• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 82 - Tiệc Xã Giao (5)

4 Bình luận - Độ dài: 2,383 từ - Cập nhật:

Buổi dạ tiệc vẫn đang diễn ra náo nhiệt.

Tôi di chuyển đến địa điểm đã hẹn trước đó: Hội trường ở tòa thứ ba của Sảnh Palace.

Bên trong sảnh tiệc lộng lẫy, các học viên trong lễ phục trang nhã đang trò chuyện rôm rả, ngà ngà men rượu.

Cô ấy chắc chắn đang đợi ở đây.

‘Dorothy đâu rồi nhỉ?’

Tôi nhanh chóng đảo mắt khắp nơi để tìm cô nàng.

Sau khi quyết định tham dự buổi tiệc xã giao tại Sảnh Atla, tôi đã đổi ý chấp nhận lời mời trở thành bạn nhảy của Dorothy.

Liệu tôi có trở thành tâm điểm chú ý nếu sánh bước cùng Dorothy? Tính ra tôi chẳng cần “trốn chui trốn lủi” như chuột nhắt làm gì cả.

Hiện tại, Alice không thể hành động một cách tùy tiện vì tin đồn về tên nội gián đã lan truyền khắp học viện.

Hơn hết, trong học viện có rất nhiều học viên hệ Băng khác mạnh hơn tôi rất nhiều. Vì vậy, cô ta không đời nào biết tôi là gã “quái vật đen” được.

Cốt truyện loạn xì ngầu lên hết rồi.

Vả lại, Dorothy còn là đồng minh của tôi nữa.

Ngay cả tin đồn thất thiệt về mối quan hệ giữa tôi và Luce cũng chẳng gây hại gì nghiêm trọng.

‘Vậy thì...’

Thay vì cố gắng tránh né, chi bằng cứ công khai mối quan hệ thân thiết với Dorothy đi.

Với việc ai ai cũng biết tôi đang được Dorothy che chở, cho dù Alice có để mắt tới thì cô ta cũng không dám tùy tiện ra tay đâu.

Chỉ cần nhẫn nhịn chờ đến ngày Alice bị đả bại là được.

Dĩ nhiên, tôi chỉ cần làm nổi bật sự thân thiết với Dorothy trong buổi tiệc là được. Tôi không có ý định bám riết hay lợi dụng cô ấy lâu dài.

...Nhưng rốt cuộc tất cả chỉ là cái cớ.

‘Chỉ là tôi thấy hơi mệt mỏi thôi.’

Nói thật, tôi rất muốn nghỉ xả hơi một chút. Tôi cũng là con người mà, chẳng thể nào lúc nào cũng chỉ biết cắm đầu vào rèn luyện như kẻ điên cả.

Giống như lúc ôn thi, nghỉ ngơi cũng rất cần thiết.

Chẳng ngoài dự đoán, giải quyết Malrog xong là mệt rã người luôn.

Quả thực, sức lực của tôi dường như cạn kiệt sau khi sự căng thẳng được giải tỏa. Cuộc đấu trí với Malrog đã tiêu hao không ít năng lượng của tôi rồi.

Vì thế, tôi mới quyết định nhân dịp này nghỉ một hôm để đi giải khuây với Dorothy.

Nhưng kỳ lạ thay... tôi chẳng thấy Dorothy đâu cả. Tôi đã đảo mắt khắp sảnh tiệc rồi mà vẫn không thấy bóng dáng cổ đâu.

‘Mình đến hơi sớm thì phải...’

Phải chăng tôi đến sớm quá nên cô nàng vẫn chưa tới?

Đang suy nghĩ thì một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên từ bên cạnh.

“Thật trùng hợp. Coi bộ ngươi cũng đến dự tiệc nữa nhỉ?”

Giọng nói mang phong thái tao nhã đúng chất một vị tiểu thư, nhưng cũng sắc lẹm không kém phần.

Tôi quay đầu để xem đó là ai.

Người đó có mái tóc nâu ngắn ngang vai, điểm xuyết bằng một chiếc trâm hình hoa hồng và mặc một chiếc váy đỏ kiêu sa. Là Rose Red Rivera.

Bên cạnh cô ta là một chàng trai tuấn tú, ăn diện rất lịch lãm.

Mái tóc màu nâu giống hệt Rose, ngực áo cài một bông hồng đỏ.

