Web novel

Chương 71

Chương 71

Đếm ngược: 3

________________________________________

“C-có nặng không?”

“Không nặng chút nào đâu. Hơn nữa anh cứ nằm bình thường đi. Không thì cổ anh sẽ mỏi mất đấy?”

Thứ chạm từ tai xuống má là cảm giác mềm mềm, bông bông. Đó là bộ đồ ngủ của Nagi.

Nagi nhẹ nhàng vuốt má tôi, tôi liền thả lỏng một chút.Nhưng… Nagi vẫn tiếp tục vuốt má tôi. Như thể đang nói rằng hãy thả lỏng hoàn toàn đi.

Tôi ngoan ngoãn thả lỏng toàn bộ cơ thể.Thấy vậy, Nagi gật đầu đầy hài lòng, rồi đưa tay về phía tai tôi.

“Vậy thì, bắt đầu vệ sinh tai nhé?”

“…Ừm. Nhờ em.”

Thành thật mà nói thì xấu hổ lắm. Nhưng nhìn Nagi có vẻ vui như vậy, tôi cũng chẳng thể từ chối.Tôi tự tạo cho mình một cái cớ như thế, nhưng sâu trong lòng đang cuộn lên không chỉ có mỗi sự ngượng ngùng.

Bởi vì… được người mình thích cho gối đầu lên đùi mà.

Không thể nào là không vui được.

Chiếc cây ngoáy tai nhẹ nhàng chạm vào vành tai, rồi từ đó chậm rãi trượt vào bên trong.

“Nếu đau thì nói nhé.”

“Anh biết rồi.”

Giọng nói của Nagi vang lên trong căn phòng yên tĩnh, và chiếc cây  ngoáy tai tiến sâu vào tai tôi.

“…!”

Cảm giác hoàn toàn khác với khi tự làm.Một thứ cảm giác pha trộn giữa nhột nhạt và một điều gì đó khác khiến tôi suýt nữa thì bật ra tiếng.

“Fufu.”

Tất nhiên là Nagi cũng nhận ra. Khi tôi hường ánh mắt sang, trông em ấy đang mỉm cười nhẹ.

“Không sao đâu mà? Không cần phải nhịn đâu. Chỉ có mình em nghe thôi mà.”

“K-không… dù sao thì cũng xấu hổ lắm.”

“Vậy sao? Tiếc thật đấy.”

Nói vậy xong, Nagi tiếp tục.

Em ấy bắt đầu di chuyển tay.

“…Ưm.”

Chiếc cây ngoáy tai khẽ khều vào bên trong tai.Tôi lỡ phát ra một tiếng rất nhỏ, nhưng dần dần cũng quen, và cảm giác nhột ấy từ từ biến thành dễ chịu.

Shh…Shh…

Tai tôi được làm sạch một cách chậm rãi và cẩn thận.

Cạnh bàn tay của Nagi đặt lên má tôi, từ đó hơi ấm cơ thể truyền sang.

“Dễ chịu thật.”

“Vậy là tốt rồi.”

Dù vẫn còn ngượng, nhưng những chuyện như thế này nếu không nói ra thì sẽ không truyền đạt được.Thỉnh thoảng Nagi lại dừng tay, rồi mỗi lần như vậy em ấy lại vuốt má tôi.

Cảm giác dễ chịu đến mức như thể não sắp tan chảy.Một khoảng thời gian hạnh phúc.

Nhưng có vẻ như khoảng thời gian ấy cũng không kéo dài quá lâu. Tai phải đã xong rồi.

“Vậy thì, Souta-kun, quay sang bên kia nhé.”

“Ừ- hả?”

Tôi lỡ gật đầu, nhưng “bên kia” tức là…

Quay mặt về phía Nagi? Ở đây sao?

Không được. Như vậy thì kích thích quá mức rồi.Dù có hơi mất công, nhưng tôi định dịch cả người sang hướng khác.

Vừa định ngồi dậy thì Nagi nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay tôi.

“Souta-kun?”

“…Gì vậy?”

“Quay về phía này nhé?”

Nagi mỉm cười, kéo tôi lại gần. Đầu tôi lại “phịch” một cái, đặt lên đùi Nagi.

“N-nhưng mà…”

“Chúng ta đã ngủ chung rồi mà? Chuyện này giờ có gì đâu.”

