Web novel

Chương 66

Chương 66

“……Nè, Nagi.”

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“Khoảng cách có phải là… hơi gần quá không?”

“Không phải vẫn như mọi khi sao?”

“Thì… đúng là vậy, nhưng mà…”

Sau khi chia tay bác Shirayama và Haku, chúng tôi đi được một lúc thì tôi chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

Không—nói là cảm thấy không ổn thì cũng hơi lạ. Chính xác hơn là tôi cảm thấy lạ vì lại không hề thấy lạ.

Cụ thể mà nói, Nagi đang ở khoảng cách giống hệt như khi ở nhà.

Vai chạm vai, tay bị em ấy nắm chặt. …Từ khuỷu tay truyền tới một cảm giác vừa đầy đặn vừa mềm mại, còn nửa người bên phải thì cảm nhận rõ hơi ấm cơ thể của Nagi.

Điều kỳ lạ là, tôi lại không hề cảm thấy khó đi chút nào.

Nhịp bước tự nhiên hòa hợp, vừa đi vừa trò chuyện rất bình thường. Chính vì thế mà tôi không nhận ra sự khác thường ngay từ đầu.

Nhưng khoảng cách này… rõ ràng là rất gần.

Khi tôi dừng lại và quay mặt sang, gương mặt Nagi đã ở ngay trước mắt.

“……À, ừm thì… dù sao bọn mình cũng đang ở ngoài mà.”

“Không có ai nhìn đâu mà?”

Đúng như Nagi nói, khu vực này ít người qua lại. Nhưng không hẳn là hoàn toàn không có ai.

“Bất cứ lúc nào cũng có thể có người đến đó.”

“V-vậy thì… mình cứ cho họ xem luôn đi!”

“Cho họ xem là sao chứ……”

Nghe vậy, tôi chỉ biết cười khổ—

Và cuối cùng tôi cũng nhận ra ý đồ của Nagi.

Ánh mắt chúng tôi giao nhau. Đôi mắt ấy dịu dàng nhìn thẳng vào tôi.

“Dù có gặp người quen của Souta-kun đi nữa, chỉ cần nhìn một cái là họ sẽ hiểu ngay thôi. …Rằng em và anh không chỉ là người yêu thông thường.”

Nagi dừng lại, kiễng chân lên—

Rồi khẽ hôn lên má tôi.

“Thế nên em nghĩ làm mấy chuyện thế này ở nơi công cộng chắc cũng không sao đâu.”

“……Nagi đúng là mưu mô thật đấy.”

“Fufu. Em vốn khá là ranh mãnh mà? Đặc biệt là khi liên quan đến Souta-kun.”

Em ấy đặt cằm lên vai tôi, khúc khích cười.

“……Thôi thì hôm nay vậy cũng được.”

“Vâng! …Nhưng không chỉ mỗi hôm nay đâu nhé?”

“……Tim anh không chịu nổi đâu.”

“Tiếc thật đó.”

Miệng thì nói vậy, nhưng biểu cảm của em ấy lại đầy vui vẻ. Tự nhiên khóe miệng tôi cũng giãn ra.

“……Đến trường chỉ còn chưa tới năm phút nữa thôi.”

“Vâng!”

Nagi rời mặt ra, rồi nắm tay tôi lại lần nữa.

“Ấm thật đấy. Tay của Souta-kun.”

Bàn tay ấy khẽ nâng lên. Đồng thời tay tôi cũng bị kéo lên theo.

Mu bàn tay tôi chạm phải một thứ mềm mềm—là má em ấy.

“Mu bàn tay thì hơi lạnh nhỉ.”

“……Chắc tại anh nắm tay Nagi suốt, nên lòng bàn tay bị giữ nhiệt rồi.”

“Cũng đúng ạ.”

Nagi buông tay ra, rồi áp lòng bàn tay tôi lên má mình.

Một cảm giác mềm mại truyền thẳng từ lòng bàn tay.

Tôi khẽ dùng ngón cái chọc nhẹ vào má em ấy.

Nagi khẽ run lên, nheo mắt lại đầy vui vẻ.

“Hơi nhột một chút.”

“Xin lỗi.”

“Không sao đâu.”

Nagi lại nắm lấy tay tôi, rồi… nhìn chằm chằm vào mu bàn tay tôi.

“Nagi?”

“……”

Khuôn mặt em ấy từ từ tiến lại gần bàn tay—

Một cảm giác khác với má, vừa mềm vừa ấm, chạm lên mu bàn tay tôi.

“——!”

“Vậy thì… lần này chúng ta đi tiếp thật nhé, Souta-kun.”