Dáng người săn chắc, hông đeo một thanh kiếm. Nhìn dáng vẻ có thể đoán được người đó là học viên khoa Hiệp Sĩ.

‘Có vẻ mình gặp người này trong game rồi. Hình như là...’

À, nhớ rồi. Anh trai của Rose, một đàn anh khóa trên.

Chiều cao còn nhỉnh hơn tôi hẳn một quả đầu. Tôi cao tầm 1m75, ấy vậy cậu ta vẫn còn cao hơn nữa.

“Chào cậu, rất vui được gặp lại.”

Dù sao thì, tôi vẫn mỉm cười chào hỏi họ.

Quan hệ giữa tôi và Rose chẳng hề tốt đẹp tí nào cả, nhưng chuyện cũ qua thì cứ để nó qua thôi.

Chẳng lẽ cô ta định gây sự ngay trong bữa tiệc luôn à?

...Thế nhưng, Rose lại cau mày tỏ vẻ khó chịu.

“Hình như ngươi không có bạn nhảy... Mà cũng đúng, thử hỏi ai lại muốn bắt cặp với hạng người như ngươi chứ?”

Quả nhiên điều đó chỉ là viển vông.

Mà này, không phải nhỏ này cũng không có bạn nhảy nên mới lôi anh trai đến sao?

“Này Rose, thằng ất ơ nào đây?”

“Anh Razel không nhớ sao? Chính là cái tên khốn em kể với anh đó.”

Rose đứng khoanh tay.

Câu trả lời pha lẫn tiếng cười của cô ta lộ rõ ác ý. Có lẽ cô ta đang vênh váo vì ỷ có người anh trai đáng tin cậy đứng cạnh mình.

Razel – anh trai của Rose – nhíu mày rồi ném cho tôi ánh mắt mỉa mai.

“Một tên vừa khốn nạn vừa ngạo mạn... Hắn chính là tên chó má từng làm cho em bị tổn thương và bẽ mặt.”

Cô ta khiến tôi bất giác nhớ đến câu “Vừa ăn cắp vừa la làng”.

Suy cho cùng, những mâu thuẫn nhỏ nhặt giữa chúng tôi luôn bắt nguồn từ Rose.

“Chuyện đã là dĩ vãng rồi mà. Hơn nữa, cậu luôn là người kiếm chuyện trước...”

Bốp!

Bất chợt, một cú đấm giáng thẳng vào má khiến đầu tôi quay ngoắt sang một bên. Sự việc diễn ra quá đột ngột.

‘Vãi lồng, tự dưng...?’

Gò má tôi đau rát. Chính là tên Razel vừa tặng tôi một cú đấm.

“Không ngã luôn. Khá lắm nhóc.”

Razel rút khăn tay ra để lau bàn tay vừa đánh vào mặt tôi. Hắn ta làm vẻ như vừa chạm phải thứ gì bẩn thỉu vậy.

Không khí sôi nổi trong đại sảnh lập tức tắt ngấm. Tiếng nhạc vẫn còn đó, nhưng học viên đều đã im bặt.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này như muốn biết chuyện gì vừa xảy ra.

“Đây là cái giá cho việc dám làm tổn thương em gái cưng của ta. Ngươi cần học lại cách xử sự đúng với địa vị của mình.”

=================================

[Razel Red Rivera]

―――――――――

Cấp: 78

Tộc: Nhân

Hệ: Hỏa, Lôi

Độ Nguy Hiểm: Thấp

Tâm Trí: [Khinh miệt bạn.]

=================================

Tâm trạng tôi xấu đi.

Thằng cờ hó này, cái kiểu nói chuyện tỏ ra mình có học thức và trịch thượng kia càng khiến cho người ta khó chịu hơn.

Trong lời mỉa mai đầy nhả nhặn kia chất chứa sự khinh miệt dành cho tôi.

“Đã làm tổn thương em gái ta, ngươi còn dám nói ‘Chào cậu, rất vui được gặp lại’ hả? Chẳng những không biết xấu hổ mà cũng chẳng có chút ý tứ nào. Ngươi không nghĩ kiểu chào đó hơi thiếu lịch sự sao?”

Lau tay xong, Razel nhét chiếc khăn vào lại túi áo.

Tay hắn không có vết máu cũng như vết bẩn nào. Thứ hắn cố lau sạch vốn chẳng có gì cả, cùng lắm chỉ là chút bụi vướng trên người tôi thôi.

