“Máaa!!! Yếu quá đi!!”
Dù đã là đêm khuya, nhưng Lisetta Lionheart vẫn chưa rời khỏi khu luyện tập.
Cô vung cây Gậy Đá trong tay, không ngừng tung ra Nham thuật về phía đám ma vật ảo ảnh. Nhiêu đó vẫn chưa đủ khiến cô thỏa mãn kể cả khi đã hạ gục được cả đám bậc cao.
Lisetta không biết mình đã chiến bao lâu rồi. Cả người nhễ nhại mồ hôi, cô thở hồng hộc rồi dừng lại một lát để cơ thể hạ nhiệt.
Và rồi, cô đột nhiên gào lên, theo sau là một tràng câu tự trách móc vì sự yếu đuối của bản thân.
“Thêm lần nữa!!”
Ma vật ảo ảnh lại hiện ra, và lần này là năm con Minotaur. Song, tất cả đều bị đả bại chỉ trong chớp nhoáng.
Ấy vậy, Lisetta vẫn chưa thỏa mãn.
Nham thuật của Lisetta từng nhận được rất nhiều lời khen ngợi, bởi vậy mà nó chính là niềm kiêu hãnh của cô.
Nhưng niềm kiêu hãnh đó nay lại trở nên vô vị lạ thường.
Tất cả là do sức mạnh vô song của Isaac, người đã đồng hành cùng cô bên trong cơ thể của tên khổng lồ dưới lòng đất.
Lisetta ngồi sụp xuống nền đất. Từ hôm đó trở đi, lòng cô luôn mang một cảm giác trống rỗng khó tả.
“Ha, chẳng thấy khá hơn tí nào cả.”
Giọng nói uể oải của Lisetta vang vọng trong khu luyện tập hình mái vòm rộng lớn.
Gu của Lisetta là một chàng trai đồng trang lứa mạnh hơn cô. Đó cũng là một trong những lý do cô chọn đến Học viện Märchen.
Cứ tưởng cuối cùng cũng gặp được người đó, ấy vậy mà cậu lại nằm ngoài tầm với của cô.
Cái cô muốn là một chàng trai có thể đánh bại mình sau một trận chiến nảy lửa.
Còn Isaac thì sao? Sự chênh lệch sức mạnh giữa hai người lớn mức có thể xuyên thủng cả thiên giới. Cậu cứ như đến từ một thế giới khác vậy.
Lisetta giờ đây chỉ thấy e dè và bất lực thay vì tỏ ra tò mò, hứng thú hoặc ái mộ.
Suy nghĩ đó càng khiến cô thêm xấu hổ về quá khứ. Cô từng kiêu ngạo, từng tự cho mình hùng cường đến nhường nào, từng lớn tiếng thách thức đủ người – là vì cái gì chứ?
“Giá như mình chưa từng gặp cậu ta thì tốt biết mấy.”
Lisetta nhắm mắt thở dài.
Đó là câu mà dạo gần đây cô vẫn hay tự lẩm bẩm với chính bản thân.
Lisetta rời khỏi khu luyện tập khi màn đêm đã tối mịt. Khuôn viên học viện giờ đây vắng vẻ đến lạ thường.
Cô cúi đầu nhìn xuống đôi tay đang run rẩy của mình.
Dù có khổ luyện hàng trăm, thậm chí hàng vạn giờ đi nữa thì liệu cô có thể chạm đến đẳng cấp của Isaac được không?
Một Isaac có thể sai khiến các sử ma khủng khiếp vượt ngoài trí tưởng tượng và dễ dàng thi triển ma thuật bá đạo.
Cô còn cả một chặng đường dài phía trước, nhưng trước hết phải đối mặt với nỗi mặc cảm này thế nào mới phải đây.
Lisetta siết chặt đôi tay run rẩy thành nắm đấm, rồi tiếp tục sải bước.
━─━─━━─━「₪」━━─━─━─━
Đêm thu vốn tĩnh mịch, nhưng đêm nay lại rất thật náo nhiệt.
Đó là bởi buổi tiệc được Tứ Tinh Tọa tổ chức đã chính thức khai mạc.
Buổi dạ tiệc diễn ra tại “Sảnh Palace”.
Với bốn tòa nhà riêng biệt cùng một tòa tháp cao vút, Sảnh Palace thường được sử dụng cho các sự kiện học thuật trọng đại hoặc những dịp lễ đặc biệt.
Ba tòa nhà bao quanh một tòa tháp trung tâm. Nơi đó chính là sảnh tiệc trung tâm dành riêng cho những học viên nhận được thư mời từ Tứ Tinh Tọa.