“Thì… đúng là vậy, nhưng…”

Nhưng mà… nói sao nhỉ, như thế vẫn ngại lắm.

Không biết Nagi có hiểu suy nghĩ của tôi hay không… mà không, chắc chắn là hiểu rồi. Là Nagi mà.

Thế nhưng Nagi vẫn mỉm cười rạng rỡ.

“Đ-được rồi. Được rồi mà.”

Cảm nhận được một áp lực khó tả, tôi đành gật đầu.Liếc nhìn Nagi đang hài lòng, tôi đổi tư thế, đặt đầu lên đùi em ấy.

Tôi cố nằm sao cho cách cơ thể Nagi xa nhất có thể.

Đã gọi là gối đầu lên đùi thì thế này cũng được coi là an toàn.Tôi tự nhủ với bản thân như vậy.

“Thật là… bó tay với anh.”

Nghe câu đó, tôi thở phào nhẹ nhõm.

…Và rồi lơ là.

“Đứa trẻ hư như vậy thì phải làm thế này thôi.”

Tôi bị Nagi giữ chặt người, rồi bị kéo lại với một lực rất mạnh—mạnh đến mức cơ thể dán sát vào nhau.

Mũi tôi chạm vào bụng Nagi.Mùi hương ngọt ngào thoang thoảng bỗng trở nên rõ rệt hơn—mùi sữa tắm hòa lẫn với mùi nước xả vải.

Đầu óc tôi choáng váng, lý trí từ từ bị hòa tan.

Nhưng… chưa dừng lại ở đó.

“Mềm… và nặng…”Có thứ gì đó mềm mại, chắc nịch đặt lên má tôi.

“C-có thế này thì anh cũng không trốn được nữa đâu! E-em cũng nhìn rõ tai anh rồi!”

Dù lời Nagi lọt vào tai, tôi vẫn không thể trả lời.Thế nhưng kỳ lạ là suy nghĩ của tôi lại không dừng lại.

Tôi chợt nhớ đến một điều mình từng nghe đâu đó…

…Những người ngực lớn thì không nhìn thấy chân mình.

Vì nó đang ở khá sát bên trong, nên có lẽ Nagi khó nhìn rõ.

Trong lúc tôi đang nghĩ mấy chuyện vớ vẩn như vậy, cảm giác mềm mại ép vào má vẫn không biến mất… thậm chí còn có cảm giác bị ép mạnh hơn lúc nãy.

“Vẫn hơi khó nhìn nhỉ.”

“Ch-ờ…”

Khuôn mặt tôi bị điều chỉnh nhẹ.Ban đầu chỉ là phần gần tai chạm vào thôi, vậy mà giờ thứ mềm mại ấy đã xâm lấn đến gần mắt trái.

Ấm áp, mềm mềm, bông bông.Nhưng sâu bên trong đó, tôi lại cảm nhận được một kiểu mềm mại khác hẳn.

Một mùi hương ngọt ngào khác xuyên qua khoang mũi, kích thích não bộ… và cả trái tim tôi.

Sợi dây lý trí sắp đứt.

Tôi suýt nữa thì đưa tay trái lên—

Nhưng đã dùng tay phải giữ chặt lấy cổ tay mình.

“…Đ-được rồi. Anh hiểu rồi. Thật sự là hiểu rồi, nên… làm ơn tha cho anh đi. Nếu không thì… anh sẽ không kìm được mất.”

Có lý do là vì trong nhà còn có bố mẹ tôi. Nhưng hơn cả thế…

“Anh không muốn làm tổn thương Nagi.”

Nếu lý trí đứt hẳn, đến bản thân tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.

Khi tôi nói vậy, lực của Nagi yếu đi, và tiếng cười của em ấy vang lên.

“…Fufu. Em hiểu rồi.”

Cùng lúc đó, cuối cùng—cuối cùng tôi cũng được giải thoát.

Tim tôi vẫn đập thình thịch không ngừng.Tôi nằm ngửa ra, hít một hơi thật sâu.

“Xin lỗi nhé, Souta-kun. Em chỉ là… muốn trêu anh một chút thôi.”

“…Không phải là anh ghét hay gì đâu.”

Tôi cũng là một nam sinh trung học tương đối bình thường, đương nhiên là có ham muốn.Tôi không biết người khác thế nào, nên cũng chẳng rõ có phải là mức trung bình hay không.