Nagi nhìn tôi, gật đầu đầy mãn nguyện rồi định bước đi—như để che đi đôi má đang đỏ bừng.

“Nagi.”

Tôi gọi em ấy lại.

“Có chuyện g—”

Ngay khi em ấy quay lại, tôi áp môi mình lên trán ẻm.

Hơi ấm của Nagi truyền qua đôi môi tôi. Hơi nóng.

“……!”

“Đ-đi thôi. Cứ đứng mãi thế này… nếu có ai nhìn thấy thì kỳ lắm.”

“……Vâng!”

Và cuối cùng, chúng tôi mới thực sự bước đi.

Khi tôi nhìn sang Nagi, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Em ấy mỉm cười thật khẽ.

—Gương mặt ấy đỏ rực, đỏ đến tận vành tai.

◆◆◆

“Đây là… trường tiểu học mà Souta-kun từng học đúng không?”

“Ừm. Nhưng mà cũng chỉ là một trường tiểu học rất bình thường thôi. …Chắc là hơi nhỏ một chút?”

“Vâng… có lẽ nhỏ hơn nơi em từng học một chút.”

Khu vực này không có quá nhiều trẻ em. Nhưng chắc trường cũng không đến mức bị đóng cửa đâu.

Trên sân là đội bóng đá đang chạy. Số lượng không nhiều, hồi tôi còn học thì họ thường phối hợp với câu lạc bộ bóng đá khu vực.

Đúng lúc đó, tôi bắt gặp ánh mắt của một nữ giáo viên đang đứng gần sân.

“……Người kia—”

Cùng lúc tôi lẩm bẩm, người đó đã chạy về phía chúng tôi.

“……! Đúng là Souta-kun rồi mà!”

Một cô giáo rất trẻ trung. …À, phải rồi.

“Lâu rồi không gặp ạ, cô Nitta.”

“Lâu thật đấy! Em dạo này khỏe không?”

“Dạ, em vẫn ổn, không bị bệnh nặng gì cả. Cô cũng có vẻ vẫn khỏe mạnh, thật mừng.”

“……Cũng có nhiều chuyện, nhưng cô vẫn ổn.”

Khi đang nói chuyện thì tôi thấy Nagi có vẻ bồn chồn.

“Cô ơi, đây là hôn thê của em—Shinonome Nagi.”

“R-rất hân hạnh được gặp cô. Em là Shinonome Nagi.”

“……Hôn thê?”

Tôi định mở miệng giải thích, nhưng Nagi đã nhanh hơn.

“T-tụi em có nhiều chuyện xảy ra… và đã quyết định sẽ cùng nhau đi tiếp trong tương lai. …Cũng có chút chuyện gia đình nữa ạ.”

“Vâng. Kể ra thì dài dòng lắm.”

“Ồ—thế chẳng lẽ là hôn nhân chính trị sao?”

Cô giáo có lẽ không có ác ý. Nhưng câu nói đó khiến tôi nghẹn lời.

Nhìn vẻ mặt tôi, cô giáo cũng nhận ra mình lỡ lời.

Còn Nagi thì—

“Không phải đâu ạ.”

Chỉ nhẹ nhàng nói vậy.

“Gia đình em từng xảy ra hiểu lầm… và do lỗi của em nên suýt nữa đã phải tiến tới hôn nhân chính trị. Nhưng Souta-kun đã phá bỏ tất cả… rồi sửa chữa lại cho em. Để em không còn bị ép xem mắt nữa.”

Em ấy nói không hề lạnh lùng—

Nhưng cũng không phải đang cố kìm nén nỗi đau.

“Vì thế, nói đúng hơn thì đây là để ngăn chặn hôn nhân chính trị. …Giờ thì cha em chắc cũng sẽ không ép nữa. Nhưng cũng là để giảm bớt gánh nặng tinh thần cho cả hai.”

“……Cô xin lỗi. Cô đã nói điều thiếu tế nhị.”

“Không sao đâu ạ. Em đã vượt qua rồi. …Và dĩ nhiên, không phải là miễn cưỡng. Em và Souta-kun yêu nhau. Hơn nữa, bọn em đã hứa với nhau rồi—sẽ cùng nhau hạnh phúc.”

“……”

Tôi bất giác thở ra một hơi.

Mạnh mẽ thật.

Dù chưa qua bao lâu, Nagi đã trở nên rất mạnh mẽ. Và—

“Em…đã trở nên xinh đẹp hơn rồi.”

“Hể?”

“À… không, không có gì.”

Tôi đã lỡ nói ra mất rồi.

Không hiểu sao… so với lúc chỉ đứng từ xa nhìn Nagi ngày trước—

Cô ấy bây giờ trông đẹp hơn rất, rất nhiều.