Sảnh tiệc ở mỗi tòa nhà đều vô cùng tráng lệ, không gian rộng đến mức đủ chỗ cho toàn bộ học viên của Học viện Märchen.
Ban nhạc bắt đầu với tiếng đàn vielle và rebec, rồi ngân vang bằng tiếng tromba marina dài thượt. Tiếp đến là những nốt nhạc du dương từ cây đàn organ bự hòa quyện vào bản hòa tấu. Nhiều loại nhạc cụ cùng hòa âm, tạo nên một giai điệu rộn ràng rất phù hợp với không khí của buổi tiệc.
Các học viên thì đang tận hưởng đồ ăn, thức uống và cùng khiêu vũ theo giai điệu. Ai nấy đều diện trên mình bộ lễ phục trang nhã và lộng lẫy.
“Ha! Quả nhiên đây đúng là dịp xứng tầm với ta!”
Rất nhiều học viên xuất chúng từ các khoa đã có mặt tại tòa tháp tráng lệ ở trung tâm sảnh Palace, hay được biết đến là Sảnh Atla.
Khoa Ma Thuật, khoa Hiệp Sĩ và khoa Giả Kim Thuật.
Trong số đó có tên quý tộc tóc vàng nổi tiếng với tính cách kiêu ngạo – Tristan Humphrey. Đứng tựa vào lan can tầng hai, hắn ngạo nghễ nâng ly rượu và lớn tiếng hô hào.
Hắn cùng hai học viên ưu tú khác từ lớp B cười hả hê và cụng ly với nhau. Hiển nhiên, họ cũng nhận được thư mời từ Tứ Tinh Tọa.
Ở bàn gần đó, một nam học viên tóc nâu nhạt – Mateo Jordana – chỉ liếc mắt nhìn họ trong giây lát rồi lại tiếp tục ăn uống.
Được tham dư buổi tiệc xa hoa thế này là một cơ hội hiếm hoi với một thường dân như cậu. Nếu không ăn nhiều thì sẽ thiệt mất.
Ngồi cạnh Mateo là cậu học viên tóc đen, Ian Fairytale. Cả hai vừa ăn uống vừa trò chuyện vui vẻ với nhau.
Mấy lời ba hoa tự mãn của Tristan giờ đây đã như cơm bữa rồi.
“Oài...”
“Dù chỉ mới nghe danh thôi, nhưng công nhận tiểu thư Kaya xinh thật đấy...”
Bỗng nhiên, Mateo nghe được lời trầm trồ khen ngợi của vài nam học viên xung quanh. Khi đảo mắt nhìn quanh, cậu bắt gặp ánh mắt của họ đều đang đổ dồn về một thiếu nữ của khoa Ma Thuật.
Cô gái hớp hồn của họ là một tân học viên đáng yêu với mái tóc xanh lục bảo.
Kaya Astrea, á khoa của khoa Ma Thuật.
Nhan sắc kiều diễm cùng phong thái nhã nhặn của cô đúng chất một vị tiểu thư đến từ gia tộc Astrea. Không một chàng trai nào ở đây có thể chỉ liếc nhìn cô một lần rồi thôi.
‘Mình muốn gặp ngài Isaac quá đi...’
Kaya khẽ chép miệng mặc cho ánh mắt của bọn họ.
Đôi mắt đỏ rực. Kaya giờ đây đã chuyển sang nhân cách “Khát Máu”.
‘Mình đã mất công sửa soạn đến vậy rồi.’
Kaya đang diện một chiếc váy dạ hội màu lục đậm có phần tà váy ngắn đến mức để lộ rõ đôi chân trắng mịn của cô.
Kaya vốn định sẽ quyến rũ Isaac ngay tại buổi tiệc đêm nay nên đã cố ý chọn bộ váy táo bạo này.
Mái tóc của cô đã được tết gọn gàng và búi lên đầy duyên dáng thay vì kiểu hai bím như thường lệ. Ngoài ra, cô còn đeo các món trang sức cao cấp để tôn lên vẻ quý phái.
Ở một góc khác, có một cô gái xinh xắn đang nhai ngấu nghiến một tảng thịt tomahawk bự chảng. Hành động ấy hoàn toàn chẳng ăn nhập với thân phận quý tộc cao quý của cô.
Cô gái ấy mặc chiếc váy vàng tươi duyên dáng, mái tóc cam buộc đuôi ngựa – Lisetta Lionheart.
‘Tên đó không đến dự tiệc à?’
