Đếm ngược: 6
___________________________________________
“Yo, Minori. Mới hôm qua thôi nhỉ. Em này là ai vậy? Dễ thương đấy.”
…Rõ ràng chẳng phải bạn bè gì, vậy mà hắn lại nói chuyện một cách suồng sã. Vừa nói vừa nở nụ cười nham nhở khó chịu.
Hắn là Katou – từng là bạn cùng lớp với tôi từ tiểu học lên đến trung học cơ sở. Việc tôi thấy nụ cười đó khó chịu hoàn toàn là cảm nhận chủ quan, nhưng…
“Mày chỉ có chó với giáo viên là bạn mà thôi.”
Hắn đã nhiều lần ném những lời như thế về phía tôi.
“Da trắng ghê! Người nước ngoài hả? Nghe nói người nước ngoài thì hay đụng chạm thân mật lắm.”
Người lên tiếng tiếp theo là Tsuda. Hắn nhìn Nagi một cách trơ trẽn, soi mói từ đầu đến chân.
“Con khỉ chỉ được cái chạy nhanh.”
Hắn đã từng nói thế với con gái ngay trong lớp tôi, cố tình để tôi nghe thấy.
“Với lại to ghê. Này, Minori, ghen tị ghê đó. Mày lừa ở đâu ra mà làm thân được thế?”
Cuối cùng là Takemoto – kẻ dùng ánh mắt dơ bẩn nhìn Nagi, buông ra những lời nói thiếu tế nhị.
“Nói chuyện với bọn tao vui hơn mấy đứa như vậy chứ.”
Sau hội thao hay ngày thể dục, mỗi khi thấy tôi bị người khác bắt chuyện, hắn thường nói vậy.
…À, không ổn rồi. Không được.
Tôi lại nhớ đến những chuyện không nên nhớ.
“Tôi—”
Dù bị ba tên con trai nhìn bằng ánh mắt vô lễ, Nagi vẫn không hề chùn bước, bình thản nhìn thẳng lại họ.
“Tôi là vị hôn thê của Minori Souta.”
Em ấy nói một cách điềm tĩnh.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo—
“…Ha, ha ha. Vị hôn thê? Với thằng này á?”
Katou cười khẩy, cố nhịn nhưng trông như sắp phì cười.
“Đùa vui thật đấy nhỉ?”
“Chẳng buồn cười tí nào đâu? …Phụt.”
Hai tên còn lại cũng không che giấu mà bật cười. Riêng Takemoto thì cười thành tiếng.
Ánh mắt của Nagi càng lúc càng lạnh. Đến mức chỉ cần liếc qua cũng nhận ra được.
“…Có gì buồn cười sao?”
Giọng em ấy trầm hơn bình thường. Thế nhưng ba tên kia chẳng hề để ý… hay là không nhận ra thật? Không nhận ra mới là chuyện lạ.
“Cái quái gì vậy chứ. Một thằng u ám như thế mà có vị hôn thê thì chắc là trò chơi trừng phạt hay gì rồi. Không, thật sự là… trò chơ—khục khục.”
Katou run giọng khi nói, nhưng giữa chừng lại không nhịn được mà cười. Hai tên còn lại cũng cười thành tiếng theo.
Tôi có cảm giác như nhiệt độ xung quanh lại giảm thêm vài độ. Những người đi ngang cũng dường như cảm nhận được không khí, bước chân nhanh hơn hẳn.
“…”
Trong đôi mắt Nagi nhìn từ bên cạnh, đủ loại cảm xúc đan xen.
Phẫn nộ.
Kinh ngạc.
Ghê tởm.
Căm ghét.
Nghi ngờ.
…Và cả bối rối.
Tôi hiểu cảm giác đó. Ban đầu tôi cũng bối rối khi biết trên đời thật sự có những người như vậy. Tôi từng nghĩ những kẻ nói ra những lời như thế chỉ tồn tại trong truyện.
“Không phải là kiểu hôn ước do cha mẹ tự quyết à?”
“À đúng rồi. Tội ghê.”
“So với thằng đó thì bọn anh vui hơn nhiều đấy? Đi karaoke với bọn anh không?”
Ba tên hoàn toàn không có ý định lắng nghe người khác.
