinh hãi vừa rồi, cậu đã kịp quan sát hoàn chỉnh một lượt tứ phía.
Đây là một cái lán chật hẹp, tồi tàn. Ngoài chiếc giường gỗ bên cạnh, nơi này chỉ có một chiếc bàn gỗ có thể gãy bất cứ lúc nào, hai cái ghế đẩu trông còn tương đối lành lặn cùng một cái thùng gỗ có một cái lỗ ở bên trên. Bên kia cánh cửa gỗ lung lay sắp rớt là một cái bếp lò nhìn không ra màu sắc ban đầu, bên trên treo một chiếc bình sành, củi bên dưới không biết đã tắt được bao lâu, chỉ còn một chút hơi nóng phả ra.
Mọi thứ đều thật xa lạ, Hạ Phong căn bản không thể đoán được mình đang ở đâu. Mà cảm giác yếu ớt cứ không ngừng lan ra càng khiến đầu óc cậu hỗn loạn.
‘Đây rốt cuộc là nơi nào?!
Thân thể mình cứ như vừa khỏi một cơn bệnh nặng vậy, rất giống với cảm giác khi bị viêm phổi hồi học cấp ba.’
…
Vô số suy nghĩ lướt như bay trong đầu, nhưng Hạ Phong chưa bao giờ rơi vào tình huống nào kì quặc như thế này. Tính cách có phần hướng nội khiến cậu không biết phải làm sao. Cảm giác lo sợ cực độ nhanh chóng lên men.
Điều duy nhất Hạ Phong cảm thấy may mắn là không có điều gì khó chịu hay khủng khiếp xảy ra, giúp cho cậu có thể theo thói quen hít thở sâu mấy hơi để dằn nỗi lo sợ xuống. Đúng lúc ấy, những tiếng hô lớn bỗng vang lên từ xa xa bên ngoài lán:
“Thiêu phù thủy! Giáo đường Aderon muốn thiêu phù thủy kìa!”
“Mọi người mau đi xem!”
“Thiêu chết ả phù thủy tà ác khốn kiếp đó đi!”
Sợ hãi và phấn khích, hai thứ xúc cảm đối lập, hiện rõ trong giọng nói xa lạ đó. Nỗi lo sợ của Hạ Phong bị gián đoạn. Cảm thấy tò mò, cậu nghĩ thầm: ‘Phù thủy? Thế giới này là cái quái gì vậy?’
Là một người trưởng thành ưa thích tiểu thuyết, một loại dự cảm xấu lặng lẽ nhen nhóm trong lòng Hạ Phong. Nhưng còn chưa kịp nghĩ được gì sâu xa thì bỗng “rầm” một tiếng, cánh cửa gỗ tàn tạ đáng thương bật mở, một cậu bé chừng mười hai, mười ba tuổi vội vã chạy vào.
“Anh Lucien!” Một cậu bé tóc nâu ngắn, trên người mặc chiếc áo sơ mi vải thô dài tới đầu gối, nhìn thấy Hạ Phong đang đứng bên giường thì vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ: “Anh tỉnh rồi?”
Nhìn bộ trang phục mang phong cách cổ xưa khác hẳn với hiện đại của cậu bé, Hạ Phong máy móc gật đầu, trong tâm trí hỗn loạn nảy ra một ý nghĩ nực cười: ‘Lucien, phù thủy, giáo đường, thiêu chết… Lẽ nào mình thật sự đã xuyên không? Và còn xuyên đến thời kỳ hắc ám có tục săn phù thủy ở Châu Âu Trung Cổ?’
Nếu một điều gì xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra. Định luật Murphy[note54359] đang lạnh lùng nhắc nhở Hạ Phong. Màu tóc của cậu bé, bộ áo vải cũ kỹ, bẩn thỉu cậu đang mặc, tất cả đều là bằng chứng cho luận điểm này của cậu. Về ngôn ngữ mà cậu bé đang nói, theo bản năng cậu có thể hiểu, và hình như cũng có thể dùng, chẳng qua khoảng cách giữa cậu và một nhà ngôn ngữ học hẵng còn rất xa, vậy nên cậu không thể đoán ra đó là loại ngôn ngữ nào.