Dù đang tận hưởng món thịt khoái khẩu, nhưng tâm trí Lisetta lại đang đặt ở nơi khác.
Isaac – người mà cô tin là mạnh hơn bất kỳ ai đang có mặt tại đây – vẫn chưa xuất hiện.
Isaac vốn đang che giấu năng lực thật sự, vậy nên việc cậu không được mời cũng chẳng lạ. Dù gì cũng là một quái kiệt ẩn giấu được cả mana của mình cơ mà.
Nghĩ vậy, Lisetta lại tiếp tục nhai ngấu nghiến miếng thịt.
“Hehe. Dù chẳng thể sánh được với thịt heo đông lạnh suốt hàng trăm năm tại phương Bắc, cơ mà cũng khá ngon đấy.”
Keridna Whiteclark, cô gái với mái tóc hồng ngắn mỉm cười nhã nhặn khi trả lời câu hỏi “Bữa ăn có hợp khẩu vị không?” của các bạn học.
Dẫu nghĩ thầm “Mấy người có nấu đâu mà hỏi”, nhưng cô không dám nói ra.
Ban đầu khi mới đến đây, cô có chút hồi hộp vì sợ phải chạm mặt Isaac.
Song, có vẻ đúng là cậu không được mời đến Sảnh Atla. Nếu không thì cậu đã xuất hiện nãy giờ rồi.
Suy nghĩ đó cô thấy nhẹ nhõm hơn.
Isaac thật sự đáng sợ lắm...!
“Ủa mà thủ khoa không đến sao?”
Sự chú ý của cô liền chuyển sang vị thủ khoa của Khoa Ma Thuật, Luce Eltania. Chắc chắn Luce đã nhận được thư mời từ Tứ Tinh Tọa, nhưng giờ này vẫn chưa thấy cô nàng đâu.
Dù bản thân Keridna chẳng ưa mấy gì Luce, nhưng nên nhớ rằng nếu xây dựng được mối quan hệ với cô nàng thì sẽ rất có lợi trong tương lai.
Dù có tính cách lập dị và chỉ giao tiếp với mỗi Isaac, nhưng phải công nhận Luce là một nhân tài vô cùng triển vọng.
Một buổi tiệc sôi nổi như hôm nay chính là cơ hội hoàn hảo... Vậy mà Luce lại chẳng mảy may quan tâm gì cả.
Thật là đáng tiếc.
Ngay lúc ấy.
Cánh cửa vòm sang trọng của hội trường bỗng mở ra.
Sắc mặt của Keridna lập tức tái nhợt ngay khoảnh khắc cô theo phản xạ nhìn về phía cánh cửa.
Người bước vào là một chàng trai với mái tóc lam bạc uốn nhẹ.
Isaac.
Isaac đến dự tiệc với phần tóc mái vén lên một nửa, bộ com lê trắng ôm sát người càng tôn lên thân hình rắn chắc của cậu. Hơn nữa, trông cậu khá là ôn hòa.
Các học viên khoa Ma Thuật đều đồng loạt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Không ai hiểu nổi tại sao người đáng lý phải bị chặn ở cửa lại có thể bước vào buổi tiệc.
Học viên của các khoa khác bắt đầu nhìn về phía Isaac, ngay cả các nữ học viên cũng bị vẻ hấp dẫn của cậu thu hút.
Lisetta cau mày. Đôi đồng tử của Keridna co giật vì sợ hãi. Còn Kaya thì tròn xoe mắt kinh ngạc.
“...!”
THỊCH!
Tim Kaya suýt nữa thì ngừng đập, cảm giác như cô sắp thổ huyết đến nơi vậy.
Hình dáng của chàng trai tóc lam bạc vừa bước vào đã vượt quá sức chịu đựng của cô. Dẫu vậy, Kaya cắn chặt môi dưới để kìm lại cảm xúc của mình.
‘Ôi, ngài Isaac... Ngài định giết em bằng vẻ đẹp đấy sao...! Làm sao ngài lại có thể phong độ đến vậy chứ...?!’
Mặt Kaya đỏ bừng như cà chua khi nhìn thấy Isaac. Cô vội quay mặt đi, dùng hai tay che bờ má nóng bừng, rồi cười khúc khích đầy gian xảo.
ĐẸP TRAI QUÁ ĐI!
Thực tế trong hội trường vẫn còn vài chàng trai có ngoại hình nổi bật hơn Isaac, nhưng trong mắt Kaya thì Isaac mới là người đẹp trai nhất.
Một khi đã yêu thì độ hấp dẫn của đối phương trong mắt họ đều tăng bội phần.
