Web novel

Chương 69

Chương 69

Đếm ngược: 5

__________________________________________

◆◇◆

Có ba bóng người đang lén nhìn hai người đang cùng nhau trải qua khoảng thời gian ấm áp trên băng ghế.

“……Chết tiệt, không ngờ lúc nãy con nhỏ đó dám nói năng như thế.”

“Nghĩ lại mới thấy tức thiệt. Nhất định phải trả lại cho nó một đòn.”

“Suýt nữa thì tao đã làm một việc không nên làm, nhưng mà không thể chấp nhận được chuyện thằng Minori lại có một vị hôn thê dễ thương như vậy được. Với cả cái kiểu dính lấy nhau tình tứ kia cũng không thể tha thứ.”

Ba người bọn họ tuôn ra những lời nói mà không rõ là đang trò chuyện hay chỉ là lẩm bẩm độc thoại.

Rõ ràng vừa nãy còn sợ hãi, vậy mà bây giờ trong ánh mắt họ lại đỏ rực vì thù hằn.

“Nhắc mới nhớ, hồi nãy con nhỏ đó nói cái gì ấy nhỉ?”

“Shinonome… Eiichiro? Sojiro? Mấy cái đó quan trọng gì chứ.”

“Chắc chỉ là hù dọa thôi. Có điều tra cũng chẳng ra cái gì đâu.”

Phớt lờ lời cảnh cáo của người kia, bọn họ vẫn bàn bạc xem nên làm gì tiếp theo.

“Ha…”

Tôi thở dài một tiếng.

Đã được cảnh cáo đến mức đó mà vẫn thế này, thì không thể coi là bồng bột tuổi trẻ cho qua được nữa.

Mà nói đi cũng phải nói lại… ngu ngốc đến mức này thì thật sự là—hẳn họ phải cố gắng lắm.

“Mấy cậu.”

Khi tôi cất tiếng gọi, cả ba giật nảy mình rồi quay lại. Sau đó, họ tròn mắt nhìn tôi—cũng phải thôi.

Chiều cao của tôi vượt xa họ. Cao hơn hai mét một chút, thân hình cũng to lớn hơn người thường.

Tôi khoanh tay, nhìn xuống họ.

“Nếu mấy cậu định làm gì đó với Shinonome Nagi-sama hay Minori Souta-sama, thì tôi không thể làm ngơ được.”

“C—cái gì vậy?”

“Ông già này là ai thế!?”

…Ông già à. Tôi đã đến cái tuổi đó rồi sao.

Không, mấy chuyện đó không quan trọng.

“Cứ coi tôi là vệ sĩ riêng của gia tộc Shinonome.”

“……V—vệ sĩ?”

Tối qua, tôi đã nhận được yêu cầu từ Souichirou-sama.

[Là yêu cầu từ Nagi. Xin lỗi vì gần cuối năm rồi, nhưng ta muốn cậu làm nhiệm vụ hộ vệ. Ta sẽ trả gấp đôi thù lao thường ngày.]

Nghe qua thì có vẻ vị hôn phu của Nagi-sama rất dễ bị cuốn vào rắc rối.

Nagi-sama có nói rằng bản thân có thể tự giải quyết, nhưng đây là phương án dự phòng trong trường hợp xảy ra xung đột. Dĩ nhiên tôi lập tức đồng ý.

Vốn dĩ tôi chỉ xuất hiện khi có tín hiệu từ Nagi-sama.

…Nhưng khi tận mắt thấy có kẻ đang âm mưu làm hại đối tượng cần bảo vệ, thì không thể làm ngơ được.

Dù là trên cương vị công việc, hay là tình cảm cá nhân.

“Tôi tuyệt đối sẽ không cho phép ai cản trở hai người họ.”

Hạnh phúc mà Nagi-sama cuối cùng cũng nắm bắt được.

Bây giờ cô ấy đang cười như thế.

Tôi sẽ không để ai cướp đi nụ cười đó—dù phải đánh đổi bằng mạng sống này.

“…C—cái gì? Ông định đánh nhau à?”

“Chỉ là cảnh cáo. Nếu các cậu rời đi ngay bây giờ, tôi sẽ không làm gì cả.”

Nói đúng hơn là tôi không thể làm gì.

Chỉ cần hành động sai, tôi sẽ gây phiền phức cho Soichiro-sama.

Nhưng nếu bên kia chủ động gây chuyện, thì lại là chuyện khác.

“…N—này. Có khi nào bọn mình đụng phải thứ gì đó rất nguy hiểm không?”