Nagi cúi xuống nhìn khuôn mặt tôi.Gương mặt em ấy đỏ bừng… và chắc hẳn tôi cũng vậy.

“Souta-kun.”

Đôi môi mỏng của Nagi khẽ động, và em ấy gọi tên tôi bằng giọng nhẹ nhàng như tiếng chuông.

“Có một điều em muốn nói trước.”

“Gì vậy?”

Tôi trả lời để che đi sự xấu hổ, cố tình dời ánh nhìn ra chỗ khác.Nếu không, tôi sợ ánh mắt mình lại bị kéo về phía đó mất.

“Em sẽ không bao giờ bị Souta-kun làm tổn thương đâu. Dù anh có làm gì đi nữa.”

“Ý em là…”

Tôi định hỏi, nhưng không kịp nữa.

Khi nhận ra, khuôn mặt Nagi đã ở ngay trước mắt tôi, và đôi môi em ấy chồng lên môi tôi.

Đúng lúc tôi đang định hít thở, cũng là lúc định mở miệng nói.Môi tôi đang hé mở.

Chỉ trong khoảnh khắc. Thật sự chỉ là khoảnh khắc.

Có thứ gì đó mềm mại chạm vào lưỡi tôi.

Cảm giác khác hẳn môi… vì môi em ấy đang áp lên môi tôi rồi.Không phải răng. Không hề cứng. Rất mềm.

Mềm như… lưỡi tôi, hoặc còn mềm hơn—

“Em tin rằng, dù Souta-kun có làm gì, em cũng sẽ thấy vui. …À, tất nhiên là có ngoại lệ. Như là ngoại tình hay mấy chuyện kiểu đó.”

“Anh… làm sao mà làm mấy chuyện đó được.”

“Vâng, em biết.”

Đầu óc tôi vẫn còn rối tung vì chuyện vừa rồi,nhưng tôi vẫn cố đáp lại, và Nagi mỉm cười dịu dàng.

“Em biết mà. Em biết Souta-kun trân trọng em đến mức nào.”

Ngón tay Nagi nhẹ nhàng đặt lên môi tôi.

“Điều đó cũng khiến em rất vui. Nhưng em không yếu đuối đến thế đâu.”

Những ngón tay thon dài, xinh đẹp khẽ chạm vào môi tôi.Móng tay được chăm sóc cẩn thận, không hề làm đau da.

“Đặc biệt là với Souta-kun… em có thể tiếp nhận mọi thứ. Dù có bị làm đau một chút.”

“…Nếu không chỉ là ‘một chút’ thì sao?”

“Em cũng chấp nhận. …À, em muốn nói vậy, nhưng—”

Ngón tay Nagi rút lại, chạm lên đôi môi mềm mại của chính mình.

Hôn gián tiếp.Dù muốn nói là “giờ còn để ý làm gì nữa”, nhưng tim tôi vẫn đập dồn dập, ngày càng nhanh.

“Điều đó có lẽ không tốt cho tinh thần của Souta-kun đâu. Nên em định tìm xem có cách nào khác mà Souta-kun sẽ thích không.”

“Đ-đâu phải là anh thích mấy thứ như vậy.”

“Thật sao? Nếu chỉ để lại vết bầm vài ngày thì em cũng không sao đâu.”

Để lại vết bầm trên làn da trắng như tuyết của Nagi…Tôi không muốn. Và hơn nữa, tôi cũng không có sở thích vui vẻ khi thấy người khác đau đớn.

“Vậy thì, khi đến lúc đó, hãy nói cho em biết nhé. Những gì Souta-kun thích.”

“…Cả Nagi nữa.”

“Vâng!”

Em ấy đáp lại bằng nụ cười vô tư, hồn nhiên như trẻ con.

Khi tôi nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi, cảm giác nóng nảy đã dịu xuống lại bùng lên, tôi vội quay mặt sang chỗ khác để che giấu.

“Tiếp tục đi… được không?”

“Tất nhiên rồi!”

Nghe giọng Nagi, tôi nhắm mắt lại.

“Sau khi xong thì lần này đến lượt em đấy nhé.”

…Nghĩ lại thì, ban nãy em ấy nói như thể việc ngoáy tai chỉ là màn dạo đầu.Vậy sau khi xong rồi, tôi sẽ bị làm gì nữa đây?

Tôi suýt nữa thì rùng mình.

Lý trí của tôi… liệu có chịu đựng nổi không đây?

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!