Thậm chí, cô rất muốn bọc mình trong Phong thuật để bay thẳng đến cạnh Isaac ngay lập tức, nhưng tiếc là không thể.
‘Ngài Isaac đã dặn mình hãy tỏ ra không quen biết nhau...’
Vì hai người đã có thỏa thuận từ trước nên Kaya buộc phải tuân theo.
Cô không được phép can dự vào hành động của cậu.
“Tên kia. Sao ngươi lại vào đây được?”
“Hửm?”
Ngay lúc đó, Tristan Humphrey bỗng nhiên tiếp cận Isaac.
Gương mặt của Tristan lộ rõ vẻ bất mãn, rõ ràng là không hài lòng với việc Isaac có thể đặt chân vào Sảnh Atla giống hắn.
“Chỗ này không phải là nơi dành cho ngươi. Với thực lực tép riu thế kia thì làm gì có chuyện nhận được thư mời từ Tứ Tinh Tọa chứ?”
Khóe mắt Kaya tối sầm lại. Cô liền nghiêng đầu vô cảm nhìn Tristan.
Việc hắn dám lớn tiếng với Isaac khiến cô cực kỳ chướng mắt.
“Dẫu có tiến bộ cách mấy thì bậc mana của ngươi vẫn chỉ là loại bèo nhèo thôi. Làm thế nào một kẻ tầm thường như nhà ngươi lại nhận được thư―”
Ngay lúc Kaya định vung tay thi triển Phong thuật thổi bay Tristan thì có ai đó đặt tay lên vai hắn.
Tristan quay đầu lại với vẻ mặt khó hiểu để xem đó là ai và suýt nín thở.
Là Lisetta Lionheart.
“Bình thường ta không thích xía vào mấy chuyện thế này đâu.”
Lisetta đến gần, ghé sát tai Tristan thì thầm.
“Tốt nhất câm miệng lại và phắn đi nếu ngươi còn quý trọng mạng sống.”
Một giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên trán Lisetta khi cô cảnh cáo hắn.
Thực ra, chính cô cũng đang cảm thấy sợ hãi trước hành động khiêu khích của Tristan nên không thể làm ngơ được. Làm thế chẳng khác nào tự đào hố chôn mình cả.
Nếu một binh nhì mà dám bật lại đoàn trưởng thì đến cả những người đồng đội xung quanh cũng phải hốt hoảng thôi.
Lisetta cảm giác như đang chứng kiến cảnh tượng y hệt vậy đó.
Huống hồ Isaac có phải là con người nữa đâu.
Lisetta chẳng cần biết đối phương là người như thế nào, nếu đã là đồng loại thì phải biết giúp đỡ lẫn nhau. Đó mới chính là đạo lý làm người.
Cũng vì chưa biết Tristan đã đối xử với Isaac thế nào đến tận nay, vậy nên quyết định đó có thể coi là hợp tình hợp lý.
“Vậy thôi nhé...”
Lisetta vội vã tách khỏi Tristan, xong rồi vọt lẹ. Cô không muốn ở gần Isaac thêm giây nào nữa.
‘Cái éo gì vậy...?’
Tâm trí Tristan bắt đầu rối rắm.
Lisetta Lionheart, lời của cô nàng hổ báo ấy vừa nói chẳng khác nào bảo “Muốn sống thì tốt nhất đừng kiếm chuyện”.
Tại sao lại bênh vực Isaac chứ?
Bất chợt, Tristan nhớ lại bài đánh giá phân lớp ở đầu học kỳ một. Khi đó, Kaya Astrea – hiện là á khoa – cũng đã đứng về phía Isaac.
Ngay cả Luce Eltania cũng che chở cho Isaac trong bài kiểm tra cuối kỳ một.
“...”
Hắn không biết lý do là gì.
Nhưng có một điều chắc như “đinh đóng cột” là hầu hết các học viên lớp A mạnh hơn Tristan đều đang đứng về phía Isaac.
Cảm giác như muốn bắt một con cá, nhưng lại phát hiện ra phía sau nó là cả bầy cá mập và cá voi sát thủ đang chực chờ.
Tristan biết rõ nếu lại gần là chết chắc.
“Không biết Lisetta nói gì với cậu nhỉ.”
Isaac bỗng bắt chuyện với Tristan.
“Rất vui được gặp lại. Cũng khá lâu rồi nhỉ.”
Nói đoạn, Isaac vỗ nhẹ vai Tristan rồi bước qua hắn.
Tristan đứng chôn chân tại chỗ.


4 Bình luận