Thấy vẻ mặt thất thần của Hạ Phong, cậu bé có khuôn mặt lấm lem bụi bẩn cũng không lấy làm lạ: “Mẹ vẫn không chịu tin em, nửa đêm cứ len lén khóc, mắt sưng vù lên hết cả. Bà ấy lặp đi lặp lại ‘Evans bé nhỏ tội nghiệp’ hết lần này đến lần khác, cứ như thể anh đã bị đem đi chôn ở nghĩa trang rồi ấy.
Cha bị tiếng nheo nhéo của mẹ làm cho chịu không nổi, trời vừa sáng đã nhờ thằng nhóc thối nhà Simon báo tin tới trang viên của ngài Tước sĩ Wayne để gọi anh hai về. Bây giờ anh ấy đã là cận hiệp sĩ rồi, mấy tên thầy thuốc của nhà từ thiện đó không dám hét cái giá nực cười, thái quá trước mặt anh ấy đâu!”
Nhắc đến người anh trai đang làm cận hiệp sĩ của mình, cậu bé hơi hếch cằm lên, ánh mắt tràn ngập vẻ tự hào.
“Có điều giờ tốt rồi, bọn người đó đã thua, còn em thì đúng. Anh Lucien làm sao mà có chuyện gì được chứ!”
Vừa nói, cậu vừa nắm lấy cánh tay Hạ Phong: “Đi thôi, anh Lucien. Mau tới quảng trường giáo đường xem thiêu phù thủy thôi. Chính là ả phù thủy đáng ghét kia ấy, kẻ đã khiến anh bị thủ vệ của giáo đường bắt đi thẩm vấn suốt cả đêm đó!”
Vừa mới gặp biến cố lớn xong mà… Hạ Phong, người vốn đang muốn được yên tĩnh suy nghĩ về cuộc đời mình, ban đầu không định theo cậu bé kia đi xem náo nhiệt. Hơn nữa, việc trực tiếp thiêu chết một người sống sờ sờ ra đó là điều mà một kẻ vẫn tự nhận là còn có chút lương tâm như cậu không sao chấp nhận nổi. Đã không thể ngăn cản thì thà đừng nhìn thấy còn hơn. Thế nhưng câu nói cuối cùng của cậu bé lại khiến Hạ Phong thoáng khựng lại: ‘Phù thủy đó có liên quan đến mình?’
Thế là cậu đổi ý. Thu lại vẻ kinh ngạc, cậu để mặc cho cậu bé kéo tay rồi loạng chà loạng choạng chạy về phía giáo đường Aderon.
Trên đường đi, Hạ Phong tranh thủ quan sát những người đang đổ về giáo đường.
Tiết trời tương đối ấm áp, nam giới cơ bản phần lớn mặc áo vải lanh ngắn tay ôm sát người, quần dài cùng màu và giày đế bằng không gót, trong khi phụ nữ thì mặc những chiếc váy dài đơn điệu nhàm chán, thường được may thêm phần túi lớn ở đằng trước. Điểm chung của cả hai đều là đơn giản và cũ kỹ.
Hầu hết mọi người có tóc nâu, mắt nâu. Xen lẫn trong đó còn có tóc vàng, tóc đỏ, tóc đen, mắt xanh lục, mắt đỏ, mắt lam, v.v.. Tất cả đều có ngũ quan rõ nét, rất có cảm giác sắc sảo.
‘Chẳng lẽ đây thật sự là thời Trung Cổ?’ Hạ Phong cúi xuống nhìn lại mình, cũng áo vải lanh ngắn tay, cũng quần dài, cũng đôi giày đế bằng không gót y hệt.
Ngay khi vừa ra khỏi khu ổ chuột cũ kỹ, lụp xụp, cậu liền nhìn thấy một tòa giáo đường không quá lớn nhưng trang nghiêm và tráng lệ. Mái vòm hình bán nguyệt sừng sững, bên trên đóng một cây thánh giá trắng khổng lồ, cửa sổ phía dưới thì cực kỳ nhỏ hẹp.
Quảng trường lúc này đã có rất nhiều người tụ tập. Cậu bé kéo Hạ Phong luồn lách qua đám đông, không ngừng chen chúc tiến về phía trước, khiến cho không ít người nhìn về phía họ với ánh mắt bực bội. Tuy nhiên, do đây là quảng trường giáo đường, họ không dám ra tay đánh hai tên quậy phá này.