Không phải tưởng tượng đâu. Chắc chắn là vậy.

“Em… đẹp hơn thật sao?”

“……Ừm. Rất đẹp.”

Giờ mà chỉ nhìn Nagi thôi chắc cả ngày trôi qua tôi cũng không nhận ra mất… nhưng thôi, nghĩ vậy hơi kỳ nên tôi không nói.

“S-Souta-kun cũng vậy… Anh cũng đẹp trai hơn rồi. Dù nhìn anh em thấy yên tâm… nhưng tim vẫn đập nhanh nữa.”

“……Với người đã ngoài ba mươi như cô thì mấy đứa thật chói mắt quá.”

Nghe vậy tôi giật mình quay sang—

Thì thấy cô giáo đứng bên kia hàng rào, đang lặng lẽ rơi nước mắt.

“T-thưa cô?”

“Xin lỗi nhé. Năm nay cô đã ba mươi mốt tuổi rồi mà vẫn chưa có nổi một người bạn trai. Ngày nghỉ thì phải làm giáo viên phụ trách câu lạc bộ, chẳng có thời gian đi tìm đối tượng… mà có cũng chẳng thể tiến xa được.”

“C-cô vất vả rồi ạ…?”

Xem ra giáo viên cũng có nhiều nỗi khổ riêng. …Nếu là cô, đáng lẽ chuyện kết hôn cũng không phải khó đến vậy mới đúng.

Khi tôi và Nagi cười gượng theo lời cô nói thì—đột nhiên, nét mặt cô thay đổi.

“……Và Souta. Có một chuyện cô muốn xin lỗi em.”

Với vẻ mặt nghiêm túc, cô nhìn thẳng vào tôi.

“Cô là đúng một giáo viên bất tài. …Với tư cách là giáo viên của em, cô đã không thể để em có một năm cuối tiểu học thật  trọn vẹn.”

“Không phải vậy đâu ạ—”

“Không. Có chứ. Suốt thời gian qua, cô vẫn luôn day dứt về chuyện đó. Ở giai đoạn quan trọng nhất, cô đã không thể giúp được em.”

Trong từng lời nói đều thấm đẫm sự hối hận.

Lúc đó, Nagi khẽ giơ tay lên.

“……Xin lỗi, cho em hỏi một chút được không ạ?”

“Ừ.”

Có lẽ Nagi vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện.

“Chuyện hôm qua anh kể, em còn nhớ chứ?”

“……Là chuyện thời đi học phải không ạ?”

“Ừ. Chuyện đó bắt đầu từ hồi tiểu học. Cô Nitta là giáo viên chủ nhiệm năm lớp sáu của anh. Cô đã giúp đỡ anh rất nhiều, từng nhắc nhở bọn họ.”

“……Nhưng dù vậy, mấy đưa nhóc đó vẫn chẳng thay đổi.”

Đúng là như thế. Nhưng—

“Em vẫn rất vui. Nếu không có cô, mọi chuyện chắc chắn còn tệ hơn nhiều.”

Thực tế là vào năm lớp sáu, tần suất bị trêu chọc đã giảm đi đáng kể.

“Em thật sự rất biết ơn cô.”

“Souta…”

“Vì vậy, cho phép em nói lại một lần nữa. Cảm ơn cô rất nhiều.”

Tôi buông tay Nagi ra và cúi đầu.

“Nhưng cô thì—”

“Cô giáo. Những lúc thế này, chỉ cần một câu là đủ rồi ạ.”

Trước lời nói của Nagi, cô giáo im lặng.

Rồi—

“Không có gì.”

Cô đáp lại như vậy.

“Không có gì… Không biết đã bao lâu rồi cô mới nói câu này.”

“Đó là những gì em đã được dạy ở nhà. Khi được cảm ơn thì hãy thành thật đón nhận. Như vậy sẽ dễ chịu hơn nhiều.”

“……Từ trước cô đã nghĩ rồi. Em đã được nuôi dạy trong một gia đình rất tốt ha.”

“Vâng. Thật sự là một gia đình rất tuyệt vời.”

Nếu không có bố mẹ, có lẽ tôi đã đi lạc hướng từ lâu rồi.

Cô giáo khẽ cười, quay mặt về phía sân trường.

“Nếu ở đây lâu hơn nữa, phụ huynh sẽ phàn nàn mất. …Trước khi đi, cho cô nói câu này.”

Cô nhìn tôi và nói:

“Có lẽ mọi thứ chỉ là trùng hợp, nhưng cảm ơn em, Souta. Vì đã nói chuyện với cô. Tảng đá trong lòng cô cuối cùng cũng được gỡ bỏ.”

“……Không có gì ạ.”