Thấy vậy—
Nagi khẽ thở dài.
“Không nói chuyện được.”
Giọng rất nhỏ. Nhưng nghe rất rõ.
“Tôi không ngờ lại có những người thấp kém đến mức này.”
Ánh mắt — giọng nói — và cả hơi thở của cô ấy, đều lạnh đến tột cùng.
“Rốt cuộc mấy người đang nhìn thấy cái gì vậy? Đến việc tôi đang nắm tay Souta-kun thế này mà cũng không thấy sao?”
Biểu cảm ấy — tôi chưa từng thấy bao giờ.
“Cười nhạo người khác, dù là lần đầu gặp đã áp đặt những ảo tưởng không có thật… rồi cuối cùng còn đi tán tỉnh vị hôn thê của người khác. Với tư cách con người, không thể chấp nhận được.”
Gương mặt cô ấy lộ rõ sự ghê tởm, trong ánh mắt là sự khinh miệt không che giấu.
“Đ-đừng có nghiêm trọng thế.”
“…Hả?”
Nghe lời Katou, Nagi lộ ra vẻ mặt như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó hoàn toàn không thể tin nổi.
“Mấy người… không nghe tôi nói sao?”
Trong giọng nói ấy chứa đầy sự chán nản và phẫn nộ.
“Thấy người mình yêu bị xúc phạm, bị chế giễu… mà các người thật sự nghĩ sẽ có người không nổi giận sao?”
“…”
Trước lời nói của Nagi, Katou — không, cả ba tên — không thể thốt ra lời nào.
Người ta nói mỹ nhân khi nổi giận rất đáng sợ, nhưng cơn giận của Nagi còn vượt xa điều đó.
“Tôi nói lại lần nữa. Tôi không ngờ mấy người lại đến mức này. Vì thỏa mãn bản thân mà không cần quan tâm đến thủ đoạn. Tôi đã nghe nói rồi, nhưng không ngờ thực sự lại—”
Nagi nhìn thẳng vào họ.
“Thấp kém.”
Em ấy nói vậy.
Nagi hít một hơi thật sâu, như thể gom toàn bộ cảm xúc trong lòng lại.
“Đừng bao giờ dính líu đến Souta-kun nữa.”
Ba tên kia không thể nổi giận. Bị áp lực từ Nagi đè nén hoàn toàn.
“Nếu các người còn tiếp tục dính líu đến Souta-kun… tiếp tục áp đặt những ảo tưởng không có thật rồi chế giễu anh ấy, thì lúc đó nhà Shinonome của chúng tôi sẽ ra tay. Nếu không hiểu lời tôi nói, hãy tra cái tên Shinonome Shoichiro. Đó là cha tôi. Chỉ cần tra là sẽ hiểu ngay.”
Ném cho họ ánh nhìn lạnh lẽo, Nagi tiếp tục—
“Nếu như vậy mà các người vẫn còn cười nhạo Souta-kun…”
Một luồng lạnh buốt như kim châm chạy dọc sống lưng tôi.
“Thì hãy chuẩn bị tinh thần. Chúng tôi sẽ không nương tay.”
Nói xong câu đó—
Nagi kéo tay tôi đi.
“Vậy thì, đi thôi nào, Souta-kun.”
“…Ừm.”
Tôi chậm hơn một nhịp mới gật đầu, rồi lặng lẽ đi ngang qua ba tên đó.
Cả ba co rúm người lại, không ai dám nói thêm một lời.
◆◆◆
“Em xin lỗi vì đã để anh thấy cảnh khó coi như vậy.”
“Không. Nagi không có gì phải xin lỗi cả. …Cảm ơn em.”
Dù vậy, Nagi vẫn định cúi đầu. Tôi theo phản xạ ôm chặt lấy em ấy.
“Thật sự cảm ơn em.”
Tôi áp trán mình vào trán Nagi, cố ép ánh mắt giao nhau rồi nói.
“…Không có gì.”
“Ừm.”
Cách làm có hơi mạnh tay. Nhưng so với việc để Nagi tự trách mình, thì có gây chú ý một chút vẫn tốt hơn nhiều.
“Cảm ơn em lần nữa. Vì đã nổi giận vì anh.”
“…Nghe lời bọn họ là em hiểu ngay.”
