Web novel

Chương 72

Chương 72

Đếm ngược: 2

_________________________________________

“Xong rồi…… nhỉ. Hơi buồn một chút.”

Cảm giác nhột nhạt nhưng dễ chịu biến mất.Tay của Nagi được nhấc lên, sức nặng khe khẽ đè lên cũng không còn nữa.

“Xong rồi à.”

“Fufu. Souta-kun cũng thấy buồn sao?”

“……Một chút.”

Vừa nói xong tôi đã bật cười khổ.Dù tự biết mình đang dựa dẫm vào Nagi quá nhiều——nhưng cũng không thể dừng lại được.Thậm chí còn nghĩ là không muốn dừng.

“Vậy thì từ lần sau để em làm nhé.”

“Không, thế thì ngại lắm.”

“Là em muốn làm mà. Và em biết Souta-kun cũng làm đúng không. Chúng ta đã đính hôn rồi mà.”

Nhưng…… nghĩ lại thì mình được Nagi chăm sóc quá nhiều.Ngay lúc đó tôi mới nhớ ra mình vẫn đang nằm trên đùi Nagi, liền ngồi dậy.

Và cùng lúc đó, tôi nảy ra một ý hay.

“Vậy thì để anh ngoáy tai cho Nagi nhé.”

Nagi mở to mắt ngạc nhiên trong giây lát, rồi nheo mắt cười.

“Vâng, làm ơn nhé. Nhưng tai em thì em đã làm trước khi Souta-kun tới rồi. Nên là để lần sau nhé.”

“Ừm. Được rồi.”

Giờ thì——

Theo lý mà nói thì đã đến giờ ngủ rồi.Có hơi sớm một chút, nhưng dạo gần đây tôi hay bị Nagi kéo đi ngủ từ khoảng mười giờ.À không, đó là điều cả hai cùng đông thuận . Trước đây Nagi cũng hay ngủ lúc chín giờ.

“Sotua-kun.”

Nagi gọi tên tôi.

Chuyện này dạo gần đây đã rất quen thuộc, mỗi ngày đều bị gọi không biết bao nhiêu lần.Nhưng nếu hỏi đã hoàn toàn quen chưa thì tôi không thể thành thật gật đầu được.

Mỗi lần được gọi bằng giọng trong trẻo như tiếng chuông ấy, tim tôi lại đập nhanh hơn một chút.So với ban đầu thì đúng là đã quen hơn, nhưng……

Cách gọi của Nagi cũng có nhiều kiểu.

Khi hỏi hôm nay ăn gì.Khi muốn kể chuyện đã xảy ra trong ngày.Khi rảnh rỗi và muốn nói chuyện gì đó.Khi muốn làm nũng.

Tất cả đều có tông giọng hơi khác nhau.Hơn nữa còn thay đổi theo cảm xúc lúc đó của Nagi nên cũng khó phân biệt.

Và lần này——cách Nagi gọi tôi là……

“Lại đây đi.”

Là cách gọi mà tôi chưa từng nghe trước đây.Giọng nói theo sau cũng là một tông rất hiếm gặp.

Giống như lúc làm nũng, mà lại không hẳn vậy.Sau khi gọi tôi, Nagi ngồi sát vào tường ở phía trong giường rồi nói thế.

“Ừm.”

Dù linh cảm có gì đó không ổn, nhưng tôi cũng không có lý do để từ chối.

“À, Souta-kun nằm quay về phía kia nhé.”

“……? Được thôi.”

Theo lời Nagi, tôi nằm quay lưng về phía tường.Đang nghĩ không biết sẽ bị làm gì thì——

“Souta-kun.”

Nagi thì thầm bên tai tôi.

“Đừng cử động nhiều nhé.”

Toàn thân tôi như có đủ thứ cảm xúc chạy loạn.Định cựa mình thì——những lời tiếp theo của Nagi khiến tôi không thể bình tĩnh——mà đúng hơn là không thể bình tĩnh nổi.

Bởi vì những lời đó vẫn được thì thầm ngay bên tai.

Thêm vào đó, hơi thở của Nagi khẽ trêu chọc tai tôi.Suýt nữa thì tôi bật ra tiếng, vội đưa tay che miệng.Nhưng Nagi không dừng lại.

“Hôm nay em bị Souta-kun trêu chọc nhiều quá, nên đây là để trả đũa.”

Không phải giọng nói thường ngày.Mà là giọng thì thầm được hạ thấp đến mức tối đa.Mỗi lần Nagi khẽ cười, hơi thở lại phả tới, khiến sống lưng tôi rờn rợn.

“Vì vậy, từ bây giờ em sẽ nói thật nhiều những điểm mà em thích ở Souta-kun.”