“Có lẽ nhà ngươi là kết quả của sự thiếu giáo dục. Hẳn là ngươi đến từ một gia đình thường dân nghèo khó. Vểnh tai nghe cho kỹ đây: Dù là ở học viện thì cũng đừng quên nguồn gốc của ngươi. Ngươi cần biết bản thân của mình đang đứng ở đâu.”

“...Vậy à?”

“Nói chuyện với ta phải dùng kính ngữ.”

Giọng điệu tao nhã chuẩn quý tộc của Razel thoáng hiện sự sắc lạnh.

“Đến lễ nghi tối thiểu giữa tiền bối và hậu bối mà cũng không biết sao? Ngươi học đâu ra cái kiểu ăn nói xấc xược đó vậy?”

Nghĩ kỹ lại thì lời Razel cũng có lý. Đúng là tôi đã chào hỏi Rose sai cách thật.

“Ồ. Anh nói đúng, thưa tiền bối. Vậy hãy để em chào lại cho đúng phép.”

Phép chào “chuẩn mực” chính là thế này đây.

Tôi giơ tay phải lên, ngón giữa chĩa thẳng vào mặt Rose và Razel.

“Rất vui được gặp lại, lũ óc chó.”

Rose giật nảy mình. Có vẻ cô ta rất hài lòng với màn chào hỏi vừa rồi.

=================================

[Rose Red Rivera]

―――――――――

Tâm Trí: [Cảm thấy bị nhục mạ và phẫn nộ với bạn.]

=================================

Quả nhiên, Razel liền vung nắm đấm với vẻ mặt vô cảm.

Tốt thôi. Tôi lại có dịp để xả stress rồi. Nhào vô đây nào, thằng nhãi.

“...!”

Ngay lúc ấy, quanh đầu Razel bỗng xuất hiện những chùm sao rực rỡ.

Rẹt rẹt.

Vútttt──!!

“ẶC!!”

Razel, kẻ vừa định đấm tôi, bỗng dưng biến mất khỏi tầm mắt như thể bị dịch chuyển tức thời vậy.

Cơ thể hắn ta bị kéo đi với tốc độ khủng khiếp.

Razel bị kéo về phía cửa ra vào. Tôi và Rose đồng loạt giật bắn mình, ngoảnh đầu nhìn về hướng đó.

Bộp!

Rẹt rẹt!

“Ui da!”

Ngay trước cánh cửa ra vào.

Một cô gái với mái tóc tím nhạt, khoác trên mình chiếc váy dạ hội tím sang trọng, đang đưa tay ra nắm chặt đầu tên Razel. Gió lốc nổi lên, những chùm sao rực rỡ bay tán loạn.

Razel quỳ gối giãy giụa trên nền nhà, tuy vậy cô gái ấy vẫn đứng vững như đá tảng, không hề lay chuyển.

Những ngôi sao lấp lánh đủ màu sắc bao quanh họ.

Tinh Quang ma thuật, thứ có thể thao túng mọi loại lực. Razel bị kéo phăng đến chỗ cô gái kia trong nháy mắt chính là nhờ uy lực của nó.

Kết hợp với lực hấp dẫn, bàn tay mảnh mai của cô gái siết chặt như thể sắp nghiền nát hộp sọ của hắn vậy.

Huống hồ, cô ấy còn đang sử dụng [Ma Thuật Bảo Vệ Cơ Bản]. Razel dù chống cự thế nào cũng không thể để lại vết xước trên người cô gái ấy.

“...”

Khuôn mặt không biểu cảm.

Đôi mắt đang dán chặt vào Razel của cô gái ấy sâu thẳm tựa như chứa đựng cả vũ trụ.

Uy thế nặng nề đè nén bầu không khí. Ngay cả tôi cũng có thể cảm nhận được sát khí mãnh liệt khiến cơn lạnh chạy dọc sống lưng mình.

Những học viên khác đang chứng kiến cũng chẳng khá khẩm hơn.

Dàn nhạc dừng chơi. Các nhạc công hoảng hốt, mồ hôi túa ra như mưa khi nhìn về phía thiếu nữ tóc tím nhạt.

Không khí của sảnh tiệc giờ chỉ còn lại tiếng gào thảm thiết của Razel.

“Ặc...! Đ-đầu của tôi...! Aaaagh! C-cứu mạng với...!!”