Vì có ánh nhìn xung quanh, tôi tách ra một chút rồi nắm tay lại.
“Là kiểu ‘nói chuyện không thông’. Vì thế em đã giận một chiều. Cho đến khi họ hiểu rằng em đang tức giận.”
Đúng lúc ấy, có một băng ghế trống gần đó. Tôi dẫn Nagi ngồi xuống và tiếp tục nghe em ấy nói.
“Hồi tiểu học, có lần em được giao bài tập đến xem công việc của bố.”
Nagi khẽ thì thầm.
“Hồi đó em muốn đến gần bố hơn một chút… nên đã quan sát ông làm việc rất chăm chú, nghe ông nói chuyện. Nhưng rồi đột nhiên bố bảo em đi dạo với mẹ khoảng một tiếng.”
Tôi lặng lẽ lắng nghe.
“Lúc đó, dù còn nhỏ nhưng em cảm thấy có gì đó không ổn. Nên em cố nài nỉ để ở lại. Khi có khách đến, bố nói: ‘Có thể con sẽ thấy những thứ đáng sợ’.”
Tôi nhớ lại lời Nagi đã nói ban nãy.
‘Có thể em sẽ để lộ một mặt không mấy dễ thương.’
Nagi nhìn tôi, khẽ gật đầu như xác nhận suy nghĩ của tôi.
“Khách là một nhân viên mới vào công ty năm đó. Em không biết chi tiết, nhưng nghe câu chuyện là hiểu được — ‘làm lộ thông tin mật’.”
“…Vậy à.”
“Dù không phải thông tin quá quan trọng, nhưng đã là rò rỉ thì vẫn là rò rỉ. Cuối cùng dẫn đến tình trạng buộc phải sa thải kỷ luật.”
Lúc đó tôi nảy ra một thắc mắc.
“Vì sao lại gặp trực tiếp Shoichiro-san?”
“Bố em muốn nói chuyện trực tiếp một lần. Có lẽ nghĩ là do bồng bột tuổi trẻ… hoặc còn nguyên nhân khác. Nếu thật sự hối cải và cam kết không tái phạm, thì vẫn có thể xem xét giảm nhẹ.”
“Ra vậy.”
Quả là phong cách của bác ấy. Dù với người đứng đầu thì cũng hơi mạo hiểm.
“Tất nhiên là có giám sát, chỉ cung cấp thông tin tối thiểu, và trong thời gian đầu chỉ giao việc vặt để theo dõi.”
“À, hiểu rồi.”
“Vâng… nhưng kết quả thì tệ hại lắm.”
Nagi cười khổ. Hiếm khi thấy em ấy cười kiểu đó.
“Giống như mấy người kia. Người đó hoàn toàn không hiểu mình đã làm gì sai. Cuối cùng còn nói sẽ kiện vì sa thải bất công. Dù trong hợp đồng đã ghi rõ: rò rỉ thông tin thì sẽ bị sa thải kỷ luật.”
“…Ra vậy.”
Tôi hiểu lý do Nagi cười khổ.
“Và rồi bố em đã nổi giận. …Lần đầu tiên em thấy bố thật sự tức giận.”
Nagi ngẩng nhìn trần nhà, khẽ nói.
“Ông không hề quát mắng. Nhưng em đã học được rằng — ngay cả không cần quát, vẫn có vô số cách để thể hiện sự tức giận.”
Nagi khi nãy cũng vậy. Không lớn tiếng, giọng rất nhỏ, nhưng áp lực thì không gì sánh được.
“Cuối cùng quyết định sa thải không bị hủy bỏ. Nhưng bố nói rằng, chỉ cần người đó thay đổi nhận thức một chút cũng tốt rồi. …Và ông còn nói thêm.”
Nagi nhắm mắt lại. Hàng mi dài trắng như tuyết khiến tôi bất giác thấy rất đẹp.
Đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông vang lên.
‘Trên đời có những người dù thế nào cũng không thể nói chuyện thông, giá trị quan không bao giờ khớp. Như chàng trai vừa rồi. Có lẽ lần này bố đã quá nhiều chuyện. Nhưng cơ bản thì… tốt nhất là đừng dính líu.’
Nagi hẳn đã nhớ từng lời.