Định hỏi có thật không, nhưng tôi đã dừng lại.Nếu lên tiếng lúc này, chắc chỉ phát ra mấy âm thanh kỳ quặc thôi.

Trong lúc tôi còn do dự, Nagi đã vui vẻ tiếp tục.

“Hãy chuẩn bị tinh thần nhé? Vì những điểm em thích ở Souta-kun nhiều lắm.”

Lời nói đó như tín hiệu mở màn——Vừa như địa ngục, mà cũng vừa như thiên đường.

Khoảng thời gian khiến tôi sắp chết vì vừa vui vừa xấu hổ… đã bắt đầu.

◆◆◆

“Souta-kun rất là tinh tế. Hồi đầu, để đưa em đến chỗ an toàn, anh luôn đứng gần cửa. Em biết hết đó.”

Không ổn rồi.

“Vì đứng trước cửa nên mỗi lần có người lên xuống đều phải tránh ra. Em thật sự rất ngưỡng mộ từ tận đáy lòng cái sự quan tâm đến từng chi tiết nhỏ đó của anh. ……Và em rất thích như thế.”

Thật sự là không ổn.

Tôi đã nghĩ là khi quen dần thì sẽ chen vào nói gì đó, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu quen chút nào.

“À, nhưng việc lơ là bản thân thì không tốt đâu. Như chuyện ăn uống chẳng hạn. ……Từ giờ, những chỗ Souta-kun còn thiếu sót thì em sẽ bù đắp, nên là không sao cả.”

Âm thanh rất nhỏ của lưỡi chuyển động cùng giọng thì thầm nhẹ nhàng vuốt ve màng nhĩ.Hơi thở phả tới, khiến não tôi như bị tia lửa điện đánh trúng.

Không chỉ vậy——Có thứ gì đó mềm mại đang chạm vào vai tôi.

Không cần nói cũng biết đó là gì.Và từ sâu bên trong sự mềm mại ấy, nhịp đập thình thịch, thình thịch truyền sang.

“Em thích anh lắm đấy, Souta-kun.”

Những lời ấy được nói với tần suất khá dày khiến tim tôi lại nhảy thót lên.Thứ gọi là hormone hạnh phúc chạy khắp cơ thể. Vì vậy mà tôi thậm chí còn có cảm giác như tay mình đang tê đi.

“Fufu. Ngay cả Souta-kun đang bối rối như thế này cũng dễ thương, em cũng thích lắm đấy.”

“……!”

Một thứ mềm mại chạm vào dái tai tôi.Chỉ mất vài giây là tôi hiểu ra——đó là một nụ hôn nhẹ.

Thật sự là——đủ thứ, đều không ổn.

Không ổn ở chỗ nào ư?Đến chính tôi cũng không ngờ rằng mình lại bị dồn đến mức này.

Vừa cầu xin trong lòng rằng làm ơn đừng nhận ra điều đó, tôi vừa nhắm mắt lại.

“Em cũng rất thích Souta-kun luôn không ngừng cố gắng. Nhìn anh như vậy rất ngầu, khiến em cũng muốn cố gắng theo.”

Nhưng. Nhắm mắt lại là một nước đi sai lầm.Vì che mất tầm nhìn, nên hơi thở phả vào tai tôi——và cả giọng nói——trở nên rõ ràng hơn rất nhiều. Dĩ nhiên, cảm giác chạm vào vai cũng vậy.

“……ha.”

Nagi khẽ thở dài.Không phải là sự chán nản hay tiêu cực gì cả.Mà giống như đang thở ra một cảm xúc đã phình to đến mức không kìm được.

Và việc thở ra ấy, dĩ nhiên, cũng phả thẳng vào tai tôi.

“A, xin lỗi nhé.”

Tôi vô thức run lên một cái. Có lẽ đó cũng không phải điều Nagi cố ý, nên em ấy lên tiếng xin lỗi.

“Những điểm em thích ở Souta-kun vẫn còn rất nhiều…… chỉ là cảm xúc trào ra mất rồi.”

Cùng với lời nói đó, cảm giác chạm vào vai và nhịp tim truyền sang biến mất, sự hiện diện bên tai cũng rời đi.

“Souta-kun. Quay sang đây đi.”

Giọng nói quen thuộc.Cảm thấy yên tâm vì điều đó, tôi quay người lại thì—

“Ôm em thật chặt đi, Sota-kun.”

Trước mắt tôi là Nagi đang dang rộng hai tay, chờ đợi.

Gương mặt ấy như thể chắc chắn rằng sẽ không bị từ chối…… khiến tôi có chút do dự.

“Souta-kun?”

“Ừm thì…… hiện tại có hơi không ổn, nói thế nào nhỉ.”