Thú thật, tôi đã hơi do dự khi nói ra điều đó, nhưng sau những gì vừa xảy ra, tôi không thể không nói.

“Và—Nagi-chan, cô gọi như vậy được chứ?”

“Vâng ạ. Cô cứ gọi sao cho tiện ạ.”

“Vậy thì là Nagi-chan nhé.”

Cô giáo mỉm cười dịu dàng với Nagi.

“Em ấy là một trong năm học sinh tốt nhất mà cô từng dạy. Từ tận đáy lòng, cô mong em ấy được hạnh phúc. …Và người mà em ấy chọn—Nagi-chan—cô cũng mong em được hạnh phúc.”

Nagi lặng lẽ lắng nghe.

“Ở độ tuổi của hai em, chắc chắn sẽ có rất nhiều trải nghiệm. Không chỉ có niềm vui, mà cả nỗi buồn và đau khổ nữa. Nhưng dù vậy—”

Cô giáo vẫn không thay đổi so với ngày đó.

“Hãy tận hưởng nó nhé. Con đường dài mang tên cuộc đời… cùng với em ấy.”

Đó chính là những lời cô đã nói vào ngày lễ tốt nghiệp năm xưa.

“Vâng.”

Nagi nhìn thẳng vào cô và đáp.

“Nếu ở bên Souta-kun, em chắc chắn sẽ hạnh phúc. …Em tin rằng mình sẽ có những ngày tháng vui vẻ.”

Nagi quay sang nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng.

“Hôm nay sẽ vui hơn hôm qua. Ngày mai sẽ vui hơn hôm nay. Bởi vì em có Souta-kun… và Souta-kun có em.”

Đôi mắt ấy không hề vẩn đục một chút nào. Điều đó khiến tôi vô cùng hạnh phúc.

Tôi đặt tay lên đầu em ấy, Nagi vui vẻ nhắm mắt lại.

“Souta-kun, anh càng ngày càng giỏi xoa đầu rồi đấy.”

“……Thật sao?”

“Vâng. Bây giờ, mỗi khi được anh xoa đầu, em thấy rất vui, rất hạnh phúc… đến mức suýt ngủ mất.”

Đúng như lời Nagi nói, đôi mắt em ấy hơi mơ màng.

Cô giáo nhìn chúng tôi, cười nói: “Không cần nói cũng hiểu rồi.”

“Vậy cô quay lại đây. Dạo này trời lạnh lắm, hai em đừng để bị cảm nhé.”

“Vâng ạ. Cô cũng giữ gìn sức khỏe.”

Sau khi thấy Nagi cúi đầu chào, cô giáo quay lại sân trường.

“……Cô giáo tốt thật nhỉ.”

“Ừm.”

Nagi nhìn tôi, có chút buồn man mác.

“Nagi?”

“Em đã nghĩ từ lâu rồi. Giá như em có thể gặp Souta-kun sớm hơn một chút… thì tốt biết mấy.”

“……Anh cũng từng nghĩ vậy, nhưng chưa chắc đã thân được đâu.”

“Chắc chắn sẽ thân ạ.”

Nagi trả lời không chút do dự.

“Bởi vì đó là em và Souta-kun mà.”

Không một chút u ám nào trong ánh mắt và gương mặt ấy.

“Đúng vậy.”

Chắc chắn—không, nhất định—tôi cũng sẽ yêu Nagi từ cái nhìn đầu tiên.

Dù thoáng muốn thấy thế giới đó… nhưng—

“Bây giờ là đủ rồi. Vì anh được ở bên Nagi như thế này.”

“Fufu. Đúng là vậy. Hiện tại chắc chắn là tuyệt nhất.”

Nagi đan chặt ngón tay tôi rồi bước đi.

“Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”

“Hưm… từ đây đến trường trung học cũng không xa, nhưng trung tâm thương mại gần hơn. Anh cũng hơi đói rồi, mình tới đó nhé?”

“Vâng! Em cũng muốn xem quần áo!”

“Ừm.”

Trong lúc trò chuyện như vậy… lời nói của Nagi cứ vang lên trong đầu tôi.

‘Ngày mai sẽ vui hơn hôm nay. Vì em có Souta-kun… và Souta-kun có em.’

Tôi vui đến mức suýt nở nụ cười.

“Nagi.”

“Gì vậy ạ?”

“Anh yêu em.”

Tôi siết tay em ấy nhẹ hơn một chút, Nagi cũng đáp lại như vậy.

“Em cũng yêu anh, Souta-kun.”

Chỉ vài câu ngắn ngủi.

Chỉ vậy thôi, trái tim tôi đã trở nên ấm áp, tràn đầy hạnh phúc.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!