Chẳng mấy chốc, trước mặt Hạ Phong đã trở nên sáng sủa. Hóa ra cậu đã chen lên được hàng đầu.
Ở chính giữa quảng trường đặt một giá thập tự làm bằng gỗ, trên đó trói một người phụ nữ chừng ngoài hai mươi khoác áo choàng dài màu đen, sắc mặt xanh xao, dung mạo khá là xinh đẹp.
Dân chúng ở xung quanh chốc chốc lại ném đá hoặc những mẩu gỗ mang theo người, đồng thời khạc nhổ về phía người phụ nữ mặc áo choàng đen kia. Tiếng chửi rủa vang lên ầm ĩ, hòa vào nhau thành một mớ âm thanh hỗn tạp.
“Đánh chết ngươi, ả phù thủy khốn kiếp!”
“Thứ phù thủy nhà ngươi trốn ở Aderon nhất định là muốn hại chết bọn ta!”
“Tracy bé bỏng tội nghiệp của ta! Con bé chết cách đây vài tháng… chắc chắn là do thứ phù thủy nhà ngươi làm! Huhu, Tracy bé bỏng tội nghiệp của ta!”
…
Người phụ nữ mặc áo choàng đen thi thoảng lại vô tình bị ném trúng, nhưng cô ta chỉ mím chặt đôi môi mỏng và nhợt nhạt của mình, không để phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn nào, thay vào đó chỉ hệt như một pho tượng mà nhìn xuống mọi người ở trên bậc thềm dẫn lên giáo đường.
Ở phía trước đám đông là một người đàn ông trung niên khoác trên mình một chiếc áo choàng trắng viền vàng rộng thùng thình, trên đầu đội mũ mềm màu trắng, trong tay cầm một chiếc huy hiệu hình tròn có vẽ hình thánh giá cũng màu trắng. Ông ta chỉ im lặng nhìn mà không nói gì, dáng vẻ lặng lẽ mà uy nghi. Một vài nam nữ mặc áo choàng dài màu trắng đứng phía sau ông ta cũng trông tươm tất, sạch sẽ, sắc mặt hồng nhuận, tạo nên sự tương phản rõ rệt với đám đông nghèo khổ, dơ dáy trên quảng trường.
Còn đằng sau những người mặc áo choàng trắng là một hàng vệ binh mặc giáp xích màu xám bạc.
Người đàn ông trung niên lấy một thứ trông giống như đồng hồ bỏ túi ra nhìn, thấy thời gian đã không còn nhiều, bèn tiến một bước lên phía trước và giơ cao chiếc huy hiệu hình tròn trong tay lên.
Ngay lập tức, tất cả những con người đang phẫn nộ, căm hận và nhao nhao không ngớt trên quảng trường đều bất chợt im bặt, đồng loạt tới không sai một nhịp.
Trên cả quảng trường lúc này chỉ còn sót lại tiếng gió thổi phần phật qua quần áo.
Hạ Phong vô cùng kinh ngạc. Ngay cả trong xã hội hiện đại, muốn đạt tới mức độ phục tùng và phản xạ có điều kiện nhanh cỡ này cũng cần phải trải qua ít nhất vài tháng huấn luyện. Vậy mà đám người trông chỉ như dân thường nghèo khổ này lại có thể làm được? Thứ sức mạnh gì mà lại có thể khiến họ làm được như vậy?
Người đàn ông trung niên vẫn giơ cao huy hiệu, thanh âm không lớn nhưng lại vang vọng khắp quảng trường: “Tội nhân đáng thương, ngươi đã bị ác quỷ mê hoặc mà vọng tưởng nắm giữ sức mạnh tà ác. Từ thân thể cho tới linh hồn ngươi đều tràn ngập ô uế, chỉ thánh quang mới có thể thanh tẩy. Đây vừa là sự trừng phạt của Người, vừa là ân huệ của Người, là sự khoan dung mà Người dành cho một con chiên lạc lối.”
“Thiêu chết ả! Thiêu chết ả đi!” Tiếng dân nghèo xung quanh mới đầu lưa thưa, lác đác, tiếp đó dần dần đồng thanh hét to.