Đúng vậy. Không ổn thật sự.……Dù tôi đang cố gắng khéo léo gập chân để che giấu, nhưng nếu ôm nhau thì gần như chắc chắn sẽ bị phát hiện.

“Không được sao?”

Tay Nagi rũ xuống, ánh mắt cụp lại đầy cô đơn.

Sau một khoảng im lặng ngắn—

Tôi đưa tay ra.

“Nagi.”

“……! Vâng!”

Nagi nắm lấy tay tôi, kéo tôi về phía mình.

Tôi cố gắng rút eo về sau để tránh chạm vào chỗ đó, nhưng Nagi lại ôm chặt…… ôm thật chặt lấy tôi, khiến mọi cố gắng đều trở nên vô nghĩa.

“Ehehe.”

Nagi siết chặt lấy tôi và cười.

——Rồi cứ thế, đặt cằm lên vai tôi.

“Em biết mà, Sota-kun.”

Tim tôi đập thịch một cái.

“……Này. Người nói rằng không cần phải nhịn nữa, chính là em đấy nhé?”

Tay Nagi rời khỏi lưng tôi.Không nhìn về đó, em ấy lần tìm tay tôi rồi nắm chặt lấy.

“Souta-kun có thể làm mọi thứ theo ý mình muốn.”

Nagi rời mặt khỏi vai tôi, áp trán vào trán tôi.Gương mặt ấy đỏ bừng.

Bàn tay đang nắm tay tôi được áp vào trước ngực em ấy—

Tay Nagi khẽ buông ra, rồi từ phía trên, đè tay tôi xuống.

“Na……gi……?”

“Không cần phải ngại đâu.”

Trong lòng bàn tay tôi, có cảm giác ấm áp và mềm mại.

“Chạm mạnh hơn một chút cũng được. Em cho phép.”

Nagi khẽ cười, gương mặt tiến lại gần hơn—

——Rồi đôi môi chồng lên môi tôi.

Bị bao bọc bởi mùi hương ngọt ngào, suy nghĩ của tôi chao đảo.

“Nhưng mà……”

“Fufu. Đừng sợ như thế. Không sao đâu.”

Lần nữa, môi Nagi lại chạm vào môi tôi.Mềm mại, ẩm ướt.

Rồi hết lần này đến lần khác, môi chúng tôi lại chạm vào nhau.

Mỗi lần như vậy, sợi dây lý trí lại như bị hòa tan dần, đầu óc nóng lên như sắp sôi.

“Ưm…… em, yêu lắm……”

Những lời thì thầm chen giữa những nụ hôn ấy khiến sống lưng tôi rùng mình.

Tôi đã——gần như chạm tới giới hạn.

Tôi muốn cứ thế buông mình theo dục vọng.Nhưng lý trí trong đầu lại liên tục gióng lên hồi chuông cảnh báo rằng điều đó không được phép.

Không——có lẽ cứ để Nagi làm tan chảy lý trí của tôi như thế này cũng không tệ.Bởi vì…… đã không còn gì cản trở nữa rồi.

“Anh cũng…… rất yêu em. Nagi.”

Nghe tôi đáp lại như vậy, khóe mắt Nagi mềm ra, gò má giãn ra một cách lỏng lẻo.

“Ừm…… yêu lắm. yêu lắm luôn. Em yêu Souta-kun.”

Mỗi lần môi chạm môi, mùi hương ngọt ngào lại đâm thẳng vào não, khiến trái tim tôi tràn đầy hạnh phúc.

“Em muốn…… cùng Souta-kun, hạnh phúc hơn nữa……”

Những lời ấy thấm dần, vang vọng trong tim tôi.

Và rồi——

“Nagi.”

Tôi gọi tên em ấy một lần, rồi lại đặt môi mình lên môi ẻm.

Có lẽ nhận ra bầu không khí của tôi đã thay đổi, ánh mắt Nagi trở nên tỉnh táo hơn một chút.

Hít sâu một hơi, rồi thở ra.Sau đó, tôi chậm rãi mở miệng.

“Này…… ừm thì.”

“Vâng.”

“Anh muốn cùng Nagi hạnh phúc. Tiếp tục như thế này cũng không tệ. Nói thật thì anh cũng muốn làm. Nhưng mà——”

Tôi định rút tay ra một lần.Nhưng bị kẹp chặt bởi tay Nagi nên không làm được.

“Cứ…… để nguyên như vậy đi. Có tay của Souta-kun ở đây, em thấy yên tâm hơn.”

“……Ừm, được.”

Thành thật mà nói, ý thức của tôi suýt nữa lại bị kéo về phía đó.Nhưng tôi cố gắng dời sự chú ý đi chỗ khác, rồi tiếp tục nói với Nagi.