“V—về thôi.”

Ban đầu trông họ còn hăng hái, nhưng hai người còn lại cuối cùng cũng nhận ra rằng họ đang đứng trước ranh giới không thể quay đầu.

“…Chậc. Đi thôi.”

Cậu thiếu niên đứng đầu bĩu môi, quay lưng lại.

“Tôi luôn ở bên cạnh hai người họ—Nagi-sama và Souta-sama. Đừng nghĩ rằng mấy cậu có thể làm được gì.”

Có lẽ họ đã nghe thấy.

Nhưng không ai đáp lại—ba người đó rời đi.

“Phù…”

Xác nhận họ đã đi xa, tôi mới thở phào.

Tôi biết Nagi-sama từ khi cô ấy còn nhỏ.

Nếu nói rằng cô ấy giống như con gái mình, chắc Soichiro-sama sẽ nổi giận, nhưng với người không giỏi ăn nói như tôi, ngoài cách đó ra không biết diễn đạt thế nào.

Cô ấy vốn là một đứa trẻ trưởng thành sớm.

Dáng vẻ nỗ lực hết mình để theo đuổi cha mình… hoàn toàn không giống một đứa trẻ.

Cô ấy chưa từng sợ thân hình to lớn của tôi, và thường hay hỏi tôi về cha mình—Soichiro-sama.

Khi nghe tin Nagi-sama có vị hôn phu, tôi thực sự rất bất ngờ.

…Ngay cả khi nghe chuyện Nagi-sama từng định chấp nhận hôn nhân chính trị rồi bất đồng với Soichiro-sama, tôi cũng đã rất sốc.

“Giờ thì… cô ấy đang bước đi trên con đường dẫn đến hạnh phúc.”

Lúc Nagi-sama đột nhiên kéo Souta-sama vào con hẻm, tôi đã lo không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Nhưng nhìn hai người thân mật như thế này thì chỉ thấy ấm lòng.

Một phần lý do tôi nhận nhiệm vụ này… cũng là vì muốn tận mắt nhìn thấy vị hôn phu ấy.

Nhưng—

“Nếu Nagi-sama có thể mở lòng đến mức đó, thì không còn gì tốt hơn.”

Nagi-sama đặt tay sưởi ấm má của Souta-sama, ánh mắt dịu dàng như của một người mẹ hiền.

Tôi phải bảo vệ hai người họ.

Bảo vệ Nagi-sama—người cuối cùng cũng có thể nở nụ cười trẻ con.

Và Souta-sama—người đã làm tan chảy trái tim của Nagi-sama.

Lúc đó, ánh mắt của Nagi-sama hướng về phía tôi.

Không ổn rồi—tôi đã để lộ mình.

Tôi đã từng nói với Nagi-sama:

[Nếu Souta-sama biết thì có lẽ cậu ấy sẽ không thấy thoải mái, nên tôi sẽ hạn chế để lộ diện. …Sau này tôi sẽ giới thiệu bản thân với cậu ấy.

Khi tôi vội vàng định rời đi, tôi thấy môi Nagi-sama khẽ động—không phát ra tiếng.

(Cảm ơn ạ.)

Tôi có cảm giác như vậy… không, chắc chắn là vậy.

Tôi có thể đọc khẩu hình môi, mà Nagi-sama hẳn cũng biết điều đó.

Tôi cúi đầu một lần, rồi rời đi.

Tôi phải báo cáo lại cho ngài ấy.

[Là tôi. Có chuyện gì?]

Giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia là của chủ thuê tôi—Soichiro-sama.

“Nagi-sama và Souta-sama đã bị tiếp cận. Ba người. Đều là nam sinh cấp ba, có khả năng từng học cùng tiểu học và trung học với Souta-sama.”

[Hai đứa thế nào rồi?]

“Lần đầu thì Nagi-sama tự xử lý ổn thỏa. Tôi không cần ra mặt… nhưng sau đó họ định quấy rầy hai người đang thân mật nên tôi vừa cảnh cáo xong.”

[Vậy à. Cảm ơn.]

“……”

Không rõ Soichiro-sama có nhận ra hay không, nhưng ngài ấy đã thay đổi rất nhiều kể từ khi Nagi-sama có vị hôn phu.

Tôi nghĩ đó là thay đổi tốt.

[Phần còn lại để ta lo.]

“…Thứ lỗi cho tôi hỏi điều không phải. Ngài định làm gì vậy?”

[Cảnh cáo. …Là loại người khiến Nagi nổi giận, nên e rằng không thể nói chuyện bình thường được. Ta sẽ liên lạc với gia đình họ.]