Khung cảnh mê loạn và cuồng nhiệt này khiến cho Hạ Phong không rét mà run. Nếu như bị người ta biết được mình xuyên không tới đây, thế thì kẻ tiếp theo bị đưa lên giàn hỏa thiêu sẽ là Lucien, người đã bị ác quỷ xâm chiếm linh hồn.
“Trước khi được thanh tẩy, Thần khoan dung và nhân từ cho phép ta hỏi ngươi một câu. Ngươi sẽ bằng lòng sám hối chứ? Sự chân thành sám hối có thể giúp linh hồn ngươi được thanh tẩy sạch sẽ và tới được thiên quốc của Người.” Người đàn ông trung niên hỏi đầy ôn hòa và xót thương.
Người phụ nữ mặc áo choàng đen đột nhiên bật cười điên cuồng, thanh âm vang lên chói tai: “Thứ mà ta truy cầu là chân lý của ma thuật, chứ không phải là một thứ thần của chân lý nào hết. Thiếu chết ta đi! Từ trong biển lửa, ta sẽ chứng kiến cái thiên quốc tội ác của các ngươi sụp đổ, chứng kiến cái giáo đường hoa lệ này của các ngươi tan nát!”
“Điên rồi!”
“Độc ác quá!”
“Giám mục nhân từ như vậy mà lại bị ả ta nguyền rủa! Đám phù thủy bị ác quỷ che mờ mắt thật đáng chết!”
“Thiêu ả thành tro đi!”
Giám mục vẫn một mực im lặng, trong khi những người dân nghèo trên quảng trường thì lại rơi vào cơn cuồng loạn, gào thét đến lạc cả giọng.
Đầy là lần đầu tiên trong đời Hạ Phong ở giữa một bầu không khí cuồng nhiệt, vô lý đến vậy. Vừa bàng hoàng, cậu vừa không khỏi nghĩ: ‘Châu Âu thời Trung Cổ nguy hiểm quá!
Cơ mà, không chất củi lên thì thiêu cô ta kiểu gì nhỉ?’
Dù rằng có phần thương hại và không nỡ đối với người phụ nữ kia, thế nhưng Hạ Phong cũng không dám làm ra bất cứ hành động nào, bằng không mỗi người một viên đá cũng có thể ném chết cậu.
Giám mục cầu nguyện vài câu, sau đó lớn giọng, thanh âm sang sảng mà không chút cảm xúc: “Tội nhân, vậy thì hãy xuống địa ngục dưới sự thanh tẩy của thánh quang đi.”
Huy hiệu thánh giá trong tay ông ta bất chợt bùng lên ánh sáng rực rỡ. Nó chói mắt đến độ khiến cho tất cả những gì Hạ Phong có thể nhìn thấy chỉ là một mảng trắng xóa.
Giám mục kia trông như thể đang nâng trên tay một mặt trời nhỏ, trang nghiêm, hùng vĩ và linh thiêng. Tất cả mọi người, bao gồm cả cậu bé ở bên cạnh Hạ Phong, đều cúi đầu cầu nguyện và ca ngợi.
Tia sáng hội tụ lại, sau đó bắn lên bầu trời xanh thăm thẳm. Khi lên tới độ cao ngang với đỉnh vòm, tia sáng bất ngờ đổi hướng và lao ngược xuống, giáng thẳng vào giàn hỏa thiêu.
Ngọn lửa đỏ rực bùng lên, cao hơn cả chiều cao của một người và nuốt chửng lấy người phụ nữ.
Cô ta điên cuồng bật cười, điên cuồng nguyền rủa:
“Từ trong biển lửa, ta sẽ chứng kiến thiên quốc tội ác của các ngươi bị phá hủy.
Từ trong biển lửa, ta sẽ chứng kiến giáo đường hoa lệ này của các ngươi sụp đổ.
Từ trong biển lửa, ta sẽ chứng kiến các ngươi vĩnh viễn trầm luân!”
…
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng văng vẳng bên tai, và rồi cả người phụ nữ áo đen lẫn cây cọc gỗ đều bị thiêu thành tro bụi.
Trong khi đó, Hạ Phong đã hoàn toàn chết sững kể từ khi chiếc huy hiệu bùng lên ánh sáng chói mắt.
‘Đây không phải châu Âu thời Trung Cổ…’
‘Đây là thế giới có thần thuật và ma thuật thực sự!’
‘Tên của mình là Lucien…’


36 Bình luận