“Có lẽ…… nếu là ở đây, anh sẽ khiến Nagi chịu nhiều gánh nặng. ……Giường cũng hẹp, rồi thì…… bố mẹ cũng ở nhà. Không thể làm ồn được. Dù Nagi có thể nói rằng như vậy cũng không sao.”

“Vâng. Em thì trong hoàn cảnh nào…… cũng được mà?”

Nagi mỉm cười, rồi ấn tay tôi mạnh hơn nữa.……Cảm giác “mềm mại” ấy, tôi cố lắm—cố lắm mới đẩy nó sang một góc của suy nghĩ.

“Nhưng mà, nếu đã vậy…… thì anh muốn làm đàng hoàng với Nagi ở một nơi không có gì bất tiện hơn.”

Tôi biết Nagi cũng đã chuẩn bị tinh thần.Tôi cũng hiểu rằng…… những lời này có thể sẽ giẫm lên chính sự quyết tâm đó.

Dù vậy, tôi vẫn nói ra——vì đây là lần đầu tiên của cả hai trong đời. Tôi không muốn thỏa hiệp.

“Fufu. Em biết mà.”

Nagi đang cười.

“Xin lỗi nhé. Em có hơi bắt nạt anh một chút.”

“B, bắt nạt cái gì chứ……”

“Tất nhiên nhưng lời vừa rồi của em đều là nghiêm túc hết.”

Nagi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tôi.

“Dù anh có làm hay không, em cũng hiểu rằng Souta-kun thật sự rất thích em. Còn nếu anh làm, thì em cũng biết rằng hình ảnh của em trong đôi mắt của Souta-kun là một người đủ hấp dẫn.”

Bàn tay Nagi nhẹ nhàng đặt lên má tôi.

“Souta-kun thật sự…… rất dễ thương. Và cũng rất ngầu nữa.”

“……Nhưng mà—”

“Fufu. Đừng làm vẻ mặt như thế. Đối với em mà nói, có thể nói đây là kết quả tốt nhất rồi.”

Nagi nói “nè”, rồi ra hiệu nhìn xuống.

Tay tôi vẫn đang đặt trên ngực Nagi.

“Souta-kun. Anh vẫn chưa buông tay đâu.”

“——A, x, xin lỗi.”

“Hoàn toàn không cần xin lỗi. Anh chạm nhiều hơn cũng được mà.”

Nagi dang tay ra, mời gọi tôi đến gần. Tôi có chút do dự.

Nhưng nhìn Nagi vẫn kiên nhẫn chờ đợi, tôi chậm rãi đưa tay ra.

“Munyu—”

Đương nhiên rồi, không có gì cản trở cả.Chỗ đó được bàn tay tôi bao trọn.

“……Ưm.”

“C, có đau không?”

“Không. ……Chỉ là, cảm giác khác hẳn so với việc tự mình chạm hay tự nắn thôi—”

Nagi chợt dừng lời, rồi tự đưa tay che miệng.

“X, xin hãy quên lời vừa rồi đi.”

“À, ừm.”

Quên sao…… liệu có thể không? Không—phải quên. Vì em ấy đã nói vậy.

Mà dù sao thì—

“N, nếu có cảm nhận gì…… nói ra cho em nghe thì em sẽ vui lắm.”

“……Lớn. Lớn hơn anh nghĩ.”

Không thể gói gọn trong lòng bàn tay. Và—

“Mềm.”

“Fufu. Có đúng gu của Souta-kun không?”

“……Ừm. Không, không hẳn là đúng gu hay không. Chỉ bởi vì là Nagi nên anh thích tất cả thôi.”

Mặt tôi nóng bừng như sắp bốc cháy.

Nhưng——dù vậy mà vẫn thấy vui, có lẽ đó là bản năng của một thằng con trai.

“Anh muốn chạm trực tiếp không?”

“C, cái đó thì…… anh sợ là sẽ phải rút lại toàn bộ những lời vừa nói ban nãy, nên xin phép kiềm chế.”

“Em hiểu rồi.”

Trong lòng bàn tay tôi vẫn còn cảm giác mềm xốp, ấm áp…… và cả sự mềm mại bên trong đó.

Trước mắt, tôi buông tay ra.

“Souta-kun.”

“Sao vậy?”

“Em đang mong chờ khoảnh khắc đó đấy.”

Nghe vậy, tôi có hơi nghẹn lời, nhưng rồi vẫn đáp lại—

“……Ừm. Anh sẽ cố gắng.”

Nói như vậy, tôi tự nhắc nhở bản thân phải chuẩn bị tinh thần—rằng khoảnh khắc đó chắc cũng không còn xa nữa.

Một đêm dài——rất dài, đang dần đi đến hồi kết.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!