Nghe vậy, tôi không khỏi mở to mắt.

“Ngài… nghiêm túc sao?”

[Cẩn thận vẫn hơn. Vì hạnh phúc của hai đứa đó, ta sẵn sàng bỏ ra mọi thứ.]

Tôi cạn lời… nhưng tiếng cười của Soichiro-sama khiến tôi tỉnh lại.

Cười sao? Soichiro-sama ư?

[Không có gì. Câu cuối chỉ là đùa thôi.]

Một người gần như chưa từng nói đùa.

Trong lúc tôi còn đang cố sắp xếp suy nghĩ, ông tiếp tục nói.

[Cậu nghĩ ta là ai?]

“Thì là… người mà bây giờ gần như ai trong giới này cũng biết—”

[Sai rồi.]

Bị cắt ngang, tôi lại im lặng.

[Ta là cha của Nagi—và là cha vợ của Souta-kun.]

Trong giọng nói ấy có tiếng cười.

Không chỉ là hiếm—mà là lần đầu tiên.

[Ta là cha của hai đứa đó. Và ta phải là một người cha đúng nghĩa.]

“…Xin lỗi. Tôi vẫn chưa hiểu hết ý ngài.”

[Chuyện đơn giản thôi.]

Sau một nhịp lặng ngắn, Souichirou-sama nói.

[Cả Souta-kun lẫn Nagi đều là những đứa trẻ tuyệt vời. Ta phải tiếp tục là người lớn để có thể dẫn dắt chúng. …Bụi lửa bắn vào gia đình thì phải có đủ sức phủi đi dễ dàng. Tất nhiên là không cần phải hy sinh bất cứ thứ gì.]

Lúc này tôi mới hiểu—ngài ấy hoàn toàn nghiêm túc.

Nhưng ngay cả sự “hiểu” đó… vẫn còn quá nông cạn.

[Dù thế nào đi nữa, mầm mống xấu thì vẫn phải nhổ từ sớm. Ta sẽ hành động ngay.]

“N—ngay sao!?”

Tôi không giấu được sự bối rối.

Dù rất bất ngờ, nhưng ít nhất tôi không hét lên—May mắn là vậy.

[Ừ. Ta ghét chữ “nếu như”. Đã làm thì phải chắc chắn. Ta đã thu thập thông tin từ tối qua. Công việc cũng đã xong, mọi thứ đã sẵn sàng.]

“…Đã rõ. Tôi cũng sẽ di chuyển—”

[Không. Cậu cứ tiếp tục ở bên Nagi và Souta. Cứ làm việc cậu đnag làm là được.]

Với tính cách của Soichiro-sama, chắc chắn ngài ấy sẽ mang theo những vệ sĩ khác ngoài tôi.

Tôi xác nhận mệnh lệnh, chuẩn bị cúp máy thì—

[Trước khi kết thúc, cho ta hỏi một câu được không.]

“Vâng. Xin ngài cứ hỏi.”

[Nagi… và Souta-kun. Hai đứa bây giờ thế nào?]

Nghe câu đó, tôi suýt bật cười.

Theo đúng nghĩa—ngài ấy đã trở thành một người cha thực thụ.

Dù một vệ sĩ như tôi không nên nói điều đó.

“Vâng… Nagi-sama có hơi ‘bốc đồng’ một chút.”

[Bốc đồng?]

“Tình yêu dành cho Souta-sama hơi… quá lớn một chút. Nhưng—”

Tôi ló mặt ra khỏi bức tường.

Ở đó—

“Họ rất… rất hạnh phúc. Hạnh phúc hơn bất kỳ ai trên đời này.”

Souta-sama tựa vào Nagi-sama, còn Nagi-sama thì nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

Thoạt nhìn như một đứa trẻ và người mẹ.

…Biểu cảm của Nagi-sama vô cùng dịu dàng.

Nhưng từ đây tôi cũng cảm nhận rõ—cô ấy yêu Souta-sama đến nhường nào.

[…Vậy à. Cảm ơn.]

“Không có chi— à, xin thất lễ.”

Để nghe được tín hiệu từ Nagi-sama, tôi luôn đảm bảo nghe được cuộc trò chuyện của hai người.

Cảm giác như đang nghe lén, nên cũng áy náy…

Nhưng vì nghe quá nhiều, tôi suýt buột miệng nói ra.

[…Fufu.]

Soichiro-sama cười ở đầu dây bên kia.