Hình ảnh của một tên công tử quý tộc ngạo mạn lúc nãy chẳng còn thấy đâu nữa. Giờ đây, trong mắt tôi chỉ là một con thú thấp hèn đang vùng vẫy, cầu xin một con đường sống.

Đúng là đứng trước cái chết, chúng sinh đều bình đẳng cả.

Cô gái tóc tím nhạt vẫn đứng bất động siết chặt lấy đầu Razel.

Cô nàng chính là Dorothy Heartnova, thủ khoa năm hai của khoa Ma Thuật và là nhân vật mạnh nhất tại Học viện Märchen.

“A-Ai đó ngăn cô ấy lại đi chứ...?”

“Người đó là Dorothy đó...! Ngăn kiểu gì nổi cơ chứ...? Á!”

Vút─!

Rầm─!

Dorothy vứt Razel sang một bên như ném rác, rồi ngay lập tức dùng trọng lực hung mãnh do Tinh Quang ma thuật phát ra mà dập hắn xuống nền nhà.

Mặt sàn nứt toác, hình thành một cái hố lớn khi cơ thể Razel va chạm với mặt sàn.

Giữa chùm ánh sao lấp lánh, hắn hộc ra ngụm lớn rồi ngất lịm đi.

Sự im lặng đến nghẹt thở bỗng bao trùm cả sảnh tiệc.

“A-Anh ơi...? Éc!”

Tiếp đó, Dorothy bắt đầu bước về phía của Rose.

“S-sao chị ấy lại đi đến đây chứ...?!”

Một luồng sát khí ngút trời. Những chùm ánh sao cứ liên tục xuất hiện rồi biến mất quanh Dorothy, nhìn nó đáng sợ lắm luôn ấy.

Rose hoảng hốt lùi lại, vấp phải vạt váy rồi ngã ngửa ra sau.

Dorothy lạnh lùng cúi mặt nhìn xuống cô ta. Rose run rẩy, nhìn chẳng khác gì một người đang mắc bệnh sốt rét cả.

Cô ta chắc hẳn đang nghĩ là “mình tới số rồi”. Ngay cả tôi đứng bên cạnh cũng đang thấy rùng mình đây.

“E-E-Em... chưa có làm gì cả...!”

Và rồi.

Một nụ cười nở rộ trên gương mặt lãnh lẽo của Dorothy.

“Xin lỗi nhá, cậu này đi với chị. Em thấy đấy, cậu ấy là bạn nhảy của chị.”

Sảnh tiệc vốn im phăng phắc, giọng nói của cô ấy vang lên rõ mồn một khiến cả hội trường ai nấy đều nghe được.

Cô nàng thu hồi những chùm sao, nắm lấy tay tôi rồi quay lưng bước đi.

“Hả?”

Rose ngớ người.

Phản ứng của những học viên khác cũng y hệt vậy. Tôi có thể nghe thấy những tiếng xì xào như: “Bạn nhảy của Dorothy á?”, “Là tên đó sao?”

Dorothy là người mạnh nhất của Học viện Märchen. Chẳng lạ gì khi tôi trở thành tâm điểm bàn tán vì là bạn nhảy của cổ.

“Đi thôi nào, Hội trưởng~”

“Tiền bối?”

Dorothy vừa nói, vừa kéo tay tôi rời khỏi sảnh tiệc

Lực kéo ấy chẳng có chút ma thuật nào, nhưng tôi vẫn để mặc mình bị dẫn đi.

“À, suýt quên mất.”

Như sực nhớ ra điều gì, Dorothy khẽ vung tay.

Quanh đầu Rose bỗng hiện lên những ánh sao lờ mờ.

Vèo─!

Ầm!

“Á hự!”

Trọng lực bất ngờ ập đến từ khắp nơi, hất phăng đầu của Rose và nện thẳng xuống nền đất.

Rose chỉ còn biết ngã sõng soài, bật ra tiếng rên rỉ.

Đó là khung cảnh cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi cùng Dorothy rời khỏi sảnh tiệc.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Đi gạ đấm nhau vs ảnh tại cái sảnh mà có ghệ ảnh ko=)
Xem thêm
Bố láo bố lếu với main à :v
Xem thêm
AI MASTER
Nóc nhà đã nóng:)
Xem thêm
:)) chị ngầu vl
Xem thêm