Cô ấy đặt tay lên ngực mình, tiếp tục nói.
“Hồi đó em rất ngưỡng mộ bố… nên đã nghe tiếp. Bố do dự, nhưng nói rằng có một điều nhất định phải nói với em.”
Nagi mở mắt, nhìn thẳng vào tôi. Trong ánh mắt ấy có một ánh sáng mạnh mẽ.
‘Nếu bản thân bố hoặc người quan trọng của bố sắp bị tổn thương, bố sẽ không nương tay. Khi nào Nagi rơi vào tình huống như vậy, cứ nói tên bố ra. Bố nhất định sẽ lo liệu mọi thứ.’
“Vì vậy lúc nãy em mới nhắc đến tên Shoichiro-san.”
Nagi mỉm cười dịu dàng, gật đầu.
“Xin lỗi. Đã khiến em nhớ lại những chuyện không hay.”
Tôi khó tưởng tượng bác Shoichiro nổi giận, nhưng chắc hẳn rất đáng sợ… nhìn Nagi lúc nãy là đủ hiểu.
“Em không để ý đâu. Trái lại còn biết ơn nữa. Nhờ bố mà em bảo vệ được Souta-kun. Hơn nữa, em cũng nói được hết những điều muốn nói nên nhẹ nhõm hẳn.”
Những kẻ như họ, dù có bị mắng cũng không biết hối cải.
“Em sợ Souta-kun sẽ bận tâm vì em nhắc đến tên bố.”
“…Ừm. Giờ thì anh không còn thắc mắc gì nữa.”
Tôi hiểu rồi. Bố của Nagi đã luôn xem em ấy là con gái thật sự.
Dù vụng về, dù không nên nói với trẻ con, nhưng—
Nhờ vậy mà tôi được cứu, và Nagi của hiện tại mới tồn tại.
Mọi thứ đều liên kết đến hiện tại.
Vì thế, lời tôi nên nói không phải là xin lỗi.
“Cảm ơn em, Nagi.”
“Vâng! Không có gì đâu ạ!”
Nagi cười rạng rỡ như đóa hoa nở dưới ánh mặt trời.
Bàn tay em ấy nhẹ nhàng đặt lên đầu tôi.
“Souta-kun cũng đã cố gắng rất nhiều rồi. …Thật sự, rất rất cố gắng.”
Những ngón tay mảnh mai lướt nhẹ qua tóc tôi.
Ngại thì có, nhưng dễ chịu hơn rất nhiều.
“Sau này, em sẽ không bao giờ để Souta-kun phải chịu những điều đó nữa. Những thứ xấu xí đó, em sẽ đẩy lùi hết.”
“…Ừm.”
Hơi ấm từ bàn tay ấy và những lời nói kia thấm dần vào tim tôi.
Sống mũi cay cay, tầm nhìn mờ đi.
Tôi nhận ra mình đã bị chạm đến nhiều hơn tưởng tượng.
Yên bình… từ tận đáy lòng.
Sợi dây căng thẳng trong lòng tôi như được thả lỏng hoàn toàn.
“Anh có thể tựa vào em. Chỉ một chút thôi, sẽ không ai để ý đâu.”
“…Cảm ơn.”
Tôi tựa đầu lên vai Nagi, vùi mặt vào đó. Nagi đặt tay còn lại chồng lên tay tôi.
Tôi xoay bàn tay, nắm chặt tay Nagi. em ấy cũng siết lại.
“Khi Nagi gặp chuyện, anh sẽ bảo vệ em.”
“Vâng. Khi đó, nhờ anh nhé.”
Bàn tay ấy lướt từ đầu xuống má tôi.
Ấm áp.
Tôi cảm nhận được những ký ức tồi tệ từng chút một tan biến khỏi trái tim.
“…Nagi.”
“Vâng?”
“Anh yêu em.”
Vì đang ở ngoài nên tôi nói rất nhỏ.
Dù nói bao nhiêu lần, tình cảm dành cho Nagi vẫn không hề phai nhạt, mà còn ngày càng lớn hơn.
“Em cũng yêu anh, Souta-kun.”
Tôi siết chặt tay em ấy hơn một chút, mong rằng cảm xúc ấy là giống nhau.
4 Bình luận