[Cậu bé đó thật kỳ lạ, đúng không? Nó có sức mạnh thay đổi con người. Có lẽ cậu cũng đã bị ảnh hưởng rồi.]

“…Xin lỗi.”

[Ta không trách cậu. Chúng ta quen nhau hơn mười năm rồi mà? Thỉnh thoảng còn uống rượu cùng nhau. Ta thấy vui lắm.]

Rồi Souichirou-sama dừng lời.

[Nhờ cậu trông nom hai đứa nhé. Đừng để ai quấy rầy.]

“Đã rõ. …Xin phép.”

Tôi cúp máy, thở ra một hơi dài.

Lần này tôi đã gây ra không ít sai sót.

Chỉ là Soichiro-sama quá rộng lượng—nếu không, đáng lẽ tôi đã bị hủy hợp đồng.

Từ giờ phải càng cẩn trọng hơn nữa.

Khi nhìn về phía hai người—

Souta-sama ngẩng đầu lên, nắm tay Nagi-sama chuẩn bị đứng dậy.

Cả hai—

Đều đang nở nụ cười rất đẹp.

Không chỉ vì công việc mà tôi bảo vệ họ.

…Tất nhiên cũng có phần đó.

Nhưng—

Nagi-sama—người tôi đã biết từ khi còn nhỏ.

Và Souta-sama—người đã cứu rỗi trái tim của Nagi-sama.

Tôi muốn bảo vệ hạnh phúc của hai người họ.

Ý nghĩ đó… ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

◆◇◆

“Này… fufu.”

“Sao vậy, Nagi?”

Điện thoại của Nagi vang lên thông báo, em ấy nhìn vào rồi cười.

“Không có gì. Nhưng chắc em nên nói trước.”

Nagi định lắc đầu, nhưng suy nghĩ một chút rồi mỉm cười dịu dàng.

“Chuyện của những người đó, hôm qua em đã nói với cha rồi. Và bây giờ cha vừa liên lạc.”

Nagi cất điện thoại vào túi, rồi nắm tay tôi bằng cả hai tay.

“Cha chỉ nhắn rằng: ‘Chuyện đó con không cần lo nữa. Cha sẽ xử lý hết.’”

“……Soichiro-san sao?”

“Vâng. Là cha em.”

Tôi cảm thấy má mình hơi giật.

“Em nói trước nhé. Cha em không hề nghĩ đó là ‘phiền phức’ đâu.”

Nagi buông tay tôi ra, rồi dịu dàng xoa má tôi.

“Là vì ‘lo lắng’. Trong mắt cha em… không, trong mắt bọn em, Souta-kun đã là một thành viên gia đình hoàn chỉnh rồi.”

—Giống như gia đình của Souta-kun đã chấp nhận em vậy.

Nagi nói thêm.

Tôi bật cười.

Vui đến mức—mọi lo lắng trước đó đều trở nên nhỏ nhoi.

“……Anh đúng là được ban phước mà.”

“Là vì bản thân Souta-kun vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ. Người giống nhau sẽ thu hút nhau mà.”

Tôi định phản bác là em ấy đã đánh giá quá cao… nhưng dừng lại.

Dù có là vậy, thì chỉ cần trở thành người xứng đáng với đánh giá đó là được.

Không dễ, nhưng tôi phải làm được.

“Thôi nào. Đi mua quần áo nhé?”

“Ừm.”

Chúng tôi bước đi, rồi Nagi chợt lên tiếng.

“À đúng rồi. Lần sau mình thử xem kimono hợp với Souta-kun không nhé? Ở nhà em có rất nhiều.”

Kimono à…

Tôi chỉ mặc vào mấy dịp như đi viếng đền hồi nhỏ.

“Nghe hay đấy. Anh muốn mặc cùng Nagi rồi đi lễ hội.”

“……! Vâng! Sau này mình cùng chọn nhé!”

Những điều tôi muốn làm cùng Nagi ngày càng nhiều.

Cứ từ từ, từng chút một.

Trước mắt—

“Souta-kun hãy cho em biết thật nhiều kiểu quần áo anh thích nhé?”

“……Anh không rành về thời trang lắm.”

“Em không quan tâm người khác đánh giá thế nào. Chỉ cần Souta-kun thích là đủ rồi.”

Tôi lại cười.

Nagi cũng cười.

Và cứ thế, chúng tôi đã đến cửa hàng quần áo lúc nào không hay.

—Khoảng thời gian vui vẻ vẫn chưa kết thúc.

Khoảng thời gian hạnh phúc—

Khoảng thời gian không ai có thể xen vào—

Vẫn tiếp tục.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!